Sự kiện "Lạc Thiên Đường" rốt cuộc chấm dứt. Nghe nói Lục tiểu thư đã nhận được máy ghi âm và chụp ảnh và cuốn băng ghi hình "Diễm sắc" của Hạ Lan Bình sau đó, lại lần nữa khóc cho lem hết son phấn và hai chiếc lông mi giả chói mắt trôi hết, ngay tại chỗ thanh toán hết phí chi phí điều tra, mặc kệ Hạ Lan Bình phản ứng, vẫn khóc đến rất đau lòng. Cô suy nghĩ, nếu mình không có cách nào giống như những cô gái Mỹ, xúc động lấy úng tự động đem đôi gian phu giâm phụ này bắn chết, cũng không làm được như những cô gái Nhật Bản nhân nhượng vì lọi ích chung, đau khổ cầu xin chồng quay đầu, cũng không làm sao có thể cởi mở giống như người dân nước Pháp, bắt gặp chồng mình và người phụ nữ khác đang qua hệ, thì rộng rãi nói một tiếng “Xin lỗi, đã quấy rầy, mời tiếp tục", vì vậy chỉ có thể gửi gắm hi vọng tình cảm của nam nữ. Cũng may, đứa bé như Lục tiểu thư luôn đứng lên bảo vệ lập trường của người mẹ, hai người là con trai và con gái của ông ta mang theo "Chứng cớ" ngả bài với Tuần Lạc Nguyên, sự tấn công của tình thân hơn nữa bị một màn nước mắt như mưa đạn phát ra, khiến "Tên buôn lậu không hợp pháp" là Tuần Lạc Nguyên đứng trước con trai con gái mình khóc rống thất thanh, lớn tiếng sám hối. Với tính cách của Tuần Lạc Nguyên mà nói, trái tim của ông ta vẫn hướng về tình thân, bỏi vì nhất thời bị mê hoặc bởi sắc màu của thế gian, nên mới có thể đứng núi này trông núi nọ gây sai lầm lớn, không phải thật lòng muốn bỏ rơi người vợ kết tóc se duyên không để ý, hơn nữa hứa từ bây giờ sẽ không tái phạm nữa, đem hết tâm trí mình đặt vào việc gắn kết lại gia đình. Nhiệm vụ hoàn thành như ý muốn, trên lý thuyết người được lợi là Hạ Lan Bình nên vui vẻ mới đúng, dù sao "Mike Mike" cũng vào trong túi, tiền vào túi là an tâm nhất. Nhưng ra ngoài dự liệu, tâm trạng của anh lại giống như con trâu bị buộc thuốc nổ khắp mình, là Kỷ Lục Đề rất nhức đầu. "Đến đây, em hãy nói rõ ràng cho anh, em tốt nhất nên nói thật rõ ràng cho anh!" Thân hình cao lớn đi qua đi lại trong phòng khách không quá rộng, khiến người ta có cảm giác không thông. "Anh đã nói rất nhiều lần rồi." uống một hớp Hồng Trà Scotland, cô rất cần bổ sung nước trong cổ họng . "Đúng là anh nói rất nhiều lần, anh cũng vậy đã nghe rất nhiều lần!" anh ngừng bước chân nặng nề khẽ rên rỉ, hai tay chống eo, trong mắt người đang ngồi như Kỷ Lục Đề giống như người khổng lồ. "Nhưng anh không hiểu nổi tại sao người anh họ kia của em, tại sao lại biến thành vị hôn phu của em! ?" Cô gái đáng chết! Bọn họ đều đã có quan hệ da thịt, cô mới lôi ra một vị hôn phu ở đâu ra, tại sao lại có thể lộn xộn như vậy được ....! Có thể nào không khiến người khác phát điên! ? "Ách, mẹ của anh họ, cũng chính là người gì bà con xa, bà ấy nói là từ nhỏ đã ước hẹn mới cha mẹ em, nói sau khi em lớn lên sẽ gả cho anh họ." Cô đàng hoàng thuật lại N