Dưới sự uy hiếp, dụ dỗ của Ninh Vi Cẩn, Trịnh Đinh Đinh nói vô số câu "Em thích anh!" Cho đến khi Ninh Vi Cẩn lên tiếng hài lòng, cô mới được cho phép xuống xe. Cầm chìa khóa nhà, Trịnh Đinh Đinh đột nhiên quay đầu lại nhìn Ninh Vi Cẩn. Đúng lúc đó, qua lớp kính xe, Ninh Vi Cẩn cũng đang nhìn cô. Bốn mắt nhìn nhau, trong đó đều mang tình ý, giống như gió mát giữa đêm hè. Trịnh Đinh Đinh đứng im tại chỗ, rõ ràng cảm nhận được tận đáy lòng dường như có dòng nước mát chảy vào tim. Cô khẽ cúi đầu, không tự chủ mà nở nụ cười. Có lẽ từ trước đến giờ cũng có vài lần cảm giác này. Nhưng không có lần nào cô có thể cảm nhận được rõ ràng, sâu sắc như vậy. Cô ý thức được bản thân đãng lặng lẽ rơi vào trạng thái "Ngọt ngào của tình yêu!" "Mau lên đi!" Ninh Vi Cẩn thúc giục. Trịnh Đinh Đinh gật đầu một cái, xoay người tiến vào. "Tình yêu khác xa với những gì mình tưởng tưởng trước kia. Ngoài trừ động lòng, đó chính là an lòng. Thời gian ở bên cạnh anh càng khiến mình có cảm giác. . . . . Càng lúc càng thưởng thức con người anh, trái tim của anh, là người mà mình nguyện ý cùng nhau chung sống." Trịnh Đinh Đinh gõ xong một chữ cuối cùng, ngưng mắt trên màn hình hồi lâu, rồi im lặng nở nụ cười. Đang muốn lưu lại văn bản, màn hình bỗng nhiên trở nên tối đen lại. Cảm thấy sợ hết hồn, vội vàng mở lại, nhưng vẫn không được, cô buồn bực rút phích điện, rồi cắm lại lần nữa nhưng vẫn thất bại như cũ. "Thôi, ngày mai tính tiếp." Trịnh Đinh Đinh lầm bầm. Trước khi đi ngủ nhớ đến một chuyện, gửi tin nhắn cho Ninh Vi Cẩn, "Máy tính của em bị hỏng rồi, anh có biết sửa không?" "Bị sao vậy?" "Tự nhiên màn hình tối đen lại, sau đó không thể nào bật lên được nữa!" "Ngày mai anh chỉ phải trực nửa ca sáng thôi. Buổi chiều rảnh, anh sẽ qua kiểm tra cho!" "Ừm." Trịnh Đinh Đinh đáp xong thì ngáp, buồn ngủ không chịu được. Gửi xong tin nhắn thì nhắm hai mắt lại. Hôm sau là thứ bẩy, Ninh Vi Cẩn ở phòng khám đến buổi trưa. Đang thay áo blouse trắng thì nhận được điện thoại của ba anh – Ninh Thanh Túc. "Con vẫn còn ở bệnh viện sao? Đã ăn trưa chưa?" "Ba có chuyện gì không?" "Lâu rồi không liên lạc cũng không biết dạo gần đây con thế nào!" Ninh Thanh Túc nói xong thì im lặng. Sau đó nói tiếp, "Cùng ăn cơm với ba đi. Ba đang ở nhà hàng Hồng Lư phòng 204." Nhà hàng Hồng Lư cách bệnh viện nhân dân số 1 rất gần. Ninh Vi Cẩn đi bộ đến đó chỉ mất tám phút mà thôi. Trong phòng, Ninh Thanh Túc đang cùng thư ký nói chuyện phiếm. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Ninh Thanh Túc ngẩng đầu, vừa nói "Vào đi!". Cửa được mở ra, phục vụ nhường đường, Ninh Vi Cẩn liền đi vào. Thư ký đứng dậy, gật đầu chào với Ninh Vi Cẩn, sau đó rời khỏi phòng, đóng cửa lại cho bọn họ. Ninh Vi Cẩn ngồi xuống. "Muốn ăn gì?" Tâm trạng Ninh Thanh Túc không tệ, tâm trạng thoải mái đưa tay đẩy cuốn thực đơn làm bằng trúc về phía Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn không mở thực đơn, mười ngón tay đan vào nhau, nói thẳng: "Ba tìm tôi có chuyện gì không?" Ninh Thanh Túc nghiêm túc nhìn con trai, nụ cười bên khóe