Editor: Mèo lười Nơi có linh khí nồng đậm nhất ở Thiên Diễn tông chính là đỉnh núi Lãm Nguyệt. Thân là tông chủ, Thương Vân Ẩn hiển nhiên có đủ tư cách để sống ở đây. Vì thế nơi này được Thương Vân Ẩn bảo hộ, bình thường cũng chỉ có hai đệ tử chân truyền mới được phép lên đỉnh núi. Trên đỉnh Lãm Nguyệt, Hạ Lưu chẫm rãi ăn tô cháo Phong Húc nấu. Bởi vì có pháp thuật nên cháo ăn rất ngon, giống như vừa được múc ra nồi vậy. Cháo chính là món ăn nàng thích nhất, ngay cả độ mặn nhạt cũng rất vừa phải, trừ hai người họ ra, có lẽ không một ai có thể tưởng được tông chủ của Thiên Diễn tông lại có một thân trù nghệ tốt đến vậy. Sau khi ăn xong, Hạ Lưu rất tự giác đi rửa chén bát. Cũng không có biện pháp nào, tu vi của nàng thấp đến đáng thương, còn không bằng một cái phất tay của Thương Vân Ẩn liền đem tất cả đống chén bắt rửa sạch sẽ, cho nên làm chuyện gì cũng chỉ có thể tự thân vận động. Hạ Lưu rửa bát xong thì ngồi xổm trên đỉnh núi Lãm Nguyệt chờ Thương Vân Ẩn trở về. Chờ đến khi Hạ Lưu chờ đến phát chán mà quét dọn sân viện đến ba lần mới thấy hình bóng bạch y kia đạp kiếm trở về. "Sư phụ!" Hạ Lưu lập tức vội vàng chạy qua, thế nhưng chào đón nàng lại là một dòng nước ấm, những bụi đất bám trên người nàng lúc quét dọn cũng nhờ đó mà trôi đi sạch sẽ. Sau khi xử lý cho Hạ Lưu sạch sẽ, Thương Vân Ẩn mới đồng ý cho nàng nhào đến. Hai bàn tay của Hạ Lưu quàng lên vai sư phụ nhà mình, sau đó nói bản thân đã chăm chỉ quét sân như thế nào, còn đòi Thương Vân Ẩn phải khen ngợi nàng. Người kia vừa đi vào vừa lướt mắt nhìn sân viện thoạt nhìn rất sạch sẽ này, tay đồng thời không ngừng động, một số lá khô và cỏ dại trong những góc khuất liền lộ ra và gom thành một đống. Cho đến khi khắp sân viện đều sạch sẽ đến sáng loáng, Thương Vân Ẩn mới hài lòng. Hắn khẽ nghiêng đầu nhìn thiếu nữ đang bám trên người mình, thản nhiên nói: "Không phải đã nói với con rồi sao, quét dọn cần phải kiên nhẫn và cẩn thận. Kiểu làm qua loa này của con chính là làm cho có lệ mà thôi! Như vậy lá khô hư thối sẽ càng trở nên bẩn, những thứ rác ở góc khuất kia ngày càng chồng chất, cuối cùng mùi của nó bốc lên thôi cũng đủ khiến cho người khác phải ngất đấy. Con đáng lẽ phải nên hiểu rõ ta vì sao vẫn luôn muốn con..." Thương Vân Ẩn mặt không thay đổi nói liên miên, còn cõng một người trên lưng. Cảnh tượng này nếu để cho người khác nhìn thấy, mặt mũi của Thiên Diễn tông coi như xong. "Nếu ngày nào đó con dọn dẹp sạch sẽ sân viện này giống như bây giờ, có phải sư phụ sẽ cưới con không?" Lời vừa dứt, Hạ Lưu liền bị Thương Vân Ẩn không chút lưu tình ném xuống đất. Hơn nữa cửa phòng trúc cũng đồng thời vang lên "cạch" một tiếng rồi đóng lại, Hạ Lưu hoàn toàn bị nhốt ngoài phòng. "Sư phụ!" Hạ Lưu tiếp tục hưng phấn gọi. Thương Vân Ẩn ngẩng đầu nhìn Hạ Lưu gian nan bò từ cửa sổ vào, sau đó lại tiếp tục cúi đầu vẽ trận pháp trên lá bùa, không hề mở miệng nói chuyện đáp trả nàng. "Sư phụ, người giúp con sửa sang lại đi" Hạ Lưu lúc ẩn lúc hiện bên cạnh hắn. Thương Vân Ẩn khẽ động bút trong tay khiến Hạ Lưu bất động, lúc này hắn vẻ mặt không đổi bắt đầu nói: "Tuy nói con linh căn không tốt, nhưng như vậ thì con càng phải chăm chỉ tu luyện chứ! Vậy mà lại còn suốt