lần, người đàn ông này sao vẫn không hiểu, phiền chết người! "Người khác tùy tiện nói một chút, em cứ như vậy tùy tiện nghe theo? Em rốt cuộc suy nghĩ không vậy?" Chuyện như vậy có thể tùy tiện nói, tùy tiện nghe sao? Vậy anh nói Kỷ Lục Đề là vợ của Hạ Lan Bình, cô cũng không phản đối sao? Phi! "Không phải tùy tiện nghe theo!" Ghét nhất, ghét nhất anh, lúc nào cũng nói người ta ngốc! "Bọn họ có tài liệu chỗ luật sư để chứng minh, chứng mình việc này không giả." "Luật sư ở đâu ra?" Anh dùng cặp kia giống như đôi mắt chim ưng, sắc bén trừng cô. Như vậy cũng quá thú vị đi, nếu thật sự có hôn ước từ nhỏ, có lẽ chỉ là lời trêu đùa trên miệng, cũng không phải là cổ đại, lại còn có tín vật để làm chứng, không có khả năng có tài liệu chứng minh ở phía luật sư, huống chi bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt, đã sớm không lưu hành chuyện này nữa, lấy khả năng trinh thám nhạy cảm của anh, chuyện này tám phần có ẩn tình. "Gì phái luật sư đưa đến mà!" cô vẻ mặt ngây thơ nhìn anh. Cũng không biết vì sao, cô bây giờ không còn sơ anh giống như trước đây. Có lẽ là thấy rõ chó sủa nhưng không cắn người, anh phần lớn là chứng tỏ mình là người có tài mà thôi, cho nên không phải quá sợ, chỉ có một chút sợ. "Luật sư của em đâu? Lúc cha mẹ em đi, có để lại gì cho em không?" Trải qua một thời gian dài anh hỏi thăm tin tức, biết được cha mẹ cô đã cùng nhau qua đời trong một vụ tai nạn, may mắn là cha mẹ cô rất thông minh, trước kia mỗi khi đi xa nhà đều lập trước di chúc để đề phòng mọi chuyện xảy ra, không ngờ có một ngày sẽ có công dụng. "Dường như có ủy thác một số thứ ...." Thở dài, cô vĩnh viễn không hiểu nổi những điều khoản rườm ra đó. "Anh hỏi cái này làm gì?" "Anh tò mò người gì bà con xa kia và, anh họ em có động cơ." Mọi chuyện chắc chắn phải có nguyên nhân. Những người này đã rất lâu không liên lạc với cô, nhưng bây giờ đột nhiên chạy đến nhận người thân, anh nghi ngờ những quỹ được cha mẹ cô gủi này mới đúng là mục tiêu của bọn họ. "Anh có bệnh thần kinh à." Cô cười mắng. "Nghì ngờ có âm mưu." Làm trinh thám đã lâu, có phải đã mắc bệnh ghề nghiệp rồi không? "Chẳng lẽ em thật sự muốn gả cho người đó?" Nói đến đây, anh lại không nhịn được bốc lửa. "Người ta có tên có họ, anh không nên gọi người ta là tên này , tên kia như vậy, thật không có lễ phép." Cô không ủng hộ nhíu đôi mày thanh tú, căn bản không đem vấn đề chồng hay anh họ đó bỏ vào trong lòng, ưu nhã nếm một hớp trà. "Em nói anh ta tên gì ấy nhỉ?" Anh tức quá rồi, đâu còn đầu óc đâu mà nhớ đến tên của tình địch được nữa? "Ngưu Nãi Đường." Cô mỉm cười một chút, không chán ghét cái tên này. "Nghe giống như ăn cơm nhão." Quản cái khỉ gió anh ta tên là kẹo sữa bò hay là kẹo mè xửng, dù thế nào đi nữa anh đối với tên họ Ngưu này không có thích, nên ghét luôn tên của anh ta. "Hạ Lan Bình." Cô cất giọng cảnh cáo. Anh thở ra một hơi, không hề muốn khiêu khích thái độ tu dưỡng của cô. "Em cho anh phương thức liên lạc với luật sư." "Làm gì?" Cô nghe lời từ trong ví da lấy ra danh thiếp, cuối cùng còn nghi ngờ hỏi một câu. "Chiếm đoạt lại số quỹ cha mẹ em để lại! ngu ngốc!" Đoạt lấy danh thiếp nhìn một cái, hay thật, anh biết, lần này chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn nhiều."