Tiểu Tiên Nữ Của Lâm Ảnh Đế

Chương 27 : ◊ Chương 27

Vì thiếu đi một chiếc dép nên Kỷ Vi chạy ra cửa có chút khập khiễng, cô cúi người cầm lấy chiếc còn lại lên nắm trong tay, nhanh chóng vụt mất lên lầu. Tới nơi cô cảm thấy cổ họng có chút nóng lên, cô đưa tay xoa xoa, thì ra đây chính là nơi anh vừa mới hôn qua, bước chân Kỷ Vi thiếu chút nữa là bị hụt ở bậc thang. Nắm chắc tay vịn cầu thang, tim đập nhanh sắp nhảy ra ngoài luôn rồi. Khó khăn lắm mới quay về phòng, sau khi đóng cửa thật kỹ, Kỷ Vi cảm thấy chân như mềm ra. Lúc trước toàn là cô trêu ghẹo anh, một lần, hai lần rồi ba lần, cơ bản là anh không dễ bị tác động, một mực bày ra bộ dạng cấm dục. Còn bây giờ đến lượt anh chủ động thì Kỷ Vi lại cảm thấy có chút chịu không nổi. Ngồi lên giường, Kỷ Vi chậm chậm thở dốc. Đưa mắt nhìn trần nhà, đến nửa ngày cũng không nói nên lên, trên cổ truyền đến cảm giác mát lạnh, Kỷ Vi đưa tay chạm vào mặt dây chuyền hình cỏ bốn lá. Cô xoay người nằm xuống, trong đầu nghĩ nên làm gì bây giờ. Rốt cuộc thì anh thích cô ở điểm nào chứ? Sao anh lại không nói ra? Tính tình của Kỷ Vi có hơi nhạy cảm, lúc trước hận tại sao anh không đáp lại mình, bây giờ thì cô có chút sợ hãi, chắc cũng bởi vì tuổi quá nhỏ nên mới thành. Nằm trong phòng một buổi chiều, Kỷ Vi ngủ quên mất, đến giờ cơm chiều dì Trần mới đi lên gọi cô dậy. Kỷ Vi xoay người ngồi dậy, mơ mơ màng màng mở khóa váy, dì Trần thấy vậy mới cười nói: “Mau đi rửa mặt đi, sao lại ngủ thành như vầy hả? Còn chảy cả nước miếng nữa sao??” Kỷ Vi ngơ ngơ đưa tay quệt khóe môi, đúng là có chút ẩm ướt, Kỷ Vi hoàn hồn, nhanh chóng chạy vào phòng tắm, đứng trước gương bồn rửa mặt quan sát chính mình. Trời ơi, quần áo, dây chuyền, tất cả giống như là một ngươi trưởng thành. Nhưng cô vẫn còn chảy nước miếng… Kỷ Vi vội vàng lấy khăn lông lau khóe môi, sau đó rửa mặt, cột hết tóc lên, cuối cùng cũng khôi phục lại hình dạng cô gái nhỏ trưởng thành. Kỷ Vi mở cửa đi ra ngoài, tim lại bắt đầu rộn ràng, cô đang nghĩ về Lâm Trứ. Anh ở dưới lầu chăng?. Dì Trần không chờ Kỷ Vi đã đi xuống trước, Kỷ Vi đi được hai ba bước lại sực nhớ, quay người về phòng đổi một đôi dép lê màu đen để phối với bộ váy, sau đó cô mới đi xuống lầu, cô đảo mắt nhận ra trong phòng khách và phòng bếp chỉ thấy có dì Trần và Lâm lão gia, Kỷ Vi chạy ra bên ngoài xem, dì Trần bưng đồ ăn tới hỏi: “Tìm Lâm Trứ sao?” “Buổi chiều cậu ấy còn có một hội nghị, lúc trưa cố ý về để cho con chọn vòng cổ thôi đó. Hình như tối nay còn một buổi tiệc tối nữa.” dì Trần cười giải thích. Kỷ Vi: “……” Hừ. Cô đi qua phòng bếp ngồi xuống, thiếu chút nữa là đã đá luôn đôi dép đi, nhìn xem, cô còn vì anh mà thay đôi dép trùng