Phó Nam Tầm: “Hả?”Ngô Duệ: “Ra đề đi!” Quý Nhượng: “...” Không thể nhìn nữa. Phó Nam Tầm phản ứng lại, nhìn Quý Nhượng cười nói: “Cậu còn gọi người đến giúp à.” Quý Nhượng cũng cười, lười vờ vịt với cậu, gác tay ra sau, “Đúng vậy, không phục thì cậu cũng gọi đi.” Không khí lập tức căng thẳng. Thích Ánh cuối cùng cũng đã xem xong các bước giải của bài toán tự luận, các bước quá phức tạp, cô vẫn có vài chỗ không hiểu. Dùng bút đỏ ghi lại những thắc mắc, cô đưa cho Phó Nam Tầm xem, để cậu lại giảng lần nữa. Phó Nam Tầm thu lại ánh nhìn đối địch với Quý Nhượng, viết lên giấy nháp, cầm bút viết giảng cho cô, Ngô Duệ ngồi đối diện đẩy đẩy gọng kính, trầm giọng nói: “Bạn học Phó, bài này hẳn có cách giải đơn giản hơn, cậu giải thế này, ngược lại sẽ khiến nó trở nên phức tạp.” Phó Nam Tầm thoáng khựng lại, Ngô Duệ đã lấy vở nháp của mình ra, trên trang giấy trắng viết những bước giải đơn giản hơn, sau đó đưa cho Thích Ánh. Thích Ánh vừa xem, quả nhiên đơn giản hơn cách giảng của Phó Nam Tầm rất nhiều, cũng dễ hiểu hơn, vui vẻ gật đầu với Ngô Duệ. Quý Nhượng: Làm hay lắm!!! Có điều Phó Nam Tầm cũng không thẹn quá hóa giận, nhìn phương pháp giải của Ngô Duệ, bỗng bừng tỉnh phát hiện: “Giải theo cách này thật sự đơn giản hơn rất nhiều, là tôi khiến nó phức tạp rồi.” Cậu cười ôn hòa với Ngô Duệ: “Cậu rất lợi hại.” Ngô Duệ ban đầu định ra vẻ, giờ lại xấu hổ: “Cậu… Cậu cũng rất lợi hại. Những công thức cậu dùng, bây giờ bọn tôi vẫn chưa học đến...” Quý Nhượng: “...” Sao lại bắt đầu thưởng thức lẫn nhau rồi??? Dưới sự giúp đỡ của hai học sinh nhất khối, hôm nay những chỗ không hiểu của Thích Ánh đều đã hiểu cả rồi, lại còn biết được vài cách giải khác nhau. Lúc rời khỏi tiệm đồ ngọt, Ngô Duệ không còn khí thế hùng hổ như lúc mới đến, rất có lễ độ chào tạm biệt Phó Nam Tầm rồi mới rời đi. Học sinh trao đổi của Thất Trung Yến Thành đều ở trong kí túc xá của trường, Phó Nam Tầm thấy Thích Ánh ngoan ngoãn theo sau Quý Nhượng, cậu rũ mắt, cười nhạt : “Cậu đưa cô ấy về đi.” Dứt lời, cậu ta vẫy tay chào Thích Ánh, xoay người rời đi. Đi rất xa, cậu ta quay đầu nhìn. Thiếu niên cao gầy đang dẫn thiếu nữ qua đường, cô nắm lấy góc áo của thiếu niên, anh ngừng cô cũng ngừng, anh đi cô cũng đi, cứ thế theo đuôi, vô cùng ngoan ngoãn. Phó Nam Tầm trước giờ đều biết, tính cách của Thích Ánh rất tốt, đối với ai cô cũng cười ngọt ngào. Lúc đầu quen biết, cậu ta vẫn cho rằng cô gái nhỏ này có ý với mình. Sau đó phát hiện không phải, cô chỉ là, quá tốt, quá dịu dàng thôi. Cho đến hôm nay, cậu nhìn thấy Thích Ánh trước mặt Quý Nhượng. Cô vẫn cười, nhưng nụ cười kia không giống. Đôi mắt long lanh ấy, lúc