Thật lâu sau đó, Mặc Ngưng Sơ không gặp nam nhân kia trong một thời gian dài.
Mỗi ngày sau đó, ngự y vẫn đến như cũ, ngự lâm quân bao vây chặt chẽ ở bên ngoài như cũ, không được “bệ hạ” cho phép, ai cũng không được vào.
Ai có thể là bệ hạ, bệ hạ là người như thế nào, Mặc Ngưng Sơ nhìn cánh hoa đào rơi chầm chậm trong sân, đột nhiên nhận ra đúng ra mình nên đi nhặt mấy cuốn sách lịch sử, đọc để hiểu rõ mỗi một hoàng triều của đất nước này, biết rõ mỗi gã hoàng đến của Xuyên hạ hoàng triều từ trước tới nay, lịch sử như sông dài, nếu đã dính vào, hoặc là biết hết toàn bộ, hoặc là cái gì cũng không biết.
Hắn là chủ yếu. Nhưng hôm nay nàng bị cho những điều không biết kia dán ở trung tâm, không thể đi lên, lâm vào thế bí, ngoài manh mối suy đoán trong đầu ra, cũng không có một đáp án khẳng định nào, giữa đường đứt gánh làm cho trong lòng vô cùng bất an, lo lắng suy nghĩ.
Trong Ngưng Lộ cung không có sách vở muốn tìm, ngự y đến đây dường như cũng câm điếc, cho dù nàng đặt câu hỏi như thế nào, bọn họ cũng không dám nhiều lời nửa câu, càng miễn bàn tới chuyện cùng nàng nghiên cứu lịch sử dài dòng cộng thêm trên dưới N năm kia. Mà bọn họ tới đây, ngoài việc chẩn bệnh và kiểm tra tình trạng hồi phục, rồi ở bên ngoài bẩm báo sau lưng người kia, nhưng cũng không phải là tới để chữa bệnh, chẳng qua là làm trợ thủ cho Mặc Ngưng Sơ, giúp nàng bổ sung dược liệu cần thiết, sau đó hoàn chỉnh đưa vào Ngưng Lộ cung, để cho nàng sử dụng.
Thân thể tiểu Mỹ khôi phục rất nhanh, điều kiện trong cung cực tốt và thoải mái, người bệnh có thể được tĩnh dưỡng hoàn toàn, đây là điều thứ nhất. Phương thuốc chữa bệnh của Mặc Ngưng Sơ đều chưa từng được nghe qua, nhưng hiệu quả lại làm cho người ta không ngừng thán phục, cung tỳ kia bị thương, mọi người đến xem, ít nhất cũng phải nửa năm mới có thể ngồi dậy, mà làn da toàn thân nàng đều bị roi da trâu làm bị thương, lúc mang về đã hấp hối, thậm chí khả năng sống sót không nhiều, nhưng hiện giờ nàng đã có thể xuống giường đi đứng, làm những động tác đơn giản.
Mặc dù bệ hạ đã dặn dò, người chứng kiến mọi chuyện ở Ngưng Lộ cung cũng hứa không tiết lộ nửa phần, riêng về Ngự Y viện không ai dám thảo luận, trong lòng đều biết vị Ngưng phi mới vào cung không giống bình thường, hoàn toàn phá vỡ hình tượng ham chơi nghịch ngợm đồn đãi khắp phố phường của thiên kim Mặc gia, thường ngày vào Ngưng Lộ cung, trong mắt bọn họ cũng mang theo một tia bội phục và tôn kính.
Mặc Ngưng Sơ cũng không thèm để ý cách nhìn của người khác với nàng, nàng vẫn như cũ cự tuyệt tất cả cung nữ ma ma được sai tới, tự mình chăm sóc Tiểu Mỹ, mới đầu nàng sợ nàng ta nửa đêm phát sốt kêu đau, liền đem ghế quý phi chuyển đến bên giường nàng ta, lúc miệng vết thương kết vảy, nàng lại sợ nàng ta bởi vì lên da non mà khó nhịn ngứa, lại trực tiếp ngủ trên giường, giữ tay nàng ta, đề phòng nàng ta nhịn không được cạy vảy kết miệng vết thương. Sinh hoạt thường ngày cũng do nàng tự mình chăm sóc, tự mình đút đồ ăn, tự mình đổi y phục, tự giặt khăn trải giường, dịu dàng cẩn thận chăm sóc đến nỗi làm cho một vị “bệ hạ” nào đó biết được ghen tị muốn chết.
Mà miệng vết thương của chính nàng cũng đã sớm liền miệng kết vảy, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt.
Nhưng trong nháy mắt, đã vào hạ.
--- ------ ---------
Tháng sáu.
