Tình Đào
Chương 14 : (¯`•._) Không cho em đi (cao H)
Kết thúc cuộc gọi với Lương Băng, Dương Đào cảm thấy có chút đau đầu, không biết phải nói chuyện này với Ngu Thần thế nào.
Dương Đào trái lo phải nghĩ đến hơn nửa đêm, chỉ ngủ được mấy tiếng, sáng sớm đã tỉnh lại.
Mua sữa đậu nành với bánh bao ở cửa tiểu khu sau đó đến khách sạn tìm Ngu Thần.
Dương Đào dùng thẻ phòng của anh mở cửa, không có người quấn quýt lấy cô như mọi khi, trong phòng im ắng.
Ngu Thần đang ngủ trên giường, chăn trắng tinh đắp nửa người, lộ ra một bên đùi săn chắc.
Dương Đào bày bữa sáng ra, sau đó quay lại phòng gối đầu lên cánh tay nhìn khuôn mặt ngủ say của anh.
Da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh, mũi cao, đôi mắt nhắm chặt, lông mày hơi nhíu lại, không biết đang mơ thấy cái gì.
Dương Đào xem đến mê mẩn, Ngu Thần chợt ưm một tiếng, híp mắt nửa tỉnh, thấy Dương Đào ở bên cạnh, theo bản năng với một tay về phía ngực cô, mặt cũng dán lên hõm cổ cô vừa hôn vừa cắn.
Dương Đào giật mình, đấm nhẹ lên lưng anh mấy cái, “Tỉnh chưa?”
Ngu Thần vuốt ve chị gái nhỏ của mình đến là vui vẻ, bị cô đánh cũng không thèm quan tâm, lật người đè lên Dương Đào, một chân chen vào giữa hai chân cô, thứ cứng rắn cọ xát bên dưới cô.
Dương Đào xoay người không chịu, “Dậy ăn sáng!”
Ngu Thần miệng thì đáp ứng nhưng động tác lại không ngừng, hết hôn lại sờ.
Dương Đào thấy anh không có ý định đứng lên, kệ động tác của anh, cô quyết định hắt một chậu nước lạnh, “Ngu Thần~~”
“Ừm?”
Hô hấp của Dương Đào bắt đầu rối loạn, ngực bị anh xoa bóp, “… Sang năm em phải đi Singapore, một đàn em kết hôn mời em làm phù dâu.”
Ngu Thần không thích lúc này lại nhắc đến người khác, cách lớp áo ngoài cởi nịt ngực của cô, liếm đầu nhũ hoa khiến cho nó dựng thẳng lên, như quả mâm xôi hồng hồng ướt át.
Anh nâng hai khối mềm mại lên hôn, hàm hồ trả lời, “Làm xong rồi nói.”
Dương Đào làm sao có thể để yên, tung ra đòn sát thủ, “Có cả Lương Băng.”
Câu này làm người đàn ông trên người cô dừng lại, gầm nhẹ một tiếng, “Không cho đi!”
Đến lúc ăn sáng, vẻ mặt Ngu Thần vẫn xấu như vậy, Dương Đào muốn thương lượng chuyện này đều bị anh dăm ba câu đánh lạc hướng.
Nói tóm lại cũng chỉ có hai chữ, không được.
Chờ đến khi Ngu Thần ăn xong, thái độ mới hòa hoãn hơn chút, sợ Dương Đào buồn sẽ giận dỗi, dỗ cô, “Chị gái nhỏ, tầm tháng sáu năm sau anh có việc phải sang bên đó. Lúc ấy có thể đi cùng em.”
Dương Đào đang thu dọn bàn cảm thấy bất đắc dĩ, “Còn gọi em là chị mà chút tự do với tin tưởng cũng không cho.”
Ngu Thần đang ngồi trên sô pha nghe thấy lời này thì hơi nhíu mày, khom lưng ôm Dương Đào vào ngực.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngu Thần véo véo khuôn mặt đáng giận của cô, cười cười, lời nói trầm bổng, “Anh chỉ có một người chị. Ngu Âm là chị gái anh, còn em là người phụ nữ của anh, hiểu không?”
Dương Đào bị Ngu Thần bóp mặt, đâu còn bóng dáng ngự tỷ uy phong lẫm lẫm ngày xưa, ngoan ngoãn gật đầu.
