Thấy Lệ Tử Xuyến đưa Cố Khinh Châu xuống lầu, Trương Nhất Phàm cùng Mạch Dao lặng lẽ ở sau lưng giơ ngón cái lên với cô. Lúc Lệ Tử Xuyến chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên bị Đàm Thiên Thiên kéo qua một bên: “Thật không nhìn ra nha, vậy mà cậu có thể giải quyết thầy Cố.” “Cậu cho rằng tớ giống các cậu sao? Toàn là đám nhát gan, Cố Khinh Châu cũng đâu có ăn thịt người.” Cô đắc ý. “Được đó, đấy là cậu chưa thấy thầy Cố tức giận bao giờ, cho dù cậu là nam hay nữ thì vẫn dọa cậu sợ đến mức không nhận ra mẹ mình luôn. Chẳng qua bây giờ tớ đã biết, nguyên nhân cậu không sợ thầy Cố...” Đàm Thiên Thiên ngừng một chút, lại thừa nước đục thả câu nói, “Là bởi vì da mặt câu tương đối dày.” “...” Quán rượu bọn họ đặt cách trường học không xa, Trương Nhất Phàm lái xe, Cố Khinh Châu ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, còn ba cô gái chen chúc ở phía sau. Hai người hai bên khiến Đàm Thiên Thiên ngồi cực kỳ không thoải mái, phàn nàn: “Bạn học Trương Nhất Phàm, bao giờ thì cậu đổi xe đây, ngồi xe cậu một lần có thể khiến tớ bị đè bẹp đó.” Đàm Thiên Thiên vừa mở miệng, ngược lại lại khiến không khí khẩn trương lúc Cố Khinh Châu xuất hiện biến mất. Trương Nhất Phàm cãi lại: “Đàm đại tiểu thư cậu là phải ngồi xe Land Rover, cho dù tớ có đổi xe khác thì so ra vẫn kém xe của Phương thiếu gia.” Nhắc đến Phương Giản, đó là người duy nhất có thể khiến Đàm Thiên Thiên lộ ra vẻ mặt thẹn thùng đến mức người ta muốn đánh cô. Lệ Tử Xuyến còn nhớ mối thù vừa rồi trước lúc lên xe, bây giờ lại thù mới hận cũ, nhìn không được đả kích cô: “Này Đàm đại tiểu thư, cậu đừng có tới đây có được hay không, cậu béo đè chết tớ rồi.” “Tớ mập chỗ nào??” Đàm Thiên Thiên cực kỳ vô tội, cô nhớ cô cao một mét sáu bảy, vóc người đúng chuẩn, một chút thịt thừa cũng không có. “Ngực của cậu to đè bẹp tớ rồi.” Mặt Lệ Tử Xuyến không thay đổi nói. “...” “Phì!” Trương Nhất Phàm ngồi phía trước không nhịn nổi. Đầu Đàm Thiên Thiên đầy vạch đen, không cam lòng yếu thế nói, “Ngực của cậu còn cấn vào tớ đây này.” Lệ Tử Xuyến: “...” “Ha ha ha!” Trương Nhất Phàm thực sự không nhịn được nữa, cười cực kỳ lớn. Mạch Dao đảo ánh mắt qua vị trí cực kỳ mẫn cảm của hai người, che miệng cười trộm. Cố Khinh Châu ở hàng trước cũng buồn cười, sắc mặt dịu dàng khác thường, cả xe đều tràn ngập cảm giác thoải mái. Sau khi đến quán rượu, Trương Nhất Phàm lo liệu gọi món ăn, lúc hỏi khẩu vị Cố Khinh Châu, anh tỏ vẻ ăn gì cũng được. Ông chủ hào phóng gọi mười đĩa đồ ăn lên, còn kêu một bình rượu vang đỏ. Vì anh trai có sở thích sưu tầm rượu vang đỏ, cho nên Lệ Tử Xuyến cực kỳ yêu thích loại rượu đó. Tuy rượu trong quán của Trương Nhất Phàm vẫn chưa đủ cao cấp, nhưng so với đồ uống có ga, Lệ Tử Xuyến vẫn thích loại rượu có chút vị ngọt bên trong hơn. Sau khi món ăn được bưng lên, Lệ Tử Xuyến ăn uống rất tùy ý. Nhớ năm đó cô hẹn hò với Cố Khinh