Kì thi khoa cử kết thúc, thường lục viện thủ phụ đại nhân Mặc Chuẩn Du mặc kệ phụ thân trách móc, lúc hạ triều ngăn kiệu rồng của bệ hạ ở dọc đường, khẩn thiết xin bệ hạ đồng ý cho gặp mặt tiểu muội, chuyện lớn trong thâm cung, tiểu muội lại không có một chút tin tức truyền ra, làm cho người ta rất lo lắng.
Nam tử vào cung, cũng không hợp lễ nghĩa cấp bậc, nhưng long ân mênh mông cuồn cuộn, niệm tình tình thân sâu nặng, bệ hạ đặc biệt cho phép, mở tiệc nhỏ ở U Lan đình, cũng mời hoàng muội Tử Uyển công chúa cùng ngắm hoa lan.
Mọi người đều biết, bệ hạ có ý tác hợp Tử Uyển công chúa với con cả Mặc gia, một đoạn nhân duyên tốt, bởi vậy cũng đã thành thói quen, không cảm thấy kỳ lạ. Mà không biết là, bệ hạ nào đấy lòng dạ hẹp hòi không muốn tiểu Đào tử nhà mình đơn độc ở chung với nam nhân, cho dù là ca ca nhà nàng…. Vì thế, mới đem muội muội nhà mình góp vào, nhiều nữ nhân ở bên cạnh theo dõi, hắn mới yên tâm.
Ngày mùa hè nắng chói chang, U Lan đình này là nơi tránh nắng tốt nhất trong hoàng cung, hắn cố ý vận chuyển băng đá nghìn năm cực lạnh để ở dưới đình, hai năm thay một lần, so với những nơi khác mát mẻ hơn rất nhiều, lúc xây dựng, hắn thuận tiện đem nó quy vào phạm vi của Ngưng Lộ cung, chỉ tuyên bố với bên ngoài là đình viện thông thường, một cái đình trong một trăm hai mươi tám cái đình ở hậu cung, không có nhiều ý nghĩa lắm.
Đại điện Ngưng Lộ cung rộng rãi sáng sủa.
Mặc Chuẩn Du đi theo Tử Uyển công chúa được hành quốc lễ lúc tiến vào, Mặc Ngưng Sơ đang ngồi ngẩn ngơ đong đưa hai chân dưới tàng cây, nghe thấy tiếng vang mới giật mình lấy lại tinh thần, thấy rõ ràng gương mặt kia đúng là đại ca nhà mình! Rất lâu không gặp người quen, vị bệ hạ nào đó tư tưởng xấu cũng không thông báo trước, lúc này nàng bị kinh hỉ một phen, nụ cười bắt đầu nở rộ như một đóa hoa, thật đẹp.
Mặc Chuẩn Du thấy tiểu muội nhà mình đã ốm lộ cằm nhọn, mới rồi ngẩn người chìm trong sầu muộn âm u, mới bỗng nhiên hiểu được chỗ khổ tâm của bệ ha, tâm tình khẩn trương mấy ngày liên tiếp không khỏi thoải mái một chút.
Tiểu muội vừa mới tiến cung, lại gây ra mâu thuẫn lớn như vậy với quý phi Phong gia, thậm chí kinh động đến thái hậu.
Bọn họ tất nhiên biết tiểu muội nhà mình trời sinh ham chơi và liều lĩnh, nhưng cũng không ngờ lại quậy trời long đất lở ở hậu cung, làm cho phụ thân rất tức giận, tuyên bố nàng là con gái bất hiếu, không học tập tốt nữ đức, không sửa lại tính tình thiên kim tiểu thư kia, Mặc gia dễ dàng từ nữ nhân này.
Nhưng nói là như vậy, ai chẳng biết người lo lắng nhất cũng chính là vị phụ thân nghiêm khắc này, ngoài mặt nghiêm khắc, thật ra lúc ở một mình, ai cũng biết ông ở trong phòng lo lắng đi qua đi lại trăm ngàn lần, thiếu chút nữa làm bong cả sàn nhà.
Sự kiện này, cuối cùng phát sinh như thế nào không ai biết. Gia đình Phong gia đổ tất cả trách nhiệm lên người Mặc Ngưng Sơ, hơn nữa dưới sự trợ giúp của thái hậu nương nương, đem Phong Nhu Tuyết từ trong Tông Nhân phủ ra ngoài, đưa về hậu cung một lần nữa. Thái hậu mạnh mẽ vang dội giống như bệ hạ, muốn che chở ai, ai cũng không động được.
Nhưng làm người khác không hiểu, là thái độ của bệ hạ.
Sau ngày đó, mọi chuyện giống như chưa bao giờ xảy ra, đối với vị Ngưng phi nương nương bướng bỉnh phá phách này, vẫn sai Ngự Lâm Quân trông coi như cũ, mọi dò hỏi hay tin tức, ở ngay bên ngoài tường viện thâm cung kia, ngừng lại im bặt.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
50 chương
27 chương
11 chương
8 chương
349 chương