9 giờ sáng là thời gian huấn luyện cố định.
Ngu Thần phải đến sân tennis của khách sạn tập luyện, Dương Đào mệt rã rời, bò lên trên giường anh ngủ bù.
Ngu Thần kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra, bên trong màu sắc sặc sỡ, hỏi cô, “Chơi chút trò chơi tình thú không?”
Dương Đào nghiêng người nhìn lướt qua thứ ở trong, mặt bùm một cái đỏ bừng, cô lại nghĩ đến chuyện khác, “Anh tự mua đấy à? Hay nhờ người mua hộ?”
Ôi trời ơi.
Nếu bị người khác chụp được Ngu Thần mua áo mưa với đồ chơi tình thú, thì đó sẽ là tin tức có thể oanh tạc như bom nguyên tử đó!
Ngu Thần chẳng thèm quan tâm mà nhún vai, “Đặt trên mạng.”
Hơn nữa, anh là người đàn ông bình thường, nếu không có bạn gái mới là bất bình thường, muốn chụp thì chụp.
Anh chọn một cái gậy rung, đầu tròn tròn, nhấn chốt mở thì điên cuồng rung lên, Ngu Thần hỏi cô, “Muốn không? Mở rộng chân ra nào.”
“Anh đi xuống huấn luyện, em ở đây tự mình luyện tập chút nhé?”
Anh bảo cô cầm cái thứ đó tự…làm mình…
Không biết xấu hổ!
Dương Đào trừng mắt nhìn Ngu Thần, “Anh dám!”
Ngu Thần tùy tiện đóng ngăn kéo, ngồi ở mép giường nhìn Dương Đào, “Chị gái nhỏ, thể lực chị quá yếu.”
Lần nào làm đến lần thứ hai đã mệt không nhấc nổi mắt rồi.
Dương Đào cũng tự rối rắm, thể lực của anh sao lại tốt như vậy chứ, theo lý ban ngày huấn luyện buổi tối tập thể hình, đến khi nghỉ ngơi thì phải mệt muốn chết, đặt lưng lên giường là ngáy khò khò luôn chứ.
Nhưng ngược lại, tinh lực tràn đầy, giống như dùng không hết vậy, mỗi ngày đè cô ra làm làm làm.
. . . . .
Tiễn vị tôn đại Phật này đi, Dương Đào nằm trên giường của khách sạn năm sao lăn qua lăn lại, ngủ bù một giấc thoải mái.
Đến khi tình dậy, mặt trời đã chiếu sáng khắp cả căn phòng.
Dương Đào nhíu mày nhìn đồng hồ, ngẩn ra một lúc mới bò dậy, đến sân tennis tìm Ngu Thần.
Đến sân tennis, nhân viên nhặt bóng nói với cô, “Anh ấy ở phòng nghỉ.”
Dương Đào lại đi đến phòng nghỉ.
Lúc đi vào, Ngu Thần vừa mới tắm nước lạnh xong, đang ngồi trên ghế lau đầu, bọt nước trong suốt dính trên cơ bắp, hạ thân của quấn một chiếc khăn tắm.
Dương Đào xem mà mặt đỏ tim đập.
Dương Đào đến gần Ngu Thần ngồi xuống.
Cô muốn nói mấy câu dỗ dành anh, biết rõ là anh để ý Lương Băng nhưng cô còn nhắc đến anh ta trước mặt anh.
Ngu Thần ngừng động tác, nhìn cô một cái thật sâu sau đó ôm chầm lấy cô, cúi người hôn lên.
Dương Đào bị Ngu Thần hôn đến hô hấp dồn dập, lại không nỡ dừng lại, ôm vai anh nhiệt tình đáp lại.
Đến khi Dương Đào được đặt nằm lên ghế dài mặc Ngu Thần cởi quần áo mình, cô chỉ có thể nghiêng mặt thở dốc, giống như con cá mắc cạn thiếu oxy.
Trong phòng nghỉ chỉ còn lại tiếng nam nữ thở dốc.
Áo lông màu xanh bị xốc lên đến xương quai xanh của Dương Đào, làm lộ ra áo ngực đang kiềm chế hai nhũ hoa trắng nõn, quần dài của cô bị cởi, hai đùi trắng nõn bị tách ra.
