Trong xe ngập tràn mùi rượu khó ngửi, Hạ Giai Ngôn biết Lục Tiệp không thích mấy loại mùi kì lạ này, vì thế đã hạ cửa kính xe xuống. Gió đêm mơn man lùa vào trong xe khiến cổ áo của của Lục Tiệp khẽ bay bay. Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng tay phải lại từ từ di chuyển xuống dưới, tiếp theo nhấn nút đóng kính xe bên ghế lái phụ lại. Đầu Hạ Giai Ngôn giật giật, anh nhận ra ánh mắt của cô, mở miệng giải thích: " Gió lớn lắm, sẽ đau đầu đấy." Hạ Giai Ngôn xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn của thành phố nhuộm lên bầu trời đêm một mảng màu rực rõ, trong nháy mắt khi nhìn thấy ngọn đèn của tấm bảng quảng cáo ý thức cô trở nên mông lung. Đoạn đường phía trước không bằng phẳng lắm, cứ cách khoảng trăm mét lại có vài cái hố gà nhỏ.Ban đêm không đủ ánh sáng, Lục Tiệp không phát hiện ra, khi anh có thể vượt qua vài chướng ngại, muốn giảm tốc xe thì đã không kịp nữa rồi. Trận xốc nảy vừa rồi khiên dạ dày Hạ Giai Ngôn cuồn cuộn lên, cô nhíu mày, thấp giọng nói: " Chạy chậm một chút" Lục Tiệp không nói gì, nhưng vẫn giảm tốc độ lại, đoạn đường vốn chỉ mất mười đến mười hai phút là đến nơi, nhưng bây giờ phải mất khoản chừng nửa tiếng. Cho xe dừng dưới nhà trọ, Hạ Giai Ngôn vẫn nhũn người trên ghế xe. Mặc dù ý thức vẫn rất rõ ràng, nhưng cô lại cảm thấy bản thân mình có gì đó không bình thường, nên đành phải ngồi thêm một lúc. Lục Tiệp cũng không giục cô, anh đưa tay mở nhạc máy phát nhạc, sau đó tựa lưng vào ghế cùng ngây người với cô. Máy nghe nhạc vừa đúng lúc vang lên một bài hát trữ tình của nhiều năm về trước. Hạ Giai Ngôn còn nhớ, thời điểm bài hát này được ra lò là khi cô đang học năm tư. Khoảng thời gian ấy với cô là đoạn đường u tối nhất trong cuộc đời, người đàn ông cô yêu và đứa con bé bỏng chưa kịp thành hình kia đã khiến cô rơi vào vực sâu không đáy, cô không có cách nào tập trung vào ôn tập được, cuối cùng cô đã trượt kì thi nghiên cứu sinh. Hạ Giai Mặc tìm mấy bạn học cũ, tốn không ít công sức mới xin được một chân thực tập ở một nơi khá tốt cho cô. Trong thời gian thực tập rất thú vị và vui vẻ, đáng tiếc Hạ Giai Ngôn lại không cảm thấy vui sướng. Cô tập trung lao đầu vào công việc, mượn nó để làm tê liệt chính mình, có lẽ cũng vì nguyên nhân này, cô mới có cơ hội được tuyển dụng chính thức vào công ty. Lúc đó Lục Tiệp đã trở về Anh tiếp tục hoàn thành bài vở của anh, Hạ Giai Ngôn có chút tò mò, nên hỏi anh: "Anh cũng từng nghe bài hát này sao?" Lục Tiệp nói: "Đã từng nghe qua." Hạ Giai Ngôn cuối đầu cong cong khóe miệng, cô mỉm cười đầy chua xót không để Lục Tiệp phát hiện: "Thời điểm bài hát này được phát hành, lúc đó anh đang làm gì?" Lục Tiệp ngẫm lại một hồi, có chút không chắc chắn nói: "Hình như là đang làm hạng mục với thấy hướng dẫn ở Birmingham." Hạ Giai Ngôn ngước mặc lên, đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô cởi dây an toàn ra, đầu cũng không xoay lại nói: "Tôi về đây." Có lẽ do quá vội vàng, Hạ Giai Ngôn