Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế
Chương 28 : ◊ Chương 28
Buổi đêm ngày hè có chút oi bức, dù đứng trên ban công những vẫn không có gió, Kỷ Vi đứng ở mép ban công, đưa tay vuốt những viên gạch lạnh lẽo. Lúc này bên trong Lâm Trứ đã thay một chiếc áo sơmi mới, anh cũng không ngại Kỷ Vi, trực tiếp thay đồ, ngược lại Kỷ Vi không dám nhìn, cùi đầu làm giảm sự tồn tại của bản thân.
Tim vẫn đập nhanh thình thịch, hơn nữa ngoài trời lại không có gió làm cho cô cảm thấy có chút nóng.
Hốt hoảng nhận ra không biết mình đang nghĩ cái gì, đột nhiên cửa mở ra, Kỷ Vi ngẩn đầu lên thấy Lâm Trứ đứng đó, sau lưng là ánh đèn, hình dáng có chút mơ hồ, đôi mắt lại sâu lắng, Kỷ Vi há hốc miệng, lát sau mới tìm được giọng của mình: “Anh xong rồi ạ?”
Lâm Trứ đi về phía cô, đưa cà vạt ra: “Thắt cho anh được chứ?”
Kỷ Vi nhìn cái cà vạt mới nãy bị gỡ ra giờ anh lại muốn đeo vào, cô không đưa tay nhận, lẩm bẩm đáp: “Em…em không biết làm.”
Lâm Trứ nhướng mày, tiếp tục đi về phía cô, Kỷ Vi theo bản năng dựa vào đằng sau, kề sát lưng là gạch sứ ốp tường tỏa ra một hơi lạnh lẽo, chí ít điều này cũng làm giảm mồ hôi trên lưng cô. Lâm Trứ đứng trước mặt cô, nửa cúi đầu nhìn, “Lúc trước em rất muốn thắt cho anh mà.”
“Sao bây giờ lại nói không biết?”
Có chuyện này sao? Trong đầu Kỷ Vi nhanh chóng suy nghĩ, có không nhỉ??
Hình như là có.
Kỷ Vi suy nghĩ một lúc lâu, cho dù là có nhưng cô không nhận đâu nhé.
Lâm Trứ nâng cằm cô lên, nhìn khuôn miệng mím chặt không chịu nói, nhìn một lúc lại không ép buộc cô nữa, chỉ đáp lời: “Đi mang giày vào, sắp ra cửa rồi.”
Kỷ Vi “ừm” một tiếng, nhanh chóng trốn thoát khỏi anh.
Lâm Trứ nghiêng mình để cô qua, trong không khí lúc này thoang thoảng mùi nước hoa của cô.
Đây là lần đầu tiên anh ngửi được mùi nước hoa từ cô, lúc trước hầu hết đều là hương sữa tắm, anh ung dung quay người đi vào phòng, đưa tay tự mình đeo cà vạt, ánh mắt có lúc lại nhìn về phía cửa ra vào.
Kỷ Vi tự mình mang giày cao gót vào, vừa đứng thẳng người, quay đầu lại thì nhìn thấy người đàn ông đó đang tự mình thắt cà vạt.
Gợi cảm.
Cấm dục.
Đặc biệt khớp xương vô cùng rõ ràng, quấn quanh cà vạt, dường như anh đang làm một chuyện rất tao nhã.
Kỷ Vi nhanh chóng thu lại tâm tình không dám nhìn, nhanh chóng bước đến gần cửa, cô nhìn lại túi xách, bên trong có điện thoại và một chút tiền lẻ, dù túi xách rất nhỏ, không đựng được gì ngoài tiền và điện thoại nhưng khi mang theo lại giống những vị phu nhân danh tiếng trong TV.
Kỷ Vi cứ nhìn tới nhìn lui túi xách của mình.
Lâm Trứ đi lên trước, duỗi tay ôm eo cô, Kỷ Vi nâng đầu lên thì nhìn thấy mình đang đứng trong lòng ngực người bên cạnh, tiếng nói trầm thấp của anh cất lên: “Đi thôi.”
“Dạ.” Mặt Kỷ Vi đỏ hồng, bước đi theo anh ra cửa.
Váy quá mỏng, lòng bàn tay anh lại quá nóng, Kỷ Vi không có cách nào xem nhẹ nhiệt độ của đôi bàn tay này.
