Nạp Lan Lân nghiến răng, cười u ám “Nàng rốt cục cũng thức dậy?”
Mặc Ngưng Sơ còn đang đắm chìm trong kinh ngạc, không mảy may hiểu được trình tự ý nghĩa trong mắt hắn, càng không cảm nhận được đây là bản năng nguy hiểm của nam nhân, chỉ ngơ ngác giơ tay lên nhéo má người trước mắt, sau đó vẫn không sợ chết nhéo thêm một cái “Đau không?”
“… Nàng nói thử?” Hắn cười khẩy bắn tầm mắt về phía nàng.
Không đau, thật sự là không đau một chút nào, sức lực của nàng chỉ giống như gãi ngứa, mềm mại yếu đuối, cảm giác như bông vải, chỉ thêm mạnh mẽ quấy nhiễu lòng người.
“A a a a!!!! Thật không phải mơ!!! Ngươi là Lân – ưm… ưm!!!!” Nàng rốt cục hét ầm lên, sau đó bị hắn chặn lại. Rất tốt, nàng tới bây giờ mới ý thức tới tình huống chân thật.
Quả đào chậm chạp ngu ngốc.
Ánh mắt Nạp Lan Lân tập trung trên khuôn mặt đỏ ửng của nàng, bời vì kích động mà trên má nhiễm một lớp hồng nhạt, so với mấy ngày trước, nàng đã tốt lên nhiều, tuy vẫn gầy yếu như cũ, nhưng ít nhất đã không còn tái xanh. Mặc Ngưng Sơ một lần nữa xác định mình không có đang hoa mắt, thanh âm nghẹn ngào, mở to mắt nhìn ngó tình cảnh bốn phía hiện tại, xà trạm cột điêu, cung điện to lớn. Nàng đang ở Ngưng Tụ cung, ngay lúc này, ngẩng đầu có thể thấy ba tấm biển khắc ba chữ to, mạ vàng lấp lánh phát ra ánh sáng ở phía trên, nhắc nhở nàng, đây đều là sự thật.
Miệng khô mở rộng, nhìn chằm chằm người phía trước không chớp mắt.
Lân Xuyên? Tại sao hắn lại ở trong này?
Khâm sai? Có thể đi đến tẩm cung của phi tử hoàng đế sao?
Miệng bị bàn tay hắn che, thở ra hơi nóng đều trở về mặt mình, nóng rát nóng bỏng. Rất lâu gặp lại, không ai có thể tưởng tưởng được một tình huống như vậy, ít nhất nàng chưa từng tưởng tượng, cho dù đã thấy bóng dáng hắn trong mộng rất nhiều lần. Nhưng từ khi vào cung, nàng đã hạ quyết tâm không nghĩ, không nhớ tới hắn nữa. Trí nhớ quá tốt lúc nào cũng không vui vẻ, nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người cố chấp, nàng hiểu được tùy ý để yên ổn, giống như một cây cỏ nhỏ bình thường mà yên lòng.
Ham muốn điều gì đó nhưng không thể đạt được, chỉ có thể làm mình vạn kiếp bất phục.
Nàng cuối cùng nhìn rõ, tưởng chừng đã rõ ràng, quyết định tâm như nước lặng, bỏ xuống tất cả, mà hắn ngay lúc này… lại rõ ràng đứng trước mặt nàng, nhìn nàng chăm chú.
“Chàng…” Mặc Ngưng Sơ ngẩn ngơ, nghẹn ngào hơn nữa ngày, thốt ra một câu mở đầu “Nốt ruồi trên mặt đâu?” Thật ra nàng cần phải hỏi hắn trước, là vì sao chàng ở chỗ này.
Con ngươi đen của Nạp Lan Lân trầm xuống, tiếng nói đều đều “Giấu rồi!”
“…” Nốt ruồi cũng có thể giấu?
Mặc Ngưng Sơ hắc tuyến, nhìn khóe mắt trắng ngần của hắn, nơi đó một mảnh nhẵn bóng, thiếu đi một nốt ruồi màu đen làm cho sự khí thế hào hung của hắn lộ ra một chút dịu dàng, thảo nào nàng cảm thấy không hợp lý, giống như đang nằm mơ… đều là khiếm khuyết của hắn.
Hắn thấy nàng nhìn mình chăm chú, cuối cùng nói thêm một câu không mặn không nhạt “Cái kia chỉ để một mình nàng nhìn.”
Mặc Ngưng Sơ lại một lần nữa đầy hắc tuyến. Đại ca, có thể không cần dùng giọng điệu “Nàng hỏi nữa nàng liền chết”?
Nạp Lan Lân lùi lại, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, thân bình là gốm sứ trắng, nhẹ nhàng mở ra, một hương vị ngọt ngấy. Bệnh nghề nghiệp của Mặc Ngưng Sơ làm nàng phân tích thành phần bên trong, còn chưa phân tích xong, ngón tay của hắn quét xuống bên má bên phải, một nốt ruồi xinh đẹp màu đen nhạt hiện ra, ở dưới khóe mắt sâu xa mơ màng của hắn, đột nhiên lộ ra vẻ quyến rũ.