môi hơi thu lại, giọng nói hơi vô vị: "Tôi cũng chỉ muốn ăn một bữa cơm với con trai mình, thế nào? Như vậy cũng không được sao?" "Ăn cơm thì không thành vấn đề!" Giọng nói Ninh Vi Cẩn cực kỳ tỉnh táo, "Nhưng mà ba xác định chỉ ăn cơm, không cần gì khác sao?" Rốt cuộc Ninh Thanh Túc cũng nhíu lông mày: "Một thời gian không gặp, thái độ con đối với ba càng ngày càng kém đó!" Ninh Vi Cẩn không chút gợn sóng. Ninh Thanh Túc cầm bình rót ly nước, làm như không có việc gì nói: "Dạo này ngoài công việc hình như con còn bận yêu đương hả?" Quả nhiên, bất cứ chuyện gì cũng không thể gạt được Ninh Thanh Túc, Ninh Vi Cẩn dựa người vào phía sau, buông hai tay, nhẹ đặt lên mặt bàn, trả lời: "Không sai, chính là con đang yêu đương, đối tượng là một cô gái con thích." Ninh Thanh Túc uống một ngụm trà, có chút châm chước nói: "Không phải chỉ thích thôi là đủ. Tình cảm cần dựa vào nhiều yếu tố, chứ chỉ dựa vào rung động nhất thời, yêu thích thì cũng không thể suy nghĩ mọi việc kỹ càng được. Vậy thì rất khó đi đến được cuối cùng!" "Lúc này ba đang dạy tôi phải chọn bạn đời như thế nào sao?" "Ba chị không muốn con bị tình yêu cuồng nhiệt mà mụ mị đầu óc, tùy tiện đưa ra lựa chọn khiến cho tương lai muốn hối hận cũng không kịp!" "Hóa ra là như vậy!" Ninh Vi Cẩn nói, "Vậy thì năm đó, nhất định ba đã suy nghĩ mọi phương diện chu toàn hết rồi nên mới đưa ra lựa chọn tốt nhất đúng không?" Không khí nhất thời đông cứng lại. Ánh mắt Ninh Thanh Túc từ từ nghiêm nghị lại, không còn chút nhu hòa nữa. Ông hiểu được con trai đang ám chỉ điều gì. Trong lòng ngũ vị tạp trần, lâu sau mới mở miệng lần nữa: "Con cũng là một người đàn ông trưởng thành rồi. Có một số việc ba có thể nói với con dưới lập trường là một người đàn ông. Thật sự trong cuộc hôn nhân, ba đã phạm sai lầm, làm tổn thương mẹ con. Nhưng dù sao cũng là một người từng tải, ba cũng có tư cách đưa ra ý kiến với hôn nhân của con. Vi Cẩn, con nên suy tính một chút. Cô bé kia có thể ủng hộ con, hiểu con hay không? Lúc cần thiết, cô bé có thể trợ giúp con hay không? Liệu cô bé có bị những cám dỗ bên ngoài, có ở bên con cả đời được hay không đây?” “Tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy!” Ninh Vi Cẩn cười, ánh mắt sâu xa, “Như vậy là đủ rồi!” “Nghe vậy chứng tỏ cô bé ấy vẫn còn trẻ con, cần con chăm sóc và che chở nó!” Ninh Thanh Túc lên giọng, thể hiện bản thân không ủng hộ. “Vậy không bằng chọn con gái Thư gia đi. Ít nhất con bé cũng là một người phụ nữ thành thục, có nghề nghiệp tốt, có gia thế cũng khá, tính tình hào phóng, có chừng mực, đúng là người khiến người khác yêu quý!” “Nếu như ba muốn nói chuyện này vậy thì cũng ta không còn gì để nói!” Ninh Vi cản thu hồi tầm mắt, đứng lên. “Tình cảm của tôi không cần nói rõ với người ngoài!” Ninh Thanh Túc cười lạnh: “Tôi cũng là người khác sao?” “Đúng.” “Thằng con bất hiếu!” Ninh Thanh Túc cố gắng đè nén cảm xúc, giọng nói cực kì xúc động, “Cút ra ngoài cho tao!” * Rời khỏi nhà hang Hồng Lư, Ninh Vi Cản lái xe đến nhà Trinh Đinh Đinh giúp cô sửa laptop. “Em cố gắng khởi động