Trịnh Đinh Đinh ở ngoài cửa chờ một lúc. Lúc nữ sinh cấp ba kia đi ra còn trừng mắt nhìn nàng một cái. Trịnh Đinh Đinh thản nhiên mà nhìn lại cô bé. Lúc đi ra, Ninh Vi Cẩn đã thay áo blouse trắng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro cho hoa văn chìm, cực kỳ khiêm tốn. "Ninh Vi Cẩn!" Trịnh Đinh Đinh mở miệng, "Chúng ta đi ăn cơm thôi!" Ninh Vi Cẩn ngước mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh, nói thẳng: "Em có câu trả lời rồi sao?" "Nếu không có thì em sẽ đến tìm anh sao?" Trịnh Đinh Đinh hỏi ngược lại. Tròng mắt đen Ninh Vi Cẩn lóe lên tia sắc bén, bình tĩnh nhìn sắc mặt cô. Trịnh Đinh Đinh đi lên trước, vươn tay kéo tay anh: "Giáo sư Ninh, em đồng ý tiếp tục qua lại với anh. Anh có thể làm bạn trai em nha!" Tia sắc bén trong tròng mắt đen của Ninh Vi Cẩn mất đi. Anh rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc chân thật. Nhìn bàn tay cô đang trùm lên mu bàn tay anh, nghiêm túc xác nhận lại: "Em xác định sao?" Trịnh Đinh Đinh gật đầu. "Sẽ không nghĩ đến vị học trưởng kia của em chứ?" "Không biết nữa." Thái độ của Trịnh Đinh Đinh cực kỳ thong dong, "Sao anh lại hỏi như vậy? Là không có lòng tin vào bản thân sao?" "Từ trước tới giờ anh luôn tự tin vào bản thân!" Ninh Vi Cẩn xoay cổ tay, năm chặt lấy tay Trịnh Đinh Đinh, cực kỳ kiên định, "Vô luận là ở phương diện nào, anh sẽ không bao giờ thua!" Tim Trịnh Đinh Đinh đập loạn nhịp, mỉm cười, giọng nói cực kỳ dịu dàng: "Vậy thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. Chúng ta đi ăn cơm đi!" Cô cùng Ninh Vi Cẩn nắm tay nhau đi ra bệnh viện. Suốt dọc đường đi, ánh mắt những bác sĩ cùng y tá ở khoa khác nhìn bọn họ thân mật. Ninh Vi Cẩn vẫn thản nhiên như thường, mà Trịnh Đinh Đinh lần này chẳng có chút nào ngại ngùng mà chỉ cảm thấy vui vẻ. Tại sao lại cảm thấy vui vẻ thì chính bản thân cô cũng không biết nữa. Lên xe, Ninh Vi Cẩn nhìn đồng hồ một chút, nhẹ giọng nói: "Bây giờ là 17 giờ 23 phút. Kể từ giờ trở đi chúng ta xác định quan hệ yêu đương. Có thể làm những động tác thân mật!" ". . . . . " Trịnh Đinh Đinh囧 rồi, "Anh thật sự là mặt người dạ thú mà, tại sao lại nghĩ đến chuyện này chứ?" Ninh Vi Cẩn buông cánh tay xuống, nghiêm túc nhìn cô, sau đó hôn khóe miệng cô một cái, thẳng thắn thừa nhận: "Đúng, thật sự là bây giờ anh rất muốn làm điều này!" Nụ hôn này lại rất nhẹ và dịu dàng, giống như một làn gió xuân vậy khiến vành tai Trịnh Đinh Đinh đỏ lên. Ninh Vi Cẩn nhìn thấy cô xấu hổ, vươn người qua, tự giúp cô thắt dây ăn toàn. Hai cơ thể sát nhau, cô nhạy bén cảm nhận được thân nhiên nóng bóng trên người anh. Nhẹ nhàng cài cho cô, Ninh Vi Cẩn dời bàn tay. Lúc xoay người, lại rất tự nhiên hôn lên má Trịnh Đinh Đinh một cái. Nụ hôn này càng khiến gương mặt Trịnh Đinh Đinh đỏ hơn nữa, nhỏ giọng nói: "Tại sao hôn em suốt vậy?" Dưới trời chiều, Ninh Vi Cẩn chăm chú nhìn bạn gái mình, mái tóc đen xõa ở bờ vai, gò má trắng nõn, sạch sẽ có chút ửng hồng. Ánh mặt trời vàng rực chiếu rọi lên hàng mi của cô. Đôi khuyên tai nhẹ nhàng đung đưa theo gió! Nhẹ nhàng, tốt đẹp như vậy khiến người