Tìm Kiếm Nam Chính
Chương 34
Editor: Mèo lười
Hạ Lưu mở to mắt nhìn về phía trước, ở trong đầu mở bảng độ hảo cảm ra điều tra. Thương Vân Ẩn trải qua một đêm bị nàng đùa giỡn lưu manh, độ hảo cảm đã cộng thêm 16 điểm, từ 77 lên đến 93.
Vừa mở mắng, nàng liền cảm thấy người bị mình bị người nhẹ nhàng nâng lên, ngay lập tức, có một khối khăn mặt ấm áp cẩn thận mà êm ái rửa mặt cho nàng.
"..."
Không đợi Hạ Lưu lấy lại tinh thần, bên tai chợt vang lên giọng nói thanh lãnh, "Há miệng". Nàng theo bản năng há miệng, một chất lỏng mằn mặt chậm rãi chảy vào miệng nàng. Hạ Lưu cứ như vậy được hầu hạ rửa mặt xúc miệng, hưởng thụ đãi ngộ có thể nói là cao cấp nhất trong giới tu tiên.
Cho đến khi Thương Vân Ẩn mang quần áo của nàng từ phòng tắm giúp nàng mặc vào thì nhìn thấy nàng đang được bao bọc trong một khối vải mềm. Hạ Lưu chẫm rãi mở khối vải ra, bàn tay của Thương Vân Ẩn có chút cứng lại, bỏ quần áo bên giường, ra vẻ trấn định nói: "Vi sư đi xem cháo còn nóng không".
Cứ như vậy liền tính nhanh chóng chạy trốn khỏi nơi này, thế nhưng gương mặt bình thường không chút thay đổi bây giờ có chút hồng hồng, thật sự rất đáng yêu.
Hạ Lưu thấy thế, nhịn không được muốn cười. Nhưng nghĩ đến sư phụ nhà mìn da mặt mỏng, nàng vẫn cố không khiến hắn cảm thấy xấu hổ, cứ như vậy buông tha hắn.
Sau khi chậm rãi mặc xong quần áo, lúc nàng vừa ra cửa liền nhìn thấy Thương Vân Ẩn đang đứng bên kia cùng một vị khác. Hắn sau khi nhìn thấy nàng liền tự giác bước đến, vẻ mặt không chút thay đổi ôm nàng vào lòng, sau đó đặt nàng lên ghế, lại đem cháo đến trước mặt nàng, còn hỏi nàng có muốn hắn uy(*) cho hay không.
(*) Uy: đút cho ăn a.
Nếu như đây là Thương Vân Ẩn giống như bình thường trêu chọc nàng lười biếng nhàn hạ thì cũng thôi đi, nhưng lúc này vẻ mặt của hắn lại nghiêm túc quá mức, không hề có một chút nào là nói đùa.
Hạ Lưu kiên quyết cự tuyệt yêu cầu thái quá này của Thương Vân Ẩn, có chút không yên lòng nhìn hắn, "Sư phụ, sao con cứ có cảm giác người... Hôm nay có chút kỳ quái nha?"
"Vi sư rất bình thường" Thương Vân Ẩn lột một cái trứng gà sau đó đem bỏ vào chén nàng, vẻ mặt nhàn nhạt, "Buổi trưa muốn ăn canh tương hầm chân heo hay là canh sữa dê cá trích?"
"..." Hạ Lưu cắn một miếng trứng nhìn Thương Vân Ẩn, nhất thời cảm thấy uể oải nói: "Sư phụ, những món này không phải ở cữ mới ăn sao?"
"Con..." Thương Vân Ẩn dừng một chút, trên mặt có chút không tự nhiên, giọng nói cũng nhỏ xuống một chút, "Con hai ngày nay, cần phải bồi bổ thân mình"
Đến lúc này Hạ Lưu mới minh bạch lý do hôm nay Thương Vân Ẩn kỳ quái như thế. Nàng bỗng ngừng cười, thảnh thơi đứng dậy đi đến sau lưng Thương Vân Ản, dựa vào trên lưng hắn, nẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn nói một câu lưu câu.
