Sau Nguyên đán thích hợp hành sự, kể cả cãi nhau.
Lúc xảy ra chuyện, Thiếu Thương đang tập viết chữ. Nàng phẩy một nét là nhìn chữ mẫu, gạch một đường là lại nhìn chữ mẫu, mệt tới độ trán lấm tấm mồ hôi. Những ngày qua nàng phát hiện, mấy chữ viết này có vẻ rất gần với chữ tượng hình, mỗi con chữ giống như một bộ nét bút nho nhỏ. Chữ ‘nước’ là đường uốn khúc quanh co như dòng nước, chữ ‘sông’ là núi rừng có nhà ở cạnh nước, chữ ‘ăn’ là một chiếc bát nhỏ nằm phía trước hình đôi môi.
Nàng gác bút, lật phần phật các thẻ tre bên cạnh bàn gỗ, đây là những cuốn truyện dân gian thú vị mà mấy hôm trước Trình Tụng đem về từ phố sách cho nàng, mỗi mảnh rộng ba tấc dài bón năm tấc, bề mặt không quá phẳng, vẫn còn sót gờ nhỏ ở hai bên – dĩ nhiên đồ dân dụng ở phường không bóng loáng bằng thẻ trúc trong phủ rồi. Nhưng Thiếu Thương càng nhìn càng mê, vì hầu như nàng biết hết 95% chữ trên đó.
Thế là trong lòng nàng đã có áng chừng.
Ví dụ như chữ mẫu, điển tịch, gia phả, thậm chí là giữa kẻ sĩ nho sinh đại phu, đa số sẽ dùng kiểu chữ giống hình vẽ; nhưng lưu truyền trong dân gian hay thậm chí là trong công việc của các tiểu lại, thì kiểu chữ sau mà nàng quen thuộc thịnh hành hơn. Mà kiểu chữ này, dù cách nhau mấy thời không, đoán chừng nhân dân cả nước vẫn có thể tự động chuyển đổi không gặp khó khăn. Song nàng vẫn phải nghiêm túc học kiểu chữ trước, dù gì vẫn còn cần đọc các tài liệu sách sử liên quan.
Thiếu Thương thở dài, nhấc bút lên tiếp tục đồ lại trên thẻ tre, A Trữ đứng cạnh trìu mến nhìn nàng, đồng thời hơ lửa từng thẻ tre một. Những vật mang chữ viết phổ biến trong thời đại ngày nay bao gồm vải, lụa, gấm, thậm chí là đồ đồng, nhưng phổ biến nhất là gỗ và tre. Tiêu phu nhân là người cần kiệm, không cho phép con cháu xa hoa lãng phí. Những thẻ tre Thiếu Thương luyện chữ đều là viết xong thì rửa đi, sau đó phơi khô hơ lửa, dùng dây bện lại tiếp tục sử dụng. Vì để tiện lau chùi nên mực để tập viết được làm bằng bồ hóng, nhựa cây và bã cám, dĩ nhiên sẽ không đen láy thơm mùi, cho nên Thiếu Thương lại càng nâng niu thỏi mực Tùng Yên mà Trình Vịnh tặng nàng.
Tiêu phu nhân chính là dạng boss chỉ hỏi hiệu quả không hỏi quá trình, nên cái câu ‘có biết nàng đã cố gắng biết bao nhiêu không’ không khác gì hơn một trò cười.
Hôm ấy Trình Thủy dậy sớm, đầu tiên là đến giáo trường ở đình trước mà Tiêu phu nhân vừa bố trí luyện đủ một trăm lần đại đao, sau đó đẩy hai em trai đang ngủ say trong giường ấm ra ngoài, nói cùng đi tìm huynh trưởng của Tang thị là Tang Vũ ‘ôn chuyện ngày xưa’. Trình Thừa vừa nghe thế thì lập tức dùng nước lạnh rửa mặt, còn Trình Chỉ ấm ức không chịu – những năm qua ông gặp anh vợ thường xuyên như cơm bữa, làm gì có chuyện xưa để mà ôn, huống hồ hôm nay ông còn muốn để vợ vẽ cho kiểu lông mày đang thịnh hành ở đô thành. Nhưng sau cái trợn mắt của Trình Thủy thì lập tức hoàn hồn, nhìn thứ huynh đầy hào hứng đằng trước rồi đành cắn răng đi theo.