Cửa phòng đóng lại, Kỷ Vi theo bản năng nhìn về phía Lâm Trứ, anh mặc tây trang đi giày da, thần sắc lạnh nhạt, ngoại trừ đôi bàn tay bá đạo bên hông này thì những cái khác hoàn toàn không nhìn ra gì. Một đường thẳng đến lầu một, ở phía ngoài đã có sẵn một chiếc xe màu đen đang đậu, A Mạo đứng ngoài xe mở cửa cho hai người.
Kỷ Vi lần đầu tiên mang giày cao gót, chính là đang thẳng lưng ưỡn ngực đi tới thì lại bước hụt một chân.
Lâm Trứ ôm lấy nàng, siết chặt vào trong lồng ngực.
Tiếng kinh ngạc trong cổ họng Kỷ Vi không kịp bật ra, ngơ ngác đối diện với ánh mắt anh, Lâm Trứ nhìn cô từ trên cao xuống, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: “Giày quá cao sao?”
Kỷ Vi lắc đầu.
Lâm Trứ cúi đầu thấp hơn nữa, đến bên khóe môi của cô nói nhỏ: “Thành niên rồi, cũng phải làm mấy chuyện người lớn như thế này.”
Lời này quả thật rất đứng đắn nhưng lại làm mặt Kỷ Vi đỏ lên, chớp chớp đôi mắt, cô muốn thoát ra khỏi ngực anh, Lâm Trứ không cho cô làm theo ý mình, chặn ngang ôm cô lên, trực tiếp bế kiểu công chúa đi về phía xe, đi nhanh qua bậc thang trước mặt.
Kỷ Vi luống cuống, dưới chân lại rớt một chiếc giày.
Một bàn chân trắng vung vẩy trên không, cực kỳ hấp dẫn người khác.
Kỷ Vi vội kêu: “Giày của em.”
“Để anh nhặt lên giúp em, tiểu tiên nữ không cần sợ.” A Mạo cười nói, sau đó đi đến nhặt giày lên, Kỷ Vi đã được Lâm Trứ bế vào trong xe, cô với một bên chân trống không ngồi vào, sau đó Lâm Trứ cũng ngồi xuống sát bên cô, bởi vì có thêm anh nên khoang xe lại có vẻ chật hơn.
Kỷ Vi vẫn đang suy nghĩ về giày, cô nghiêng đầu nhìn qua.
A Mạo nhặt trở về đưa cho Lâm Trứ, anh nhận lấy, sau đó đưa tay đóng cửa xe.
Kỷ Vi nhìn thấy giày thì theo bản năng đưa tay ra.
Lâm Trứ lại hơn khom lưng, nâng lên bàn chân trắng trẻo của cô, theo quán tính Kỷ Vi ngả về sau, làn váy cũng trượt dọc từ đùi xuống, toàn bộ đôi chân dài gác lên đùi Lâm Trứ. Một màn này làm Kỷ Vi cảm thấy thẹn cực kỳ, theo đó cô luống cuống tay chân kéo váy xuống.
Lâm Trứ nhìn thấy chân cô thì khóe môi hơi nhếch lên, tiếp tục mang giày vào cho cô.
Lúc đặt chân xuống thì mặt của Kỷ Vi đã đỏ có thể nhỏ ra máu.
Mà xe đã bất tri bất giác khởi động, hơn nữa còn đi được một đoạn đường.
Tập đoàn Lâm thị tổ chức tiệc ở khách sạn gần đó, buổi tiệc đã được đặt trước và trang hoàng bên trong. Ở Kim Thành có rất nhiều bất động sản thuộc về Lâm thị, phàm chỉ cần là có kiến thức thì cũng có thể liếc mắt nhận ra được xe của tập đoàn này, đây là Lâm thị, là vương quốc của Lâm gia. Chiếc xe của họ từ từ tiến vào gara.
Từ bên ngoài nhìn vào, tòa nhà cao tầng này đã lên đèn chói lóa.
Tiệc tối cũng bắt đầu.
Bên trong gara cũng rất nhiều người, cơ bản không có chỗ trống, chiếc xe màu đen chạy thẳng đến vị trí định sẵn, Lâm Trứ mở cửa bước xuống xe, Kỷ Vi tính sẽ ra bằng cửa còn lại, nhưng anh đã chống một tay lên thân xe, một tay đưa về phía cô. Kỷ Vi nhìn bàn tay kia một lúc mới đưa tay ra đặt vào tay anh.
Sau đó cô chậm rãi dịch ra, một chân đặt lên mặt đất, vừa muốn đứng dậy thì Lâm Trứ đã ôm eo đỡ cô, tiếp đó hai người đi về thang máy.
A Mạo không đuổi theo, chỉ dựa vào thân xe cười toe toét.