màu váy đấy. Ăn xong bữa cơm, Kỷ Vi và Lâm lão gia ngồi trong phòng khách xem TV. Rõ ràng là Kỷ Vi không có tinh thần gì, cô lười biếng chống cằm, không biết đang suy nghĩ vẩn vơ điều gì, Lâm lão gia trộm nhét kẹo vào miệng cô, Kỷ Vi xoay người trừng mắt nhìn ông, Lâm lão gia nạt cô: “Sao con lại có thể trừng ông vậy chứ.” Kỷ Vi bĩu môi: “Con không cố ý mà.” “Không sao, ông tha cho con, tí nữa con nhớ đem kẹo này giấu đi giúp ông là được.” Kỷ Vi: “……” Con mới không làm. Một lúc sau, Kỷ Vi ngồi bệt xuống thảm phát ngốc, suy nghĩ gì đó. Mà đúng lúc này bên ngoài có ánh đèn xe, một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại, dì Trần nhìn thoáng ra ngoài thấy A Mạo dẫn theo một người phụ nữ rất có cá tính đi tới, A Mạo cười chào: “Có tiểu tiên nữ ở đây không ạ?” Dì Trần bĩu môi: “Ở phòng khách đấy, từ lúc ăn cơm xong đến giờ vẫn ngồi suy nghĩ chuyện gì đâu, không biết có phải do quá chán hay không nữa.” “Một lát nữa con sẽ dẫn cô bé đi ra ngoài chơi.” A Mạo cười bước vào cửa, đi đến phía sau Kỷ Vi, Kỷ Vi nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu, đập vào mắt chính là gương mặt đang tươi cười của cậu ta, hơn nữa cậu còn dẫn theo một người phụ nữ cầm hộp túi xách, Kỷ Vi lười biếng cất tiếng chào: “Chào anh, A Mạo.” “Ây, đứng dậy đi, anh dẫn em đi chơi.” “Đi đâu ạ?” Kỷ Vi tiếp tục nằm bò, không có một chút ý muốn đứng lên. A Mạo dịch sát lại phía Kỷ Vi, cười nói: “Làm bạn gái Lâm tổng được chứ?” Kỷ Vi sửng sốt, chớp mắt. A Mạo tiếp tục nói: “Tối nay công ty có buổi tiệc mừng, Lâm tổng lại không có bạn gái, anh đến dẫn em đi được không?” “Nếu em không đồng ý, anh sẽ gọi người khác đi thay.” Kỷ Vi trợn tròn mắt, bĩu môi: “Vậy anh kêu anh ấy mang người phụ nữ khác đi đi.” Mặc dù tim đập rất nhanh và trong lòng không tình nguyện nên Kỷ Vi mới cố ý nói như vậy, A Mạo lại cười rộ lên, lấy tay búng trán cô, thấp giọng nói: “Nhưng mà Lâm tổng không muốn dẫn theo người phụ nữ khác. Đi thôi, ở nhà cũng chán chứ, ra cửa một chút vẫn tốt hơn.” “Đúng đó. Kỳ nghỉ này cũng không thấy con đi ra ngoài chơi với bạn học, chỉ ngốc ở nhà thôi, không tốt lắm đâu.” Dì Trần đi vào, tiến tới gần Kỷ Vi khuyên nhủ, Lâm lão gia bên cạnh cũng cất lời: “Đi đi, sẵn tiện nhìn giúp ông xem có con gái nhà ai thích hợp với Trứ Nhi hay không….” Lời này vừa nói ra ngay lập tức khiến A Mạo cười mà không cười nhìn Kỷ Vi. Mặt Kỷ Vi thoáng cái đỏ lên, lồm cồm bò dậy: “Được rồi, con đi.” Cô chạy đi mang giày, A Mạo và dì Trần cùng Lâm lão gia chào hỏi, sau đó cậu ta dẫn Kỷ Vi lên xe, người phụ nữ cầm theo hộp túi xách cũng chạy lại, ngồi bên cạnh Kỷ Vi, cô ấy cười đánh giá Kỷ Vi, Kỷ Vi vén tóc, hỏi: “Chị gái này