Tiểu tiểu hỏa lạt phi

Chương 4 : Tiểu bảo bảo khả ái

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu ước: chi nữ của Trầm Khánh Quang, Trầm Ngọc Nhi thông minh, biết điều, được Hoàng hậu yêu thích hiện thu làm nghĩa nữ, tứ phong Tĩnh An công chúa. Nhận được Thánh chỉ lập tức tiến cung làm bạn cùng Hoàng hậu nương nương. Khâm thử!” ﹎﹎﹎﹎﹎ Thánh chỉ đã hạ xuống, tiểu cô nương mười tuổi Trầm Ngọc Nhi ngây thơ, vô lo liền mong muốn được vào thâm cung. Nàng là muội muội của phu quân Yên Hà công chúa, giờ lại mang thân phận nghĩa nữ của Hoàng hậu mà tiến cung, đúng là cao quý không ai sánh bằng. Ngày hôm đó, Hoàng hậu để cho cung nữ dẫn Trầm Ngọc Nhi đến, nhẹ giọng nói với nàng: “Ngọc Nhi vào cung đã quen chưa?” Trầm Ngọc Nhi gật đầu, biết điều nói: “Dạ, nhưng Ngọc Nhi nhớ các ca ca. Trước kia các ca ca cùng chơi đùa với Ngọc Nhi, hiện tại không có người nào chơi cùng Ngọc Nhi”. Hoàng hậu bóp chặt cái mũi nhỏ của Trầm Ngọc Nhi cười hì hì vì trúng ý của mình: “Ca ca ngươi bề bộn nhiều việc, không có thời gian theo Ngọc Nhi chơi đâu. Ngọc Nhi có thể đi tìm Thái tử ca ca a, Thái tử ca ca ở trong cung, hắn có thể theo Ngọc Nhi vui đùa”. Nhanh như chớp Ngọc Nhi mở to mắt, tò mò hỏi: “Thái tử ca ca là người nào a?” Hoàng hậu yêu mến, say sưa ôm Ngọc Nhi vào trong ngực, nhẹ nhàng nói: “Ngọc Nhi đã quên rồi sao, hôm đó ở trong phủ không phải đã ôm hắn sao, hắn chính là Thái tử ca ca của ngươi. Ngươi không muốn gặp hắn sao? Ngươi không phải muốn uống rượu mật ong sao? Thái tử ca ca đã vì Ngọc Nhi mà mua rất nhiều chờ Ngọc Nhi đến uống”. Lại là rượu mật ong? Trầm Ngọc Nhi lắc đầu, ủy khuất nói: “Thái tử ca ca gạt người, không có rượu mật ong. Thái tử ca ca nói dối mũi sẽ dài ra”. Lời nói của Trầm Ngọc Nhi mặc dù tương đối trẻ con nhưng suy nghĩ lô-gíc, rõ ràng không hề trẻ con chút nào. Hoàng hậu nói: “Đúng vậy a, cũng bởi vì Thái tử ca ca ngày đó lừa Ngọc Nhi, cho nên đã ngã bệnh, Ngọc Nhi có muốn đi chiếu cố Thái tử ca ca không?” Ngọc Nhi mãnh liệt gật đầu, nhanh như gió thoáng cái đã muốn Hoàng hậu mang nàng đi thăm Hoàng Phủ Cẩn: “Thái tử ca ca ngã bệnh sao? Ngọc Nhi không nên nói mũi Thái tử ca ca sẽ dài ra nữa. Nương nương, chúng ta bây giờ đi thăm Thái tử ca ca có được hay không?” “Tốt, chúng ta đi”. Hoàng hậu càng nghe càng thích, càng tỏ ra thương yêu nghĩa nữ này. Ngọc Nhi thật là một hài tử biết điều. * Sự đời đúng là không lường trước được điều gì, Thái tử điện hạ vốn luôn khỏe mạnh chẳng biết tại sao lại mắc bệnh nặng, miệng nôn trôn tháo, chỉ thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma. “Hoàng hậu nương nương giá lâm!” Hoàng Phủ Cẩn vừa nghe Hoàng hậu tới, cử động thân thể suy yếu đứng lên thỉnh an mẫu thân: “Nhi thần ra mắt mẫu hậu!” “Thôi, ngươi thân thể