Ngu Thần đỡ côn thịt của mình tiến vào trong khiến cho Dương Đào kêu lên một tiếng, bất lực bám chặt lấy vai anh.
Cảm giác được vật to lớn của anh chiếm trọn tiểu huyệt đang hư không thật sự quá thoải mái, cô híp mắt hưởng thụ.
“Ngủ một giấc dậy hiểu chuyện hơn sao?” Eo Ngu Thần vững vàng thúc mấy cái, tiểu huyệt cô ướt dầm dề, anh nâng đùi cô mở rộng hết cỡ, sau đó dùng tần suất như máy đóng cọc mà thúc vào trong cô.
Dương Đào bị Ngu Thần làm cho ba hồn không gặp được bảy vía, hai nhũ hoa bự nhảy lên nhảy xuống, khiến cô duyên dáng kêu rên không ngừng, “Ngu Thần chậm một chút….a… không chịu được… hỏng mất!”
Ngu Thần lại đâm sâu mấy cái, côn thịt dưới thân chặt chẽ đóng chiếm tiểu huyệt cô, bỗng nhiên anh bế cô lên.
Dương Đào theo phản xạ ôm chặt vai anh, bị anh ôm lên, tư thế này còn khiến cô thảm hại hơn, cả người trên dưới chỉ còn một nơi liên kết với nhau, bị Ngu Thần cắm đến càng sâu.
“Đừng! Quá sâu rồi! Mau thả em xuống… a a…. sâu quá…. Em chết mất!” Dương Đào s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến chảy nước mắt, không biết nên ôm hay nên đẩy anh ra, tiểu huyết càng ra sức xoắn chặt hung khí.
Ngu Thần đi lại mấy bước trong phòng nghỉ, bế cô nâng lên lại hạ xuống, làm cho Dương Đào nói năng lộn xộn, khóc kêu không ngừng.
Mật dịch nóng hổi trào ra, Dương Đào co rút lại lên đỉnh hết lần này đến lần khác.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Dương Đào hốc mắt hồng hồng nhìn Ngu Thần, đáng thương lắc đầu, ý bảo anh đừng để người đi vào.
Ngu Thần bế Dương Đào vào phòng tắm, rồi mới hô lên với người bên ngoài, “Vào đi.”
Cửa phòng tắm ở góc khuất, vang ra tiếng nước róc rách.
Dương Đào bám lên cửa, một tay bị Ngu Thần lôi kéo, ngực mềm như bông bị anh kéo lấy đùa bỡn, tiểu huyệt cô còn đang bị côn thịt cắm, cô khóc không thành tiếng xin anh, “Dừng lại…To quá… sẽ rách mất… Ngu Thần…”
Ngu Thần che miệng cô, thở dài một tiếng, “Từ lâu đã muốn ở phòng nghỉ làm em một lần. Nghe lời nào.”
Dương Đào bị Ngu Thần một tay che miệng, một tay nắm lấy tay cô, hai nhũ hoa nhảy lên, đầu nhũ hoa hồng hồng phấn nộn, anh ra sức cắm rút trong tiểu huyệt cô khiến cho chất lỏng ở nơi riêng tư của hai người văng ra ngoài.
Dương Đào vừa đau vừa sảng, tiểu huyệt bị cọ xát qua lại, quy đầu căng đường đi của cô, lúc ra ngoài lại về nguyên dạng, cắm vào lại căng ra.
Dương Đào bị làm cho không khép được miệng, nước mắt với nước miếng thi nhau chảy ra.
Đợi gian ngoài được dọn dẹp xong, nhân viên công tác bỏ chạy lấy người, lúc này Dương Đào mới run rẩy lên đỉnh.
Dương Đào xụi lơ trong ngực Ngu Thần, tên cầm thú này lại còn vừa hôn vừa sờ, liếm cần cổ cô, giống như tranh công, “Chị gái nhỏ có s͙ư͙ớ͙n͙g͙ không?” s͙ư͙ớ͙n͙g͙. s͙ư͙ớ͙n͙g͙ đến mức trợn mắt.
Dương Đào vẫn luôn rối rắm, phải làm thế nào mới có thể thương lượng với Ngu Thần chuyện đi Singapore đây a…
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
40 chương
126 chương
43 chương
33 chương
32 chương
112 chương