Thiếu Thương đoán không sai, sáng hôm sau, Hoàng đế đặt lên bàn ngự lời khai và vật chứng mà Lăng Bất Nghi đã thu gom, sau khi để các vị trọng thần lần lượt xem xong, ông phái Sầm An Tri đem lụa trắng và rượu độc đến phủ Xa Kỵ tướng quân. Vương Linh nài nỉ Hoàng hậu cho phép mình đưa tiễn mẹ ruột đoạn đường cuối cùng, Hoàng hậu bất đắc dĩ thở dài, lệnh Thiếu Thương đưa Vương Linh đi.
Trước khi đi Thiếu Thương thuận tay lấy từ trong bếp hai đĩa bánh nướng rắc đường mình vừa nướng xong, đặt trong hộp giữ nhiệt đem theo.
Đây không phải là lần đầu Thiếu Thương đến phủ Xa Kỵ tướng quân, Vương Thuần thích uống rượu đãi khách, lúc trước nàng đã từng theo Lăng Bất Nghi đến đây. Thẩm mỹ của Vương Thuần rất giống Vạn Tùng Bách, đều thích khảm vàng bạc châu báu, nhưng Vạn lão bá đi theo hướng phô trương, hận không thể chói mù mắt chó của tân khách, chí ít Vương Thuần còn biết phủ một lớp lụa mỏng bên ngoài trụ vàng ngọc lan, tỏ vẻ kín đáo.
Nhưng vương phủ bây giờ vẫn nằm đó đấy, nhưng người đã đi rồi. Mỹ tỳ dập dìu qua lại chẳng còn, tuyết đọng trên bùn lầy dơ dáy, cành khô lá úa thưa thớt rụng đầy. Trên đường đi, Vương Linh nhìn khung cảnh tiêu điều lại không kìm được đau thương. May Lăng Bất Nghi đã nghiêm ngặt ra lệnh nên nữ quyến và tài sản vẫn còn nguyên vẹn.
Đến khu nhà chính được trọng binh canh gác, Sầm An Tri mỉm cười chắp tay với Thiếu Thương: “Nghe bảo hai vị nữ công tử muốn đến nên nô tài đã chờ sẵn ngoài này, đợi Linh nương tử và Văn Tu quân nói chuyện xong, nô tài sẽ lại tới thực hiện ý chỉ của bệ hạ.”
Vương Linh rơi lệ cảm tạ: “Đa tạ Sầm nội quan đã châm chước, bây giờ ai ai cũng tránh nhà ta như tránh bò cạp, Sầm nội quan thật là người nhân hậu.”
Sầm An Tri không đổi nụ cười: “Được rồi được rồi.”
Thiếu Thương đứng đằng sau nhe răng với ông: Chính ông sẽ đưa mẹ ruột người ta xuống hoàng huyền mà giờ còn vờ nhân hậu tốt bụng cái gì, tu vi cao thâm thật!
Sầm An Tri làm như không nhìn thấy, lúc dẫn các tiểu hoàng môn đi qua hai cô gái, tên hầu của ông ta cười khì khì nhận lấy hộp giữ nhiệt từ tay Liên Phòng.
Theo Vương Linh đi vào, Thiếu Thương thấy trong phòng rất bừa bãi, những món đồ tinh tế đắt tiền bị ném vỡ không ra hình thù, Văn Tu quân ngồi trên giường trong phòng ngủ, đồ trang sức từ đầu tới chân đều đã bị lột sạch, trên đầu chỉ chải một búi tóc tròn, luôn miệng chửi rủa ‘Vương Thuần ngươi là đồ khốn kiếp vong ân bội nghĩa, dám bán đứng bà đây’, vân vân.
Vương Linh nức nở đi lên, khuỵu đầu gối xuống.
Văn Tu quân ngồi trên giường, đôi mắt đục ngầu hằn lên sự ác độc: “Ngươi đến làm gì, từ nhỏ ngươi đã gần gũi với cha ngươi, nay đến để khóc tang ta đúng không! Đồ tiểu nhân hai mặt nịnh bợ Vương Thuần, ngày trước phụ vương chọn hắn làm rể là cất nhắc cực lớn, ơn nghĩa tận trời, nhưng hắn không những báo đáp mà còn cúi đầu trước kẻ thù, đáng thiên đao vạn quả!”
Vương Linh cứng người quỳ dưới đất, đau đớn nhìn mẹ ruột.
Thiếu Thương chẳng khách khí với bà ta, đi lên nói: “Văn Tu… À không, bệ hạ đã tước phong hiệu của bà rồi, thiếp gọi bà là Vương phu nhân vậy. Phu nhân, chẳng lẽ Vương tướng quân không cưới bà thì sẽ chết đói chết nghèo hả? Vương gia cũng có máu mặt, có cưới bà hay không vẫn là vọng tộc một phương, không thiếu cái ăn cái mặc!”