lại mấy lần nhưng cũng không được. Thực sự tức muốn chết mà!” Trịnh Đinh Đinh vừa gặm táo vừa oán trách. Sauk hi ngồi xuống, Ninh Vi Cẩn kiểm tra dây điện xem có bẩn hay bị hở ở đâu không, rồi nhìn đèn chỉ thị có sáng, CPU tản nhiệt có vấn đề, sau khi xác định không có vấn đề gì, anh bắt đầu kiểm tra ỏ đĩa. Trịnh Đinh Đinh ngồi bên cạnh ghế salon, thoải mái gặm táo. “Trong tủ lạnh còn gì ăn không?” Ninh Vi Cẩn mở ổ cứng, lấy khăn giấy, nhúng chút nước, tỉ mỉ lau ổ đĩa. “Anh chưa ăn trưa sao?” “Đúng. Chưa kịp ăn gì đã đến đây rồi!” “Anh nên nói sớm chứ!” Trịnh Đinh Đinh buong quả táo trong tay, đứng dậy, “Em đi nấu cái gì cho anh ăn!” Trịnh Đinh Đinh lập tức vào phòng bếp nấu mì. Cô định nấu mì cà chua trứng. cắt cà chua thành từng lát mỏng rồi cho vào nồi dầm nát đến khi tiết ra nước thì bắc ra, dùng một nồi khác nấu mì. Đợi sợi mì chín thì cho nước sốt cà chua lên, rồi chần một quả trứng để lên mặt. Lúc Trịnh Đinh Đinh bưng tô mì ra thì Ninh Vi Cẩn đã khởi động được máy tính. “Ăn trước đi ạ! Nếu không ăn nhanh thì mì sẽ trương đó ạ!” Trịnh Đinh Đinh đưa cho Ninh Vi Cẩn chiếc đũa. Ninh Vi Cẩn cầm chiếc đũa, bắt đầu ăn. “Ăn ngon không?” “Có thể nuốt được!” “…Đây là nhận xét kiểu gì vậy? Rốt cuộc có ăn ngon hay không?” “Nếu như muốn nhận xét, thì anh cho 80 điểm!” “Có 80 điểm thôi sao? Đây là lần đầu tiên em nấu cho người khác ăn ngoài ba mẹ. Dù chỉ xét về tâm ý, cũng nên cho thêm điểm một chút chứ?” “Tâm ý?” Ninh Vi Cẩn bắt được chữ quan trọng. “Thôi, coi như em chưa nói gì!” Trịnh Đinh Đinh lập tức phủi sạch. Cô không thể dung túng Ninh Vi Cẩn, để anh nhận ra cảm giác cô với anh càng lúc càng tốt được. “Nếu như cộng thêm tâm ý, thì tô mì này được 98 điểm!” “Tại sao không phải 100 điểm chứ?” “Nếu như cho em điểm tối đa, vậy thì em còn nỗ lực tiến bộ sao hả?” “……” NInh Vi Cẩn ăn mì xong tiếp tục sửa laptop cho Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh nhận được điện thoại của Tiêu Quỳnh nói ba tiếng trước ba mẹ cô ấy lại cãi nhau. Và lần này ầm ĩ hơn rất nhiều so với những lần khác. Mẹ Tiêu Quỳnh cào xước mặt ba cô. Còn trong cơn nóng giận, ba cô cầm dép đánh vào đầu của mẹ Tiêu Quỳnh….Nếu không phải giật mình tinh dậy, ngăn cản chiến tranh kịp thời thì hậu quả khó mà lường được. Tiêu Quỳnh còn nói thêm “Tám phần là máu chảy thành sống luôn!” Tiêu Quỳnh rất phiền não, nhu cầu cấp bách vọi vàng giải tỏa với Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh ôm điện thoại di động, dung khẩu hình nói với Ninh Vi Cẩn rồi vào phòng ngủ nghe điện thoại. Sau mười phút, Ninh Vi Cẩn thuận lợi sửa xong laptop cho Trịnh Đinh Đinh, trên màn hình nhảy ra khung thoại nhắc nhở có văn bản chưa được lưu. Anh tiện thể mở ra đó là một file nhật kí lưu thành “20050901” File nhật kí có mười mấy vạn chữ, vốn dĩ hắn cũng không có hứng thú xem trộm. Nhưng lại vô tình nhìn thấy tên mình xuất hiện ở trên đó. Đọc mấy dòng, khi thấy Trịnh Đinh Đinh viết anh là người cô nguyện ý sống chung. Chân mày anh không khỏi giãn ra, vẻ mặt cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ngón