Được rồi, trả lại cho em." "Nhanh như vậy?" Cô trừng lớn mắt, cất danh thiếp. "Anh có bản lĩnh nhìn qua là không quên à?" Như vậy còn làm thám tử làm gì? Đi dạy phương pháp đọc và ghi nhớ nhanh chóng, giống như minh tinh Trần Tuấn Sinh trong TV mở một lớp rèn luyện tăng khả năng ghi nhớ, không phải kiếm tiền nhanh hơn à? Cũng không cần vất vả theo dõi người khác như vậy. "Ai cần em lo!" Anh đang tức giận cô đến lúc này mới cho anh biết về việc này. "Không phải em thật sự sợ anh sẽ giành hết sỗ quỹ mà cha mẹ em để lại cho em chứ?” Đã nói cô gái này thật sự không biết suy nghĩ, làm không tốt bị bán đi còn thay người khác kiếm tiền! "Anh sẽ không." Cô cười ngọt ngào, cầm bình Hồng Trà bên cạnh rót vào trong chén. "Em tin tưởng anh." Nói không ra nguyên nhân, cô không tin anh là loại tiểu nhân lừa gạt người khác . . . . . Ách, nhiều nhất là nghe lén, chụp ảnh, len lén theo dõi, đó chỉ là công việc của anh, cũng coi là một người làm nghề mang lại hạnh phúc cho người khác, dù sao thật sự có người cần. Hạ Lan Bình im lặng nhìn cô, trái tim lướt qua một tia rung động. Cô tuy hơi hơi vụng về ngốc ngếch một chút, quật cường một chút, cũng không quá xinh đẹp nhưng lại quá đơn thuần, nhưng cô lại rất khéo hiểu lòng người, giống như đóa Giải Ngữ Hoa nho nhỏ, không tươi đẹp tràn đầy hương thơm, lại khiến người ta đau thương vô cớ. Ngồi xuống bên cạnh cô, thân mật ôm vai của cô. "Anh sẽ không để em gả cho kẹo sữa bò." "A! Đừng!" Cô khẩn trương bảo vệ cái ly, chỉ sợ chén Hồng Trà lúc nãy đã đổ khắp người ẩm ướt. "Này, muốn thân thiết trước tiên xin nhớ đóng kỹ cửa lại." Bỗng nhiên trước cửa truyền đến giọng nói mất vui của một người đàn ông, nhanh chóng chiếm lấy ánh mắt của hai người. "Tính cảnh giác thật kém, cậu như vậy mà muốn làm thám tử hả?" "Kình Vũ?" Hạ Lan Bình thấy rõ người tới, phát hiện trên tay anh ta còn giơ lên con vật rất quen thuộc. "‘Thục nữ ’!" Kỷ Lục Đề đề chạy đến bên người đàn ông kia, vui mừng cướp lấy con mèo nhỏ yêu dấu trong tay người đàn ông kia ."Em lại loạn chạy, hại chị tìm khắp nơi cũng không thấy em đâu!" Thấy cô ôm mèo vui vẻ đi vào phòng khách, Chử Kình Vũ dựa khung cửa hỏi: "Cô ấy là người phụ nữ của cậu?" Hạ Lan Binhd cười không đáp, giơ tay lên nhìn đồng hồ. "Hắc! Có lầm hay không? Giờ này cậu có thể ra khỏi nhà à?" Chử Kình Vũ là người làm việc ban đêm, là cú đêm điển hình, hiện tại "Mới" hai giờ chiều, Uống nhầm thuốc mới “Lên” sớm như