ngày chỉ biết quấn lấy vi sư, tu sĩ như chúng ta lòng ôm chí lớn..." "Nếu con thành công luyện thành Trúc Cơ, vậy thì sư phụ sẽ liền cưới con phải không?" Hạ Lưu thân thể không thể cử động được, nhưng miệng lại không tự chủ nhắc đến chuyện Thương Vân Ẩn cưới mình. Tay đang cầm bút của Thương Vân Ẩn khẽ dừng lại, sau đó nhanh chóng gõ một cái lên đầu Hạ Lưu, thản nhiên nói: "Trở về đỉnh núi của mình tu luyện đi, suốt ngày không nên suy nghĩ những chuyện bậy bạ này" Cái gõ này là giải trừ pháp thuật trên người Hạ Lưu. Nhìn thấy bản thân sắp bị Thương Vân Ẩn trục xuất, nàng nhanh tay lẹ mắt ôm lấy đùi hắn, "Không được! Nơi đó của con đã ba năm không được quét dọn, sư phụ đành lòng nhẫn tâm để con đến nơi như vậy sao?!" "... Mà thôi" Thương Vân Ẩn trầm mặc trong chốc lát, sau khi tưởng tượng đến cái động đã ba năm chưa được quét dọn kia liền không chịu được mà để Hạ Lưu ở lại nơi này. "Sư phụ, người hãy nghe con nói một chút rồi hãy suy nghĩ kỹ" Hạ Lưu ngồi xổm dưới đất ôm chân Thương Vân Ẩn, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Tốt xấu gì con cũng đã đến tuổi tư xuân, làm sao có thể luyện đến Trúc Cơ chứ? Về sau con sẽ dần dần trở nên già đi, rất khó coi! Người sao có thể nhẫn tâm nhìn con sống một cuộc đời cô độc suốt quãng đời còn lại chứ?" Thưng Vân Ẩn làm như không nghe thấy những gì Hạ Lưu nói, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ tiếp tục vẽ bùa. "Sư phụ, con và người khác nhau, người có thể sống ngàn năm, mà con cũng giống như những người bình thường sống mấy chục năm mà thôi. Con chỉ là cái nháy mắt trong cuộc đời của người mà thôi, chẳng lẽ ngay giả vờ nói một câu thích con thôi mà người cũng không nguyện ý sao?" [Chúc mừng bạn đạt được 3 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 4] Nghe được tiếng thông báo độ hảo cảm tăng lên, trong lòng Hạ Lưu liền vui mừng. Xem ra con đường bi kịch tình cảm này có tác dụng, nghĩ vậy nàng lại cẩn thận từa đầu vào đầu gối của hắn, nhẹ giọng nói: "Con thật sự rất thích sư phụ. Con đã suy nghĩ rất lâu mới dám nói ra, sao người lại ỡ xem nó như chuyện hài chứ?" Vẻ mặt thanh lãnh của Thương Vân Ẩn vẫn không có chút thay đổi nào, chỉ là cây bút đang vẽ kia khẽ dừng lại một chút. [Chúc mừng bạn đạt được 1 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 5] Kể từ sau ngày ấy, Hạ Lưu dường như đã có kinh nghiệm không còn hằng ngày luôn quấn quýt bên cạnh Thương Vân Ẩn đòi gả cho hắn nữa, trái lại hằng ngày đều tu luyện tại linh tuyền trên đỉnh núi Lãm Nguyệt. Trong thời gian này Thương Vân Ẩn cũng từng lặng lẽ đến nhìn nàng, nhưng là nàng giống như đã sửa tính, rất thành thật không rời nửa bước, vì vậy cũng khiến hắn an tâm. Đại sư huynh cũng thường tới thăm Hạ Lưu, người kia thường làm nũng với hắn, còn muốn hắn giúp nàng mang ít đồ lên đỉnh núi Lãm Nguyệt. Chỉ là thứ mà nàng muốn thật sự rất kinh hãi thế tục, khiến đại sư huynh sau khi nghe xong khóe miệng khẽ co rút đến nửa ngày sau cũng không thể nói chuyện. Hạ Lưu cầm tay hắn, gương mặt thành khẩn nói: "Đại sư huynh, huynh giúp muội một lần đi, muội rất tò mò mà, muội tin huynh sẽ làm được!" Đại sư huynh rất kiên định mà từ chối: "Không được! Vấn đề cơ bản ở đây không phải là