Tiểu Yêu Lưu Lạc

Chương 42 : Phiêu bạt giang hồ (3)

Tên lính lệ luýnh quýnh một hồi sau đó để ta vào trong thành. _ Quả là không có nói khoác, nơi này rất chi phồn thịnh, dân chúng đa phần đều khá giả, hoàn toàn không thấy bóng dáng ăn mày. Ta nhìn tấm kim bài lúc này đã biến thành một phiến đá nhỏ phì cười. Cái thứ kia là ta thấy trong nhà Liêu tẩu, không ngờ lại có tác dụng như vậy, hẳn là của Nhuyễn Tích tướng quân để lại. _ Thủng thẳng đá chân đá tay một thân đi tới tửu lâu trước mặt. Vị sư bá vừa từ trong đi ra thấy ta liền làm dáng vẻ ngạc nhiên: ” Nha đầu nhà ngươi sao lại có sở thích đến cái chỗ này?” _ Ta tiện tay nhón một miếng trong cái đĩa trên tay sư bá kia nói: ” Cái chỗ này thì sao? Chẳng lẽ nam tử đến được chúng ta lại không?” _ Không chỉ ở Khương Thanh tâm vài năm mà trước kia ở núi đá ta vẫn nghe phàm nhân luôn phân biệt đối sử nam nữ, phàm là nữ nhân chỉ có thể sớm ngày khép nép , nhu mì. Nghĩ tới liền thấy bất bình. Đã vậy ta sẽ mang toàn bộ đảo ngược hết. _ Sư bá kia nghe ta nói liền cười khà khà: ” Tốt lắm nha đầu, bữa hôm nay ta mời ngươi ăn.” _ Ta có chút không ngờ tới, xong nhanh chóng làm thi vụ càn quét tiệc rượu. _ Một miếng thịt lại một hớp rượu, ta cứ thế làm cho đám nam nhân trong quán há mồm trợn mắt, mấy tên còn nổi hứng muốn cùng ta thi tài, kết quả đều là lết không nổi. Căn bản là đá đâu có ngấm rượu. _ _ Cũng chẳng qua bao lâu tên tuổi ta nổ như pháo, phàm là nam sĩ giang hồ đều muốn cùng ta thưởng qua vài chum. Lại nói, ta phải cảm ơm đám phàm nhân đó, nếu không có họ ta sao ở lại được Thẩm Thương quán của Tam bá. Tuy rằng làm chân chạy bàn nhưng không cần lo nơi ở. _ Thiếu nữ Niên Hạ trăng tròn 15 chính là con gái của tửu Tam(rượu 3) sư bá. Nàng ta rất mực hiền lành yếu đuối. Ta cuối cùng cũng hiểu Tam bá vì sao mà để lọt mắt tính cách kia của ta. _ ” Chủ quán, cho hai bình Nguyệt quan mĩ” Lão Tam từ trong nhiệt tình đáp lại: ” Có ngay có ngay” rồi lại vẫy tay kêu ta mang rượu ra. _ Ta nhìn tấm giấy đỏ ba chữ “ Nguyệt quan mĩ” liền thấy kì lạ. Rượu này tên thật mới mẻ. _ Vị khách quan kia nhận được bình, cũng không vội, lại nhìn ta cười: ” Cô nương chắc hẳn là Ngược Miên Y Vũ nổi tiếng khắp thành?” _ Ta nghe nói cũng hữu lễ gật đầu: ” Là ta, công tử có hứng chỉ giáo?” _ Người kia đẩy một bình rượu sang kẻ đối diện, ái ngại nói: ” Thật hổ thẹn...tại hạ không có được bản lĩnh ấy, có điều còn một người, tiếc là hôm nay hắn không tới.” _ Tửu lâu lúc này đang đông khách, đứng như vậy e không tiện. Ta nghĩ vậy liền nói với hắn một tiếng: ” Vậy khi nào có cơ hội công tử hãy đưa người kia tới, còn có việc, ta đi trước.” ” Được được” y nghe xong liền gật đầu. _ Hàng ngày có tới hơm trăm người lui tới, căn bản không đáng để ý, nhưng hôm nay không dưng lại xuất hiện một nam nhân lạ mặt, nhìn sao cũng không giống người trong thành. Ta tò mò liền hỏi Tam bá: ” Bá bá, vị kia là ai?” _ Tam bá theo hướng ta,không lâu trả lời: ” Người đó là tướng quân Tượng Nhân, dăm bữa trước phụng mệnh Thánh Thượng tới thành. Ngươi từ bên ngoài tới khó trách lạ lùng.” _ Ta ngẫm nghĩ một lát liền đem chuyện này quên đi. Có điều đại tướng quân ngự giá, cổng thành canh gác nghiêm ngặt một chút cũng là việc nên làm. _ Nha đầu Niên Hạ kia thường ngày gần tới giờ cơm trưa đều tới kêu chúng ta một tiếng. Ta và Tam bá liền thu xếp nhanh chóng trở về. Lúc đi ngang qua Tiểu Hà thấy dân chúng tập chung đông mới sinh lạ, quay qua tam bá hỏi: ” Sư bá, kia là việc gì?” _ Tam bá hướng mắt về phía đám đông nói với ta: ” Tiểu Hà xưa nay là nơi Ngược Phủ ban bố cáo, phát thiện. Hôm nay hẳn là một trong hai việc trên. Chi bằng chúng ta qua đó coi một chút.” _ Ta đồng ý, tới nơi liền dùng thân hình nhỏ bé len qua. Quả nhiên là phát thiện, bản thân may mắn cũng nhận được một bao ngũ cốc. _ La Hàn Hàn là tỳ nữ của Niên Hạ, tính tình đặc biệt mạnh mẽ hơn chủ nhân. Vừa nhìn thấy chúng ta từ cổng chính tiến vào liền nói: ” Hai người sao lại trễ như vậy? Cơm canh toàn bộ đã nguội hết.” _ Ta hạ bao ngũ cốc xuống, cười cười nói: ” Chúng ta đi xem Ngược gia phát thiện, còn được tặng một bao.” _ La Hàn Hàn lập tức nhìn ta ngưỡng mộ: ” Cô nương tự mình mang về thật là tài giỏi nha.” _ Tam bá một bên cười hà hà. Vừa khi ấy Niên Hạ từ trong nhà bước ra. Ta trở về phòng thay qua bộ đồ mới, lúc trở lại tất cả đã ngồi vào bàn. Trong lòng ta bất giác nhớ tới những bữa cơm vui vẻ ở Khương Thanh Tâm. Kì thực ta là chưa một lần được thử qua, xong lại thấy vô cùng êm đềm, ấm áp.