"Sư phụ, lưng của người sờ lên thật trơn"
Nghe được lời nói thể loại đùa giỡn này của Hạ Lưu, thân hình Thương Vân Ẩn lập tức trở nên cứng đờ, một hồi lâu sau vẫn không thể mở miệng. Thật lâu sau, ngay lúc hắn đang chuẩn bị mở miệng giáo huấn Hạ Lưu, đại sư huynh bỗng trực tiếp xông vào, còn rất không thức thời nhìn chằm chằm Hạ Lưu đang nằm trên lưng Thương Vân Ẩn.
"Sư muội, tại sao muội càng ngày lại càng không biết lớn nhỏ như vậy! Cũng không phải tiểu hài nhi 2, 3 tuổi, tại sao còn thích chơi trò được sư phụ cõng trên lưng như vậy!" đại sư huynh vẻ mặt đúng đắn răn dạy Hạ Lưu, sau đó có chút chờ mong nhìn sư phụ, chờ mong sự khen thưởng của hắn.
Thương Vân Ẩn khẽ nhíu mày, cũng không hề giống như suy nghĩ của đại sư huynh là đẩy Hạ Lưu ra, trái lại không nóng không lạnh hỏi đại đồ đệ nà mình: "Không phải vi sư đã nói với con, nếu không có chuyện gì thì ít đến đỉnh Lãm Nguyệt sao?"
Đại sư huyn cực kỳ ủy khuất lấy một phong thư từ trong áo ra, "Sư phụ, đồ nhi đến đỉnh Lãm Nguyệt là để truyền tin"
Thương Vân Ẩn động tay một chút, lá thư liền nằm trong tay, không nhanh không chậm mở ra xem.
Chỉ là, một lát sau, gương mặt luôn lãnh đãm của Thương Vân Ẩn bỗng trở nên rất khó coi. Hai hàng lông mày nhíu chặt, trên tay hắn bỗng nổi lên một ngọn lửa, nháy mắt thêu lá thư kia thành tro bụi.
Hắn trầm ngâm một lát, ánh mắt dừng lại trên người đại đồ đệ. "Con nhanh đi thỉnh các vị trưởng lão xuất quan, mặc khác mở ra trận địa lớn của Thiên Diễn tông, sau đó triệu hồi những đệ tử đang tu luyện bên ngoài về đây, lập tức!"
Đại sư huynh mặc dù không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc hiếm có của Thương Vân Ẩn cũng đoán ra có chuyện lớn sắp xảy ra, không có dây dưa lằng nhằng đáp ứng, nhanh chóng rời khỏi đỉnh Lãm Nguyệt.
Hạ Lưu cũng đứng thẳng người, rất lo lắng nhìn Thương Vân Ẩn.
Hắn cau mày thật lâu cũng không nói gì, thời gian phảng phất như dừng lại. Mãi cho đến khi hắn nhẹ giọng thở dài, không khí ngưng trọng kia mới bị phá vỡ.
"Mật thám truyền đến tin tức, Huyễn Cơ lãnh đạo Ngục Huyết tông liên minh cùng các Ma Tông khác, trong mấy ngày sắp tới, hẳn là muốn tấn công Thiên Diễn tông của chúng ta" Hắn dừng lại một chút, liếc mắt nhìn thật sâu vào Hạ Lưu, "Người của bọn họ quá nhiều, nếu đến lúc thật sự nổi lên loạn lạc, cho dù là vi sư cũng không thể cam đoan có thể bảo hộ chu toàn cho con, vậy nên con hãy giả làm người thường trốn tránh ở Đông Ngự thành đi"
Hạ Lưu nhìn chằm chằm vào hắn, "Sư phụ, người đây là đang bàn chuyện hậu sự sao?"
"Vi sư..."
"Nếu cuối cùng sư phụ sống sót, người sẽ trở về sống với con. Nhưng nếu là người chết, người chỉ hy vọng con có thể sống thật tốt có phải không?" không đợi Thương Vân Ẩn mở miệng, Hạ Lưu ánh mắt bình tĩnh liền thay hắn nói những lời này. Cứ như vậy, Thương Vân Ẩn vốn đang tính khuyên nhủ nàng liền nghẹn lời, rốt cuộc cũng không thể nói ra lời gì.