vừa bước xuống xe, chân mất khống chế hơi khụy xuống. Cô phản xạ vịn vào thân xe, như vậy mới thoát được nạn cả người tiếp xúc thân mật với mặt đất. Lục Tiệp nhìn thấy mà hết hồn hết vía, rút chìa khóa chạy xuống xe: " Anh đưa em lên lầu." Hạ Giai Ngôn nhìn về phía anh, cô không nhìn rõ được vẻ mặt của anh lúc này như thế nào cả, nhưng lại nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của anh. Dường như cô nhớ ra điều gì đó, sau khi đồng ý với anh còn nói: "Nhân tiện vào nhà tôi ngồi một lát." Hạ Giai Ngôn hẳn đã uống rất nhiều rượu, trong thang máy tầm mắt của bọn họ giao nhau giữa không trung. Hạ Giai Ngôn giả vờ vô tình di chuyển tầm mắt đi, Lục Tiệp mặt không biểu cảm nhìn về phía trước. Trong thang máy tĩnh lặng, ngay cả hít thở Hạ Giai Ngôn cũng thả ra nhẹ nhàng. Ngay lúc cô cúi đầu nhìn mũi giày của mình thì Lục Tiệp lại nói với cô: "Lần sau đừng uống nhiểu rượu như vậy nữa, cơ thể em không chịu được sự giày vò như vậy đâu." Đây đã là lần thứ hai Lục Tiệp nhắc nhở mình phải chú ý đến cơ thể, Hạ Giai Ngôn nói cho anh biết: "Cơ thể tôi không yếu đuối như trong tưởng tượng của anh đâu." Lục Tiệp muốn nói mà lại thôi, cuối chùng chỉ nhìn chăm chăm vào bảng hiển thị của thang máy đang không ngừng nhảy số. Tiễn cô đến trước cửa, Lục Tiệp nói: "Anh không vào đâu, em nhớ nghỉ ngơi sớm một chút." Ngay thời điểm anh xoay người, Hạ Giai Ngôn bước lên trước một bước, đưa tay nắm lấy áo của anh: "Tôi vẫn chưa cảm ơn mà..." Còn chưa nói dứt lời, cơ thể Hạ Giai Ngôn theo quán tính ngã về phía trước, nhào hẳn vào người Lục Tiệp. Trong náy mắt Lục Tiệp không kịp phản ứng, anh vững vàng đỡ lấy eo cô. Cảm xúc ấy vẫn nguyên vẹn như trong kí ức, anh lạc trong cảm xúc ấy, trong nhất thời quên cả buông tay, cảm nhận tay cô vẫn còn đang khoát lên tay mình, anh còn có thể cảm giác được cô đang siết chặt vào tay áo anh. Đầu Hạ Giai Ngôn hơi choáng váng một chút, dây thần kinh trong đầu hình như bị ngâm rượi đến giãn ra, làm hại cô ngay cả phản ứng cũng trở nên chậm chạp. Đã rất lâu không cùng Lục Tiệp tiếp xúc thân mật với nhau như vậy, cô thất thần, ánh mắt dại ra nhìn về phía anh. Hàng mi của cô lại vừa dày vừa cong, ánh đèn chiếu xuống, tạo ra chiếc bóng vòng cung mờ nhạt, thần trí của Lục Tiệp dường như bị cuốn vào nước vòng nước xoáy trong đáy mắt cô, mấy giây sau bằng cách nào đó anh nói: "Vẫn chưa cảm ơn anh đúng không? Em luôn luôn nói cảm ơn anh, vậy em có nghĩ đến nên cảm ơn thế nào chưa?" Thấy yết hầu Lục Tiệp mơ hồ chuyện động, Hạ Giai Ngôn dần dần trở tỉnh táo lại. Mặt của anh gần trong gang tấc, cô không tránh anh, chỉ hơi quay mặt lại: "Đây là thù lao mà anh muốn hả?" Lục Tiệp không nói gì, nhưng cánh tay đang đỡ bên eo cô không tự chủ mà siết chặt thêm. Cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hai hàng mi khẽ run run, sự im lặng thế này cám dỗ anh, anh nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn đẩy cô ra. Một giây sau khi bị anh đẩy ra, dây thần kinh