Chương 171
Thiếu Cung bất lực, không thể phản đối nổi bào muội, nên nhân lúc trời chưa tối hẳn, bốn phía không có ai, đội ngũ vội vàng đi xuống đường chính, bên dắt ngựa bên kéo xe, chân cao chân thấp giẫm lên mặt đất cứng ngang dọc trong khe, tìm được một xó bí mật để hạ trại trước khi trời tối. Đêm hôm ấy mọi người không dám nổi lửa, buộc lòng lót dạ bằng nước suối lương khô, cũng may thời tiết không nóng không lạnh, dù không đốt lửa cũng chưa tới nỗi ớn lạnh, chỉ cần quấn chăn nhung là đủ qua đêm.
Thiếu Thương lại sắp xếp cho thị vệ phủ binh thay phiên tuần tra, lệnh vũ tỳ đốt hương đuổi muỗi chuột, cứ thế cho tới khi trời sáng. Trong màn đêm, Thiếu Cung nhìn bào muội bình tĩnh phân công, chợt nói: “Hoắc Bất Nghi dạy muội những chuyện này à?” Chắc chắn Tiêu phu nhân không dạy rồi, cha Trình không có thời gian dạy, như vậy chỉ còn lại người kia.
Thân hình Thiếu Thương khựng lại, không quay đầu mà nói: “... Bộ muội không thể tự học được hả.”
Gió nhẹ lướt qua vùng quê trống trải, hiu quạnh lặng thinh. Ngoài thị vệ đang trực thì mọi người đã ngủ, chỉ có Thiếu Thương mất ngủ bó gối ngồi trước lều, vòm trời được phủ một màn sương trắng xóa, không thấy rõ trăng sao, chỉ có hơi lạnh màn đêm nhẹ nhàng bao trùm. Nàng chợt nhớ đến ‘chàng’.
Mỗi lần hành quân, trong đêm khuya thanh vắng, có phải chàng cũng từng ở ngoài lều, ngẩng mặt trông lên trời cao như thế này không.
Đêm tối ở Mạc Bắc rét tới nỗi nước đóng thành băng, chàng đã phải chịu đựng thế nào, có đem đủ quần áo chống rét không, lúc ấy chàng vội vã rời đi, chẳng hay có đem theo găng tay và bọc đầu gối nàng làm cho chàng không, chắc là không đem rồi, nếu không mu bàn tay của chàng đã không bị thương...
Thiếu Thương thức trắng một đêm, tới khi chân trời xuất hiện vệt sáng đầu tiên, nàng lập tức lệnh hai kỵ binh nhẹ xuất thân trinh sát đi nghe ngóng, đồng thời sai người bắc nồi nấu cơm, để mọi người được ăn bữa cơm nóng hổi. Cơm chín canh nóng, khi Thiếu Cung vươn vai bước ra khỏi lều, thấy bào muội không tập trung ăn mà mải miết nghiên cứu một tấm bản đồ.
Không lâu sau, hai kỵ binh nhẹ đã trở về, nàng sốt ruột tra hỏi.
Một người trẻ tuổi thở hổn hển gấp gáp, người còn lại nghiêm túc đáp: “Hồi bẩm nữ công tử, quả nhiên đường khe lũng không ổn. Ty chức đã đến tửu quán trước đó hỏi thăm, chủ quán nói hôm qua không có thương nhân nào đi về phía nam, ai dè sau khi chúng ta rời đi lại có một nhóm người muốn xuôi nam thăm người nhà. Chúng thuộc hạ lập tức giục ngựa đuổi theo, trước khe lũng mấy dăm vẫn còn vó ngựa và dấu chân, nhưng đến nửa đường thì bốc hơi hoàn toàn.”
Lúc này kỵ binh trẻ tuổi đã lấy lại nhịp thở: “Chủ quán đã nói rất rõ, gia đình ấy dẫn theo cả nhà, có khoảng hơn hai mươi người, bốn năm cỗ xe, đi qua khe lũng lúc chạng vạng, nhưng đi được nửa đường bỗng biến mất. Thế là hai người thuộc hạ quay trở về lần tìm, quả nhiên phát hiện có vết máu ở khe lũng, nhưng bị rải cát che giấu. Chúng thuộc hạ lại đi tới trước kiểm tra, phát hiện đất bùn dưới chân núi có vẻ mới đào, thế là đào lên nhìn. Bẩm nữ công tử, có rất nhiều thi thể...!”
Thiếu Cung suýt đánh rơi chén cháo trong tay: “Có chuyện đó thật hả?!”
