Hoắc Bất Nghi nhảy xuống một cách dứt khoát, đạp nhẹ lên thềm đá còn dư ra vài tấc, nhanh chóng chụp lấy cổ tay Thiếu Thương rồi thuận thế ôm siết cô gái vào lòng, tuyệt đối không buông. Thiếu Thương có cảm giác cánh tay đang ôm lấy mình cứng như sắt, ghì chặt khiến xương cốt nàng đau như bị khảm vào trong. Bốn thị vệ bên trên còn chưa kịp la lên thì *khực* một tiếng, một cánh cửa đá khổng lồ và nặng nề rơi từ trên xuống, lập tức ngăn cản bọn họ với bên ngoài. Trong hầm giam tối mù hoàn toàn, Thiếu Thương cảm giác bản thân như treo ở không trung, ngoài cơ thể răn chắc ấm áp của người đàn ông đang kề sát thì không có bất cứ một điểm tựa nào. Trước đó Hoắc Bất Nghi đã thấy dưới hố có một tảng đá gồ ra trên vách, nên lúc rơi xuống chàng dựa theo trí nhớ mà với tay chụp lấy tảng đá. Chàng người cao thân dài, cảm thấy mũi chân có vẻ đã chạm tới mặt đất, nhưng thấy chiếc hố bên trên sắp đóng lại, chàng đành buông tảng đá ra. Mũi chân vừa chạm đất, chàng tức khắc phát hiện bên dưới không phải đất bằng mà là địa hình dốc thoải, cả hai không kịp dừng lại, lăn xuống theo sườn dốc. Hoắc Bất Nghi chỉ biết ôm thật chặt cô gái trong vòng tay, chàng biết tư thế đúng nhất vào lúc này là phải gập cong người lại, dùng tay bảo vệ đầu. Nhưng chàng nào cầu gì nữa, chỉ cần nàng không bị thương là đủ. Hai người cứ lăn vòng lăn vòng lăn vòng, đầu vai lưng chân bị vách đá nhọn cứa vào vô số lần, Hoắc Bất Nghi bỗng phát hiện cô gái trong lòng vươn tay ra, phủ một thứ mềm mại lên đầu chàng. Chàng nhận ra đó là áo choàng da hoẵng Thiếu Thương mặc hôm nay, sợi lông vừa dày vừa ấm chạm vào hai má, chàng bất giác bật cười. Sườn rất dốc, lại còn kéo dài tới vô tận, xung quanh không có lấy một tia sáng, bóng tối u ám tạo cảm giác như đang ở địa ngục, chẳng nghe thấy gì ngoài nhịp đập con tim, ấy vậy mà Hoắc Bất Nghi vẫn cảm thấy cực kỳ yên tâm. Chàng không cần phải ghi nhớ huyết hải thâm thù chưa báo, không cần áy náy khi lừa dối người trong lòng với bí mật tày đình, mà quan trọng hơn cả, chàng không cần sợ sẽ đánh mất nàng. Chẳng rõ đã lăn bao lâu, hai người rơi xuống một khoảng trống sáng quắc trong tư thế ấy, theo quán tính hai người lại lăn thêm mấy vòng nữa mới dừng lại, khi dừng Hoắc Bất Nghi đệm ở bên dưới. Thiếu Thương đầu tóc rối bù nhổm người dậy, khó nhọc nói: “… Cao Ung Hầu Hoắc đại nhân, nếu sau này em phạm lỗi ngớ ngẩn thì chàng đừng e dè gì hết, cứ nói thẳng ‘đồ ngốc không được phép’ là xong, có được không.” Dẫu nàng bước trên đường đời chưa lâu nhưng đã trải qua bao lần thổ phỉ truy đuổi, thích khách bủa vây, còn lĩnh hội rất nhiều thủ đoạn đặc sắc đa đoan ở chốn cung đình, song trời đất chứng giám, nàng thực sự chưa từng thấy cơ quan mật nào hay ho như thế này, sao nàng biết được sàn đá ở hầm giam nhìn kiên cố mà lại đột ngột biến mất chứ! Ý cười dâng lên trong đôi mắt lấp lánh Hoắc Bất Nghi, lồng ngực rung lên dưới bàn tay của cô gái. Chàng nói nhỏ: “Sau này em hãy gọi ta là A Tranh đi.” Dù không biết an nguy sinh tử đang thế nào, nhưng nhìn đôi mắt cười lung linh như sao trời, Thiếu Thương bỗng không còn thấy sợ hãi. Nàng cười rất vô tâm: “Được, A Tranh… Nhưng sao chàng cũng ngốc vậy hả, nhảy