Tình Đào
Chương 15 : (¯`•._) Về nhà (cao H)
Ngu Thần nói không về nhà ăn tết, đúng là không về thật.
Sáng sớm dậy, Dương Đào tìm cặp tóc của mình ở trên giường, Ngu Thần nửa tỉnh nửa mê liền muốn kéo cô lên giường.
“Cái tên này!” Dương Đào vừa chải tóc vừa né tránh, nhảy xuống giường, “Hôm nay em về nhà.”
Mấy hôm nay, ngày nào Dương Đào cũng đến đây, đến tối muộn mới về nhà.
Hôm nay là ngày trừ tịch, cô không thể ở lại đây.
*Ngày trừ tịch: ngày 30 âm lịch đó.
Ngu Thần nghe xong, ôm gối bị Dương Đào nhét vào ngực mình, nhìn chị gái nhỏ của anh đắm chìm trong nắng sớm, “Dẫn anh về nhà em đi.”
Dương Đào có chút khó xử, cô còn chưa nghĩ đến chuyện để ba mẹ biết cô đang yêu đương đâu, “Chờ giữa năm được không?”
Dương Đào duỗi tay sờ eo cô, cách quần áo sờ được da thịt mềm mềm, khóe miệng anh hơi vểnh lên, “Có khi trong này đã có con của anh rồi còn không mau dẫn anh đi gặp phụ huynh đi.”
“Nói bừa cái gì thế hả.” Dương Đào nghiêng người né tránh.
Lại nói tiếp, về việc này Dương Đào rất chột dạ.
Một tuần nay, cô ở lại đây trôi qua thật quá mức thối nát.
Căn bản là không lúc nào mặc quần áo, hoặc nên nói là không có lúc nào cần mặc quần áo.
Sáng sớm tỉnh lại, Dương Đào còn lười trong ổ chăn đã bị Ngu Thần dựng dậy “tập thể dục buổi sáng”, mà đối tượng tập luyện là cậu nhỏ đang ngẩng cao đầu kia.
Dương Đào muốn ngủ tiếp liền dứt khoát xoay người không cho anh chạm vào, Ngu Thần cũng có cách trị cô, dán lên người cô xoa ngực, sau đó xoay cô nằm nghiêng, nâng một chân cô lên.
Ngu Thần xoa nhẹ mấy cái ở nơi riêng tư của cô, ái dịch lưu lại từ đêm hôm trước trào ra thành chất bôi trơn, côn thịt to lớn nóng hầm hập dễ dàng đâm vào.
Bị anh ép buộc tập thể dục buổi sáng như vậy, Dương Đào bực mình, khóc ầm ĩ đòi Ngu Thần dừng lại.
Ngu Thần ôm ấp hôn hít cô một lúc lâu mới chịu tắm rửa đi tập luyện.
Tập xong quay lại phòng, chị gái nhỏ nằm trong chăn ngủ khỏa thân, khuôn mặt say ngủ xinh đẹp, chăn chỉ che đến phía trước ngực, hai khối đẫy đà như ẩn như hiện, nhìn kỹ còn có thể thấy hai đầu nhũ hoa phấn hồng.
Dương Đào đang ngủ mơ mơ màng màng cảm giác Ngu Thần vừa mới đi đã quay lại.
Sau đó lại a a ư ư nằm trên giường mặc anh giày xéo.
Làm Dương Đào phiền nhất là lúc Ngu Thần làm cô, tiểu huyệt bị côn thịt nhét chật ních, trướng muốn chết, anh lại còn thích lấp luôn cái miệng phía trên, hết hôn lại hôn.
Tiếng va chạm bạch bạch bạch phát ra từ nơi giao hợp của hai người, Dương Đào bị đè nặng không thể kêu.
Đón lấy nụ hôn cháy bỏng của Ngu Thần, môi lưỡi dây dưa, nước miếng của cô chảy ra ngoài khóe miệng.
Đến lúc ăn cơm, người nào đó còn kỳ cục hơn.
Không được ngồi chỗ khác trừ đùi anh.
Dương Đào rất bất đắc dĩ, “Em đi mặc cái áo rồi ăn cơm.”
Mỗ cẩu vô sỉ, “Bây giờ mặc, lát nữa lại tốn công cởi.”
Lúc ăn cơm thì phải tập trung mà ăn chứ!
Dương Đào uống cháo trắng, vờ như không cảm giác được cây gậy đang dán lên phía sau mình.
Ngu Thần nhìn môi đỏ của Dương Đào vương chút nước cháo, cảm thấy thật muốn ăn luôn chị gái nhỏ của mình.
“Cái miệng nhỏ phía dưới chắc cũng đói bụng nhỉ?”
Cảm nhận được tay Ngu Thần đang hoạt động giữa hai chân cô, Dương Đào lắc đầu như trống bỏi, “Không đói không đói tí nào.”
“Nếu không đói thì sao nơi đó cứ chảy nước miếng hoài?”
Năm ngón tay Dương Đào siết chặt mép bàn, thân trên trần trụi banh thẳng tắp, anh đừng dùng tay gãi nơi đó nữa thì nó sẽ không chảy nữa!
Sau buổi trưa, không khí trong phòng thoải mái thanh thoát.
Ngu Thần trêu chọc Dương Đào đến là vui.
