Chương 172 Ngọn lửa bùng lên trong chớp mắt khiến tất cả hãi hùng, đội ngũ của Lạc thị ở phía nam thung lũng cố nhiên chấn động rối ren, người la ngựa hí, mà đội ngũ của Thiếu Thương ở phía bắc cũng thất kinh. Chẳng những do thế lửa dữ dội như sấm sét, mà còn vì ngọn lửa bốc cháy quá kỳ lạ. Trong lán cỏ hình vuông, hai cô gái Lạc Trình mỗi người chiếm một đầu, vậy mà ngọn lửa như bị làm phép, chỉ cháy ở nửa phía nam nơi Lạc Tế Thông ngồi, còn bên phía Thiếu Thương không hề hấn gì. Lạc Tế Thông đờ đẫn, thấy dưới chân mình lửa cháy khắp nơi, hai vũ tỳ gạt nhẹ lớp rơm mỏng trên đất ra, lập tức để lộ tấm ván lót cỏ ẩm ướt. Ả ta hiểu ra, lán cỏ này được dựng từ cùng nguyên vật liệu, nhưng tấm ván rơm rạ đầu Thiếu Thương đã được nhúng nước, còn đầu mình e là nhúng dầu, tấm vải căng trên đỉnh đầu quả thực mỏng như cánh ve, lửa vừa liếm là tan – quan trọng hơn, sức gió ở thung lũng này thổi từ bắc đến nam. Đám đông không có thời gian suy nghĩ, ngọn lửa ngùn ngụt đã bén tới trên người chủ tớ Lạc Tế Thông, áo quần tóc tai thậm chí ngoài da đã bị ngọn lửa liếm bỏng, bốc lên thứ mùi khét đáng sợ. Bốn vũ tỳ liều chết che chở Lạc Tế Thông rời khỏi lán cỏ, khi bọn chúng vội vã quay về với thị vệ nhà mình thì phát hiện ở dưới đất, những sợi dây lửa nhỏ lấy lán cỏ làm trung tâm nhanh chóng lan khắp phía nam thung lũng. Cùng lúc ấy, đội ngũ mấy chục kỵ binh mai phục sau hai đồi đã nhận được tín hiệu, nhanh chóng nhảy lên sườn đồi, mỗi người cầm trong tay quả cầu màu đen có đuôi đang cháy, ném thẳng vào phía đội ngũ Lạc thị. Đội ngũ Lạc gia chưa kịp định thần, mấy quả cầu đen đã nổ ầm ầm ngay dưới chân ngựa, tiếng nổ đùng đoàng và ngọn lửa màu da cam đan vào nhau, phía nam ở thung lũng hoa cỏ tươi tốt đã biến thành biển lửa. Thiếu Thương cưỡi ngựa áp trận ở cực bắc, cách xa hộ vệ nhà mình, lạnh lùng nhìn ngọn lửa địa ngục phía trước. Một gia tướng Trình thị đến gần, lau mồ hôi trên trán cười bẩm: “Nữ công tử, món đồ chơi này là gì thế, trông lợi hại quá! Dọa chết chúng tôi rồi! Đại nhân và nữ quân có biết không?” Phù Đăng vội kéo y ra, nhỏ giọng nói: “Đại nhân và nữ quân có biết, nhưng chưa thấy bao giờ.” “Nó tên là gì!” “Gọi là ‘bom dầu’!” Năm năm qua, Thiếu Thương đã dừng hết các ‘sở thích’ nấu rượu nung gạch, làm thợ mộc thợ sắt, nhưg có một chuyện nàng không từ bỏ, đó chính chế tạo bom dầu. Vì mỗi lần xuất cung du ngoạn, Tuyên Thái hậu cứ lo lắng về vấn đề an toàn, thế nên nàng khổ sở suy nghĩ ngày đêm, hơn hai năm trước đã nghiên cứu được loại “bom bi” phiên bản đơn giản. Do thiếu nguyên liệu nên hiệu quả nổ không tốt, Thiếu Thương đành bỏ rất nhiều công sức để cải tiến độ thiêu đốt. Vết bỏng do bom dầu gây ra không thể dễ dàng dập tắt bằng nước, phải dùng bột chuyên dụng hoặc nhảy xuống vũng nước mới hết. Sau khi dùng thử bom dầu ổn định, Thiếu Thương huấn luyện riêng khả năng ném của các thị vệ dưới quyền, phải đạt được sự chính xác và nhanh chóng, chỉ đâu ném đó. Tuy nhiên, nhược điểm lớn nhất của loại vũ khí đặc biệt này là tốn kém chi phí, cực kỳ tốn tiền, chi phí chế tạo một quả bom dầu đủ cho một nhà nông dân bình thường gồm bảy, tám người