ta sinh ra ảo tưởng. Khiến anh rất muốn ôm cô vào trong ngực hành hạ một chút. Ninh Vi Cẩn thu hồi suy nghĩ, khuôn mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường. Một lát sau mới thu hồi tầm mắt, lưu loát lái xe. Dọc theo đường đi, mỗi khi gặp đèn đỏ, tay của Ninh Vi Cẩn lại dời khỏi vô lăng, hướng đến Trịnh Đinh Đinh. Thỉnh thoảng vuốt ve tay cô một chút, không thì sẽ vuốt tóc cô, thỉnh thoảng lại sờ soạng vành tai cô, rất nghiêm túc, cực kỳ thản nhiên giống như đây là chuyện cực kỳ hiển nhiên vậy! "Được rồi, anh nghiêm túc lái xe đi. Đừng ở trên đường mà động tay động chân với em nữa!" Trịnh Đinh Đinh bị anh trêu chọc như vậy vừa nhột vừa nóng. Không thể làm gì khác hơn là gạt bàn tay không an phận của anh ra. "Không ở trên đường?" Ninh Vi Cẩn bình tĩnh hỏi ngược lại, "Vậy thì ở đâu chứ?" Trịnh Đinh Đinh không có ý định trả lời, chỉ có thể giả bộ làm ngơ, bày tỏ nghe không hiểu ý tứ của anh. "Đinh Đinh! " Ninh Vi Cẩn rất thản nhiên gọi cô một cách thân mật hơn, lại vươn tay xoắn sợi tóc cô, "Em xấu hổ cái gì hả? Đúng là chúng ta nên tìm một chỗ để thực hiện những chuyện này!" ". . . . . " "Nắm tay, ôm, hôn, thậm chí là chuyện thân mật hơn nữa. Đây là những điều mà những đôi yêu nhau vẫn làm, cũng là quyền lợi của anh mà!" Giọng nói của người nào đó cực kỳ thản nhiên, "Không phải sao?" ". . . . . "Trịnh Đinh Đinh đỏ mặt, trầm mặc mấy giây, đáp qua loa: "Chuyện này đợi sau khi chúng ta ăn cơm xong sẽ thương lượng lại sau!" Cơm tối dùng ở một nhà hàng nhã nhặn chuyện phục vụ đồ ăn Quảng Đông. Ninh Vi Cẩn gọi thức ăn. Sau khi món ăn lên, anh giúp Trịnh Đinh Đinh gắp đồ ăn, múc canh, cực kỳ nghiêm túc, tỉ mỉ. Sau khi ăn xong, còn gọi thêm món tráng miệng là Kem dung nham chocolate. Cũng là Ninh Vi Cẩn tự tay lấy hũ đựng chocolate nóng chảy tưới vào ly kem. Xong xuôi mới đặt lại trước mặt Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh vừa ăn vừa nghi ngờ nhìn Ninh Vi Cẩn, "Em cảm thấy anh trở nên dịu dàng nha?" "Em có thể coi đó là đối xử nên có sau khi em được thăng cấp làm bạn gái." Ninh Vi Cẩn miễn cưỡng rút tay về, ánh mắt tập trung trên người Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh tránh né tầm mắt anh. Từ lúc bữa cơm bắt đầu đến khi kết thúc, Ninh Vi Cẩn vẫn dùng ánh mắt đặc biệt không thể hình dung nhìn cô. Thời gian khá lâu khiến cô có chút ngượng ngùng. Chưa bao giờ có một người đàn ông ngồi đối diện cô, lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy. Cô thật sự cần thời gian để thích ứng. Một giây kế tiếp, Ninh Vi Cẩn lấy một tờ giấy ăn, rất tự nhiên mà lau chóp mũi dính chocolate của cô: "Cũng không phải là trẻ lên ba, sau mà để đồ ăn dính trên cả mũi thế?" "Anh đừng nhìn em như thế!" Trịnh Đinh Đinh nói, "Anh cứ tự nhiên một chút đi, giống như trước đây, được không ạ?" "Có thể!" Ninh Vi Cẩn làm ra bộ biết nghe lời. Nhưng vẫn dùng ánh mắt "Đặc biệt kỳ quái" khóa trên người bạn gái. Trên đường về, Ninh Vi Cẩn hỏi cô: "Cuối tuần này em muốn đi đâu?" Sau khi ăn no, Trịnh Đinh Đinh hơi đảo mắt nghĩ ngợi: "Đến hiệu sách đi! Em muốn mua một