đang căng ra của Hạ Giai Ngôn lập tức bình tĩnh lại. Lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, cô vừa mở cửa vừa nói với Lục Tiệp: "Lần sau không cần làm chuyện như vậy đâu." Nói xong, cô cảm thấy câu vừa rồi chưa rõ ràng lắm, nên lập tức bổ sung: "Chuyện công việc, tôi tự lo được." Mấy chiếc chìa khóa chạm vào nhau trong hành lang yên tĩnh tạo nên âm thanh rất khó nghe, ổ khóa" Rắc" một tiếng sau đó được mở ra. Lục Tiệp vẫn tiếp tục im lặng, đợi Hạ Giai Ngôn quay đầu nhìn anh, anh mới bước vào nhà. Cửa sổ không được mở ra, trong không khí tản ra mùi ngột ngạt, lẫn lộn với mùi rượu của Hạ Giai Ngôn, khiến người ngửi cảm thấy vô cùng khó chịu. Hạ Giai Ngôn mở sau cửa ban công ra cho thoáng gió, sau đó hỏi Lục tiệp: "Nhà tôi chỉ có nước lọc và sữa chua thôi, anh muốn uống cái gì?" Lục Tiệp ngồi xuống sô pha, anh nói: "Không cần đâu." Mặc dù anh đã nói vậy, nhưng Hạ Giai Ngôn vẫn vào bếp dùng ấm điện đun nước. Sau khi vào nhà, Hạ Giai Ngôn cởi áo khoát ra. Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, vạt áo nhét vào trong trong lưng váy, càng tôn thêm chiếc eo thon mảnh khảnh của. Lục Tiệp nhìn bóng dáng cô đi tới đi lui, đột nhiên cảm thấy thái dương căng ra. Vài giây sâu, Hạ Giai Ngôn cầm hai ly thủy tinh đi ra, đưa một ly cho Lục Tiệp: " Anh có biết tôi đang nghĩ gì không?" Lục Tiệp đặt ly thủy tinh trên bàn trà, tiếp theo trả lời "Biết". Hạ Giai Ngôn hai tay nắm siết chặt ly nước, dường như để tiếp thêm sức mạnh cho chính mình: "Lục Tiệp, ở bệnh viện tôi đã nói những gì, anh còn nhớ chứ?" Lục Tiệp không lên tiếng trả lời, biểu tình trên mặt hơi thay đổi một chút. "Nếu anh có quên cũng không sao cả, nhưng tôi vẫn chưa quên được. Khi ấy tôi đã nói với anh, chúng ta không ai nợ ai cả, anh trăm ngàn lần đừng vì cảm thấy áy náy với lương tâm mà an ủi tôi, bù đắp cho tôi. Tôi chỉ muốn anh cách xa tôi một chút, đừng để tôi nhìn thấy anh, nếu không tôi sẽ lại nhớ đến đứa bé kia đã chết như thế nào."Giọng Hạ Giai Ngôn càng ngày càng gấp, khi nói đến hết câu, cô gần như nghiến răng nghiến lợi. Lục Tiệp chỉ lẳng lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn khói trắng từ ly nước kia bốc lên. Hạ Giai Ngôn hít một hơi thật sau, cô gắng che giấu tâm tình của bản thân: "Anh biết rõ tôi đã rất muốn đứa bé này, anh cũng biết rõ tôi ngóng trong anh quay về để cùng đồng lòng với tôi như thế nào, nhưng anh lại tự tay đẩy tôi ra. Tôi thừa nhận, khi đó tôi thật sự rất hận anh. Mãi đến khi anh tôi và chị dâu có con, tôi mới biết quyết định ngày đó của anh hoàn toàn đúng đắn. Làm ba làm mẹ không phải là chuyện muốn thì có thể làm được, công việc vất vả không nói, trách nhiệm còn vô cùng nặng nề. Thời gian chị dâu tôi ở cữ mẹ tôi có chăm thế nào cũng không mập lên được, vì lo cho đứa nhỏ, qua mấy tháng đã gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương." Dừng một chút, Hạ Giai Ngôn lại tiếp tục nói: "Đứa bé đến với cuộc sống này, chúng ta đều hi vọng nó có thể