"Tông môn đại nạn, về công, con thân là đệ tử của Thiên Diễn tông nhất định phải sống chết cùng với sự tồn vong của tông môn, về tư... con chỉ muốn ở chung một chỗ với sư phụ, dù cho có cùng nhau chờ chết đi chăng nữa" Hạ Lưu kéo ống tay áo của Thương Vân Ẩn, chăm chú nhìn hắn. Người kia ngẩn người, thật lâu sau bỗng nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng, không nói gì.
[Chúc mừng bạn đạt 1 điểm độ ảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 94]
Hành động của Thương Vân Ẩn rất nhanh chóng, sau ki triệu hồi các vị trưởng lão đến, liền lập tức an bài xong xuôi tất cả mọi chuyện cho bọn họ. Hiện nay toàn bộ Thiên Diễn tông đều bị bao vây ở tình trạng báo động, tuy rằng những đệ tử bình thường không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng những việc làm gần đây của Thương Vân Ẩn khiến cho bọn họ biết rõ, lần này tông môn xảy ra chuyện lớn.
Nhiều ngày nay, Thương Vân Ẩn gần như không thể nào được nghỉ ngơi. Hắn phải chạy đến các môn khác, lấy tất cả điều kiện để đổi được sự trợ giúp của họ. Nhưng mọi người chỉ thích thêu hoa trên gấm, chứ có mấy ai đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ở giới tu chân này cũng vậy.
Hạ Lưu không thể giúp được gì, chỉ có thể im lặng chờ Thương Vân Ẩn trên đỉnh Lãm Nguyệt, không gây ra phiền phức gì thêm cho hắn.
Lúc Thương Vân Ẩn trở lại, bộ dáng lãnh đạm vẫn như trước, mái tóc màu bạc trắng càng khiến hắn thoạt nhìn trong trẻo lạnh lùng tựa thần tiên. Hắn cứ như vậy không một lời kéo tay của hạ Lưu, gọi phi kiếm ra bay về hướng chân núi.
"Sư phụ, sao hôm nay người lại rảnh rỗi như vậy, chuyện đã ổn thỏa rồi sao?" Hạ Lưu ở trên phi kiếm rất tò mò hỏi, Thương Vân Ẩn "ân" một tiếng đáp lại, thản nhiên nói: "Vi sư hôm nay mới nhớ tới, vẫn chưa từng dẫn con xem qua thế tục. Con luôn thích những thứ ở đó, hôm nay ta sẽ dẫn con đi xem, thích cái gì thì mua, cũng tránh cho việc làm phiền đại sư huynh của con"
Hạ Lưu rất vui vẻ gật đầu, Thương Vân Ẩn nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, biểu tình trên mặt cũng trở nên nhu hòa hơn.
Hai người cưỡi kiếm xuống phía dưới, Thương Vân Ẩn liền biến đầu tóc bạc của mình trở lại màu đen, lại thay đổi một thân áo trắng trông giống như thư sinh. Hạ Lưu cũng trang điểm trở thành một nữ tử thế tục bình thường. Bọn họ ngoại trừ khuôn mặt đẹp hơn người khác, còn lại không khác gì người phàm.
Hai người sóng vai đi vào chợ lớn, tiếng rao hàng của những quán hàng rong, cửa hàng Lâm Lập, người lui tới đầy đường. Tất cả đều rất náo nhiệt, hoàn toàn khác biệt với Thiên Diễn tông thanh tịnh.
"Muốn mua những gì?" Thương Vân Ẩn bộ dáng mặc cho Hạ Lưu làm chủ, khiến cho nàng rất vui vẻ, lôi kéo Thương Vân Ẩn đến một cửa cửa hàng bán son phấn.
"Sư phụ, người cảm thấy con dùng màu hồng đào này đẹp hơn, hay là màu quả hạnh đỏ này đẹp hơn?" bước vào quán, Hạ Lưu liền cầm lấy hai hộp son để trước mặt mình khoa tay múa chân. Thương Vân Ẩn nhìn thoáng qua, gật đầu trả lời: "Đều đẹp mắt"
Hạ Lưu cười híp mắt dựa sát vào hắn, ghé miệng vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: "Vậy sư phụ có cảm thấy... nhìn loại son kia liền muốn tiến lên hôn không?"