nhìn Quý Nhượng, lại hàm chứa ánh sáng độc nhất vô nhị. Sau khi gặp biến cố gia đình, mất đi bố mẹ, cô vẫn có thể tìm được người khiến cô lộ ra nụ cười như thế này. Cậu cũng mừng thay cô. …… Sau khi đưa Thích Ánh lên xe buýt, Quý Nhượng quay về cổng trường, leo lên chiếc mô tô của mình. Vừa mới khởi động xe, liền nhận được điện thoại của Khuất Đại Tráng: “Anh Nhượng, đến tiệm bida chơi hai ván không? Học lâu như vậy rồi, cũng nên thả lỏng thôi, vừa học vừa chơi!” Quý Nhượng thật ra không quá muốn đến đó. Nhưng quả thật anh đã một thời gian không cùng bọn Khuất Đại Tráng đi chơi, đương nhiên lúc ép họ học thêm cùng mình không tính là đi chơi rồi. Anh không từ chối, nhạt giọng đồng ý. Lúc đến tiệm bida, đám người Khuất Đại Tráng đã chơi trước rồi. Tiệm bida vừa tối tăm vừa khép kín, phủ đầy khói thuốc, rối loạn tạp nham. Người trong đó đa phần đều quen biết anh, chào anh lấy lòng: “Anh Nhượng.” Anh gần đây đang cai thuốc, nên nhíu mày, nhận lấy cây gậy từ tay Lạc Băng, khom người, một gậy đánh bóng, nhàn nhạt nói: “Đánh một ván rồi đi đây.” Khuất Đại Tráng buồn than: “Con yêu tinh học hành đã giành mất toàn bộ sủng ái của đại ca dành cho chúng ta mất rồi.” Quý Nhượng cười: “Cút đi.” Bên này đang ầm ĩ vui đùa, phòng bên cạnh bỗng truyền đến một trận mắng chửi hỗn tạp, không biết là ai lật bàn, bida lăn đầy đất, gậy bóng cũng ầm ầm nện trên tủ nước. Tiếng chửi thề ngắt quãng. Khuất Đại Tráng đang khoanh tay ngồi trên bàn bida, cậu đứng lên bàn nhìn xung quanh, xem náo nhiệt: “Ôi, đánh nhau rồi!” Quý Nhượng cầm gậy bóng đánh lên bắp đùi cậu: “Cút xuống, mẹ nó mày đứng cao hơn nữa đi.” Khuất Đại Tráng nhìn hai cái cuối cùng, đang định nhảy xuống bỗng ngạc nhiên nói: "Ôi đệch, người quen đó, kia không phải là thằng trẻ trâu trong trường mình sao?" Quý Nhượng thoáng ngây người, hỏi: "Ai vậy?" Khuất Đại Trạng từ trên bàn bida nhảy xuống: "Du Trạc đó." Đôi mắt Quý Nhượng hơi trầm xuống, cuối cùng vẫn là không thể bàng quan đứng nhìn, cầm gậy bóng sang đó, "Qua đó xem thử." Nơi diễn ra trận chiến là ở hành lang gần nhà vệ sinh. Đến gần một chút mới thấy, thằng nhãi ranh này, một đấu mười vẫn không sợ, giành một chiếc ghế giành đến rất ngầu, trong miệng không ngừng chửi: "Đệch mẹ mày! Lại đây! Ai ngã xuống thằng đó là oắt con!" Quý Nhượng:... Vài ngày không gặp, thằng ranh con này lại càn rỡ rồi? Du Trạc quát rất hăng, đánh cũng rất hăng, nhưng rốt cuộc đôi tay không đánh thắng được hai mươi cánh tay, trên mặt cậu đã bị thương. Gã cao to sau lưng không biết từ đâu lấy ra một chai rượu rỗng, hung thần ác sát muốn đập vào sau gáy cậu. Quý Nhượng một chân đá người đằng trước, đưa tay