chút sách chuyên ngành, thuận tiện thì đến công viên gần đó đi dạo một chút ạ!" "Được thôi!" Ninh Vi Cẩn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trịnh Đinh Đinh. Trịnh Đinh Đinh cũng nhìn thấy ánh mắt anh, nhịp tim lại tăng nhanh, không khỏi kháng nghị: "Ninh Vi Cẩn, tối nay anh có chuyện gì vậy hả? Sao lại dùng ánh mắt kỳ quái này nhìn em vậy?" "Hả? Kỳ quái như thế nào?" "Rất khó diễn tả, khó hình dung, tóm lại là rất kỳ quái!" Trịnh Đinh Đinh nói, "Em dám cam đoan một điều nếu anh dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân nữ thì sẽ bị họ khiếu nại cho mà xem!" "Ánh mắt như vậy chỉ thuộc riêng về bạn gái anh thôi!" Anh hạ thấp giọng, "Em hiểu không?" Trịnh Đinh Đinh cười xì một tiếng, sờ chóp mũi một cái, cảm thấy anh có chút đáng yêu. Đến nhà trọ, Trịnh Đinh Đinh tính định mở cửa chạy đi nhưng Ninh Vi Cẩn lại nhanh hơn một bước, giữ chặt tay cô lại. Cô quay đầu thì khuôn mặt anh tuấn bức người của anh đã gần trong gang tấc, chóp mũi gần như chạm vào mũi cô rồi, giọng nói trầm thấp: "Không mời bạn trai em lên ngồi một chút sao?" "Cũng muộn rồi, anh lại bận rồi như vậy, nên về sớm nghỉ ngơi đi. Không phải nói chủ nhật này sẽ ra ngoài cả ngày sao?" Trịnh Đinh Đinh cũng không hề ngốc, nhfin ra được Ninh Vi Cẩn lúc này đang suy nghĩ gì, sao dám tự chui đầu vào lưới chứ, mời anh lên sao? "Nếu em đã phòng bị anh như vậy thì tối nay anh không lên nữa." Tròng mắt đen láy của Ninh Vi Cẩn lóe lên chút dục vọng, trầm giọng nói: "Em vẫn chưa trả lời anh vấn đề kia!" "Vấn đề nào cơ?" "Chúng ta cần một nơi để thực hiện động tác thân mật giữa đôi tình nhân!" ". . . . . " Trịnh Đinh Đinh đưa tay đẩy vai anh, "Anh đừng nói với em là buổi tối mỗi khi ở một mình anh đều nghĩ đến chuyện này đó!" "Vấn đề này cũng không nên trốn tránh!" "Chờ đến chủ nhật em sẽ nói cho cho anh biết!" Ninh Vi Cẩn nhàn nhạt "Ừ" một tiếng. Một tay nắm lấy tay Trịnh Đinh Đinh, còn tay kia chậm rãi vòng qua bả vai cô, đi tới sau lưng, ôm cô sát vào lồng ngực mình. Khẽ cúi đầu, nhìn cô dưới ánh trăng, khuôn mặt trắng nõn. Sau đó rất tự nhiên cúi đầu, bao phủ lên đôi môi cô, đầu lưỡi đẩy cánh môi của cô ra, bắt đầu hưởng thụ mùi vị tuyệt vời của riêng anh Hai tay cô không biết để chỗ nào, loạn xạ đánh lên bả vai anh. Anh dùng một tay giữ chặt bàn tay đáng đánh loạn kia, chuẩn xác đè lên ngực anh, sau đó tấn công thật sâu. Chờ đến khi đôi môi Trịnh Đinh Đinh bị anh giày xéo càng thêm sưng đỏ, anh mới buông tay cô ra, búng trán cô một cái: "Hôm nay chỉ thế thôi, còn những chuyện khác thì ngày tháng của chúng ta còn dài mà!" Cửa vừa mở, Trịnh Đinh Đinh vội vàng đi xuống, lấy chìa khóa, vội vã lên lầu. Đến khi nhìn thấy nhà cô có ánh đèn Ninh Vi Cẩn mới mở máy rời đi. Trịnh Đinh Đinh uống một cốc nước lạnh lớn. Sau đó ngồi trên ghế salon, cố gắng điều hòa hơi thở. Năm phút sau, Trịnh Đinh Đinh gọi điện thoai cho Tiêu Quỳnh. "Ai, mình phát hiện mình có chút không bình thường!" "Không bình thường ở chỗ nào?" Tiêu Quỳnh đang ăn khoai tây chiên, tiếng "rột rột " vang lên chẳng có chút nào lo lắng. "Hôm nay mình đã