Châu, chưa quen biết anh mà vẫn có thể ăn uống ngon lành, hôm nay loại tình cảnh này đối với cô mà nói là hoàn toàn không thành vấn đề. Có thể vì Cố Khinh Châu vẫn chưa cầm đũa lên, nên trừ Lệ Tử Xuyến thì ba người còn lại ai cũng không dám ăn. Đàm Thiên Thiên đạp Lệ Tử Xuyến dưới bàn, Lệ Tử Xuyến đang ăn vui vẻ, đột nhiên chân bị đau, ngẩng đầu lên, Đàm Thiên Thiên vội vàng ra hiệu cô nhìn về phía Cố Khinh Châu. Lệ Tử Xuyến hiểu ý, dùng đũa gắp con sò gần cô nhất bỏ vào trong đĩa Cố Khinh Châu. “Thầy Cố, lần này là Trương Nhất Phàm và Mạch Dao mời khách, những ngày này bọn họ luôn làm phiền thầy, thầy nhất định phải ăn một lần cho đủ vốn.” Lệ Tử Xuyến gọi Trương Nhất Phàm: “Còn đứng ngây đó làm gì, rót rượu cho thầy Cố đi!” “À đúng rồi đúng rồi.” Trương Nhất Phàm cầm chai rượu vang đỏ, vòng tới bên kia bàn: “Thầy Cố, giống như Tử Xuyến nói, lần này là chúng em nợ thầy, chúng ta uống trước rồi nói.” Trương Nhất Phàm hào sảng uống một hơi cạn sạch, Cố Khinh Châu lại nhìn ly rượu đỏ trước mặt, tựa như có chút chần chừ. Sau đó, anh cũng cầm ly rượu lên, uống rất chậm, lúc anh ngửa đầu, đường cong trên cằm cực kỳ rõ ràng, yết hầu nhô lên, theo sự chảy vào của rượu mà nhấp nhô lên xuống. Đàm Thiên Thiên tiến đến bên tai Lệ Tử Xuyến, nhỏ giọng nói: “Chẳng trách em gái bên cạnh mấy lần đều muốn tìm cái chết, thực ra, thầy Cố cũng rất là... Ừm, khiêu gợi.” Lệ Tử Xuyến mím môi, cười thầm. Qua ba lần rượu, trên bàn cơm cũng bắt đầu hài hòa. Mạch Dao cùng Trương Nhất Phàm không còn khẩn trương nữa, thậm chí còn có thể chủ động bắt chuyện với Cố Khinh Châu. “Thầy Cố, mấy năm nay thầy ở nước ngoài bổ túc, nghe nói đã đạt được ba bản quyền sáng chế phát minh, nhất định là kiếm rất nhiều tiền a?” Giọng điệu Cố Khinh Châu thoải mái, nói: “Cũng không phải tất cả bản quyền sáng chế phát minh đều kiếm được tiền, công ty mua sắm sẽ đặc biệt tìm người ước định giá trị, điều chúng ta phải làm là lúc bán ra, phải nói được lợi ích sử dụng tốt nhất. Hơn nữa, bản quyền sáng chế phát minh cũng không phải chỉ thuộc về một mình tôi, hiệu quả tập thể cũng không thể dự đoán được.” Mạch Dao hỏi: “Vậy tiền các thầy kiếm được sẽ được chia đều cho mọi người sao?” “Gần như là vậy, hưởng theo lao động.” Mạch Dao còn muốn hỏi lại bị Trương Nhất Phàm cắt ngang: “Được rồi được rồi, ghét nhất những người trong lúc ăn cơm lại nói chuyện này. Điều em quan tâm nhất là vóc dáng của những bạn học nữ nước ngoài có xinh đẹp hay không.” Cố Khinh Châu bị hỏi đến sững sờ, nhớ lại một chút, lắc đầu: “Thật có lỗi, tôi không chú ý đến điều đó.” “... Không thể nào?” Trương Nhất Phàm kinh ngạc há hốc mồm, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cố Khinh Châu thấy vẻ mặt này của anh ta, khẽ cười nói: “Thẩm mỹ của mỗi người đều không giống nhau, đặc biệt là đối với người ngoại quốc, tôi không biết đẹp trong mắt cậu là như thế nào.” “Trong mắt thầy Cố mỹ nữ là những người như thế nào?” Đàm Thiên Thiên thấy có chuyện để tám, tinh thần lập tức tỉnh tảo hẳn ra. Cố Khinh Châu nhìn về khuôn mặt hiếu kỳ của Đàm Thiên Thiên, sau đó, ánh mắt không nhanh không chậm vòng qua mọi người, rơi trên người Lệ Tử Xuyến. Lúc đó Lệ Tử Xuyến đang chiến đấu anh dũng với cánh gà, ánh mắt Cố Khinh Châu vừa đảo tới, ngay lập tức đám người Đàm Thiên Thiên cũng dời lực chú ý, đều rơi lên người cô, cô bị mọi người nhìn đến phát run, suýt nữa là bị xương gà làm cho phát nghẹn. “Hì hì.” Tròng mắt Đàm Thiên Thiên híp lại, nhạy cảm ngửi được mùi không bình thường. Cái cười xấu xa của cô khiến Cố Khinh Châu lấy lại tinh thần, nhanh chóng rời mắt đi, chẳng biết tại sao tai lại thoáng đỏ. Lúc ăn được một nửa, điện thoại Cố Khinh Châu vang lên, anh nói một câu xin lỗi, rồi đi ra bên ngoài nghe. Chỉ chốc lát sau, anh trở lại trong phòng, nói: “Tôi có người bạn ở bên cạnh, mọi người có ngại nếu người đó ở đây với chúng ta không?” Trương Nhất Phàm lắc đầu: “Đương nhiên khôngngại, chúng ta gọi nhiều món như vậy, vừa lúc ăn cùng luôn.” Đàm Thiên Thiên trêu ghẹo hỏi: “Bạn của thầy Cố là bạn trai, hay là bạn gái vậy?” Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Đàm Thiên Thiên, Cố Khinh Châu giống như không được tự nhiên, nhẹ nhàng nói, nam. Mọi người thất vọng. Trong bữa ăn, Lệ Tử Xuyến cực kỳ ít nói, chuyên tâm vào một bàn chân gà cay trước mắt, hoàn toàn không chú ý bọn họ nói chuyện gì, chỉ biết là bạn của Cố Khinh Châu sắp tới. Không bao lâu sau, cửa phòng bao bị đẩy ra, sau lưng phục vụ còn có một vị khách. “Chào mọi người, quấy rầy mọi người rồi, xin lỗi trước nha.” Nghe được âm thanh quen thuộc kia, trong nháy mắt Lệ Tử Xuyến liền sững sờ. Ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy người kia... “Phì!” Cô phun luôn một ngụm rượu vang đỏ vừa mới uống vào. “Ôi trời ôi trời, bẩn chết mất.” Đàm Thiên Thiên bị liên lụy, kêu to một tiếng. Lệ Tử Xuyến nhận thấy mình đã thất lễ, vội vàng cầm khăn tay vừa lau miệng, vừa lặng nhìn về người ở phía cửa kia. Cố Khinh Châu không dấu vết thu ý cười lại, giới thiệu với mọi người: “Người này là bạn học chung đại học với tôi, cũng là đàn anh của mọi người, Tiết Gia Dương. Gia Dương, đây là những học sinh gần đây của mình.” Tiết Gia Dương vẫn như cũ, cộng thêm mùa đông mặc nhiều đồ, cả người giống như một chú gấu lớn, so sánh với ba năm trước đây, rõ ràng là vạm vỡ không ít. Lệ Tử Xuyến làm sao cũng không nghĩ tới, bạn mà Cố Khinh Châu gọi tới lại là người này - vốn là chủ tịch hội học sinh ba năm trước đây nên nhận được thư tình của cô, Tiết Gia Dương. Sau khi tốt nghiệp Tiết Gia Dương liền vào làm trong một công ty quảng cáo, trong khoảng thời gian ba năm, từ một viên chức nhỏ làm đến vị trí giám đốc. Lệ Tử Xuyến đã sớm cảm thấy người này rất nham hiểm, bên ngoài cái gì cũng có thể, thực ra trong lòng chính là một cái cân, khôn khéo