“Chẳng lẽ là cướp của?” Thiếu Thương hỏi.
Kỵ binh lớn tuổi đáp: “Thuộc hạ cảm thấy không giống, dù chỉ nhìn qua nhưng thuộc hạ thấy vẫn còn vòng bạc trên cổ tay của những người phụ nữ, ừm... thậm chí vẫn còn vòng vàng ở chân đứa bé sơ sinh trong tã lót.” Nói ra câu cuối, đến y cũng cảm thấy khó chịu.
Thiếu Thương sầm mặt, Thiếu Cung run rẩy truy hỏi: “Lý nào là trả thù?”
“Cũng không giống, mọi người vẫn còn đầu lâu.” Kỵ binh trẻ tuổi đáp.
Thiếu Thương gật đầu. Tiêu chuẩn báo thù ở thời đại này là cắt thủ cấp để an ủi người nào đó hoặc chuyện gì đó, năm ấy Hà Chiêu Quân cũng làm như vậy, nếu có thời gian che giấu thi thể, lẽ nào không có thời gian cắt đầu?
“Vừa không phải cướp của lại vừa không phải trả thù, xem ra là có âm mưu khác.” Nàng lạnh lùng nói.
Thiếu Cung đặt chén muỗng xuống, sốt ruột nói: “Niệu Niệu, xem ra ở ngoài này có lưu manh thật rồi, chỉ là không biết nhắm vào ai, hay chúng ta quay về chỗ của Khúc phu nhân đi.”
Thiếu Thương trầm ngâm, lại hỏi hai kỵ binh nọ: “Theo các huynh thấy thì bọn chúng có bao nhiêu người?”
Thiếu Cung giật thót, dự cảm luôn đúng của cậu báo động rằng bào muội muốn làm gì đấy.
Dự đoán số lượng quân địch là bản lĩnh của trinh sát, vị kỵ binh lớn tuổi đáp: “Qua dấu vết đánh nhau bị che đậy, ước tính khoảng hai trăm người, phỏng đoán theo tình huống bình thường, cùng lắm là bốn năm trăm.” Và bình thường sẽ để lại một phần ba để bọc hậu, nhiều nhất là hơn một nửa.
Thiếu Thương tán thành: “Đúng vậy, ta cũng cảm thấy nhiều nhất là năm sáu trăm, không thể nhiều hơn được nữa. Tuyệt đối không có chuyện các Thái thú quận huyện dưới quyền Lương Châu mục lại bỏ sót gần ngàn kẻ tặc mà không biết.” Nhất là trong thời cuộc hiện nay, chư vị Thái thú sợ quận của mình gặp chuyện nên chắc chắn sẽ quản lý binh giới vũ trang gấp đôi.
Thiếu Cung đứng nghe mà ngơ ngác, trơ mắt nhìn bào muội dẫn bốn vị thủ lĩnh cùng hai gia đinh Trình phủ xuất thân là mật thám vào lều, căn dặn thế này thế nọ một hồi.
“... Ta hy vọng động thái này sẽ không quá lớn.” Nàng chống hai tay lên bản đồ, nặng nề thở dài.
Một thủ lĩnh ôm quyền: “Nữ công tử chớ lo, kẻ tàn sát dân lành dẫu chết cũng không hết tội, đừng nói nữ công tử đã dặn, mà bình thường huynh đệ ta có gặp cũng sẽ ra tay!”
Những người khác lên tiếng đáp lại, sau đó nhận lệnh rời đi.
Đợi mọi người đi hết, Thiếu Cung bỗng đứng dậy, thấp giọng rít lên: “Rốt cuộc muội muốn làm gì?!”
Thiếu Thương vẫn nhìn chằm chằm bản đồ: “Muội muốn thay trời hành đạo.”
“Muội chớ làm càn!”
Thiếu Thương nhìn bào huynh: “Muội cho người giả vờ tới tửu quán mua thức ăn, đồng thời cũng thả tin - đã biết đêm trước có người đi qua khe lũng bị chặn đường, may chiều hôm qua muội khó chịu trong người, dựng trại ở đồng hoang, nhờ vậy mà tránh được một kiếp. Bây giờ vì sợ nên quyết định theo đường cũ về, tới chỗ Thái thú quận An Quốc lánh nạn. Trên đường về, ngoại trừ thung lũng hoa cỏ tốt tươi thì không còn chỗ nào nghỉ chân, nhưng vì muội đang không khỏe nên đi đường chậm, không thể không mua thêm nhiều thứ.”