xác định quan hệ với Ninh Vi Cẩn. Sau đó cảm giác, cảm giác . . . . . tóm lại là không giống trước!" "Xác định quan hệ? Cậu thừa nhận anh ấy là bạn trai rồi sao?" "Ừ" "Cảm giác không giống chỗ nào?" "Tựa như là không biết làm gì cả!" "Chuyện này rất bình thường mà. Trước đây bạn chỉ coi anh ấy là đối tượng. Còn bây giờ là đứng trên góc độ bạn gái mà cảm thụ thì tất nhiên có chút khác biệt rồi!" "Có lẽ vậy!" Trịnh Đinh Đinh co chân lên ghế, nghĩ thầm làm thế nào để diễn tả được cảm giác khi Ninh Vi Cẩn hôn cô bây giờ nhỉ? Từ tận đáy lòng cô cảm thấy giống như có từng đợt sóng dâng lên, có khẩn trương, bàng hoàng, cũng cực kỳ phức tạp nhưng thật sự rất hưởng thụ nụ hôn đó. "Ha ha ha, mình phải chúc mừng cậu rồi! Rốt cuộc cậu cũng thoát khỏi bóng ma Trần Tuần. Có cơ hội năm hai mươi lăm tuổi kết thúc cuộc đời của một gái trinh già nha!" ". . . . . " "Đừng giả vờ nữa. Mình nghe thấy hô hấp của cậu trở nên dồn dập rồi. Bạn yêu, chuyện này rất bình thường nha. Cậu có thể thẳng thắn nói yêu cầu này với bạn trai, tức Ninh đại giáo sư nha. Anh ấy có nghĩa vụ thỏa mãn cậu. Hơn nữa, dáng người anh ấy tốt như vậy, thủ pháp lão luyện, khiến bạn nhộn nhạo cũng là hợp tình hợp lý ~ " Tiếng cười của Tiêu Quỳnh cực kỳ bỉ ổi không chút nào khống chế! Trịnh Đinh Đinh vội vã nói mấy câu rồi cúp điện thoại. Quỷ thần xui khiến lại đứng dậy đến phóng bếp, uống thêm một cốc nước lạnh đầy nữa. Nằm trên giường, Trịnh Đinh Đinh vẫn trợn mắt nhìn trần nhà, trong lòng cô hiểu rõ. Vô luận làm bạn gái giáo sư Ninh khó như thế nào, vô luận cảm xúc tối nay khó hình dung như thế nào nhưng cô không hề hối hận. Cô rất nguyện ý khi xác định quan hệ với Ninh Vi Cẩn. * Ninh Vi Cẩn tắm xong thì xuống lầu uống nước, lại thấy Ninh Vi Tuyền ở trong bếp nấu đồ ăn khuya. Ninh Vi Tuyền nghe thấy tiếng bước chân của anh có chút khác trước, quay đầu lại nghi ngờ nhìn anh: "Anh làm sao vậy?" "Không có gì!" Ninh Vi Cẩn mở tủ bát, lấy cốc nước, "Muốn uống nước thôi!" "Anh giống như. . . . . giống như. . . . . không khó ở như mấy ngày trước nha! Dường như Hormone giống được trên người rất mãnh liệt nha. . . . . " Ninh Vi Tuyền suy nghĩ một chút rồi nói, "Chẳng lẽ anh chính thức thành công rồi sao?" "Cái gì mà chính thức thành công?" "Đinh Đinh chấp nhận anh rồi đó?" Ninh Vi Tuyền thử dò xét. Ninh Vi Cẩn rót nước, bình tĩnh uống nửa cốc, thản nhiên nghiêng đầu nhìn khuôn mặt lo lắng của Ninh Vi Tuyền, trả lời: "Đây không phải đáp án trong dự liệu sao? Có gì mà đáng kinh ngạc cơ chứ?" Nói xong, để cốc nước xuống, ung dung đi lên cầu thang, không để ý ném lại một câu: "Hình như lâu rồi không cho em tiền tiêu vặt thì phải? Nếu cần thì sáng mai nhớ nhắc anh!" Ninh Vi Tuyền ngơ ngẩn, mấy giây sau cười mắng "Đúng là đồ rắm thúi kiêu ngạo, khó chịu" nhưng đáy lòng không khỏi dâng lên niềm vui sướng. Phấn đấu nhiều ngày như vậy rốt cuộc Ninh đại giáo sư cũng giải quyết được vấn đề cá nhân rồi. Tác giả có lời muốn nói: Thăng cấp lên làm bạn trai rốt cuộc Ninh đại giáo sư cũng có thể gặm thịt rồi. . . . . Chỉ là, dường như hơi nhanh quá thì phải?