Thang máy đang dần đi lên đến tầng cao nhất, hô hấp của Kỷ Vi như ngừng lại, cô rất khẩn trương.
Lâm Trứ cúi đầu nhìn cô một cái, nâng cằm cô lên, “Khẩn trương sao?”
Kỷ Vi nhấp môi: “Em…em phải làm gì khi tới đó đây?”
“Cái gì cũng không cần làm, đi theo bên anh là được.” Lâm Trứ hôn khóe môi cô, Kỷ Vi sửng sốt, đôi mắt mở to, Lâm Trứ lại nắm chặt cằm cô, trực tiếp lấp kín đôi môi cô, lúc này không còn do dự mà tiến quân thần tốc. Kỷ Vi cả kinh nhắm mắt lui về phía sau nhưng lại bị anh ôm trở về, tay anh ôm chặt cô, gần như là siết lấy, cô hoàn toàn không thể cử động.
Nghe được tiếng thang máy đinh một tiếng, Lâm Trứ mới lấy đầu ngón tay vuốt ve môi cô, nói: “Tới rồi.”
“Son lại môi không?”
Kỷ Vi thiếu chút nữa đã dùng giày cao gót đạp vào chân anh.
Bên ngoài thang máy là chính là ánh đèn lộng lẫy nơi diễn ra buổi tiệc, người đến người đi, rất nhiều người tụ tập lại đây.
Lâm Trứ đứng thẳng dậy, dẫn theo Kỷ Vi đi ra ngoài.
Bên ngoài có đang có rất đông người, phụ nữ thì mặc lễ phục, đàn ông thì khoác tây trang giày da, tay cầm ly rượu, khẽ nói cười với nhau, bàn tán khá sôi nổi. Họ vừa nhìn thấy Lâm Trứ liền quay ra chào hỏi.
“Xin chào Lâm tổng.”
“Chào Lâm tổng.”
“Đây là Kỷ Vi sao?”
“Chào Vi Vi nhé.”
Mọi người nói chuyện rất ôn hòa, thoải mái, cách chào hỏi cũng rất thân sĩ.
Tâm tình Kỷ Vi còn quanh quẩn trong thang máy, vẻ mặt mờ mịt, gương mặt ửng hồng.
Cũng bởi vì gương mặt có thêm vài phần diễm sắc nên không ít người cảm thấy cô thật xinh đẹp, nhưng vì có Lâm Trứ ở lại nên cũng không ai dám nhìn nhiều hơn.
Thần sắc Lâm Trứ vẫn nhàn nhạt, không hề bá đạo giống như lúc trong thang máy, anh ôm Kỷ Vi gật đầu với bọn họ, đi về phía đám người, mọi người theo bản năng nhường đường cho anh.
Đi được hai bước, Lâm Trứ cúi đầu nói thầm với Kỷ Vi: “Không phải em muốn giúp anh nhìn xem có người thích hợp không à? Em nhớ xem kỹ đấy.”
Kỷ Vi không nhịn được liền ngẩng đầu lên.
Nửa ngày, cô tức giận nói: “Em sẽ xem kỹ, về nhà sẽ nói với ông giùm anh.”
“Được.” Lâm Trứ lạnh nhạt vứt xuống một chữ, tiếp tục dẫn cô đi vào trong.
Tính cách của anh lạnh nhạt, ngoại trừ những người khá quen thì những người khác dù muốn đi lên bắt chuyện với anh cũng không dám, hơn nữa, đêm nay cũng có một ít đối tác tham gia.
Dạo qua một vòng, Kỷ Vi nhìn thấy Triệu Mẫn.
Triệu Mẫn mặc một bộ váy đỏ, cười dựa vào bàn, cùng người khác nói chuyện phiếm.
Bước chân Kỷ Vi khẽ dừng nhìn cô ta, Triệu Mẫn cũng nhìn thấy cô, cô ta cầm ly rượu bước đến, tư thái tự nhiên, thuần thục, Kỷ Vi theo bản năng nhìn về người phục vụ đang bê khay đựng ly rượu đến.
Người phục vụ phát hiện Kỷ Vi thì hơi dừng bước, một tay bưng khay đồ, ở trên chính là những ly rượu champagne đủ màu sắc.
Lâm Trứ đang cùng người khác nói chuyện, nói được một lúc thì phát hiện cô nhóc đi cùng mình đang nhìn chằm chằm những ly rượu không nhúc nhích, anh nhìn cô vài lần, Kỷ Vi đang có chút do dự, đến khi cô chuẩn bị đưa tay ra lấy thì Lâm Trứ lại ôm eo kéo cô lại phía mình, người phục vụ rất tinh ý, cậu ta bê khay đi về hướng khác.