Trình mẫu uống say chưa tỉnh, mà tỉnh lại thì cũng phải mơ màng chẵn một ngày. Tiêu phu nhân dạy Trình Ương sai nô bộc chuẩn bị chuyện hôm nay – vốn chủ mẫu đương gia không cần phải đích thân làm, nhưng vì để dạy Trình Ương nên bà mới cố tình ra mặt.
Tang thị tự làm mấy món ăn nhẹ, dẫn ba đứa con nhỏ nhà mình cùng chơi với hai bạn nhỏ Trúc Âu, rảnh rỗi thì kể chuyện cho tụi nhỏ, cũng dạy chúng chơi trò chơi hoặc hát nhạc thiếu nhi.
Ở bên kia, Trình Vịnh muốn đi viếng thăm đồng môn của phu tử dạy mình, Trình Tụng lại nói chưa chắc các nho sinh đó đã được Hoàng đế thả đi, chi bằng đi tìm Vạn bá phụ uống rượu đi, thế là hai anh em cãi nhau, rồi lại lôi đầu Tam đệ tới bói toán, Trình Thiếu Cung vừa lấy vỏ rùa đồng tiền bói toán ra, còn chưa kịp bấm tay tính phương vị thì đã có thị tỳ tới báo ‘Tiêu phu nhân gọi ba vị công tử đến chính đường của nữ quân’. Ba anh em ngẩn người.
Trình Vịnh thở dài: “Hai đệ lại làm sai chuyện gì nữa rồi?”
Trình Tụng tức: “Biết thế coi bói làm gì nữa, giờ đi đâu cũng còn hơn là ở nhà!”
Trình Thiếu Cung nói với tùy tùng: “Mau mời Tam thẩm đến.” Nguyên đán mới qua hôm qua mà hôm nay Tiêu phu nhân đã muốn giáo huấn, xem chừng không phải chuyện nhỏ, tìm Tam thẩm hòa nhã đến có vẻ an toàn hơn.
Chỗ ở của anh em bọn họ cách Cửu Truy đường của Tiêu phu nhân xa nhất, cho nên đến cuối cùng. Từ xa đi tới phòng khách, qua cửa lang rộng lớn, thấy Tiêu phu nhân ngồi chính giữa ở trên cao, hai bên trái phải là Tang thị ngồi thẳng đến từ sớm và Thanh Thung phu nhân đang thấp thỏm lo lắng, Trình Ương cúi đầu, cùng phó mẫu cũng cúi đầu quỳ bên trái, nổi nhất chính là Thiếu Thương, một mình nàng quỳ ngay dưới chính vị – không lẽ nhân vật chính hôm nay không phải là anh em họ?
Còn chưa bước vào cửa thì đã nghe thấy Tiêu phu nhân nổi giận đùng đùng chất vấn Thiếu Thương: “… Chuyện tốt con làm đấy! Cứ tưởng con chỉ thất học, không ngờ còn lòng dạ hẹp hòi, tham lam đồ của người ngoài!”
Thiếu Thương thật không tưởng tượng nói: “Mẫu thân không ngại có thể nói rõ không, từ sáng đến giờ con chỉ đọc sách viết chữ, còn không bước chân ra khỏi cửa phòng một bước, thế thì làm gì được?”
Tang thị mỉm cười: “Đúng thế, ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa. Vốn định mời tẩu nếm thử bánh ngọt ta mới làm, nhưng không ngờ…” Trong lòng bà thầm mắng Trình Thiếu Cung, tới chuyển lời mà cũng không nói rõ, hại bà bối rối mãi.
Tiêu phu nhân chất vấn Thiếu Thương: “Sao con có thể tranh đồ của đường tỷ được hả?” Sau đó quay sang nói với Tang thị, “Muội không biết đấy thôi, hôm nay ta và Ương Ương lo việc vặt xong, nó rủ ta đến chỗ nó nghỉ ngơi, ai ngờ lại thấy người hầu của con bé nghiệt chướng này đang cãi lộn đập đánh ở chỗ Ương Ương, muốn cướp chiếc bàn sách đàn hương đi!”
Trình Vịnh ở ngoài cửa và Thiếu Thương ở bên trong cùng ngạc nhiên – bàn sách?
Trong lúc này, thị tỳ của Thanh Thung phu nhân từ hậu đường dẫn năm sáu người hầu mặt mũi sưng vù đến chính đường, người đi đầu chính là Liên Phòng, nàng ta mặt mũi lem nhem, tóc tai bù xù, vạt áo bị xé rách, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Thiếu Thương bật cười: “Sáng nay ta chỉ bảo ngươi khiêng bàn sách huynh trưởng tặng ta về, còn sai người phụ ngươi, sao lại ra nông nỗi này, bộ ngươi đi cướp tiệm vàng hả?”