Hai chân cô đang quắp lấy hông Ngu Thần, cơ thể ửng hồng, đang làm nũng xin anh làm cô.
Mà lúc này Ngu Thần đang nhận điện thoại, là huấn luyện viên Hứa.
Dương Đào trần trụi nằm trền giường, hai chân mở lớn, chờ Ngu Thần nghe điện thoại xong.
Nhưng cuộc điện thoại này mãi vẫn không dứt, Dương Đào nâng mũi chân chạm vào cậu nhỏ của anh.
Ngu Thần đang thương lượng chuyện huấn luyện sang năm, sóng mắt đảo qua, dùng khẩu hình nói hai chứ, “Thiếu thao?”
*thao = xxoo đó (〃ω〃)
Dương Đào gật đầu, cười như con mèo vừa trộm được miếng cá.
Ngu Thần cũng không nhịn được, huấn luyện viên nói gì bên tai cũng không nghe rõ, mở ngăn kéo lấy cây gậy rung, nhét vào tiểu huyệt Dương Đào.
“Ah….” cơ thể Dương Đào bất ngờ bị kích thích, há miệng kêu không thành tiếng, muốn rút thứ đó ra.
Ngu Thần giữ hai tay Dương Đào lại, không cho cô rút, vẫn dùng khẩu hình nói, “Chịu một chút.”
“Hức hức… không muốn!” Dương Đào hai mắt rưng rưng, ai oán nhìn Ngu Thần.
Gậy rung chôn trong tiểu huyệt rung lên, tiếng rung có thể nghe rõ bên tai, phần đầu tròn ma sát đến vách trong làm cho tiểu huyệt căng thẳng co rụt lại, thế mà anh còn không cho cô rút ra!
Ngu Thần còn đang nói chuyện điện thoại, mắt lại nhìn cô đang vặn vẹo đón nhận từng đợt vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ mê muội, một tay điều khiển gậy rung chơi cô.
Bụng nhỏ của Dương Đào kịch liệt co rút lại, lên đến đỉnh, tiểu huyệt phun ra một lượng dịch lớn.
Làm Dương Đào lên đỉnh xong, cuộc gọi dông dài của Ngu Thần rốt cục cũng kết thúc.
Dương Đào ôm chăn buồn ngủ, Ngu Thần không chịu, quấn quýt lấy cô tra hỏi, “Anh giỏi hay gậy rung giỏi?”
Dương Đào vừa thẹn vừa giận, cái tên trước mắt này nhìn mình bị hắn dùng gậy rung chơi đến phun nước còn dám hỏi, “Anh nói xem?! Em thấy mình gả cho món đồ chơi này cũng không tồi đâu!”
Ngu Thần ôm cô, giọng điệu ngoan ngoãn, “Em thử lại xem. Mở chân ra để anh vào nào.”
Dương Đào không lay chuyển được Ngu Thần, cũng liền ỡm ờ.
Cô mệt muốn chết nhưng vẫn cố giành sức ra để oán trách anh, “Anh chỉnh chết em đi, ở đâu ra người thế này vậy?!”
Ngu Thần chống trán cô, cười, “Tập luyện cho em thôi.”
Vận động viên chuyên nghiệp dễ tống cổ vậy sao?
Thật đúng là chị gái nhỏ ngốc ngếch.
. . . . .
Dương Đào không cãi lại được Ngu Thần.
Cuối cùng hai người đứng trước cửa nhà họ Dương.
Dương Đào trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi cô nói trong điện thoại hôm nay sẽ dẫn bạn trai về.
Bố mẹ còn rất vui vẻ, nói cứ dẫn về đi, cũng chỉ thêm cái bát đôi đũa thôi.
Cô lớn hơn anh ba tuổi đó.
Cái tên này bây giờ còn trông giống sinh viên.
Khoảng cách thân phận của hai người cũng là một vấn đề.
Dương Đào có chút hối hận, đáng lẽ tối nay mới nói cho ba mẹ cô mới đúng.
Ngu Thần mang theo lễ vật tới cửa, hôm nay anh cố ý mặc một bộ tây trang, dáng người cao dài, ngọc thụ lâm phong.
Thấy chị gái nhỏ do dự, mỗ cẩu kéo dài giọng, “Còn muốn đi Singapore không?”
Dương Đào nhìn anh, “Nhớ giữ lời.”
Anh đã nói chỉ cần cô dẫn anh về nhà thì sẽ để cô đi Singapore làm phù dâu!
Ngu Thần gật đầu, nắm tay hết siết chặt lại thả lỏng rồi lại siết chặt, chính thức ra mắt gia đình chị gái nhỏ căng thẳng quá má.
“Anh lừa em thì anh là cún con.”
Dương Đào hừ một tiếng, “Anh vốn dĩ là cún con.”
Còn lấy cún con ra làm bia đỡ hay sao hả?!
~~~~~~~~~~~~~~~~~
(•̀ᴗ•́)و Mình đã edit xong chính văn rồi, còn mấy chương phiên ngoại nữa thôi yeeeee. Nhưng mà thời gian tới mình phải thi bù khá nhiều (;༎ຶٹ༎ຶ) nên chắc tuần tới vẫn 2 chương/ tuần rồi sau đó sẽ cách ngày 1 chương nha ( ˘ ³˘)
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
40 chương
126 chương
43 chương
33 chương
32 chương
112 chương