là?” A Mạo lái xe, quay đầu nói: “Một lát nữa sẽ trang điểm cho em đấy.” “Dạ.” Kỷ Vi và cô chuyên viên trang điểm chào hỏi, cô ấy cười xoa nhẹ tóc Kỷ Vi, sau đó nhìn về phía trước hỏi A Mạo: “Chính là cô bé sao?” A Mạo trả lời: “Đúng vậy.” “Ánh mắt của Lâm tổng cũng được đấy chứ.” Kỷ Vi ở ngay bên cạnh nghe được thì đỏ mặt, tuy bọn họ cái gì cũng chưa nói nhưng chính ngữ khí của cô ấy cũng đủ làm Kỷ Vi hồng mặt lên rồi. Rất nhanh đã đến khách sạn tổ chức, đây là lần đầu tiên Kỷ Vi tới đây, cô nhìn quanh thăm dò, A Mạo dẫn Kỷ Vi tiến vào, cô chuyên viên kia cũng đi theo, ba người liền lên lầu tìm một phòng cho Kỷ Vi chuẩn bị. A Mạo nói: “Bên Lâm tổng vẫn chưa đến, tiệc bắt đầu lúc 7 giờ rưỡi, trước tiên để chị gái này trang điểm cho em đã, em cứ ở đây chờ anh ấy nhé.” “Dạ được.” Kỷ Vi nhìn trái nhìn phải đánh giá, khách sạn này quả thật xa hoa, Kỷ Vi đã từng thấy trên tạp chí. Đến phòng 302, A Mạo không vào mà để Kỷ Vi cùng cô chuyên viên kia ở riêng. Vừa đặt túi xách xuống chị gái đó liền mở hộp túi xách ra, Kỷ Vi tự giác ngồi vào ghế, chị gái này tên là A Mộ, có bộ “Nhật” trong “Mộ” (1). Cô ấy chuẩn bị xong xuôi thì quay người nhìn Kỷ Vi, một lát sau mới đưa tay nâng cằm Kỷ Vi lên đánh giá. (1) Từ “Mộ” ( 暮 ) có bộ “Nhật” ( 日) trong đó. “Làn da của em thật tốt, trang điểm tự nhiên sẽ đẹp hơn. Còn sợi dây chuyền này cũng rất xinh, là ngọc thật sao?” Kỷ Vi lắc đầu, không rành về hãng trang sức này lắm, A Mộ cười nói: “Cái này có đến bốn viên ngọc tạo thành bốn chiếc lá, rất đắt đó, là Lâm tổng mua sao?” Lúc này Kỷ Vi có chút đỏ mặt, cô gật đầu. “Trong tủ có váy đó, để chị chọn cho em, sẽ chọn một bộ thật hợp.” “Dạ, làm phiền chị ạ.” Kỷ Vi lễ phép đáp, A Mộ gật đầu, sau đó cô ấy đứng dậy đi chọn váy, cô ấy chọn một chiếc váy đuôi cá màu đen, không quá dài cũng không quá ngắn, nhưng mà cái này lại bó eo, chính là Kỷ Vi mặc vào sẽ còn đẹp hơn cái váy ban sáng, quan trọng nhất là trước sau đều nhô, tôn lên bờ mông xinh đẹp. “Ây dà, đẹp thật nha.” A Mộ tấm tắc hai tiếng, cô ấy kéo Kỷ Vi ngồi xuống, bắt đầu trang điểm cho cô. Kỷ Vi nhìn bản thân mình trong gương, đầu tiên là lông mày được vẽ dài mảnh hơn về phía sau, cả gương mặt càng thêm sáng bừng, trên mặt bắt đầu đánh một lớp phấn nhẹ. Tóc cột hết lên, chỉ để lại vài cọng lưa thưa bên tai. Cuối cùng thêm một lớp son môi, Kỷ Vi có chút không nhận ra bản thân mình trong gương. Đẹp đến nỗi lấp lánh. “Đẹp quá, em tuyệt đối là cô bé mà chị trang điểm đẹp nhất từ trước đến giờ.” Ánh mắt A Mộ có chút si mê, cô ấy vội lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh. Kỷ Vi nhìn cô, cười cười với ống kính. A Mộ nhéo cánh mũi Kỷ Vi, nói: “Vậy em ở đây