Kỷ Vi đưa mắt thấy không còn rượu thì quay đầu về trừng mắt nhìn Lâm Trứ.
Lâm Trứ thong thả cầm ly rượu trong tay, nói: “Uống có hai ly rượu vang đỏ thì em đã say, lần này định một ly champagne liền choáng hửm?”
Kỷ Vi bĩu môi: “Em chỉ cầm trong tay thôi.”
“Cầm trong tay cũng không được.” Buổi tiếc vẫn còn rất dài, anh không định thả cô về nhanh như vậy, Kỷ Vi không tình nguyện: “Mới vừa nãy anh còn nói em đã trưởng thành mà.”
Lâm cười nhẹ một tiếng: “Một giây liền lớn lên?”
Lời trêu chọc này cũng mang theo một chút ý cười.
Kỷ Vi bực bội, “Vậy anh cũng không cần hôn em đâu.”
Lâm Trứ nghe được thì nhướng mày, tay anh dùng thêm lực ôm eo cô, anh thấp giọng nói: “Cái này không khống chế được.”
Kỷ Vi: “……”
Anh biến ngay!
Người đối diện nhìn hai người nói chuyện phiếm, lúc sau có một người đàn ông bụng bự là đối tác của Lâm thị cười rộ lên:: “Vi Vi sắp đi học đại học sao?”
Lâm Trứ ngẩng đầu, gật đáp lời.
Người đó lại cười nói: “Nhìn còn rất nhỏ nha. Lâm tổng, cậu đúng thật che chở không tệ đâu.”
Lâm Trứ: “Vẫn còn nhỏ, mới mười chín thôi.”
“Quả thật nhỏ, nhìn giống như con gái của tôi vậy.”
“Lâm tổng này, cậu cũng đừng quản chặt như vậy, con gái đã trưởng thành thì nên để cho họ ra ngoài học hỏi, muốn uống rượu thì uống rượu, không cần lo lắng nhiều đâu, cô nhóc thì cũng có thế giới của mình mà.” Người đàn ông để râu đứng bên cạnh chêm lời nói vào, vừa nãy tuy không nghe được đoạn đối thoại của Kỷ Vi và Lâm Trứ nhưng ông lại thấy động tác muốn lấy rượu của Kỷ Vi.
Thần sắc Lâm Trứ vẫn nhàn nhạt, càng không có thỏa hiệp.
Kỷ Vi lặng lẽ bĩu môi.
Bọn họ thấy vậy thì càng sôi nổi cười lớn.
Lâm Trứ nói với họ: “Xin lỗi không tiếp được mọi người, tôi dẫn cô ấy đi xung quanh.”
“Được được.” Bọn họ cũng không dám giữ anh lại.
Lâm Trứ dẫn Kỷ Vi đi khỏi đám đàn ông trung niên kia, đi về phía cửa sổ, chưa được hai bước thì Triệu Mẫn lại xuất hiện, chắn trước mặt bọn họ.
Váy đỏ rực như lửa, diễm lệ đến mức Kỷ Vi có chút đố kỵ.
Trên người Triệu Mẫn mang theo mùi vị của người phụ nữ thành thục, Kỷ Vi thầm nghĩ không biết bao giờ mình mới có được.
“Tiểu khả ái.” Triệu Mẫn cười sang sảng, “Cái này cho em.”
Cô ta lấy từ đâu một ly nước trái câu đưa cho Kỷ Vi.
Kỷ Vi nhìn ly nước trái cây, lại nhìn một bàn tay khác của cô ta đang cầm ly rượu champagne, đầu lặng lẽ khẽ dịch đi, lúc mới vào Lâm Trứ đã hỏi cô có muốn uống nước trái cây không, cô đã nói là không muốn.
Vậy mà lúc này Triệu Mẫn lại chủ động đưa cho cô.
Triệu Mẫn vén tóc qua một bên, xương quai xanh lộ ra kết hợp với khuôn ngực tròn hình cung, cô ta cao hơn Kỷ Vi một chút nhưng vẫn thấp hơn Lâm Trứ, đứng vừa đối diện mặt với anh, Lâm Trứ chỉ cần nghiêm túc nhìn thì những gì nên nhìn thì có thể nhìn được. Kỷ Vi không lập tức nhận ly nước, chỉ ngẩng đầu nhìn Lâm Trứ.
Mặt mày Lâm Trứ không biểu cảm gì, anh cũng đang nhìn Triệu Mẫn.