Loại đùa giỡn quang minh chính đại như vậy khiến Thương Vân Ẩn có chút không thích ứng được. Hắn xấu hổ đến mức qua nửa ngày vẫn không thể nói chuyện, cuối cùng dưới sự bức bách của Hạ Lưu, đành làm bộ như rất nghiêm túc lựa chọn một hộp bỏ vào tay nàng.
Hạ Lưu vui vẻ cười, lôi kéo hắn đến cửa hàng trang sức chọn một đống trang sức vòng cổ, nói là muốn chọn thành một bộ, giữ lại đến cuối tháng bảy, lúc gả co Thương Vân Ẩn thì đội lên.
Thương Vân Ẩn hiếm khi kiên nhẫn với một người như vậy, mặc cho nàng làm loạn. Nàng nói muốn ăn những món ăn ở thế tục, hắn liên mang nàng đến Túy Tiên lâu nổi danh nhất ở đây gọi cả một bàn thức ăn. Nàng nói muốn đi Di Hồng viện để học thêm kiến thức, hắn cũng không tức giận, cho nàng một bộ nam trang sau đó đi theo nàng. Còn có sòng bạc, Câu Lan, quán trà, tất cả đều đi xem thử qua một lần.
Trước khi hắn tu tiên cũng sống ở thế tục này nhiều năm, chỉ là trải qua mấy trăm năm thanh tu, sớm đã quên mất những thứ này. Như bây giờ cùng nàng nắm tay xuyên qua đám người huyên náo, hắn bỗng giật mình, thế nhưng lại có một loại ảo giác đã biến thành người phàm.
Giống như một đôi uyên ương bình thường, cùng sóng vai bước chậm với nàng, cứ như vậy... từng bước một đi tới, cuối cùng cùng nhau già đi, cùng nhau ôm nhau chết đi.
Hắn dừng bước lại, hỏi nàng: "Hạ Lưu, ở trong thành này có một tòa nhà là nơi trước đây vi sư sống, con có muốn đến xem hay không?"
Hạ Lưu tất nhiên là vui vẻ đồng ý, Thương Vân Ẩn liền không nhanh không chậm đi ở phía trước, hai người dần dần rời ra nội thành tiến về phía ngoại thành.
Hôm nay ở nhân gian đã là đầu tháng tư, thảo trường oanh phi(*), hàng liễu xinh đẹp thỉnh thoảng lay động. Hắn một thân bạch sam đi phía trước nàng, gió thỉnh thoảng thổi làm phất phơ vạt áo của hắn, như từng con bướm xinh đẹp từ trong bụi cỏ bay đến, mà choáng váng sâu kín trong cảnh trí cũng thay đổi theo khung cảnh ấm áp này.
(*) Thảo trường oanh phi: cỏ mọc chim én bay.
Hắn bỗng nhiên quay đầu, đợi sau khi Hạ Lưu bước đến bên canh hắn, giống như vô số lần trong quá khứ, cực kỳ ôn nhu sờ đầu nàng.
"Sư phụ..." nàng khẽ mở miệng gọi.
"Nghe lời, ở đây chờ sư phụ đến đón con về nhà"
Vừa dứt lời, Hạ Lưu trước mặt Thương Vân Ẩn liền mềm mại ngã xuống trong ngực hắn, giống như đã lâm vào giấc ngủ say, vẻ mặt an bình.
Thương Vân Ẩn ôm nàng, đi vào một căn phòng nhỏ.
Thiết kế một kết giới ẩn, nhưng vẫn không yên lòng, hắn lại đem một cái túi đựng đồ bỏ vào trong tay áo nàng.
Hắn không nói một lời, chỉ là im lặng nhìn nàng thật lâu, sau đó nghiêng người ôn nhu dừng trên trán nàng một nụ hôn.
Xoay người, rời đi.
Nếu ta sống sót, cuối tháng bảy nhất định sẽ cưới nàng.
Nếu ta chết...
Nàng nhất định phải sống thật tốt.
Truyện khác cùng thể loại
163 chương
54 chương
91 chương
609 chương
19 chương
840 chương