Lễ cưới hoàn thành rất bình thường, Phác Xán Liệt vội vàng khai phá thị trường chứng khoán sản phẩm mới cho quý, tăng ca đến tận khuya, có lúc anh làm xong công việc sớm, cho dù có về đến nhà trời cũng chưa tôi hẳn, nhưng khi nghĩ đến trong nhà còn có đứa nhỏ liền cảm thấy phiền phức, mà anh cũng chẳng muốn về nhà trọ, vì vậy liền quyết định ngủ qua đêm ở công ty mấy hôm. Bên phía Biên Bá Hiền, ban đêm cậu đều cùng tiếng tivi trong phòng khách ngủ thiếp đi, ban ngày đến quán cà phê làm điểm tâm và pha chế, cậu cũng không muốn về nhà, ở đó quá lạnh, lại không có chút hơi người. Mấy hôm nay tiệm cà phê tuy không tính là đông nhưng cậu vẫn đều đặn đến từ sáng sớm. Biên Bá Hiền đeo túi xách lắc lắc lư lư đi bên đường, đang suy nghĩ linh tinh chợt thấy ở góc phố mới mở một cửa hàng hoa, không kìm lòng được tiêu sái đi vào, đảo mắt một cái đã hợp ý với cây lưng rùa* nho nhỏ đặt trên kệ. Nếu đặt ở phòng khách chắc sẽ rất đẹp, hơn nữa còn mang theo sức sống cho căn nhà, nghĩ ngợi một hồi cậu liền đi thanh toán. *Lưng rùa (Monstera): một loại cây lâu năm chất gỗ đằng, lùm cây thường xanh quanh năm. Hán Việt là lưng rùa nên mình đặt lưng rùa luôn cho dễ nhớ. Chủ quán nói rằng, chậu cây này đang dần héo, để bồi thường chủ quán tặng hai con cá bột, một xanh một đỏ, và vài túi thức ăn cho nó, đựng vào trong bao đưa cho Biên Bá Hiền. Tất nhiên cậu rất phấn chấn, tay trái cầm túi đồ ăn, tay kia cầm cá nhỏ và lưng rùa, tâm trạng vốn đang u ám tức khắc trở nên tươi sáng hẳn lên. Mới vừa vào nhà, Biên Bá Hiền đã vội vã dọn xong đồ đạc mới vào bàn ăn cơm. Vu Thế Thanh thấy những thứ đó, cười nhẹ nói với cậu, "Trước kia Phác thiếu gia rất thích những thứ này, chẳng qua quá bận rộn, không có thời gian chú ý liền đưa cho những người khác chăm sóc. Bây giờ thì tốt rồi, cậu có thể chăm những đồ nhỏ này, khi thiếu gia về nhà thấy được chắc chắn sẽ rất vui." Biên Bá Hiền cũng cười. Nhưng lúc nào Phác Xán Liệt mới có thể nhìn thấy mấy món đồ này? Biên Bá Hiền nghĩ. Ban đêm gió thổi mát lạnh, trước khi ngủ Biên Bá Hiền quên đóng cửa sổ, mơ mơ màng màng bị cái lạnh đánh thức. Cậu vốn sợ rét, hiện tại toàn thân đông cứng như băng, cố gắng lắm mới tới được chỗ cửa đóng kín lại. Bình thường cậu khó mà chìm vào giấc ngủ, giờ này thức giấc cơn buồn ngủ đã bay sạch, ngơ ngác ngồi trên ghế nhìn lịch ở bàn khách, lúc này mới phát giác ngày mai là ngày giỗ của mẹ. Đột nhiên cậu sựt nhớ, vào giờ này năm ngoái, cậu đang ngồi trên xe lúc hai giờ sáng chạy tới nghĩa địa mặc gió rét, không ngờ tình cờ bắt gặp Phác Xán Liệt. Có điều, hết ngày hôm đó, giữa hai người vẫn không có bất kỳ quan hệ gì. Một ngày kia, Biên Bá Hiền tới trễ hơn Phác Xán Liệt rất nhiều, lúc từ cửa ngõ đi vào, liếc một vòng đã nhận ra bóng người quen thuộc ở sâu trong nghĩa địa, ngay lập tức cậu nhận ra đó là Phác Xán Liệt. Lặng lẽ trốn vào cây đa lớn, nhìn anh ngồi trước bia mộ trầm mặc hồi lâu mới lấy từ trong túi một vậy gì đó sáng rực để lên mộ. Chẳng qua, nghĩa địa quá lớn, lúc Phác Xán Liệt rời đi Biên Bá Hiền cũng