thông minh. Tiết Gia Dương vừa đến, bầu không khí càng sôi động, bởi vì vốn là đàn anh, lại là nhân vật nổi tiếng năm đó, nên trò chuyện rất vui vẻ với bọn Trương Nhất Phàm. “Học trưởng, năm đó em cũng cạnh tranh cái chức chủ tịch hội học sinh này, phải nói là vô cùng khốc liệt.” Trương Nhất Phàm nhớ về ngày đó, chỉ cảm thấy vô cùng thê thảm. “Vậy em có thành công không?” Tiết Gia Dương cảm thấy hứng thú hỏi. “Chắc chắn là không, cho nên em rất bội phục anh, học trưởng. Trong lòng em, dường như hội trưởng hội học sinh cũng tồn tại giống như thần vậy.” Tiết Gia Dương cười: “Vậy thì các em càng phải sùng bái Cố lão đại.” “A, sao lại thế?” “Lúc trước anh có chỗ dựa là mấy anh em tốt, mới có thể vừa khéo được tuyển chọn vào chức chủ tịch. Khi đó cảm thấy chơi rất vui, tên tuổi lại nổi tiếng, nói không chừng còn có thể lừa gạt mấy em gái nhỏ ha ha, chẳng qua về sau anh phát hiện hội học sinh rất nhiều chuyện, ba ngày hai bận đều có hoạt động, sau đó còn phải đi báo cáo với hiệu trưởng, còn không bằng anh vui vẻ đi chơi bóng rổ. May là anh có Cố lão đại của mấy em, Cố lão đại này, làm gì cũng ra dáng, anh liền ném hết cho cậu ta làm, vui vẻ làm một chưởng quỹ nhàn rỗi.” Thì ra còn có chuyện như vậy, Trương Nhất Phàm gật gật đầu. Tiết Gia Dương cười nói: “Anh là người không chú ý chuyện vặt vãnh, chuyện của hội học sinh lại rườm rà, phiền đến mức khiến người ta mệt chết. Anh trực tiếp để vị trí này cho Cố lão đại là được rồi, thế nhưng Cố lão đại của các em lại không chịu. Cho nên về sau liền biến thành, anh phụ trách đối ngoại, còn đối nội sẽ do Cố lão đại của các em lo liệu.” Nghe xong, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Cố Khinh Châu càng thêm sùng bái. Tiết Gia Dương cười cười vỗ vỗ bả vai Cố Khinh châu: “Lúc trước đám oắt con kia tới hội học sinh, lại có thể tâm phục khẩu phục đối với Cố lão đại của các em, thấy cậu ta một lần liền giống như gặp phải bố vậy, ngoan lắm, ha ha ha.” Cố Khinh Châu bị sự so sánh này làm cho khóe mắt giật giật, nói: “Thức ăn nhiều như vậy cũng không ngăn nổi cái miệng của cậu sao?” Tiết Gia Dương cười ha hả, nói với mọi người: “Nhìn xem, Cố lão đại của các em sợ người khác khen cậu ta. Khen một câu là cậu ta liền hoang mang lo sợ, về sau nếu cậu ta nổi giận với các em, anh dạy cho các em một chiêu, các em cứ khen cậu ta đã đời đi, xem cậu ta còn có thể nói cái gì?” Tiết Gia Dương nói xong, bọn họ đều đứng lên, Cố Khinh Châu bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng lại nhếch lên một đường cong nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng đứng lên. *** Kết thúc bữa tối, Đàm Thiên Thiên muốn về tìm Phương Giản, Trương Nhất Phàm cùng Mạch Dao lại cùng lúc muốn dạo chơi chợ đêm. Trường học không xa, Cố Khinh Châu muốn tản bộ trở về, Lệ Tử Xuyến ăn uống no say là có cái tật không muốn làm gì, cho nên cũng đi cùng một đường với anh. Tiết Gia