quét gậy bóng sang, đánh rơi chai rượu trên tay người đó. Đại ca đã vào cuộc, đàn em đại ca đương nhiên không thể đứng ngoài nhìn, mấy người Khuất Đại Tráng liền tìm vài vật bên cạnh nhặt lên, quát mắng vào cuộc. Chiến trường lập tức thay đổi. Người bên này vây đánh Du Trạc nhìn rõ người đến là ai, lập tức lớn tiếng mắng: "Mẹ nó, Quý Nhượng mày xen vào làm gì? Liên quan đến mày sao?" Quý Nhượng một gậy đánh lên bắp đùi kẻ đó, tức thời ép gã quỳ xuống. Anh nhếch môi cười: "Giữa đường gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ." Người nọ thấy mình rơi vào thế yếu, vội thu tay: "Dừng dừng dừng, không đánh nữa! Mẹ nó, xem như thằng nhãi mày gặp may!" Khuất Đại Tráng ở đằng sau đỡ Du Trạc: "Đây không phải là đầu gấu của Lục Trung sao? Sao mày lại dây vào nó?" Du Trạc không vui nói: "Mẹ nó, sao tao biết? Nó nói tao cướp bồ nó, ông đây đến cả con nhỏ đó tên gì cũng không biết đấy?!" Giọng cậu rất lớn, đầu gấu của Lục Trung chỉ vào cậu: "Nhóc con, dám làm không dám nhận đúng không? Có gan cướp bồ người khác, mẹ nó, giờ mày đừng hòng chối!” Quý Nhượng quay đầu nhìn Du Trạc một cái, lạnh giọng hỏi: “Cậu có làm chuyện này không?” Du Trạc suy sụp nói: “Làm cái rắm! Tôi cưa gái thì ít nhất cũng cưa người xinh ngang với chị tôi chứ? Ngày nào tôi cũng tiếp xúc với chị mình, ánh mắt sớm đã bị chiều hư rồi? Cô gái mà gã nói còn không xinh bằng nửa chị tôi, ông đây mới không thèm nhìn trúng đó!” Quý Nhượng nghĩ ngợi: “Vậy cũng đúng.” Đại ca Lục Trung: “???” Quý Nhượng xoay người, trừng mắt nhìn đám đàn em của đối phương, đáy mắt lạnh lẽo, nhếch môi: “Chưa nghe rõ sao? Còn không cút?” Đại ca Lục Trung dùng một ngón tay chỉ Du Trạc, còn muốn mắng, Quý Nhượng lập tức quét gậy bóng sang, xoạt một tiếng, trên không trung để lại một vệt bóng tàn. Hồn phách của Đại ca Lục Trung suýt nữa bị dọa bay mất, nhanh tay lẹ mắt rụt tay về. Quý Nhượng cười lạnh: “Mẹ nó, mày lại dùng tay chỉ?” Ác danh bên ngoài của anh, cả đám người này không ai dám dây vào, chỉ đành kẹp chặt đuôi mình mà chạy mất. Du Trạc ở sau lưng mắng: “Một lũ ngu ngốc.” Vừa dứt lời, Quý Nhượng lại xoay người đánh cậu một đòn. Du Trạc hét lên, né tránh: “Quý Nhượng anh làm gì vậy? Mẹ nó, anh có bệnh à!” Trên người cậu chịu vài gậy, đau đến nhe răng trợn mắt, Quý Nhượng lạnh giọng nói: “Cả ngày ở bên ngoài gây chuyện, tôi thay chị cậu dạy dỗ cậu.” Du Trạc quát lớn: “Anh có tư cách gì mà thay chị tôi dạy dỗ tôi! Iên quan gì ến anh!