“Muội định dụ rắn vào bẫy? Muội điên rồi hả, đối phương mưu đồ làm loạn, chúng ta trốn còn không kịp mà muội còn muốn chạy tới! Muội to gan bằng trời nhỉ, để đấy huynh sẽ mách với phụ thân mẫu thân, xem bọn họ có đánh muội không!” Gân xanh trên trán Thiếu Cung giật giật, “Muội phát bệnh cũ hả! Lúc cần to gan thì cứ do dự, lúc cần cẩn thận lại tùy hứng làm bậy, thật không hiểu muội là oan nghiệt đã tu luyện kiếp nào!”
Nổi cáu xong, cậu lại nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Muội việc gì phải làm vậy, nói không chừng vốn dĩ người ta không định nhắm vào muội.”
Trong mắt Thiếu Thương vẫn bình thản: “Nếu không phải nhằm vào muội, tức bọn chúng sẽ không có động tĩnh nếu nghe được tin tức muội thả ra. Còn nếu nhằm vào muội thật... Hừ, một khi muội quay về lỵ sở của Thái thú hay chỗ của Khúc phu nhân, bọn chúng không bao giờ dám truy kích, nên kiểu gì cũng sẽ chặn muội trước lúc muội quay về.”
“Chỉ là trùng hợp thôi! Đợi chúng ta quay về rồi từ từ lùng bắt đám cẩu tặc kia không được hả!”
“Đợi khi chúng ta đã về, chắc chắn bọn chúng sẽ không bắt được muội, và muội cũng sẽ không bắt được bọn chúng. Đến giờ muội vẫn không biết lai lịch của bọn chúng thì lùng bắt kiểu gì?!” Giọng Thiếu Thương lanh lảnh, “Những lương dân kia chết vì muội, không thể để họ chết vô ích!”
Thiếu Cung im lặng.
Thiếu Thương lấy ra một chiếc hộp gỗ nho nhỏ trong hành lý, cầm hai tay đặt tới trước mặt Thiếu Cung: “Trong này có giấy thông hành mẫu thân cho muội trước khi đi, có cả ấn tín của Vạn gia được Thê Thê a tỷ tặng, xin Tam huynh dẫn theo thị vệ cưỡi ngựa chiến đến lỵ sở quận An Quốc. Thái thú quận An Quốc là bạn tốt nhiều năm của Vạn bá phụ, từng ghé nhà ta dự tiệc, tính cách cũng phóng khoáng thẳng thắn, Tam huynh xin ông ấy dẫn binh đến tiếp viện, kiểu gì ông ấy cũng sẽ sẵn lòng.”
Thấy huynh trưởng có vẻ không đồng ý, nàng cười nói: “Giờ thời cuộc nhiễu nhương, nếu chỉ thị vệ bình thường đến báo tin cầu cứu, e rằng Thái thú sẽ nghĩ là kế điệu hổ ly sơn, có thể sẽ do dự, nên bắt buộc phải đích thân Tam huynh đi. Từ nơi này đến lỵ sở, cưỡi ngựa chiến cũng mất ba canh giờ, rồi Thái thú dẫn binh tới đây ít nhất cũng phải hai canh giờ.”
“Tam huynh biết tính muội mà, từ nhỏ đã ương bướng đáng chết, vô phương cứu chữa. Giờ muội đã quyết định, Tam huynh nói gì cũng vô dụng, chẳng thà nhanh chóng đi xin viện binh, có lẽ có thể kịp thời đến trước lúc muội và đối phương giáp mặt.”
Thiếu Cung nhìn gương mặt xinh đẹp tương tự mình năm sáu phần, rất lâu sau, cậu cảm thấy bất lực, thở dài một tiếng: “Muội nhất định phải đợi huynh về đấy!”
Nhìn bốn khoái mãi phi nhanh như bay cuốn theo bụi cát, Trình Thiếu Cung và ba thị vệ đã rời đi, Thiếu Thương lập tức bắt tay hành động.
Đầu tiên là phái người đến khe lũng khai quật thi thể, đồng thời để lại toàn bộ quân nhu hành lý cùng tỳ nữ người hầu không biết võ công, những người còn lại cầm theo binh khí cùng mấy thứ Thiếu Thương đã chuẩn bị trước, hành trang gọn nhẹ cưỡi ngựa lên đường, trên đường đi nhân tiện mua rơm rạ tấm ván từ nhà nông, khi mặt trời lên cao ba sào, cuối cùng mọi người cũng đã đến thung lũng hoa cỏ tươi tốt nọ.
Truyện khác cùng thể loại
324 chương
10 chương
111 chương
112 chương
135 chương
10 chương
351 chương
83 chương