“Mẫu thân, con gái có lời muốn nói.” Chẳng mấy khi Thiếu Thương nghiêm túc đến vậy. Trình Thiếu Cung không khỏi giật thót, trực giác mách bảo cậu, nếu để muội muội sinh đôi lên tiếng thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Tiêu phu nhân nói: “Nói đi.” Thiếu Thương cười thầm trong bụng, hơi nghiêng người, gọi: “Liên Phòng, ngươi lại đây. Ngươi có biết mình sai ở đâu không?” Liên Phòng lết tới, khóc lóc thưa: “… Là, là nô tỳ tự ý…” “Thực ra thì ấy nhé, ta thích tự ý lắm.” Thiếu Thương cười nói, mọi người trong phòng trợn mắt há mồm. Trong lòng Tiêu phu nhân càng thêm ghét bỏ, đời này bà rất ghét kiểu ăn nói đưa đẩy như vậy. “Tự ý thì cũng phải xem là tự ý làm gì. Những kẻ kia chỉ biết nghe sao làm vậy, khác gì khúc gỗ.” Thiếu Thương thong thả nói, theo như cách nói ở thời đại kia của nàng, đấy gọi là tính năng động chủ quan. Nhưng Liên Phòng nghe mà ngẩn ngơ. “Ví dụ như là, ta bảo ngươi đến phố Đông mua tương đậu đen…” Trình Thiếu Cung không nhịn được nói: “Ở phố Đông không bán tương đậu đen.” “Thiếu Cung!” “Thiếu Cung im mồm!” Tiêu phu nhân và Trình Vịnh cùng quát! Tang thị buồn cười nhưng vẫn cố nhịn. Thiếu Thương ngó lơ, cười nói tiếp: “Ví dụ như ta bảo ngươi đi mua tương đậu đen, những chuyện ngươi có thể tự ý làm là gì: đi đường nào, đến cửa hàng nào, mua loại tương mà ngươi cho là chất lượng tốt, thậm chí như Tam công tử nói đấy, ngươi phát hiện phố Đông không bán tương đậu đen, chẳng lẽ tay không đi về. Thế không được, ngươi phải đi chỗ khác tìm mua. Những thứ đó đều là ngươi có thể tự chủ trương. Còn cái gì không thể tự ý? Không mua được tương, ngươi lại mua dấm về lấy lệ với ta, ngươi không thể đổ nửa chai tương của ta cho người khác được, càng không thể quyết định ta có cần mua tương đậu đen không. Đã hiểu chưa?” Theo như cách nói của thời đại ấy của nàng, đấy gọi là phát huy tính năng động chủ quan. Liên Phòng ngơ ngác nửa buổi mới phản ứng ra, rưng rưng nói to: “Nhất định về sau nô tỳ sẽ mua tương đậu đen thật ngon… À không, là hầu hạ nữ công tử, hầu hạ nữ công tử thật tốt…” Tang thị giơ tay áo che mặt, bật cười nhỏ tiếng. Khóe miệng Tiêu phu nhân giật giật, cố nén vẻ không vui; Thanh Thung phu nhân cố gắng kìm nén khóe miệng, quỳ sau lưng Tiêu phu nhân vuốt lưng giúp bà thuận khí. Trình Ương ngơ ngác, trong đầu toàn là ‘tương đậu đen’ xoay mòng mòng, tới giờ vẫn chưa hiểu ý của Thiếu Thương; Xương Bồ còn đang tiếp tục cúi đầu giả ngu, còn sắc mặt phó mẫu đã sầm sì; mà ba anh em Trình Vịnh ở đối diện đã bật cười. Liên Phòng rất lấy làm cảm kích, dập đầu xuống sàn kêu *bôm bốp*, Thiếu Thương vội ngăn nàng lại, vỗ vai nàng nói: “Ta thích người thông minh. Có điều ngươi phải học lúc nào cần thông minh, lúc nào không cần thông minh. Lát nữa ngươi đến chỗ Thanh di mẫu nhận phạt đi. Ta chưa từng phạt ai, không biết phải xử thế nào mới thích hợp.” Chỉ là nữ sinh chưa tốt nghiệp cấp hai, chưa trải đời nhiều. Thiếu Thương phất tay cho nàng lui ra, Liên Phòng