chờ Lâm tổng nhé, chị đi trước.” Cô nhìn đồng hồ, cũng nên đến giờ rồi. Kỷ Vi gật đầu, A Mộ thu dọn lại đồ đạc, một lúc sau tất cả hoàn thành, cô ấy nói vài câu với Kỷ Vi rồi đứng dậy bước đi, Kỷ Vi tiễn A Mộ ra cửa, sau đó quay lại cái ghế trước gương ngồi xuống. Thì ra sau khi trang điểm xong, bản thân sẽ ngày càng thành thục. Cô nhớ lại cái váy màu đen hôm nay cô đã mặc, nó cũng đẹp nhưng vẫn thua cái váy này. Ngồi nghĩ có chút ngây ngốc, một lát sau cửa phòng có tiếng mở ra, Kỷ Vi hoàn hồn, đang định đứng dậy thì thấy bóng hình Lâm Trứ xuất hiện trong gương, anh đưa tay nới lỏng cà vạt, hướng mắt về phía bên này nhìn cô, Kỷ Vi có chút khẩn trương, theo bản năng cô vẫn tiếp tục ngồi chứ không đứng lên. Lâm Trứ ung dung cầm cà vạt trong tay đi về phía cô, một bước, hai bước, ba bước, hơi thở của Kỷ Vi có chút dừng lại. Cô há miệng thở dốc, nhìn thấy Lâm Trứ đang khom lưng từ phía sau ôm mình. Kỷ Vi kinh ngạc sực tỉnh, Lâm Trứ cúi xuống hôn khóe môi cô: “Đẹp như vậy sao?” Kỷ Vi: “….. A.. a…là chị Mộ giúp em hết ạ.” “Ừm.” Lâm Trứ đáp, cầm tay cô đặt lên tay mình, mặt mày anh vẫn nhàn nhạt như vậy, cất giọng trầm thấp: “Xinh như vậy anh không nỡ dẫn em ra khỏi cửa đâu.” Kỷ Vi đẩy tay anh, nói: “Không phải anh đang thiếu bạn gái sao? Em là vì cứu anh lần này nên mới đến.” Lâm Trứ bị đẩy tay ra cũng không tức giận, vẫn cứ cong eo nhìn vào gương mặt của cô trong gương, anh nói: “Vất vả rồi.” Kỷ Vi cắn răng, nói: “Ông nói em nhìn giúp anh xem có người vợ tương lai nào hợp mắt không đấy.” Lâm Trứ nghe vậy thì cười nhẹ một tiếng, anh đứng lên đáp: “Vậy tối nay em nhớ chỉ cho anh xem nhé.” Kỷ Vi: “Được, em sẽ nghiêm túc nhìn.” Lâm Trứ dựa vào bàn nhìn cô, tiếp tục tháo cà vạt, mặt mày trầm lặng, không có cảm xúc nào biểu lộ ra ngoài. Kỷ Vi ngồi đó có chút không tự nhiên, cảm giác ánh mắt của anh vẫn luôn dừng trên thân mình, cô nhanh chóng đứng dậy, vừa đứng lên thì lập tức hiện ra vòng eo tinh tế, đôi chân trắng nõn cũng hơi lộ ra, hơn nữa cái váy này vốn dĩ cũng rất tôn dáng người. Cô vừa quay người đôi mắt Lâm Trứ liền tối đi vài phần. Kỷ Vi nói: “Ở đây có chút nóng, em ra bên ngoài nhé, anh thay đồ nhanh lên.” Nói xong, cô bỏ chạy về phía ban công. Lâm Trứ nghiêng đầu nhìn cô chạy đi, thuận tay treo cà vạt lên lưng ghế, sau đó ung dung cởi từng nút áo sơmi, một nút lại một nút, đồng thời cũng đi đến tủ quần áo gần đó, mở ra chọn một cái áo sơmi mới. Kỷ Vi đi ra ban công đứng, vừa quay người lại liền nhìn thấy người đàn ông trong phòng đang cởi áo ra làm lộ một phần ngực. Ngày thường anh vẫn luôn là một bộ dáng cấm dục. Đêm nay, anh lại có chút dã tính. Kỷ Vi đỏ mặt, quay đầu không dám nhìn nữa.