khó chịu nên nằm nghỉ ngơi đi, không cần chào hỏi mẫu hậu”. Hoàng hậu sờ tay lên trán Hoàng Phủ Cẩn bỗng sợ hết hồn: “Ơ! Còn nóng rần lên đây này!” “Sao mẫu hậu hôm nay lại rảnh rỗi ghé qua đây? Có phải có việc gì chỉ dạy nhi thần?” Thái tử quả nhiên là hiếu tử, luôn hết sức cung kính trước mặt mẫu thân mình. Hoàng hậu cười nói: “Là mẫu thân đến thăm hài tử của mình một chút còn cần lý do sao? Đứa nhỏ này thật là ầm ĩ. Đúng rồi, hôm nay mẫu hậu mang theo một người tới, Ngọc Nhi…” Hoàng hậu quay đầu lại nhưng nơi đó nào còn thân ảnh của Trầm Ngọc Nhi. Hoàng hậu vội vàng đứng dậy phân phó cung nữ: “Tĩnh An công chúa đâu? Mới vừa rồi không phải vẫn yên vị ở chỗ này sao? Sao mới đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả? Các ngươi còn không nhanh tìm xem!” “Nương nương, công chúa ở bên kia mà”. Cung nữ thiếp thân của Hoàng hậu chỉ ra hướng cửa. Đôi tay bé nhỏ của Trầm Ngọc Nhi đang dùng sức mang cái khăn lông vừa nhúng qua nước nóng nhanh chân chạy tới, nhẹ nhàng trải khăn lên trán Hoàng Phủ Cẩn, ngọt ngào nói: “Thái tử ca ca đừng sợ, trước kia trán Ngọc Nhi nóng rần lên, nhũ mẫu cũng chiếu cố cho Ngọc Nhi như vậy. Có thoải mái không?” Lúc này Hoàng Phủ Cẩn mới nhìn rõ ràng người trước mặt chính là người bản thân đã thề không gặp lại, Trầm Ngọc Nhi, khẩu khí hắn không tốt nói: “Sao ngươi lại tới đây?” Nghĩ lại ngày đó nàng tác oai tác quái trong người hắn sinh hàn khí. Đầu ngón tay hắn từng bị nàng cắn đau đến bây giờ vẫn còn kháng nghị, hắn lại càng không muốn đề cập đến thứ uế vật nàng đã ói lên mặt làm hại hắn mấy ngày sau đó mất hết vị giác, khứu giác. Hoàng hậu trừng mắt trách cứ, liếc Hoàng Phủ Cẩn nói: “Tỷ tỷ người mới xuất giá, bên cạnh mẫu hậu bây giờ ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Ngọc Nhi là nghĩa nữ mới thu nhận, sẽ theo mẫu hậu ở trong cung, ngươi không được khi dễ nàng”. Tưởng mẫu hậu tìm người nào khó khăn lắm? Tìm hết lần này tới lần khác như vậy lại tìm ra tiểu yêu tinh này sao? Hoàng Phủ Cẩn có thể tưởng tượng cuộc sống sau này của mình sẽ thê thảm tới cỡ nào. Không muốn tỏ ý chống đối trước mặt mẫu hậu, hắn cung kính nói: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần sẽ không khi dễ nàng”. Chỉ còn cách phải lẩn thật xa nàng, hắn tuyệt đối không thể dính nửa điểm quan hệ với tiểu ác ma. Trầm Ngọc Nhi tuy tuổi còn nhỏ nhưng sinh ra trong hào môn thế gia đương nhiên biết cách nhìn sắc mặt mà đoán tâm tư. Thấy Hoàng Phủ Cẩn thần sắc quái dị, mặt nàng lập tức lộ ra bộ dạng không phục, tay nắm làn váy của Hoàng hậu tội nghiệp nói: “Thái tử ca ca không thích Ngọc Nhi đúng không? Mẫu hậu, Ngọc Nhi phải về nhà, Ngọc Nhi muốn cùng các ca ca chơi đùa với nhau”. (Khekhe, còn nhỏ mà đã biết làm cao. Tuyệt chiêu!) “Ngọc Nhi