“Oa? Oa…. Oa….” Mặc Ngưng Sơ tròn mắt há miệng, nhìn hắn đậy kín nắp bình, bỏ vào trong tay áo, kinh ngạc không thể che giấu “Chàng, chàng lại dịch dung?”
Chẳng qua là biến không thành có, giấu đi thứ đó mà thôi.
Làm một đế vương, đã sớm vất bỏ lo lắng, u buồn, ấm ức, yêu thích, cho nên phụ hoàng mới giấu đi nốt ruồi giọt lệ của hắn từ nhỏ. Đến khi hắn lớn lên, lấy thân phận Lân Xuyên ra ngoài dạo chơi, mới có thể dùng nốt ruồi giọt lệ làm ngụy trang một cách quang minh chính đại, giống như thoát khỏi trói buộc của hoàng gia, không còn trách nhiệm nặng nề.
Mặc Ngưng Sơ kinh ngạc, cuối cùng tìm được mạch suy nghĩ, nghĩ nghĩ, thốt ra “Nói chỉ cho mình ta xem? Hắc Dạ trung thành? Còn có Tiểu Mỹ đáng yêu xinh đẹp của ta? A, còn có công tử Tịch! Còn có bạn đồng hành của hắn, Vi Lộ công chúa! Không chỉ có những người này, còn có những người qua đường Giáp Ất Bính Đinh gì đó….”
Càng nói, lời nói lại càng giống như con ngựa không cương, làm sao cũng không kéo lại được. Nhìn nam nhân trước mặt phát ra ánh mắt âm trầm đen tối, biểu tình quay cuồng như thuốc nổ sắp bạo phát, Mặc Ngưng Sơ lại càng chột dạ, hơn nữa, tại sao trong lời nói của mình ngửi được mùi chua của giấm?
A a a, mau dừng lại!
Sau đó nàng cuối cùng dừng lại, vì Lân Xuyên dùng hai ngón tay kẹp lấy đôi má thảm thương của nàng, dùng lực kẹp chặt vào trong, thịt đều dồn trên bờ môi, chen lách nàng không cách nào nói chuyện.
Bị hắn dùng ánh mắt thiên đao vạn quả xem xét, trái tim bé nhỏ đập hốt hoảng.
Nạp Lan Lân thật muốn nắm chặt cổ, nói cho nàng biết, từ lúc Nạp Lan Lân làm vua, chưa từng có người nào nhìn thấy nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, bởi vì nàng là đặc biệt, cho nên hắn không ngại, dù là thân phận gì đều cho nàng nhìn thấy mình một cách chân thật nhất.
Vậy mà hắn lại nói không nên lời.
Hắn chưa muốn nói cho nàng, hắn là Nạp Lan Lân, là lão hoàng đế nàng căm thù đến tận xương tủy, bây giờ thời cơ vẫn chưa đến, nàng không thể biết được thân phận của hắn, cũng không cần biết thân phận của hắn. Không tới bước cuối cùng, hắn sẽ giấu nàng, bảo hộ tới lúc đó.
Hắn ở trong cung, nàng cũng ở trong cung.
Không ai có thể tổn thương nàng, cướp nàng đi.
Có thể vì nói không nên lời, nên cảm xúc quay cuồng tích tụ, không thể trì trệ, thuận tiện khiến hắn càng phát ra mạnh mẽ. Rầu rĩ hừ một tiếng, tay hắn từ trên mặt buông ra, xoay tầm mắt không nhìn nàng.
Không khí làm người ta hít thở không thông tràn ngập giữa hai người, hắn thật sự nổi giận… Đứa nhỏ bị vạch trần lời nói dối luôn giận dỗi, giống như nàng lúc trước muốn giở trò lười biếng mà lại bị cha vạch trần không chút lưu tình, vẻ mặt giống nhau như đúc.
Mặc Ngưng Sơ nghĩ như vậy, nhưng một câu kia của Lân Xuyên, lại làm cho tim nàng không khỏi đập nhanh hơn.
---- “ta chỉ cho một mình nàng xem.” Nghe qua giống như thổ lộ.
Mặc Ngưng Sơ cảm thấy phá hoại không khí gặp lại hoàn toàn không tốt, gãi gãi đầu, quyết định đổi đề tài khác “Lân Xuyên, sao chàng lại ở trong này?”
Không khí mờ ám lại trầm trọng một phần.
Nếu nhất định phải có một lý do… Nạp Lan Lân nghiêng tầm mắt nhìn nàng “Bởi vì ta là ngự y.”
“…Hả?”
Bầu trời trong sáng vô cùng đột nhiên như có gió lạnh thổi qua, Mặc Ngưng Sơ run run một phen, đột nhiên cảm thấy truyện cười này, rõ là … rất lạnh a!
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
50 chương
27 chương
11 chương
8 chương
349 chương