Văn Tu quân đột ngột trợn trừng mắt, Thiếu Thương không sợ, tiếp tục đả kích: “Còn về việc ‘cất nhắc cực lớn’, bà nói đùa gì thế? Những vị đại nhân năm xưa có ai không biết lệnh tôn không hề coi trọng Vương tướng quân, một phó tướng nho nhỏ trong vương phủ cũng còn có mặt mũi hơn lang tế là Vương tướng quân, đây mà là là ‘ơn nghĩa’? Nếu thật sự muốn bàn về ơn nghĩa, chẳng phải bệ hạ còn có ơn nghĩa với Vương tướng quân hơn gấp trăm ngàn lần hả?!”
Văn Tu quân tức giận quát to: “Tiện tì, ngươi dám chỉ trích phụ thân ta ư! Phụ thân ta là anh hùng hào kiệt, khi ông ấy tung hoành thiên hạ, không biết đám thứ dân ngậm cỏ như các ngươi còn đang thoi thóp nơi nào!”
“Bà thôi đi! Anh hùng hào kiệt nhất đời này đang là người ngồi trên long ỷ kia kìa.” Thiếu Thương chẳng buồn nhấc mí mắt, “Ngày trước tài sản của bệ hạ không giàu có bằng lệnh tôn, đội ngũ cũng không nhiều bằng lệnh tôn, nhưng kết quả bây giờ thế nào, tới kẻ mù cũng biết. Ta nói này Vương phu nhân, ba hoa cũng có mức độ thôi. Ta thấy bà sống êm đềm quá nên đầu óc mới hồ đồ, cho bà sống hai ngày lam lũ với tỷ muội bị lưu đày nơi khỉ ho cò gáy là bà tỉnh ngộ ngay!”
Văn Tu quân giận run người, xét miệng lưỡi, dù bà ta có kéo cha ruột hay mười tám đời tổ tiên ra khỏi quan tài cũng không phải là đối thủ của Thiếu Thương, thế là bà quay sang phát tiết lên con gái: “Nghiệt chướng, ngươi chê ta chết chưa đủ nhanh nên mới tìm con tiện tì này đến chọc giận ta phải không!”
Vương Linh chậm rãi lau nước mắt, cung kính nói: “Con gái được mẫu thân hoài thai mười tháng hạ sinh, mẫu thân sắp… Con gái sao có thể không đến đưa tiễn. Huống hồ con gái cũng có đôi câu muốn hỏi mẫu thân.”
Văn Tu quân hừ lạnh, ngoảnh đầu đi nơi khác.
“Có phải mẫu thân đã bị tiểu cữu phụ lừa, bị bọn họ lợi dụng nhưng không biết không? Đây là đại sự tịch biên diệt tộc kia mà!” Vương Linh càng nghĩ càng sợ.
Văn Tu quân sẵng giọng mắng: “‘Bọn họ’ cái gì! Kiền An vương phủ là gốc rễ của chúng ta! Không có Kiền An vương phủ thì làm gì có nghiệt chướng nhà ngươi!”
Vương Linh khóc tức tưởi: “Mẫu thân, con nghe nói hồi ngoại tổ phụ còn tại thế, tiểu cữu phụ vốn chẳng kính trọng mẫu thân, rất hay xem thường mẫu thân, việc gì mẫu thân lại hủy hoại tương lai vì ông ta!”
Văn Tu quân vẫn cố chấp: “Chuyện này không chỉ vì tiểu cữu phụ của ngươi, mà còn là để trọng chấn tên tuổi của Kiền An vương phủ! Vì ngoại tổ phụ chết không nhắm mắt của ngươi, ta phải giúp tiểu cữu phụ của ngươi! Tất cả là tại lão cha ngu dốt của ngươi không biết che đậy, chứ nếu tiểu cữu phụ của ngươi thành công, ngươi sẽ có Kiền An vương phủ làm chỗ dựa!”
Thiếu Thương thấy lòng bàn tay nhói đau, nàng xòe tay nhìn, thấy móng tay ngón út của mình đã bị bấm gãy. Nàng chầm chậm bước ra, xoay lưng lại với cặp mẹ con này, nhẹ nhàng thổi phù phù vào tay mình.
Vương Linh mở tròn mắt, hét lớn: “Chỗ dựa cái gì! Đừng nói tiểu cữu phụ không bao giờ có thể thành công, mà dù ngoại tổ phụ còn sống, mẫu thân cũng chẳng được hưởng vinh quang của Kiền An vương phủ, huống hồ là con?!”
Văn Tu quân chỉ vào con gái hổn hển chửi rủa: “Đồ nghiệt chướng không có chí khí nhà ngươi, quả nhiên là một giuộc với lão cha ngu ngốc của ngươi!”