không tìm được chỗ vừa nãy anh ngồi, cậu đành nhún nhún vai đi tới chỗ mộ mẹ mình ngồi xuống. - Hôm nay, chưa tới năm giờ sáng, Biên Bá Hiền đã dọn dẹp balo bắt chuyến xe thứ nhất, chọn được chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống xong liền lấy ổ bánh mì chocolate ra, một mình gặm ăn. Lộ trình hai tiếng, nói dài cũng không dài, nghe hết vài bài hát đã tới khu vực nghĩa địa. Khi xuống xe, cậu còn đang nghĩ ngợi: Có thể gặp Phác Xán Liệt không? Đúng như dự đoán, cậu gặp. Anh vẫn tới sớm như thường lệ, vẫn trầm lặng ngồi đó, điểm khác duy nhất là, anh không lấy vật gì ra từ túi cả. Biên Bá Hiền an tĩnh nằm nhoài bên cây da ngắm anh, càng ngắm, nỗi nhớ nhung lại càng dày, muốn chạy tới ôm ấp anh, thỏa mãn dục vọng mãnh liệt của mình. Không biết có phải vì cô độc quá lâu hay không, hoặc là cố gắng kiên cường, đến khi nhìn thấy bóng lưng độc nhất vô nhị mình hằng tâm niệm, đột nhiên có cảm giác muốn khóc lớn một hồi. Chưa để cậu hồi phục tâm trạng, Phác Xán Liệt đã đứng lên bước tới. Biên Bá Hiền bị dọa đến ngẩn ra, lúc này mới chuẩn bị trốn sang góc khác của cây đa. Ai ngờ cậu mới bước một bước, cánh tay phải đã chịu một sức lực lôi ra, cậu biết rõ người kéo là ai, vừa quay đầu nhìn mặt người kia, phảng phất như qua một năm lâu dài, "Tôi..." "Trốn ở đây làm gì." Trên mặt Phác Xán Liệt không rõ cảm xúc, bốn phía đều tản ra hơi thở lạnh lẽo, không chừa cho Biên Bá Hiền bất kỳ cơ hội giải thích nào, anh đã lôi cậu tới vườn hoa nhỏ trong nghĩa địa. "Cậu tới để làm gì." Dọc đường, Phác Xán Liệt dùng sức cực lớn, siết chặt cổ tay Biên Bá Hiền đến mức để lại vết đỏ bừng. Đến tận khi vào vườn nhỏ, anh mới thả Biên Bá Hiền ra. Bất thình lình kéo cậu tới nơi này, làm cậu không biết nên nói thế nào. "Tôi hỏi cậu, vì sao đến nghĩa địa?" "Hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi..." Vốn tưởng đứa nhỏ này chạy lung tung lạc vào chỗ này, không ngờ thuận miệng hỏi một câu đã chọt vào vết sẹo trong nội tâm cậu. Giờ đây Phác Xán Liệt mới nhận ra giọng nói mình không tốt lắm, cự nự mở miệng nói xin lỗi. "Ngại quá, tôi không biết..." "Không sao. Quen rồi." Nói xong câu đó, Biên Bá Hiền ngồi xuống ghế dài bên luống hoa. Bây giờ trời đã vào thu, thời tiết man mát, vườn hoa này như nắm giữ phép thuật vậy, từng bông từng bông nở rộ rực rỡ, bất kể nằm ở xó xỉnh nào, đều ngửi được hương thơm nhàn nhạt. Chỉ tiếc, nhân vật chính đang ngồi gần luống hoa nhất không có tâm trạng ngắm cảnh, Biên Bá Hiền vui mừng chống tay lên ghế, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Bên tai đột nhiên vang lên tiếng bước chân ngày càng gần. Lát sau dừng bên luống hoa, giây tiếp theo, cạnh cậu có thêm một bóng lưng. "Tôi tới đây để thăm bạn gái cũ." Biên Bá Hiền nghe vậy sững sờ. "Cô ấy tên Tần Nguyệt Ngưng. Nhà dòng dõi Nho học, ba năm trước là ngày chúng tôi đính hôn. Thời cấp ba chúng tôi đã có ý định này, đáng mừng là ba mẹ Phương đều đồng ý hôn sự này, tôi với cô ấy cũng tình nguyện cùng nhau. Vốn chỉ còn mỗi một bước nghi lễ kết hôn, không ngờ trong lúc bay lại xảy ra sự cố, cô ấy ngồi ở chỗ bị ảnh hưởng nặng nhất, khi tôi đến, cô ấy đã đi. Lúc đó, cô chỉ mới hai mươi hai tuổi." "Tôi rất đau lòng, ba tôi khi ấy nghỉ việc, để tôi tiếp quản công ty. Tôi đành phải ngồi trên ghế tổng giám đốc, thời gian của tôi bị tất cả công việc xâm chiếm, ngay cả cơ hội để tôi đau lòng cũng không có. Ba tôi bảo rằng, làm như vậy là để tôi trưởng thành. Thế nên tôi vào thị trường kinh tế khi còn rất trẻ, vì vậy tập đoàn Tĩnh Viễn đã làm một phen kinh thiên động địa." Dứt lời, Phác Xán Liệt nghiêng đầu nhìn Biên Bá Hiền. Vẻ mặt cậu thoáng hiện vẻ mê muội, mà Phác Xán Liệt cũng chỉ nhìn sơ qua. Biên Bá Hiền chuyển qua chuyện mình, "Mẹ tôi qua đời năm tôi học cấp ba," Mới vừa mở miệng nói câu này, Biên Bá Hiền hơi ngẩng đầu nhìn đường nét tinh xảo của Phác Xán Liệt, anh cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, gật nhẹ đầu ra hiệu cậu nói tiếp. "Mẹ tôi bị ung thư tử cung, lúc phát hiện đã không còn nhiều thời gian. Ba tôi lúc nào cũng cưng chiều mẹ, ngày mẹ rời đi, tôi cảm thấy bầu trời như sụp đổ trên vai ông ấy. Sau này, cuộc sống của tôi đổi thành cảnh thiếu mẹ. Mẹ tôi rất yêu tôi, mà ba tôi vì mẹ nên mới chịu đối xử tốt với tôi, giờ mẹ đi rồi, ông ấy bắt đầu uống rượu, đôi khi nhớ mẹ liền đem tất cả nỗi nhớ hóa thành lửa giận xả lên người tôi. Ông ấy đánh bạc, rất nhanh sau đó tài sản công ty xuống dốc, tiếp theo ông đuổi tôi ra ngoài bắt tôi làm việc kiếm tiền trả nợ." "Tôi hết cách, đành thôi học ra ngoài làm công. Vài học sinh trong trường nghe tin, cũng dần xa lánh tôi, nói tôi là sao chổi. Ban đầu, rất nhiều cửa hàng không muốn nhận tôi, nói tôi còn nhỏ, không gánh được trách nhiệm liền đuổi tôi đi. May mắn sau đó anh Tưởng Hanh Vạn chứa chấp tôi, để tôi ở tiệm cà phê làm công, tôi mới có tiền giúp ba đi trả nợ. Sau đó nữa, ông ấy bỏ tôi vào Phác gia." Phác Xán Liệt vẫn không lên tiếng, an tĩnh nghe cậu nói về cuộc sống trắc trở của mình, ở tuổi này, lẽ ra không nên va chạm nhiều chuyện như vậy, không nên tiếp nhận sự âm u của thế giới...!Đây không phải là điều mà một đứa nhỏ như Biên Bá Hiền phải nhận. "Xin lỗi...!Phác tổng, tôi chưa đến chỗ mẹ nữa, tôi đi trước." Anh giương mắt nhìn Biên Bá Hiền rời đi, trong khoảnh khắc đó, bóng lưng của cậu tựa như trùng khít với một mảnh ký ức trong đầu anh, gợi lên gợn sóng trong lòng Phác Xán Liệt. Cảm giác lạ thường này, tựa như mất đi bảo bối rồi nhận lại được. Lúc anh đang trống rỗng lạc lối nhất, bên cạnh anh, liền xuất hiện một người chất chứa sắc hồng vào khoảng không. Như gió xuân, như ái tình. Đã sắp đến trưa, mặt trời cao chót vót nằm trên đỉnh đầu Phác Xán Liệt, chiếu lên lễ phục đen tuyền của anh, nóng rực. Nhưng anh vẫn ngồi đó, đôi mắt nhìn về một bông hoa nhỏ không biết tên. Anh đang chờ, anh đang chờ hạt giống trong lòng mình nẩy mầm. ["Hôm nay là ngày giỗ mẹ tôi"] Một câu ngắn ngủi, lại lộ ra xót xa tột độ, cùng với sự kiên cường. Đột nhiên anh kích động muốn bảo vệ cậu, dường như xuất phát từ một con người đối với bảo bối, từ bản năng quý trọng..