ngoan, Ngọc Nhi không muốn theo mẫu hậu sao? Ngọc Nhi về nhà rồi còn ai bên cạnh theo mẫu hậu ngoạn nhi đây?” Hoàng hậu vừa dụ dỗ Trầm Ngọc Nhi vừa oán giận nhìn hài tử nhà mình tựa như Hoàng Phủ Cẩn đã gây nên chuyện gì đại xấu, tội ác tày trời. Hoàng Phủ Cẩn không đành lòng nhìn ánh mắt ai oán của Hoàng hậu đành phải kiên trì nói với Trầm Ngọc Nhi: “Làm sao có chuyện đó? Thái tử ca ca thích nhất Ngọc Nhi”. (Nói xong chắc anh muốn nuốt luôn cái lưỡi của mình vào) “Thật sao? Hắc hắc!” Tiểu hài tử chính là đối tượng lừa gạt tốt nhất. Nghe được Hoàng Phủ Cẩn nói thích mình, Trầm Ngọc Nhi càng tỏ ra ân cần: “Thái tử ca ca, thân thể có tốt hơn chút nào không?” Nhìn ánh mắt nóng bỏng chờ đợi của Trầm Ngọc Nhi, lại nhìn thần sắc thương yêu của mẫu hậu dành cho nàng, Hoàng Phủ Cẩn cảm giác mình nói không nên lời, chỉ đành gật đầu miễn cưỡng nói: “Khá, cảm ơn Ngọc Nhi, Ngọc Nhi thật ngoan”. Hoàng hậu hết sức hài lòng nhìn sự tiến triển trước mắt, không khỏi khích lệ: “Ngọc nhi còn có thể chiếu cố người khác, thật không đơn giản nha. Thái tử ca ca mấy ngày qua ngã bệnh, Ngọc Nhi ở lại Thái tử cung chiếu cố Thái tử ca ca được không?” “Dạ, Thái tử ca ca, ca ca có chỗ nào không thoải mái, Ngọc Nhi giúp ca ca”. Cái miệng nhỏ của nàng liến thoắng nói, bộ dạng tự hồ chuẩn bị chạy đi chiếu cố Thái tử ca ca. Cho tới bây giờ Hoàng Phủ Cẩn mới cảm giác hình như có mùi vị của sự tính toán, bất đắc dĩ nói với Hoàng hậu: “Mẫu hậu, nhi thần đang bệnh lại có thêm một tiểu hài tử ở chỗ này, tinh thần nhi thần làm sao tốt lên nổi?” “Hay là Thái tử ca ca không thích Ngọc Nhi?” Ách, Hoàng Phủ Cẩn đã nhìn thấy trận chiến trước mắt nếu hắn dám nói hai chữ “không thích”, khi đó Thái tử cung lập tức nước ngập mênh mông. Hoàng hậu đau lòng nhìn Hoàng Phủ Cẩn, thương tâm nói: “Cẩn nhi ngay cả mẫu hậu cũng không nể mặt, Ngọc Nhi thật vất vả mới vui vẻ. Nàng là nữ nhi của mẫu hậu, vừa mới nhập cung chưa quen cuộc sống trong này, ta muốn cho ngươi mang theo nàng mấy ngày, ai ngờ ngươi ra sức khước từ như vậy. Được! Ngọc Nhi, chúng ta về cung Không Ninh”. Thấy Hoàng hậu tức giận, Hoàng Phủ Cẩn vội vàng cười nói với Ngọc Nhi: “Thái tử ca ca dĩ nhiên thích Ngọc Nhi, Ngọc Nhi lưu lại chiếu cố Thái tử ca ca nha”. “Được, Ngọc Nhi cũng thích Thái tử ca ca, chờ Thái tử ca ca hết bệnh sẽ bắt con ong mật cho Ngọc Nhi uống rượu mật ong nha. Ngọc Nhi không muốn uống rượu không có mật ong”. Nàng vẫn còn nhớ rõ chuyện đó sao, người đâu mà tính toán chi li. Ai nói tiểu hài tử mau quên? Mười phần đều sai! Hoàng Phủ Cẩn tung mình trên giường đứng dậy, ôm bụng trực tiếp chạy đến chỗ cái bô… Bây giờ tựa hồ không chỉ cái bụng của hắn làm ẫm ĩ, đầu cũng đang huyên náo dễ sợ. Có thể tưởng tưởng được cuộc sống sau này của hắn thế nào không?