thút thít quỳ ngoài cửa dập đầu cái nữa rồi mới lui ra. Thiếu Thương xoay lại, vẫy tay gọi người sau lưng Trình Ương: “Xương Bồ, ngươi lại đây. Ta có lời muốn hỏi ngươi.” Xương Bồ giật thót, nơm nớp dịch tới, dáng vẻ sợ sệt. Ba anh em không vui. Tuy tuổi cả ba không lớn nhưng từ nhỏ đã theo cha mẹ trải nghiệm, từng gặp rất nhiều kẻ ác tàn nhẫn, từng thẩm vấn gián điệp gian xảo, thậm chí còn từng tương trợ phụ thân đánh chém ngoài kia. Một tỳ nữ có thể gây nên sóng gió như vậy nào đơn giản, mắc gì giả vờ giả vịt. Thêm phó mẫu kia nữa, miệng mồm to gan còn giả ngốc, Cát gia đưa người đến hay lắm. Nếu ngay tới điểm này mà bọn họ cũng không nhìn ra thì đúng là uổng phí mười mấy năm dạy dỗ của Tiêu phu nhân! “Xương Bồ, ta hỏi ngươi.” Thiếu Thương cười híp mắt, “Liên Phòng thấy đường tỷ không ở nhà, muốn khiêng bàn đi, ngươi lại cản nàng lại. Nhưng Liên Phòng dẫn theo các tỳ nữ khỏe mạnh, một mình ngươi ngăn không nổi nên gọi mười mấy tỷ muội đến bao vây bọn họ. Lúc đó ngươi đã nói với các tỷ muội kia thế nào? Nói là ‘đừng để các nàng đem bàn sách mà Trưởng công tử tặng cho Tứ nương tử đi’, hay là ‘bọn họ muốn cướp bàn sách của nữ công tử nhà chúng ta, mau ngăn lại’?” Lòng phó mẫu trầm xuống, bụng kêu ‘đúng là lợi hại’, ngay câu đầu tiên đã hỏi thẳng trọng tâm. “Tôi, tôi…” Lần này Xương Bồ không giả ngu nữa, bởi vì thật sự không biết phải trả lời thế nào. Thiếu Thương thôi cười, lạnh lùng nói: “Chuyện nhỏ như vậy mà cũng kinh động đến chủ nhà, xét cho cùng, không phải là mẫu thân cho rằng ta cướp bàn đọc sách của đường tỷ à. Lúc ấy nếu có người đi ra bảo ‘hiểu lầm thôi’, không phải sẽ không có chuyện gì sao? Xương Bồ, ngươi ngất xỉu không thể nói chuyện, nhưng mười mấy tỷ muội vây đánh tụi Liên Phòng không hề ngất. Không rõ là bọn họ không biết bị ngươi lừa, hay biết mà không báo, để mặc chủ nhà hiểu lầm hả!” Tiêu phu nhân nhắm mắt, bụng thở dài. Với sự thông minh của bà, sao có thể không nhận ra phó mẫu và tỳ nữ bên cạnh Trình Ương có vấn đề, chỉ là lúc này không tiện ra mặt, Cát thị mới bị đuổi, làm hại con gái cũng mất mặt. Gần đây Trình Ương chỉ mới học quản lý chuyện nhà, mới lập được chút uy tín, nên bất luận tình hình hiện tại ra sao cũng phải giữ thể diện cho Trình Ương, rồi mới trừng trị hai điêu nô này sau. “Vì một cái bàn mà lấy nó chia rẽ tình thân máu mủ. Tội này, hoặc ngươi gánh, hoặc mười mấy tỳ tử kia gánh. Ngươi chọn một trong hai đi.” Thiếu Thương im lặng nhìn nàng ta. Xương Bồ mồ hôi nhễ nhại, không thốt lên nổi một chữ nào, trong lòng biết tội này không nhẹ như ba chữ ‘tự chủ trương’ rồi cho qua. Sắc mặt Trình Ương phờ phạc, hô to: “Không, không phải thế, không phải… Sao có thể…” Nàng ta hoàn toàn rối như tơ vò, trong lòng loạn cào cào, đến bản thân cũng không biết mình đang nói gì. Tang thị cúi đầu bật cười, Thanh Thung phu nhân thì ngẩn ngơ, không biết đã dừng vuốt lưng cho Tiêu phu nhân tự lúc nào. Ba anh em Trình gia thấy ấu muội nhà mình vẫn bình tĩnh, so