Dương lái xe tới, chờ sau khi tiễn bọn Đàm Thiên Thiên về, liền dừng xe trước mặt Cố Khinh Châu, hạ cửa sổ xe xuống. “Thật sự không cần mình đưa hai người về?” Tiết Gia Dương hỏi. Cố Khinh Châu lắc đầu: “Khó có được một hôm có gió, mình muốn đi bộ một chút.” “Vậy được rồi.” Tiết Gia Dương nhìn về phía Lệ Tử Xuyến sau lưng Cố Khinh châu, bỗng nhiên cười, có thâm ý khác nói: “Cô nhóc, dũng cảm đấy.” Lệ Tử Xuyến không hiểu, lúc muốn hỏi, Tiết Gia Dương đã nghênh ngang lái xe rời đi. Cô hỏi Cố Khinh Châu: “Lời kia của học trưởng là có ý gì?” Cố Khinh Châu cất bước, nhàn nhạt nói: “Không biết.” Lệ Tử Xuyến vắt hết óc cũng không biết câu cuối cùng của Tiết Gia Dương có ý gì, chờ đến lúc cô từ bỏ đoán ý, Cố Khinh Châu đã đi xa mấy mét, cô nhíu mày, cũng không biết chờ cô gì cả. Vừa oán trách trong lòng, vừa đi theo. Thật sự là khó có thời tiết đẹp như hôm nay, cả những chấm nhỏ trên trời đều thấy rõ ràng, không có sương mù, cũng không có gió. Thực ra, Cố Khinh Châu đi cũng không nhanh. Áo khoác màu đen trên người anh hợp thành một màu với màn đêm, chỉ có thể nhờ đèn đường xuyên qua mới thấp thoáng thấy được vóc dáng anh, cao to, vĩ đại, đẹp đẽ. Bờ vai của anh rộng, vóc dáng mấy người anh trai của Lệ Tử Xuyến cũng như vậy, cho nên cô vẫn cho rằng, người đàn ông có bờ vai như vậy rất có trách nhiệm, Cố Khinh Châu cũng một lần nữa giúp cô xác thực ý nghĩ này. Sau khi chạy đến bên cạnh anh, Lệ Tử Xuyến thở hơi mạnh, nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ngũ quan tuấn tú, anh đêm nay, lần đầu tiên không có sự lạnh lùng và xa cách thường ngày, lúc tản bộ lại để lộ ra phong thái khoan thai. Lệ Tử Xuyến không biết nên nói gì, dứt khoát không nói lời nào. Cả hai cứ như như vậy trầm mặc đi trong chốc lát, bỗng nhiên, nghe thấy âm thanh trầm thấp của Cố Khinh Châu vang lên. “Tôi không có.” “Hả?” Lệ Tử Xuyến mờ mịt, không biết đề tài đột nhiên này của anh từ đâu mà tới. Cố Khinh Châu quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm cô: “Hôm đó em và Mạch Dao tới, không có người nào thí nghiệm thất bại cả. Tôi không có.” Lệ Tử Xuyến tiêu hóa một lúc lâu mới hiểu được ý anh. Người này thực sự là... Lời nói trước đó lâu như vậy, đến bây giờ vẫn còn muốn uốn nắn lại cô, còn nghiêm túc như vậy... Lệ Tử Xuyến bật cười, chớp mắt nhìn về phía anh, trong mắt sáng chói. “Bạn học Cố, tôi phát hiện có đôi lúc anh... rất đáng yêu!” Hẳn là chưa có người nào từng dùng từ này để hình dung anh, Cố Khinh Châu có chút ngốc. Giữa hai con mắt của anh là đôi đồng tử đen nhánh không trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào, lúc nhìn thẳng vào cô, mắt anh thu lại, chuyên tâm, lại có tác dụng ngăn cách toàn bộ ồn ào xung quanh mình. Giờ khắc này cô cảm thấy, trong ánh mắt của anh giống như có cất giấu một thế giới cực kỳ yên tĩnh. Lệ Tử Xuyến rời mắt đi: “Bạn học Cố, chờ một chút, mời tôi ăn khuya được không?”