lấy được hay không được!" Dụ dỗ thất bại, Hạ Lưu liền dứt khoát uy hiếp: "Nếu huynh không giúp muội, muội sẽ nói cho sư phụ biết huynh bảy ngày mới thay tất một lần!" "..." Cứ như vậy, mục đích của Hạ Lưu liền dễ dàng đạt được, tiếp theo có thể lợi dụng vào đạo cụ chiếm đóng. Lúc Thương Vân Ẩn chơi cờ với vị lão tiên tông hàng xóm xong trở về đỉnh núi Lãm Nguyệt cũng đã là đêm khuya. Trên đỉnh núi một mảnh tối đen, chỉ có trong trúc lập lòe ánh sáng, xem ra Hạ Lưu vẫn chưa ngủ. Thương Vân Ẩn tính sẽ bắt lấy Hạ Lưu và phải dạy dỗ nàng một phen thật tốt, để cho nàng hiểu không nên thức khuya như vậy. Nhưng khi hắn vừa mới vào phòng liền cảm nhận được không khí không thích hợp. Ánh nến mông lung, trong phòng bày mấy khóm hoa dại, hương khí quanh quẩn khắp phòng, rất có cảm giác mờ ám. "Sư phụ" Hạ Lưu nhẹ nhàng gọi một tiếng, Thương Vân Ẩn ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn thấy một yêu nghiệt dám đứng trước mặt mình. Rõ ràng chỉ là thân thể của một tiểu cô nương khô quắt chưa phát dục, lại cố ý mặc lên bộ sa y đỏ rực diễm lệ quyến rũ, còn tự mình vẽ loạn thất bát tao lên mặt, thật sự xấu xí y chang cái mông khỉ vậy. Với bộ dạng này, nói nàng là yêu nghiệt cũng còn nể tình lắm. Thương Vân Ẩn hơi suy tư một chút, sau đó hỏi: "Con hóa trang như vậy là chuẩn bị để dọa vi sư?" dừng một chút, hắn khẽ nhíu mày sau đó tiếp tục nói: "Vi sư không sợ quỷ đâu" "Giả quỷ?" Hạ Lưu không thể tin nhìn Thương Vân Ẩn, rất bi phẫn hỏi hắn: "Người cảm thấy bộ dạng này của con rất giống quỷ?" Thương Vân Ẩn liếc mắt nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, ôn thanh nói: "Qủa thật không giống" Sắc mặt Hạ Lưu vừa dịu đi, liền nghe hắn nói tiếp: "Nay quỷ biến thân rất xinh đẹp, bộ dạng này của con là quá mức xấu xí, mặc dù là rất giống với loại quỷ của mấy trăm năm trước, nhưng so với quỷ bây giờ, thì một chút cũng không giống" Nghe những lời này, Hạ Lưu nghẹn nửa ngày mới mở miệng: "Con... con chuẩn bị như vậy là muốn... muốn quyến rũ người!" Thương Vân Ẩn cau mày nhìn Hạ Lưu, cuối cùng bàn tay vỗ nhẹ một cái vài túi hương trên thắt lưng, lấy ra một cái áo khoác đưa cho Hạ Lưu, giọng nói lạnh lùng nói: "Nhanh chóng phủ vào, bộ dạng của con bây giờ còn ra thể thống gì nữa!" Hạ Lưu rất kiên quyết tỏ vẻ không muốn mặc, ngẩng đầu nhìn Thương Vân Ẩn nghiêm túc nói: "Sư phụ, con vẫn chưa múa và châm rượu cho người mà!" Thương Vân Ẩn không nói một lời liền mạnh mẽ trực tiếp cầm lấy áo khoác phủ lên cho nàng, trước tiên thi triển pháp thuật khiến nàng bất động. Sau đó trên đầu ngón tay nhanh chóng ngưng tự một cầu nước, "ào" một tiếng dội thẳng vào mặt của Hạ Lưu, đem những thứ son phấn trên mặt nàng rửa sạch sẽ. Sau khi rửa sạch Hạ Lưu, Thương Vân Ẩn trực tiếp khiêng nàng vứt lên giường. Cũng may động tác của hắn rất ôn nhu cùng bế lên cũng không có mấy khác biệt. Thương Vân Ẩn trước khi rời đi còn không quên đắp chăn cho nàng, chỉ là chăn này vừa kéo một cái... Một cuốn sách nhỏ đột nhiên từ trong chăn bay ra. Một khắc kia, Thương Vân Ẩn xác định bản thân đã thấy biểu tình giống như tuyệt vọng trên mặt của Hạ Lưu. Hắn nhặt cuốn sách kia lên, sau đó ngồi một bên giường mở xem cuốn sách nhỏ. Động tác lật sách của