chi tiêu trong nửa năm. Phe Lạc thị ở đối diện đã vô cùng loạn, gào thét liên tục, nghiêm trọng nhất không phải là thương vong nhân lực, chỉ sợ ngựa bỏng hí to giãy giụa, hết hất người trên lưng lại không nghe hiệu lệnh chạy lung tung, giẫm đạp gây nên thương vong trong hỗn loạn. Ném xong bom dầu, kỵ binh ở trên sườn đồi bắt đầu bắn tên, vì khoảng cách không xa nên nhắm bắn chính xác, không tốn nhiều tên, cộng thêm từ cao bắn xuống nên rất thuận lợi – Thiếu Thương tin chắc đánh nhau là chuyện đốt tiền, chỉ cần tiêu càng nhiều tiền thì thương vong sẽ giảm thiểu, vậy là nàng phát cho mỗi người hơn hai trăm cụm tên ba khía có rãnh máu, nhiều hơn gấp ba lần bình thường! Quãng đường từ khi khởi hành cho đến nay vô cùng yên bìnhêm ấm, chỉ có vài thị vệ thiếu niên bắn một hai con chim con thỏ, cuối cùng lúc này những tay chuyên nghiệp như bọn họ đã có thể phát huy trong trận đấu máu tanh. Những cụm tên số lượng lớn cộng bom dầu đắt đỏ, may mắn tuy có trang viên rộng lớn ban thưởng sung túc, mấy năm qua Thiếu Thương vẫn giữ thói quen tiết kiệm tiền nong. Mưa tên rợp trời bắn xuống liên tiếp, đội ngũ Lạc thị không dập được lửa đã bị thương nặng, nơi trúng tên máu chảy ròng ròng, trông vô cùng thê thảm, cho dù bọn chúng có đến năm sáu trăm người, cho dù bắn mười trúng một thì mấy ngàn mũi tên vẫn đủ bắn trúng toàn bộ. Song tướng sĩ Lạc gia không phải dạng ngồi không, sự khiếp hãi ban đầu qua đi, bọn chúng giương cao tấm khiên, nén cơn đau vì bỏng bắt đầu phản kích. Lúc này cần các tướng sĩ Trình thị ra sân, dù bọn họ chỉ có hai ba chục người nhưng mấy năm qua vẫn luôn theo cha Trình chinh chiến, chưa từng lười biếng. Trái lại, Thiếu Thương nhớ Lạc gia đã mười mấy năm không giao chiến nơi sa trường, nàng không tin phủ binh Lạc gia có thể mạnh tới mức ấy. Trong chiến trường, một lính già dày dặn kinh nghiệm, tàn nhẫn bình tĩnh mới vô cùng quan trọng. Dưới sự chỉ huy của bọn họ, đội ngũ ba mặt đông tây bắc ứng chiến rất điềm tĩnh, không vội vã xông vào trận địch, dần dần khép chặt vòng vây địch, chợt có hơn chục kẻ định phản công lên sườn đồi, nhưng hoặc bị mưa tên dày đặc bắn chết, hoặc khi trèo lên đén nơi thì bị các lão binh rút đao chém chết. Người của Lạc gia định thần, nhìn thấy Trình Thiếu Thương đứng ở nơi xa, lập tức nảy kế bắt giặt phải bắt chủ trước. Tuy lấy lán cỏ làm ranh giới, bức tường lửa lan từ trái sang phải chia thung lũng làm hai nửa nam bắc, nhưng chỉ cần có thể lao qua bức tường lửa và vòng vây hộ vệ, bắt sống Thiếu Thương hoặc giết chết ả, Lạc gia ắt hẳn sẽ có phần thắng. Nhưng Thiếu Thương đã có chuẩn bị trước. Sau khi bị thương nặng, gia đinh thân thủ bình thường không còn nhiều sức chiến đấu, Phù Đăng chỉ huy cánh thị vệ dùng giáo và dao rèn lấy khỏe ứng mệt, giết từng kẻ đi vòng qua bức tường lửa xông vào. Vì đội ngũ Lạc gia chết quá thảm, dưới sự tấn công của ba mặt cường địch, cuối cùng bọn chúng cũng phát hiện không ai mai phục ở phía nam, thế là những kẻ nhát gan mặc kệ tiếng mắng chửi của tên cầm đầu, bất giác rút lui về con đường phía nam thung lũng. Đánh nhau hơn nửa canh giờ, toán phủ binh dẫn đầu thấy không ổn, vội