Chờ đến ánh mắt Kỷ Vi nhìn mình thì anh làm như mới phát hiện ra, nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Em muốn uống sao?”
Kỷ Vi vừa nãy đã thấy anh nhìn Triệu Mẫn, dạ dày lại có chút chua xót.
Cô đẩy anh ra, nói: “Không uống đâu, em tự mình đi chơi đây, anh đi ra đó khiêu vũ đi.”
Nói xong liền kéo váy, tiếng giày cao gót giẫm xuống sàn tạo ra những tiếng “cộp cộp cộp” chạy mất.
Lúc này Lâm Trứ ôm cô không chặt nên lập tức bị cô tránh đi, anh sửng sốt, đôi mắt nheo lại, tầm mắt dừng lại ở hình bóng vừa lẻn vào trong đám người.
Triệu Mẫn cũng có chút bối rối, không biết sao lại phát sinh việc như thế này.
Nhưng cô ta cũng nhanh chóng đưa ly nước cho người phục vụ, sau đó cười nói với Lâm Trứ: “Lâm tổng, nhảy một điệu nhé?”
Lâm Trứ thu hồi tầm mắt, nhìn lòng bàn tay trước mặt, nhàn nhạt đáp: “Cô tìm người khác nhảy đi.”
Nói xong thì đút tay vào túi xoay người tìm Kỷ Vi.
Kỷ Vi chạy đến bên cửa số phía đối diện, tay chống lên mặt bàn thở dốc, bên cạnh là một ly nước trái cây, cô bưng lên uống một ngụm mới cảm giác thoải mái một chút, chạy có chút nhanh nên thiếu chút nữa là đã ngã trong dòng người, lúc đó có rất nhiều người nhìn cô, hơn nữa dù đã đứng ở đây nhưng vẫn không ngăn được ánh mắt của họ.
Cô nhóc giống như tiên nữ rơi vào trần gian, đẹp đến hấp dẫn lòng người.
Nếu không phải bên người là Lâm tổng thì đã có vô số người đến mời khiêu vũ. Sân khấu chính giữa vừa lúc được bật nhạc lên, đó là dòng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, không ít người ôm eo bạn nhảy đi vào. Kỷ Vi đứng một lúc thì bên cạnh có một người đàn ông tiến lên, cậu ta vươn tay ra với Kỷ Vi: “Vi Vi, nhảy một điệu được không?”
Kỷ Vi mới vừa uống xong ly nước trái cây, đang lúc đứng nghỉ thì được một người bước len mời, cô ngẩn người.
Người đàn ông trẻ cười nói: “Tôi tên Lục Lâm, là người thuộc bộ phận quản lý công trình của tập đoàn Lâm thị.”
Kỷ Vi nhìn diện mạo của đối phương, lớn lên người rất quy củ, không có đôi mắt sáng như ai kia, hơn nữa dưới mắt lại có chút quần thâm, tóc tạo thành một kiểu làm nổi bật lên nét đẹp trai.
Cô có chút chần chờ.
Cô chưa từng cùng người đàn ông khác thân cận tiếp xúc qua.
Triệu Cận Sinh và Chu Mục còn có thể tính là bạn học.
Cô chần chờ một lúc, ánh mắt lạc về phía bên cạnh, phát hiện có không ít người đàn ông khác đang nhìn cô chằm chằm, nhưng so sánh với cậu chàng bên bộ phận quản lý này thì những ánh mắt khác tương đối lộ liễn, Kỷ Vi suy nghĩ, cô dự định từ chối người này. Nhưng đúng lúc cô đang chuẩn bị cất lời thì thấy Lâm Trứ đi về phía bên này.
Mặt mày anh lạnh nhạt, một chút cũng không nỏng nảy.
Trong lòng Kỷ Vi nhịn không được cất lời: A, đúng là đàn ông.
Cô nhìn về phía Lục Lâm, ở ánh mắt mong chờ của đối phương thì đặt tay mình lên tay cậu.
Đây là thế giới của người lớn. Về sau cũng phải đối mặt.
Kỷ Vi nói thầm với bản thân như thế. Lục Lâm có chút vui sướng, cậu ta nắm tay cô dẫn cô đến sàn nhảy, mà lúc này Lâm Trứ đã đến gần, đôi mắt anh híp lại, sắc mặt có phần trầm xuống.
Kỷ Vi lè lưỡi với anh.
Có ngon thì anh tới đoạt đi, đúng là đàn ông mà!
Truyện khác cùng thể loại
109 chương
19 chương
69 chương
15 chương
109 chương
11 chương
89 chương
60 chương
23 chương