hắn không nhanh không chậm, vẻ mặt bình thản giống như đang nhìn một bản menu. Nhưng nội dung cuốn sách này thật ra không giống như vậy, mà nó lại chính là một cuốn xuân cung đồ. "Ta trái lại là không biết đồ đệ tốt của mình từ lúc nào đã biết xem những thứ này rồi. Xem ra chính bản thân con đã học rất tốt, không cần vi sư phải dạy con thứ gì nữa rồi" để sách xuống, ngữ khí của Thương Vân Ẩn trở nên rất lãnh đam. Hạ Lưu nhìn hắn nhưng lại không thể thốt ra được lời nào, chỉ có thể làm bộ đáng thương nhìn hắn. Thương Vân Ẩn đã sống mấy trăm năm, bản thân hắn cũng xem như đã già rồi. Chỉ đáng tiếc, khuôn mặt của hắn thật sự quá trẻ, bình thường có tỏ ra lạnh lùng thì thoạt nhìn cung chẳng có chút uy nghiêm nào. Nhưng bây giờ lại khác, vẻ mặt Thương Vân Ẩn nghiêm túc đến đáng sợ, bầu không khí trong nháy mắt trở nên đóng băng. "Thôi, con hãy về núi của mình đi, vi sư không muốn sẽ cùng con làm loạn" Thương Vân Ẩn nhìn thoáng qua nàng đang nằm trên giường, phất tay áo đứng dậy, giọng nói lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài" "Sư phụ..." Hạ Lưu quỳ trên mặt đứng nhìn hắn, muốn cầm lấy ống tay áo của hắn lại bị hắn tránh đi. Trong nháy mắt nàng trở nên cos chút luống cuống, vội vàng giải thích: "Sư phụ người đừng hiểu lầm, con xem cuốn sách kia là muốn hóc cách... học cách để người thích con, con không hề có ý tứ nào khác! Người ngàn vạn lần không nên hiểu lầm con!" Thương Vân Ẩn nhắm chặt mắt không muốn nhìn thấy nàng đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài" "Sư phụ..." Hạ Lưu khóc nức nở gọi hắn. Thương Vân Ẩn cũng không nhìn nàng, trực tiếp vung tay lên đẩy nàng ra ngoài cửa. Mặc cho nàng ở ngoài cửa khóc lóc kêu gọi, hắn lại không hề giống như những lần trước nhìn thấy nàng khóc thì liền nghe theo nàng. Thương Vân Ẩn cũng không hiểu vì sao bản thân lại tức giận đến vậy, có lẽ bởi vì cảm thấy không thể lý giải được đồ đệ của mình lại có thể làm loại chuyện hoang đường này. Mà cũng có thể là vì bất an, bởi vì lần này Hạ Lưu không giống như đang đùa, nàng nói thích... Thật sự là thích. Hắn ngồi xuống giường, nhìn những thứ trong phòng bởi vì nàng thích nên mới mang đến. Từ ghế, bình phong hay những thứ lớn bé trong phòng đều là nàng nhìn trúng và hắn chuyển về đây. Nhẹ nhàng phất tay một cái, trước mắt Thương Vân Ẩn liền hiện lên hình ảnh Hạ Lưu đang quỳ ngoài cửa cúi đầu khóc. Ban đêm trên đỉnh núi Lãm Nguyệt rất lạnh, nàng lại ăn mặc mỏng manh như vậy, rất có thể ngày mai sẽ đổ bệnh. Muốn vẽ hai đạo phù, thế nhưng Thương Vân Ẩn không biết bản thân bị làm sao, tâm tình không có biện pháp nào bình tĩnh được, dẫn đến lúc cuối cùng vẽ trận pháp thì linh lực luôn trở nên hỗn loạn, không thể thành công. Luôn nghĩ đến trong đêm khuya ngày càng giá lạnh kia, thân thể của Hạ Lưu chắc chắn không chịu nổi. Cuối cùng Thương Vân Ẩn dứt khoát đứng dậy mở cửa, Hạ Lưu kinh hỉ ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã bị hắn thi triển một pháp thuật làm cho ngất đi. Hắn bế Hạ Lưu vào đặt trên giường, đắp chăn cho nàng, còn mình thì lẳng lặng ngồi xuống tu luyện. Đợi đến khi trời sáng, Thương Vân Ẩn lại bế Hạ Lưu trở lại chỗ cũ, giống như đêm qua chưa từng chăm sóc cho nàng ngủ vậy.