Tang thị hứng thú nhìn nàng, Tiêu phu nhân mà đã nổi giận thì không ai dám hứng, còn cô gái bé nhỏ thì vẫn bình tĩnh lạ thường.
Tiêu phu nhân nghe thế thì giật mình: “Đó là bàn sách Tử Túc tặng con?”
Không đợi Thiếu Thương lên tiếng, phó mẫu ngồi cạnh Trình Ương đã nói: “Có lẽ đúng là trưởng công tử tặng Tứ nương tử một chiếc bàn sách, nhưng chưa chắc đã là bàn sách đàn hương này.” Liên Phòng cuống cuồng khóc lớn: “Chính là chiếc bàn đó, chính nó!”
Phó mẫu kia mỉm cười: “Nếu đã là Trưởng công tử tặng cho Tứ nương tử, vậy vì sao nó lại ở chỗ của nữ công tử nhà tôi? Có vẻ không thuận đường thì phải.” Trình Ương ngồi bên đỏ bừng mặt, nói nhỏ: “Phó mẫu đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Liên Phòng la lên: “Là Xương Bồ bảo tôi đem tới!”
Phó mẫu trợn mắt: “Ăn nói lung tung! Vừa nãy Xương Bồ bị các ngươi đánh vào đầu ngất xỉu, tới giờ vẫn chưa tỉnh, ngươi tính trút tội này lên đầu nàng ta hả?”
Thiếu Thương thấy Liên Phòng cũng bị đánh không nhẹ, mắt trái sưng húp, gò má sưng vù, nói năng khó nhọc, bèn cười nói: “Không phải dễ lắm ư, để đường tỷ xem chiếc bàn đó có phải là của mình hay không là xong mà?”
Phó mẫu kia đảo mắt, cười đáp: “Tứ nương tử không biết đấy thôi, từ khi chúng tôi rời khỏi Cát gia, bên kia đưa rất nhiều đồ tốt tới, có nhiều thứ ngay đến nữ công tử của chúng tôi cũng không biết.”
Trình Vịnh ở ngoài cửa không nhịn nổi nữa, cao giọng nói: “Thế thì đem ra đây ta xem, có phải là bàn sách của ta hay không, tự ta biết!” Vừa nói hắn vừa sải bước đi vào.
Phó mẫu giật mình, không ngờ chị em trong nhà tranh chấp mà Tiêu phu nhân cũng gọi ba người con trai tới. Nhưng bà ta không biết, xưa nay Tiêu phu nhân có thói quen khiển trách một người con thì luôn bắt những đứa còn lại đến dự thính, không cho phép đứa nào được tái phạm sai lầm tương tự, cực kỳ hiệu quả. Lúc này Tiêu phu nhân đã bớt giận, vẫy tay gọi các con theo thứ tự ngồi xuống ở bên phải.
Trình Vịnh vừa ngồi đã lập tức chắp tay: “Mẫu thân, đúng là con có tặng một chiếc bàn sách cho Niệu Niệu, chính là chiếc bàn gỗ đàn hương khắc hình đầu kỳ lân mà Thượng Quan phu tử đã tặng con trai, mẫu thân cũng từng thấy rồi. Chi bằng đưa bàn đến cho con nhìn xem, như thế sẽ biết có đúng hay không.”
Tiêu phu nhân do dự, Thanh Thung phu nhân thì suy ngẫm, đoạn đứng dậy lặng lẽ lui ra.
Phó mẫu kia thấy tình hình không ổn, vội cười nói: “Có đầu kỳ lân? Ôi chao ôi chao, nô tỳ đúng là đáng chết, lúc nãy hốt hoảng không nhìn kỹ, nếu là khắc đầu kỳ lân thì chắc chắn là của Trưởng công tử rồi. Nhưng vì sao lại đến chỗ của chúng tôi? Không lẽ…” Bà lướt mắt nhìn qua Liên Phòng, “Không lẽ có tiện tỳ cố ý đem bàn đến chỗ nữ công tử nhà tôi khoe khoang?”
Trình Vịnh nghĩ bụng, phó mẫu này giảo hoạt thật đấy.
Liên Phòng bật khóc: “Không có không có! Là do Xương Bồ bảo ta đem tới! Là lỗi của nô tỳ, là nô tỳ tự chủ trương! Nô tỳ có lòng khoe khoang nên mới bị lừa!”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
173 chương
63 chương
5 chương
95 chương
203 chương
109 chương