tay theo quán tính di lên phía trên, lại nhìn thấy tên của “Trần Tuần” vô số lần. Trần Tuần, Trần Tuần, Trần Tuần…..Toàn bộ đều là Trần Tuần. Lúc Trịnh Đinh Đinh trưởng thành, người thầm mến là Trần Tuần. Lúc còn thiếu nữ xinh đẹp, đau khổ cũng vì Trần Tuần. Tư tưởng,cảm xúc, tâm tư của Trịnh Đinh Đinh đều là Trần Tuần. “Mình cảm thấy anh ấy như một ánh mặt trời, ở ngay trên đầu mình thôi. Mình ngẩng đầu là có thể nhìn thất, anh ấy không chỉ là mục tiêu mà còn là tín ngưỡng của mình nữa.” – Ngày 01 tháng 05 năm 2007. Ánh mắt Ninh Vi cẩn hơi cụp lại, trong đó lại lộ ra ý lạnh. Sau vài giây, anh nhẹ nhàng đóng file nhật kí lại. Quãng thời gian đằng đẵng, tín ngưỡng thiếu nữ…. Đều không hề liên quan đến Ninh Vi Cẩn anh. Tất cả những cái này đều chỉ thuộc về một người đàn ông Trần Tuần kia. Ninh Vi Cẩn siết chặt bàn tay, cười nhẹ một cái. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy, dù có cố gắng bao nhiêu vẫn không thể có được, thậm chí vĩnh viến đều không có được. Thí dụ như quá khứ của Trịnh Đinh Đinh. Lúc Trịnh Đinh Đinh đi ra, Ninh Vi Cẩn đang tựa vào thành ghế salon, miễn cưỡng gõ chân, cúi đầu nghịch điện thoại. Trịnh Đinh Đinh nhìn thấy máy tín hoạt động bình thường, không nhịn được kích động: “Ninh Vi Cản, anh thật lợi hại, nhanh như vậy đã sửa xong rồi!” “Trên laptop của em có hai phần mềm xung đột. Anh xóa một trong hai cái rồi.” “Anh thật giỏi nha!” “Thật sao?” Mi mắt Ninh Vi Cẩn cũng không nhướng lên, hoàn toàn không được nàng khen tặng mà xúc động. “Thật ra cái này cũng đơn giản thôi!” Trịnh Đinh Đinh vẫn vui vẻ như cũ, đưa tay vuốt ve lỗ tai anh tuấn: “Đừng khiêm tốn chứ. Anh thất sự rất lợi hại mà. Giúp em giải quyết một vấn đề khó khăn. Nếu không có anh thì em phải mang đó ra hang sửa rồi!” Ninh Vi Cẩn kéo tay cô đặt trên đùi, không để ý mà hỏi: “Vậy em có gì trả công cho anh cái gì chứ?” “Anh muốn gì?” Ninh Vi Cẩn bỏ điện thoại di động sang một bên, nhìn khuôn mặt cô. Đôi mắt đen láy khiến người ta không thể nhìn ra suy nghĩ của anh, “Em nói xem anh muốn cái gì?” Trịnh Đinh Đinh hiểu ý, chủ động hôn lên má phải anh. “Chỉ như vậy thôi sao?” “Vậy…” Không đợi Trịnh Đinh Đinh nói xong, Ninh Vi Cẩn đã gữi chặt cằm cô. Đôi môi mỏng khẽ ma sát cánh môi cô, âm thanh trầm thấp: “Anh không thích qua loa cho xong. Nếu muốn trả công, em phải thành ý một chút, hiểu không?” “…..” “Không hiểu anh có thể dạy em!” Nói xong, anh dung đầu lưỡi đẩy cánh môi cô ra, cường thế đi vào. Hôn đến trời đất mờ mịt, anh mới rời khỏi môi cô, nâng mắt nhìn cô. “Trịnh Đinh Đinh em có thích anh nhiều không?” “Gì ạ?” “Anh hỏi em có thích anh nhiều không?” “….” Trịnh Đinh Đinh im lặng, câu này bảo cô trả lời sao đây? Ngón tay Ninh Vi cẩn như có như không vuốt ve cằm cô, tròng mắt đen như nước xoáy mang theo hấp dẫn trí mạng. Một lát sau, anh rời tay vuốt ve đường cong xinh đẹp của cô, rất tự nhiên mà dừng trước ngực: “Một ngày nào đó, anh sẽ biết được đáp án. Nhưng mà, trước đó em phải nhớ. Nếu như đã lựa chọn ở bên cạnh anh thì chỗ này chỉ có thể của một mình anh mà thôi!”