Tên truyện: Tình em gửi gió trao về anh. Người viết: An Ni Wattpad: _lilys_ttnn . Chương 49: Vở kịch phong ba Tang lễ không có quá nhiều người tham dự, ngoài những y bác sĩ trong bệnh viện thì chỉ có Trác Phùng, Cố Phi Yến và Lục Kiên. Trác Nhiên biết mình không nên xuất hiện trước mặt cô vào lúc này, nhưng vẫn không kìm lòng được mà đến. Mọi người đều im lặng, không ai nói câu gì. Tai họa này ai có thể chịu đựng nổi? Sự an ủi lớn nhất lúc này đối với Lâm Bối Na chính là lặng lẽ ở bên cạnh cô, đủ để cô cảm thấy mình không hề cô độc. Lâm Bối Na nghe được tiếng bước chân từ xa vọng lại. Khi Trác Nhiên đã đứng bên cạnh, cô không còn đủ sức để đứng lên chấp vấn một câu luôn canh cánh trong lòng từ khi xảy ra chuyện đến nay. Nhưng cô lại ngẩng lên nhìn anh ta như gặp lại một người bạn cũ, gượng cười hỏi: "Anh đến rồi đấy à?" Trác Nhiên chợt cảm thấy rùng mình với thái độ điềm nhiên lạ lùng này của cô, đằng sau nụ cười ấy là sự căm phẫn. Hóa ra khi mình đầy thương tích, cô vẫn không bị quật ngã. Sau khi khách viếng lần lượt rời khỏi nghĩa trang, Lâm Bối Na quay qua quay lại kiếm Lâm Bối Y. Phát hiện ra Lâm Bối Y đang ngồi cạnh Lục Kiên cười cười nói nói gì đó. Chỉ thấy Lục Kiên khẽ mỉm cười, gật gật đầu lắng nghe cô ấy nói. Ánh mắt Lục Kiên nhìn Lâm Bối Y thâm trầm, tay anh khẽ vuốt mái cô vén ra sau vành tai. Bờ môi Lâm Bối Na khẽ rướn nở một nụ cười. Một người điên vì yêu, một người quên lãng tình yêu ấy, dù phải chịu nhiều đớn đau, dù là giấc mơ không thành... Đây quả là một vở kịch bi hài! ... Mấy hôm sau, Tô Tuyết theo lệnh của Lâm Bối Na, điều tra ra được: trước khi Lục Kiên xảy ra tai nạn đã gặp và trò chuyện cùng Trác Nhiên tại một Club. Vẫn chưa thể khẳng định rõ ràng nguyên nhân tai nạn, càng không thể vì thế mà cho rằng Trác Nhiên là thủ phạm. Nhưng Lâm Bối Na tin vào suy đoán của mình, chắc chắn Trác Nhiên có liên quan, từ trước đến nay sự việc xảy ra cô đều nghĩ đúng, chẳng phải sao? Lâm Bối Na ánh mắt thù hận sâu đậm, nhưng vẻ ngoài thản nhiên vô cùng, tay hờ hững cầm lấy chiếc móc khóa được làm từ một hoa tai lên ngắm nhìn. Trong vở kịch phong ba này, có vẻ không ai muốn đứng ngoài xem kịch hay, mà chính là muốn trở thành nhân vật trong câu chuyện. Thế thì cho bọn họ mỗi người một vai diễn để tiếp tục trọn vẹn vở kịch chưa đến hồi kết này vậy. Thấy Lâm Bối Na mỗi khi thẩn thơ hay gặp chuyện gì đó, là hay ngồi ngắm nhìn chiếc móc khóc bé tí kia, có khi cả buổi trời cũng không nhúc nhích. Tô Tuyết đi bên cạnh Lâm Bối Na lâu như vậy nhưng vẫn không biết, nay mạo muội hỏi thử: "Chiếc móc khóa này chắc là rất quan trọng với chị?" Lâm Bối Na mỉm cười: "Không phải là chiếc móc khóa quan trọng, mà là chiếc hoa tai quan trọng."