* (Liên quan gì đến anh)” (* Nguyên văn: 雨女无瓜 (cách đọc: yu nu wu gua), đọc gần giống 与你无关 (yu ni wu guan), cách phát âm hơi lệch.) Quý Nhượng lại đánh cậu một gậy: “Mẹ nó, đem lưỡi uốn thẳng, nói chuyện đàng hoàng với ông!” Du Trạc: “...” Hu hu hu, chị ơi, kẻ này bắt nạt em. Từ khi bác sĩ tâm lý kiến nghị giảm bớt sự chăm sóc Thích Ánh, để cô sớm ngày tự lập, Du Trạc liền không cần mỗi ngày đi học cùng Thích Ánh. Thế nên sau khi tan học ra ngoài chơi, cậu lại là một người không sợ gây chuyện, trước giờ đều thích mềm không thích cứng, một câu không hợp ý liền nổi nóng, không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần. Cậu không sợ kẻ khác, chỉ là đứng trước mặt Quý Nhượng, cậu có chút sợ. Không được chơi bida nữa, cậu bị Quý Nhượng kéo xuống lầu, anh gọi một chiếc xe, nhét cậu vào trong, dựa cửa xe lạnh giọng uy hiếp: "Lo học hành đi, mẹ nó đừng tối ngày lo đánh nhau, cậu cho rằng mình là Yakuza* à?" (*Yakuza, thường được biết đến như là gokudō, là một danh từ thường được dùng để chỉ mafia hay các tổ chức tội phạm truyền thống ở Nhật Bản. Ngày nay Yakuza là một trong những tổ chức tội phạm lớn nhất thế giới.) Tròng mắt Du Trạc suýt rơi ra ngoài: "Đại ca đầu gấu, anh nói những lời này, lương tâm có cảm thấy đau không?" Quý Nhượng đánh đầu cậu, lười cùng cậu nói nhảm, dặn tài xế: "Chạy đi, không đến nơi không được dừng." Du Trạc ôm đầu quát: "Đèn xanh đèn đỏ cũng phải dừng chứ!" …… Lần này sau khi bị Quý Nhượng dạy dỗ, Du Trạc thật sự không ham chơi nữa, bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, học hành. Cậu không học không được, vì sắp đến kì thi giữa kì rồi. Cậu có thể đứng yên tại chỗ, nhưng tuyệt đối không được lại thụt lùi, nếu không chờ đón cậu chắc chắn là đòn roi của bố mẹ. Chị cậu không giống như thế, cô có thi được hay không cũng không quan trọng. Buổi sáng ngày thi giữa kì, lúc Du Trình lái xe đưa hai người đến trường, ông nói với Thích Ánh: Nếu như con mệt quá, cứ xin giáo viên nghỉ thi, sức khỏe quan trọng nhất. Du Trạc thật sự vô cùng ngưỡng mộ chị mình. Mà đương nhiên Thích Ánh cũng sẽ không bỏ thi. Thành tích lần trước trong kì thi tháng của cô là hạng hai mươi bảy toàn khối, phòng thi đương nhiên là ở các phòng đầu, cách phòng thi bét một sân thể dục. Vị trí phòng thi của Quý Nhượng vẫn không thay đổi. Chỉ là lần này, người ngồi sau không phải là tiểu tiên nữ. Anh lại thở phào một hơi. Thường thì phòng thi bét đều ồn ào ầm ĩ, giám thị cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng lần này lại không như thế, vừa bước vào, trong lớp vô cùng yên tĩnh, nhìn kĩ lại thấy, một đám thiếu niên ngồi đằng sau đang căng thẳng lật sách đọc. Cú đánh bất ngờ cuối cùng trước khi thi. Khuất Đại Tráng vẫn đang trả thơ trọng điểm mà hôm qua Ngô Duệ khoanh cho họ. Quý Nhượng ngồi ngay ngắn, cầm cây bút cá voi hồng, vẻ mặt hờ hững, nhưng thật ra lòng bàn tay sớm đã chảy mồ hôi. Thật là căng thẳng chết anh mất. Lưu Hải Dương ngồi đằng sau chọc chọc lưng anh, thấp giọng nói: "Anh Nhượng, lần này làm văn tuyệt đối đừng lạc đề nha!" Tiếng chuông bắt đầu thi vang lên, giám thị vỗ bàn: "Cất sách vào, thành thật làm bài cho tôi." Đề thi bắt đầu truyền ra sau. Quý Nhượng nghiêm túc nhận lấy đề thi kiểm tra học tập của mình. Anh nhắm mắt, hít sâu một hơi. Bắt đầu múa bút thành văn. Kì thi giữa kì diễn ra trong hai ngày. Thi xong đã là cuối tuần, học sinh được nghỉ, giáo viên chấm điểm, nhờ một số học sinh giỏi giúp sửa bài nhập điểm, tranh thủ thứ hai sẽ có điểm. Quý Nhượng trải qua một cuối tuần cực kì dày vò mà trước giờ chưa từng trải qua. Ngô Duệ lại vô cùng bình tĩnh an ủi anh: "Dù chỉ tăng một hạng, cũng là một loại tiến bộ!" Bét ba và bét tư có khác biệt ư? Quý Nhượng: "Nếu chỉ tăng một hạng, cậu chờ bị tôi đánh chết đi." Ngô Duệ:... Hic, dạy kèm cho đầu gấu thật sự là chuyện vô cùng nguy hiểm mà. Sáng thứ hai đến trường, bảng điểm vẫn chưa có, Khuất Đại Tráng chạy đi nghe ngóng, quay về báo cho anh biết, tiết một sẽ công bố bảng điểm. Quý Nhượng mặt không biểu cảm nói: "Lát nữa đừng đi xem trước, chờ vào tiết hẳn đi." Anh sao có thể đứng trước mặt bao nhiêu học sinh chạy đi xem điểm chứ, lỡ thật sự chỉ tăng một hạng, chẳng phải mất mặt sao? Tiết một, bảng thông báo chật kín học sinh đến xem điểm. Nhạc Lê cùng Thích Ánh cũng chen chúc trong đó. Thích Ánh thật ra không muốn đến lắm, từ sáng nay tai cô liền có chút không thoải mái, vẫn sẽ nghe thấy tạp âm nào đó, lúc có lúc không, khiến cô nhức đầu, hai tiết trước đều chán nản gục trên bàn ngủ. Nhưng không chống đỡ nổi sự nhiệt tình của Nhạc Lê, vừa ra chơi, cô liền bị kéo đến đây. Chen chúc trong đám đông, tạp âm càng nhiều hơn, xì xào vang lên. Nhạc Lê không biết đã nhìn thấy gì, xoay qua hưng phấn cao giọng nói với cô. Thích Ánh nhìn thấy môi cô khép mở, có âm thanh ngắt quãng truyền vào trong tai: "...Ánh...cừ...hạng mười bốn!" Thích Ánh dùng tay bịt tai lại, vỗ hai cái. Hai tiếng ồ ồ, lập tức dữ dội. Tạp âm ầm ĩ tựa như dòng nước chạy vào trong tai. - Giúp tớ xem thử, giúp tớ xem thử, tớ hạng mấy? - Ngô Duệ lại nhất khối, đây là cỗ máy học không có cảm xúc! - Aaa, tớ vào top 100 rồi! Máy chơi game của tớ có chắc rồi. - Tớ toi rồi, sao lần này lại tuột hạng nhiều như thế hu hu hu. …… Cô nghe được rồi. Thế giới vắng vẻ không một tiếng động, cuối cùng cũng bị phá vỡ. Nhạc Lê phát hiện ra cô không ổn. Từ trong dòng người đi ra, nắm lấy tay cô hỏi: "Ánh Ánh cậu sao rồi? Có phải lại tuột đường huyết hay không?" Thích Ánh nhìn cô, vành mắt hơi đỏ. Hóa