thét lớn hứa hẹn tiền tài, mấy chục hiệp khách giang hồ dũng mãnh bắt đầu tấn công phía bắc. Trước tiên bọn chúng làm ướt áo ngoài, trùm đầu xông đến, Phù Đăng đanh mặt, tức khắc quát ra lệnh thị vệ dàn trận. Nhưng những kẻ này có một khuyết điểm. Sau nửa ngày giằng co liều mạng, đám hiệp khách vừa bị bỏng vừa bị trúng tên, không chịu nổi đau đớn, còn các hộ vệ đằng trước vẫn một lòng trung thành liều mình chống trả, bảo vệ Trình Thiếu Thương không một nguy hại, bức tường người nhìn như mỏng manh nhưng trước sau chẳng thể xông tới, bọn chúng không khỏi sốt ruột. Bấy giờ, Thiếu Thương cất tiếng hô to: “Chư vị hiệp sĩ xin nghe ta. Ta là cung lệnh tại Vĩnh An cung được bệ hạ thân phong, hôm nay các ngươi giết ta tức là giết mệnh quan triều đình, vừa rồi ta đã phái người quay về truyền tin, không những toàn thể Lạc gia không thoát nổi, mà những kẻ tiếp tay làm chuyện xấu cũng sẽ bị quan phủ truy nã, chư vị đã nghĩ kỹ chưa?” Dù đã từ chức, nhưng lấy ra lừa cũng không sao. Đám giang hồ hành động chậm lại. Thiếu Thương nói tiếp: “Chư vị dốc sức như thế chẳng qua là vì tiền tài. Ta không ngại nói cho các vị biết, nương tử Lạc gia trước mắt đây đã phạm phải tội lớn tày trời, cả nhà họ Lạc e rằng không thoát nổi. Tới lúc ấy, các ngươi đi đâu nhận tiền?” Ánh mắt đám giang hồ nhìn nhau đã có vẻ dao động. Dù thế vẫn có ba bốn tên giang hồ tuyệt vọng cùng gia đinh như bầy kiến xông lên, Thiếu Thương lập tức rút gươm ngăn cản, đồng thời tay cầm nỏ bắn. Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng nàng vang lên nhịp trống kèn lệnh vang vọng, nàng ngoái đầu, thấy một đội ngũ xông thẳng tới miệng thung lũng, dẫn đầu chính là bào huynh thân yêu của nàng. Tinh thần của mọi người vọt lên cao, liên tục thét lớn ‘viện quân tới, ‘viện binh của Tam công tử đến rồi...! Phía Lạc gia vốn dĩ đã ảo não tức tối vì tấn công mãi không thành, cảm thấy nếu còn kéo dài thì cuối cùng thất bại sẽ trong gang tấc. Lạc Tế Thông ôm vết bỏng trên người, trợn mắt tóe lửa nhìn Trình Thiếu Thương bình yên vô sự phía trước, cắn răng hạ lệnh rút lui! Thiếu Thương và các tướng sĩ đã mệt lử, Thiếu Cung hạ lệnh truy kích, song vào lúc này lại xảy ra một chuyện ngoài dự đoán, ngọn lửa trên khắp mặt đất không chỉ ngăn Lạc gia tấn công Thiếu Thương mà còn cản Thiếu Cung truy kích, tuy bắt được không ít kẻ địch, Lạc Tế Thông vẫn thành công bỏ trốn dưới sự bảo vệ của thị vệ tâm phúc. Thiếu Thương rã rời ngồi phịch xuống phiến đá, nhìn bào huynh chỉ huy tướng sĩ giải quyết: dập lửa, chữa trị cho thương binh, kiểm kê tử nạn, kiểm tra số tù binh quân địch... Dù Phù Đăng cũng cạn kiệt sức lực nhưng vẫn trung thành bảo vệ cạnh Thiếu Thương, cười nói: “Nữ công tử giỏi quá, không ngờ lại có bản lĩnh đến vậy!” Thiếu Thương chỉ cười không đáp. Vây sư tất khuyết*, nguyên tắc dùng binh này cũng do Hoắc Bất Nghi dạy nàng. (*Xuất phát từ Binh Pháp Tôn Tử. Có nghĩa địch chiếm núi cao thì không đánh lên, địch dựa vào gò đống thì không nên đánh chính diện, địch vờ thua chạy thì không nên đuổi theo, quân địch tinh nhuệ thì chưa nên đánh vội, địch cho quân ta nhử mồi thì mặc kệ chúng, địch rút.)