khỏe mạnh vui vẻ trưởng thành, mà tôi lại không có năng lực mang lại hạnh phúc cho con mình, bỏ đưa bé đi âu cũng là vì đứa nhỏ." Nghe đến đó, sắc mặt của Lục Tiệp dịu đi một chút, nhưng rất nhanh sau đó, lời của cô đã đẩy anh xuống vực sâu tâm tối: "Nhưng mà, tôi ngay cả bản lĩnh đưa đứa bé đến thế giới này cũng không có, thì có tư cách gì nói đến mang hạnh phúc lại cho nó đây? Thật buồn cười! Mỗi lần nghĩ vậy, tôi vô cùng vô cùng hận bản thân." Nghĩ đến trong mấy năm nay Hạ Giai Ngôn đã sống trong trạng thái dằn vặt tự trách như thế này, ngực Lục Tiệp liền nhói đau. Giọng anh đầy chua xót gọi tên cô, nhưng sau đó lại không thốt được nên lời nào cả. Anh hi vọng cô có thể lên cơn điên mà mắng anh, đánh anh, như vậy anh mới cảm thấy dễ chịu một chút, nhưng cô cứ cố gắng đè nén đau đớn nói ra như lời như vậy, khiến anh thật sự rất khó chịu. Hạ Giai Ngôn cố cười với anh nhưng nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn: "Tuy rằng tôi không còn hận anh nữa, nhưng lại không biết đối mặt với anh như thế nào cả. Anh cũng không cần đối xử tốt với tôi, lại càng không cần suy nghĩ phải làm gì cho tôi, mấy năm nay không có anh không phải tôi vẫn sống được đấy sao? Tôi không muốn thiếu nợ bất cứ thứ gì với anh, huống chi còn là một mối nợ ân tình không cách nào trả được." Từng câu từng lời của cô nặng nề đánh vào lòng Lục Tiệp, anh khó khăn mở miệng: "Anh không muốn để em thiếu nợ gì anh cả, anh chỉ không kiềm chế được" "Trước đây không phải anh kiềm chế rất tốt sao?" Hạ Giai Ngôn nhẹ giọng hỏi. "Anh hi vọng ngay từ đầu anh nên mất kiểm soát, thì chúng ta sẽ không trở nên như bây giờ." Cảm xúc của Lục Tiệp bùng nỏ trong nháy mắt, anh đè giọng xuống gầm nhẹ lên. Lúc ấy anh không nên trở về Anh, nếu đã chia xa mà cả hai đều đau khổ, chẳng thà cùng ôm nhau chịu đựng sự dằn vặt. Hạ Giai Ngôn nhìn anh, câu nói đầu tiên nhẹ nhàng khéo léo đã đập nát toàn hoàn hi vọng trong anh: " Anh nói chúng ta vẫn có thể làm bạn, có thể, nhưng ngoại trừ bạn bè, thì không có khả năng khác nữa đâu." Sau khi tiễn Lục Tiệp về, Hạ Giai Ngôn giống như bị rút cạn sinh lực ngồi trên thảm. Cô ôm lấy hai chân của mình, mặt để trên gối, chóp mũi có chút chua xót, nhưng cô ép nước mắt chảy ngược vào trong. Trên bản hai ly thủy tinh vẫn còn chứa đầy nước nóng, nhưng đã không còn hơi ấm. Ngồi một lát, Hạ Giai Ngôn cầm một ly nước uống một ngụm, sau đó kéo lê cơ thể mệt mọi vào nhà tắm. Không ngờ chỉ vừa tắm được một nữa, điện thoại di động trong phòng ngủ lại vang lên không ngừng. Người Hạ Giai Ngôn đầy bọt xà phòng, cô định tắm xong sẽ gọi lại, nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên, cô lo có chuyện gấp, vì thế sối nước qua loa sau đó đi chạy ra ngoài. Màn hình di động hiển thị tên Lục Tiệp, tay Hạ Giai Ngôn khự lại, nhưng cuối cùng vẫn nghe máy. Đầu bên kia rất ồn ào, cô đang muốn hỏi anh có chuyện gì, thì đầu nghe lại truyền đến một giọng nam đầy lo lắng: "Hạ Giai Ngôn hả? Tôi là Khương Diên "