ra giọng Nhạc Lê là thế này, trong trẻo như tiếng chim hót ngày xuân vậy. Cô gật đầu, ra hiệu mình không sao. Nhạc Lê tự oán trách mình: "Làm sao đây, tớ lại tuột hai hạng rồi, về nhà nhất định lại bị mẹ tớ đánh chết hu hu. Ánh Ánh sao não cậu siêu vậy, nghe không được còn có thể hạng mười bốn, hu hu hu chia cho tớ một nửa thì tốt rồi." Hóa ra lúc mình không nghe thấy, cô nàng thường tự nói một mình như thế. Thích Ánh hơi muốn cười. Cô kéo Nhạc Lê về lớp. Ở bảng thứ tư của bảng thông báo bỗng phát ra giọng nói kinh ngạc: "Ôi đệch, tao có nhìn lầm không? Tên của Quý Nhượng tại sao lại ở giữa vậy? Ba trăm hai mươi ba? Ôi đệch?" Thích Ánh hơi khựng lại, xoay người chạy vào trong đám đông. Cô từ cuối bảng điểm đọc đến giữa bảng, cái tên nằm giữa bảng tên chi chít, liền bị cô nhìn thấy. Cô vui đến cong môi. Cô biết mà, tướng quân của cô sẽ không khiến mọi người thất vọng. Mấy người xung quanh liên tục bàn tán: - Cậu ta gian lận ư? Sao có thể chứ? -Tuyệt đối là gian lận, đầu gấu ngoại trừ đánh nhau còn biết làm gì chứ! - Nhưng cậu ta không phải thi ở lớp bét mà? Dù có gian lận thì chép của ai? - Chẳng lẽ là biết trước đề thi? Người như bọn họ có rất nhiều thủ đoạn, không biết là dùng tiền hay là trộm về nữa. - Wow, thế cũng quá đáng quá rồi, giáo viên mặc kệ sao... Còn chưa dứt lời, nữ sinh đằng trước bỗng xoay người hung hăng đẩy họ một cái. Đẩy xong còn giẫm vào chân họ. Mấy người đó đều kiễng chân xem, vốn đã đứng không vững, bị cô giẫm như thế, liền ngã lăn ra thét chói tai. Thích Ánh hung dữ nhìn họ. Mấy người họ ngã đến vừa đau vừa tức, bò dậy, đi đến đẩy cô, "Mẹ nó có bồ rồi à! Phát điên gì chứ!" Thích Ánh nổi giận giống hệt chú báo nhỏ, không hề yếu thế để họ đẩy. Nhạc Lê đứng bên cạnh thật sự là nghi ngờ nhân sinh. Ánh Ánh lại đánh nhau với người ta ư??? Cô hét to xông đến: "Các cậu mau dừng tay! Tôi gọi giáo viên đến đấy!" Ầm ĩ quá lớn, đã có học sinh gọi giáo viên đến: "Xảy ra chuyện gì? Các em làm gì vậy? Sao xem điểm xem đến đánh nhau rồi?!" Cả đám người bị kéo đến phòng giáo viên. Các học sinh đều cùng nhau làm chứng, nói Thích Ánh vô duyên vô cớ ra tay, đến cả Nhạc Lê cũng thấy rõ không cách nào phản bác giúp cô. Nhưng rốt cuộc vì thân phận Thích Ánh đặc biệt, thành tích lại tốt, thường ngày tính cách cũng ôn hòa, bây giờ cho dù là dạy dỗ cô vài câu, nhưng cô không nghe thấy lại không nói được, cũng khá phiền phức. Giáo viên đen mặt giáo huấn cả bọn một lượt, rồi mới để họ về lớp. Ra khỏi phòng giáo viên, Nhạc Lê rụt rè nhìn sắc mặt Thích Ánh. Thấy cô vẫn đang trầm mặt, lẳng lặng nói: "Ánh Ánh sao bỗng dữ dằn thế." Thích Ánh:... Người ta rõ ràng là siêu dữ!!!