xuống theo làm gì.” Hoắc Bất Nghi cười khẽ: “Chúng ta đều ngốc như nhau, không phải rất hay sao, xứng đôi lắm.” Chàng đã làm rất nhiều chuyện ngốc nghếch vì nàng, về sau sẽ nói cho nàng biết từng chuyện từng chuyện một. Hai người nhìn nhau mỉm cười ngọt ngào, dù đang ở sâu trong lòng đất tối tăm ẩm thấp nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc mãn nguyện, nhưng bất thình lình bên cạnh vang lên tiếng ho rất phá đám, cả hai lập tức ngoái đầu nhìn. Còn có thể là ai được nữa, đương nhiên là Viên Thận và Lương Khưu Phi cùng các thị vệ rơi xuống ban nãy. Dù gì bọn họ cũng là người tập võ, có thể bảo vệ được bản thân, nhưng Viên Thận thảm hơn, tay chân bị gông cùm đã nhũn như chi, lại còn bị kéo theo xích săt nặng nề. Lúc lăn xuống đập bên này va bên kia, chẳng những trán chảy máu mà có vẻ tay trái cũng bị gãy, một thị vệ đang dùng vải và vỏ đao cố định cánh tay cho chàng. Bọn họ rơi xuống trước hai người Hoắc Trình, vừa đánh lửa đốt đuốc thì hai người Hoắc Trình đã lăn xuống, rồi còn ôm nhau em em chàng chàng, thủ thỉ ân ái không màng xung quanh. Viên Thận vừa bị thương vừa phẫn nộ, trợn mắt nhìn chằm chằm. Lương Khưu Phi và các thị vệ muốn nhìn nhưng không có gan, lâm vào cảnh xấu hổ lúng túng. Thiếu Thương xấu hổ, lên tiếng đổi đề tài: “Nè, gì nhỉ, Viên công tử không sao chứ.” Hoắc Bất Nghi bình thản kéo Thiếu Thương đứng dậy, nói ngắn gọn: “Xem ra mọi người đều không sao.” Viên Thận ôm trán rướm máu, nhìn cánh tay đã gãy của mình, thật sự tức tới mức không nói nổi nên lời. Thiếu Thương đứng tại chỗ, phát hiện trong tay áo mình có một sợi dây nhỏ, dựa theo cảm giác thì đây chính là sợi dây kỳ quặc Hoắc Bất Nghi hay quấn trên cổ tay. Có lẽ lúc nãy khi Hoắc Bất Nghi kéo mình thì sợi dây đã bị tuột, rơi thẳng vào tay áo. Nàng rất muốn hỏi rốt cuộc sợi dây này là gì, nhưng xét thấy đang trong tình trạng khẩn cấp nên tạm thời gác lại chuyện này. Hoắc Bất Nghi nắm chặt Thiếu Thương, theo thói quen đẩy nàng ra sau lưng bảo vệ. Thiếu Thương nhíu mày nói: “Chàng có ngửi thấy mùi…” Một mùi rất thúi, “Hình như có thứ bị thối rữa.” Hoắc Bất Nghi gật đầu, chàng không những ngửi thấy mà còn rất quen với thứ mùi này, nhưng chàng không muốn dọa nàng sợ. Lương Khưu Phi cùng các thị vệ cầm đuốc điểm sáng đèn dầu trên vách đá xung quanh, ai dè mới đi được vài bước thì lại nghe thấy tiếng *khực* quen thuộc – tại lối vào của con dốc nơi mọi người vừa lăn xuống, một tảng đá cực lớn đã rơi xuống, lối vào lập tức bị chặn lại, bịt kín con đường. Cùng lúc ấy, vách đá xung quanh như bị hỏa xà liếm, từng ngọn đèn dầu gắn trên vách tường lần lượt được thắp sáng. Mọi người nhìn rõ xung quanh, đồng thời hít sâu một hơi. Vì vừa nãy chỉ thắp sáng một góc nên ai cũng tưởng nơi này chỉ là một căn phòng bằng đá bình thường, nhưng sau khi thắp sáng toàn bộ, họ mới nhận ra đây là một cung điện rộng rãi khổng lồ dưới lòng đất! Cung điện có cấu trúc hình chữ nhật, diện tích rộng bằng một nửa chính điện ở Trường Thu cung, mái vòm trên đầu cách mặt đất ít nhất năm tới sáu trượng, được tám cây cột cao to chống đỡ. Hoắc Bất Nghi nhìn tòa cung điện không to không nhỏ dưới lòng đất, sắc mắt ngày một nặng nề, nhất là khi