với vẻ hốt hoảng của Trình Ương, bỗng trong lòng sinh ra cảm giác kiêu ngạo. Tiêu phu nhân thầm thở dài, nếu bàn về lanh lợi cơ biến thì một trăm Ương Ương cũng không bằng Niệu Niệu, chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, nghĩ đến việc Niệu Niệu cũng không biết trước sự tình, nhưng chỉ từng ấy khắc ngắn ngủi mà đã đoán được mấu chốt, cũng có thể lật ngược thế cục. “Đừng có hằm hè.” Bà thấp giọng, “Tự con phạt Liên Phòng, thì nô tỳ của Ương Ương cũng để tự con bé phạt.” “Được thôi, nghe mẫu thân cả.” Thiếu Thương nở nụ cười sao cũng được. Tiêu phu nhân chưa bao giờ thuận mắt cái bộ dạng khinh thường ấy của nàng, không vui nói: “Lỗi sai của nô tỳ đến đây là hết. Bàn đọc sách chỉ là chuyện nhỏ, cho ai mà không được. Tỷ muội các con sau này phải hòa thuận, không được hiềm khích.” Thiếu Thương cười gật đầu, ra vẻ như chẳng có chuyện gì, Trình Vịnh và Trình Thiếu Cung không thoải mái, tới Trình Tụng suốt ngày lông bông cũng cảm thấy khó chịu trong ngực. Đáng nhẽ chuyện đến đây là chấm dứt, nào ngờ phó mẫu kia nghe Tiêu phu nhân nói thế thì như tìm được chỗ dựa, bỗng khóc to: “Đa tạ nữ quân đã ra mặt cho nữ công tử nhà tôi. Nữ công tử nhà tôi nào thông minh như Tứ nương tử, lại không lanh lợi bằng Tứ nương tử, nàng là người hiền lành, nữ quân cũng biết mà. Những lời Tứ nương tử mới nói đó, ôi chao, đừng bảo nữ công tử nhà chúng tôi nghĩ ra, dù viết ra bảo nàng đọc cũng làm không nổi đâu! Tứ nương tử có ba huynh trưởng ruột thịt làm chỗ dựa, tội nghiệp nữ công tử nhà tôi thế yếu, chỉ có một ấu đệ nói chuyện còn chưa sõi! Chúng nô tỳ rất sợ, ngày nào cũng lo lắng có người ức hiếp nữ công tử nhà tôi, nên mới muốn cậy mạnh, thứ Tứ nương tử có, chúng tôi cũng cảm thấy nhất định phải lấy một phần cho nữ công tử mới được, nên mới phạm phải sai lầm…!” Thiếu Thương híp mắt, cảm thấy mình đã đánh giá cao mụ già này rồi, cứ tưởng thông minh thế nào, ai ngờ chỉ là kẻ không biết nhìn nhận. Được, ngươi không chịu bỏ qua thì ta sẽ không bỏ qua. Bỗng Tang thị đứng thẳng người, lạnh lùng cất tiếng: “Mụ già nhà mụ, đâu ra lý luận nông cạn mà nói lời xằng bậy ngông cuồng vậy hả. Ương Ương bị ức hiếp chỗ nào, mụ đang chỉ trích cái gì! Huynh đệ Trình gia thân như máu mủ, mấy chục năm qua thân như một thể, chưa bao giờ chia lìa. Mụ nói lời đó là muốn khích bác ruột thịt Trình gia hả?! Là ai dạy mụ, là Cát gia phải không! Ta phải đi hỏi bọn họ cho ra nhẽ mới được!” Phó mẫu lập tức ngừng khóc, chợt nhận ra mình đã nói quá lời, bà có thể nói Trình Ương kém thông minh, dễ bị ăn hiếp, nhưng ngàn vạn lần không thể kéo các công tử dính vào. Mà bà ta phản ứng cũng rất nhanh, vội dập đầu thật mạnh nói mình sai rồi. Tiêu phu nhân nhíu mày, nghĩ nhất định không thể giữ phó mẫu này lại. Bà bắt đầu cai quản chuyện nhà từ khi lên sáu, có gì mà không biết. Những ngày qua dẫn Ương Ương đi lại khắp nơi, các nô bộc càng thêm lấy lòng Ương Ương, đâu dám xem thường, rõ ràng là phó mẫu này khích bác.