#1 "Em đã từng yêu anh. Nhưng từ giờ em sẽ không ngu ngốc như thế nữa." Thứ ánh sáng yếu ớt, nhợt nhạt từ chiếc bóng đèn neon đã cũ khó nhọc trượt đi khắp dãy hành lang rộng và đượm mùi ẩm mốc của nhà thương điên Arkham, nơi được gọi là cái hố của xã hội. Sàn nhà lát gạch đã bong tróc, làm lộ ra những mảng xi măng sần sùi trải dọc theo những phòng giam lạnh lẽo, im lìm. Cuối dãy, căn phòng duy nhất sáng đèn cũng mang sự yên ắng tương tự. "Hai người muốn gặp tôi, có việc gì?" Bruce Wayne khoác trên mình bộ vest đen lịch lãm, hướng đôi tròng mắt đầy nghi hoặc về phía bên kia chiếc bàn dài, nơi hai nữ tội phạm Harley Quinn và Poison Ivy đang ngồi. Dẫu cho hai cánh tay của họ đã bị khóa chặt bởi bộ đồ của bệnh viện gò bó, ẩn sau nụ cười vẫn là chút gì đó nguy hiểm khó lường. "Tôi muốn thương lượng."_ Harley thong thả ngả lưng tựa vào ghế, khóe miệng kiêu hãnh cong lên. Bruce cũng hơi nhoẻn miệng, đáp: "Các người thì làm gì có quyền thương lượng." "Nhưng chúng tôi có Joker." Ivy chồm người về trước, cắt ngang lời anh. Vừa dứt câu, đáy mắt Harley ánh lên rõ sự căm phẫn, nhưng sau cùng chỉ còn lại sự đắc thắng. Qua vài phút im lặng, Bruce đi ra cửa. "Tôi sẽ nghĩ sau." "Tôi chờ." Không lâu sau đó, hai viên cảnh sát bước vào và giải cả hai đi. _____ "Thưa Ngài?"_ Nữ y tá hỏi Bruce. "Cho tôi gặp Harleen Quinzel và Pamela Isley." Cũng căn phòng ấy, Bruce lại ngồi đối diện Harley và Ivy. Ánh nắng bên ngoài len lỏi qua những song sắt vô hồn trên cửa sổ, rọi sáng cả căn phòng tối tăm. "Sau một tuần, anh có câu trả lời rồi chứ?" Bruce Ừ một tiếng, và cuộc thương lượng bắt đầu. Với việc hoàn toàn nghe theo lời Bruce trong phần kế hoạch, Harley chấp nhận lùi một bước. Cuộc thương lượng của hai bên kết thúc bằng việc cả hai phải hứa rằng sẽ để Joker sống. Batman có Joker. Cô và Ivy có tự do. Đêm nay, trăng sáng. Harley nhận lấy vali đồ của mình từ tay nữ bác sĩ, cô nhanh chóng lục lấy khẩu súng và chiếc gậy bóng chày yêu quý, thao tác nạp đạn rất thuần thục. "Red, chúng ta đi." Ivy giắt thêm vài ống nghiệm bên eo, gật đầu nhẹ với Harley. Harley thực sự rất háo hức đến hôm đó, hôm mà chính tay cô sẽ kết thúc mọi thứ với tên khốn Joker. Tình cảm, và cả thù hận, mọi thứ đều sẽ chấm dứt. Cuối cùng, hắn chỉ yêu bản thân hắn. Cuối cùng, cô cũng luôn là con rối mặc hắn điều khiển. Có ba ngày để lên một kế hoạch chỉn chu cho việc bắt sống Joker và đường dây của hắn. Đương nhiên, nếu chưa có lệnh của Batman, sẽ không có tiếng súng nổ. Từ phía sau những kiện hàng chất cao thành đống, không khó để nhìn ra bến cảng, nơi con tàu chở vũ khí trái phép sẽ đến để giao hàng. Nhưng cô biết nó sẽ không thể đến. Chiếc xe màu tím đến cách đó không bao lâu, dáng hình quen thuộc bước ra, nở một nụ cười kệch cỡm. Ivy nghe thấy tiếng súng của Harley đã lên nòng. "Harley, đừng!" Ivy chộp lấy khẩu súng từ tay Harley nhưng điều đó lại càng kích động cô ấy hơn. Giằng co qua lại, Harley nổ súng. Viên đạn lệch hướng ảnh hưởng không nhỏ đến kế hoạch mà cả ba dày công lập ra. Cửa kính của chiếc Lamborghini tím vỡ nát, Joker đã trong thấy cô, hắn cười, cười như điên dại. Rồi hắn rút súng ra. "Ôi cục cưng, sau bao ngày xa cách mà em lại chào hỏi ta thế sao?" Hắn nói và rồi bóp cò, Harley nhắm mắt chờ đợi cái chết ập đến, nếu không thể kết thúc bằng cái chết của hắn, cái chết của cô cũng là một giải pháp không tồi. Nhưng cô vẫn không thể kết thúc mọi chuyện. Batman đỡ lấy cô và ra hiệu cho Ivy ném lọ thuốc ra chỗ hắn đứng, là độc dược. Hắn vẫn cứ cười điên dại, viên đạn cuối cùng hắn bắn ra là nhằm vào Batman, nhưng Harley lại nhận lấy nó. Hắn gục xuống. Harley cũng gục xuống. Xe cảnh sát và xe cấp cứu kéo đến, đưa cả Joker và Harley đi. "Là do cô cố ý làm sai kế hoạch."_ Batman nói trước khi đưa Harley lên xe cấp cứu.