thấy vũ khí và chăn đệm lác đác dưới đất, có vẻ chàng nghĩ tới điều gì đó. Chợt một thị vệ cao giọng hô: “Thiếu chúa công nhìn bên kia kìa!” Theo hướng hắn chỉ, mọi người nhìn về một góc gồ ra ở bên cung điện – tử thi, là một ngọn núi tử thi, mùi hôi ban nãy phát ra từ đó. Thiếu Thương cảm giác tay chân bắt đầu run lên, trong đời nàng chưa từng nhìn thấy nhiều thi thể như vậy bao giờ, làn da xám xịt, tay chân tê cứng, đông đặc lại từng cục máu đỏ sẫm. Mọi người cảm thấy lạnh gáy, cư như thể đã lạc vào âm tào địa phủ, chỉ có Hoắc Bất Nghi vẫn trấn tĩnh, trầm giọng quát: “Sợ cái gì, người chết còn dễ xử lý hơn người sống, chúng ta qua đó xem sao.” Lương Khưu Phi ưỡn ngực, cùng một thị vệ khác đi trước dò đường, Thiếu Thương rụt sau lưng Hoắc Bất Nghi, bước đi theo chàng. Đội ngũ đi tới trước núi tử thi, thoạt nhìn ít nhất có đến một thoặc hai trăm thi thể, Thiếu Thương ngửi thấy mùi hôi thối còn nồng nặc hơn ban nãy thì suýt tắc thở, Hoắc Bất Nghi bèn kéo nàng ra xa. “Viên công tử, anh, anh sao thế…” Thị vệ đang dìu Viên Thận bỗng la to. Thiếu Thương còn chưa choáng váng mà Viên Thận suýt đã ngất xỉu, chàng cố giữ bình tĩnh, run run nói: “Đây, đây là… bộ khúc nhà ta.” Thiếu Thương và Hoắc Bất Nghi nhìn nhau, hóa ra đội ngũ của Viên gia đều ở đây, chẳng trách bên ngoài không tìm thấy. Viên Thận bất chấp mùi xú uế, run rẩy lao đến, mò mẫm bào phục hai màu lam trắng của thị vệ Viên thị, nước mắt rơi lã chã: “Chính ta bảo bọn họ đầu hàng! Bọn ta bị dụ vào phiến rừng đó, tất cả đường lui đã bị bịt cứng. Ta nghĩ nếu để mọi người chết trận thì chi bằng đầu hàng bảo toàn tính mạng… Điền Sóc còn giết cả người đầu hàng?! Điền Sóc, Điền Sóc đã giết tất cả bọn họ…” Dưới lòng đất tối tăm và lạnh lẽo, những thi thể ấy vẫn giữ nguyên biểu cảm lúc còn sống, bọn họ có khuôn mặt căm phẫn dữ tợn, như đang kể lại nỗi kinh hoàng khi bị tàn sát cho dù đã đầu hàng. Viên Thận trông thấy một gương mặt quen thuộc, râu quái nón mặt đen, hai mắt trợn tròn. Cuối cùng chàng không kìm nén nổi, gào to nức nở: “Ngô sư, Ngô sư, là ta đã hại ông, chính ta đã làm hại các vị!” Thiếu Thương đứng đằng xa nhìn gương mặt của thi thể ấy, nói nhỏ: “Người này là thủ lĩnh thị vệ ở Viên phủ, bảo vệ Viên Thận từ nhỏ đến lớn, còn từng dạy huynh ấy quyền cước.” Vì Viên Châu mục thường xuyên không ở cạnh con trai, mà mẫu thân Lương phu nhân lại kiểu có cũng như không, nên với Viên Thận, vị thủ lĩnh trung thành nhân hậu này vừa là thầy vừa là cha. Đối diện với cảnh thê thảm ấy, một thị vệ thiếu niên thở dài, giọng khản đặc: “A Phi đại ca, thiếu chúa công của chúng ta sẽ không làm ra sai lầm ấy.” Đầu hàng thì cũng phải nhìn người chứ! Tùy tiện đầu hàng có khác gì gặp Bạch Khởi ở cuộc chiến Trường Bình, đại quân Chương Hàm rơi vào tay Hạng Vũ, biết bao người bị chôn sống dưới hố. Lương Khưu Phi huých hắn ta, ra hiệu im lặng. Thực ra tài mưu lược của Viên Thận không hề thua kém Hoắc Bất Nghi, chỉ cần nhìn chàng ta có thể quay tơ bóc kén, tìm được điểm khả nghi mà không có bất cứ dấu hiệu manh mối nào, rồi còn từ sơ hở cực kỳ bé mà tìm được con trai Công Tôn Hiến che giấu mười mấy năm, khắc biết chàng vô cùng thận trọng, đa mưu túc trí.