Vương Linh thở dốc, cố giữ bình tĩnh: “Được, tạm thời không nhắc đến chuyện này. Con chỉ hỏi mẫu thân một câu, mẫu thân lấy danh nghĩa của phụ thân thu gom tiền bạc lương thực cho cữu phụ, nếu xảy ra chuyện, chưa nói tới việc phụ thân khó thoát khỏi tội chết, nhưng các huynh trưởng đang làm quan nhẹ nhất cũng sẽ bị lưu đày, ngoại trừ mẫu thân có thể cậy Hoàng hậu tránh được xử phạt, cả nhà họ Vương tất sẽ gặp nạn, lẽ nào mẫu thân… không quan tâm đến những điều này?”
Văn Tu quân im lặng, dù không quan tâm đến sống chết của chồng, nhưng nói gì các con cũng là ruột thịt của bà ta. Một lúc sau, bà ta nói: “Để làm nên đại sự, có vài thứ cần hy sinh…”
Thiếu Thương cười khẩy, cảm thấy mỉa mai nhiều cũng vô ích, Vương Linh chầm chậm đứng dậy, lúc này đã không còn thấy vẻ đau buồn trên mặt nàng ta nữa, mà trái lại vô cùng bình tĩnh.
“Mẫu thân.” Vương Linh gọi khẽ, “Con gái đã hỏi xong. Giờ con muốn báo cho mẫu thân hai chuyện để mẫu thân yên tâm ra đi.”
Văn Tu quân chần chừ: “Chuyện gì?”
Vương Linh nói: “Hôm qua Kiền An vương đã bị bệ hạ bắt về đô thành, bệ hạ mắng ông ta có ý đồ mưu phản, nào ngờ ông ta đã đẩy hết tội lên đầu mẫu thân. Cữu phụ nói, ông ta không biết tiền bạc lương thực này là của Bàng nghịch tặc, cũng chưa từng có ý mưu phản. Chỉ vì đất phong cằn cỗi nên ông ta mới cầu xin mẫu thân ít tiền, để cơ thiếp và con cái ông ta được sống dư dả.”
Văn Tu quân như bị giáng một đòn nặng nề, thân hình run rẩy, sau khi lấy lại được bình tĩnh, bà ta mới gượng cười: “A đệ nói thế cũng đúng, giữ được núi xanh lo gì thiếu củi đốt, ít nhất cũng phải bảo vệ tính mạng đã.”
Vương Linh lại nói: “Còn một chuyện nữa.”
Thiếu Thương liếc nhìn, phát hiện trong mắt nàng ta lộ vẻ ác độc y hệt Văn Tu quân lúc nãy.
Vương Linh nói: “Ai ai cũng nói phụ thân tầm thường vô vi, thực ra không hẳn như thế. Dù phụ thân không có tài nhưng lại có một điểm tốt, ấy chính là thức thời. Ngoại tổ phụ có hơn hai mươi cô con gái, có tới mười mấy lang tế, vì sao bệ hạ chỉ ban quan to lộc hậu cho phụ thân, là để trấn an dư bộ của ngoại cữu phụ ư? Khi Hoàng hậu chưa thành thân với bệ hạ, cũng chẳng thấy mẫu thân và nương nương có tình chị em sâu đậm.”
Nàng nhả từng câu từng chữ rất chậm, như muốn mẹ ruột nghe cho rõ ràng.
Lần này đến lượt Văn Tu quân thở gấp, bà ta loáng thoáng nhận ra điều gì đấy.
Vương Linh lại nói: “Con gái đến để báo cho mẫu thân hay. Đó là trước đây khi ngoại cữu phụ dấy binh làm loạn, phụ thân nghe được phong thanh nên đã âm thầm báo tin cho bệ hạ. Dù bệ hạ đã có chuẩn bị sớm song cũng niệm công lao của phụ thân. Về sau phụ thân mới nói riêng với con gái, tuy lúc ấy ngoại tổ phụ có binh cường mã tráng hơn hẳn bệ hạ, nhưng ông cho rằng bệ hạ mới là chân mệnh thiên tử.”
Văn Tu quân run rẩy, cổ họng lục cục rất rõ, hai mắt lồi ra đầy căm hận.
Vương Linh bật cười, lại bồi thêm câu nữa: “Phụ thân còn nói, không chỉ một hai tướng lĩnh dưới trướng của ngoại tổ phụ có suy nghĩ ấy dâu, bọn họ cảm thấy bệ hạ mới là anh hùng hào kiệt vô song ở đời này. Bằng không, cớ gì binh mã của ngoại tổ phụ chưa di chuyển mà đã thua đến nỗi không còn đường lùi.”
Truyện khác cùng thể loại
324 chương
10 chương
111 chương
112 chương
135 chương
10 chương
351 chương
83 chương