vậy. "Còn không phải là bị con mèo đáng chết làm hại!" Không có việc con mèo cái này lại kêu loạn dưới giàn hoa, làm cho anh ta không có cách nào yên ổn ngủ được. Hạ Lan Bình và Chử Kình Vũ là bạn tốt nhiều năm, cũng là đồng nghiệp, dứt khoát thuê một căn hộ chỗ tầng hai nhà ông Vương, Hạ Lan Bình bởi vì phải mở cửa làm ăn, nên lựa chọn ở tầng một mà ở trước có thể kinh doanh, mà mọi việc cũng "Không sao cả" Chử Kình Vũ lại vẫn ở tầng hai. Dẫn hắn đi vào cửa, Hạ Lan Bình rót cho hai người hai chén cad phê. "Nó làm cái gì?" Học động tác ưu nhã hàng ngày của Kỷ Lục Đề, uống một hớp. "Gọi xuân." Còn gọi rất lâu, lỗ tai cũng mọc vết chai rồi. Hạ Lan Bình mới ngậm cà phê vào trong miệng thoáng chốc đã phun toàn bộ ra ngoài, lập tức đưa mắt nhìn về phía Kỷ Lục Đề. "Sẽ không phải vừa vặn con mèo kia là mèo đực chứ?" Anh tức giận rút giấy lau ra "Đem chứng cứ" dọn dẹp sạch sẽ, giễu cợt liếc Chử Kình Vũ một cái. "Cậu đi chết đi!" Chử Kình Vũ mặc kệ Kỷ Lục Đê nghĩ như thế nào, dù sao cô gái này cũng không có quan hệ gì với anh. "Ngươi bị thuần phục không có lỗi." đời sống sinh hoạt tập hình như thay đổi không ít. "Im cái miệng Ngưu của cậu lại!" Chử Kình Vũ là PUB của quán rượu kiêm cổ đông, thân là một vị cổ đông khác Hạ Lan Bình thường gọi đùa anh ta là "Ngưu Lang", dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này để kiếm tiền của phụ nữ. "Cậu còn muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa?" Chử Kình Vũ chịu không nổi nhất nhất là anh tự cho mình hài hước, đáp lại anh một ánh mắt lạnh."Được, tớ biết rõ cậu không ăn ‘ đồ ăn mua ngoài ’, cũng có thể đi?" Phi! So đo nhiều như vậy làm gì? "Cậu rốt cuộc đang bận rộn chuyện gì? Không có thời gian đến quán giúp đỡ được sao?" chuyện trong quán. Mọi việc đều giao cho anh chuẩn bị, có người nào hùn vốn mà như vậy được sao? Không phải quá thoải mái đi!? "Tớ không có vẻ bên ngoài “Xinh đẹp” như cậu, tỉnh lại đi!" Thỉnh thoảng đi uống một ít rượu còn có thể, gọi anh đối với các cô gái háo sắc đến quán rượu cười vui vẻ, anh lại làm không được. Chử Kình Vũ nheo lại mắt, con ngươi thoáng qua nguy hiểm. "Cẩn thận cách dùng từ của cậu." Anh ta hận nhất người khác nói anh ra xinh đẹp, xinh đẹp chỉ dùng để hình dung phụ nữ. "Cũng sẽ không mất một miếng thịt nào, có chuyện gì xấu chứ?" chỉ toàn nói những lời ác độc với anh ta thôi, lại không chửi anh ta bề ngoài mê người, lòng dạ hẹp hòi quá! "Mời uống trà." Kỷ Lục Đề "Thục nữ" chơi, không thế nào chú ý giữa bọn họ nói chuyện gì; chỉ là cô phát hiện Chử Kình Vũ không hề động vào cà phê, nhàn nhã bưng lên một chén Hồng trà chia sẻ với khách. "Cám ơn." Chử Kình Vũ khác với khuôn mặt khó coi lúc bước vào cửa, nở một nụ cười tươi mê người. "A." Kỷ Lục Đề nháy mắt mấy cái, kìm lòng không được bật thốt lên."Anh cười lên thật xinh đẹp." Trong lúc nhất thời, Chử Kình Vũ trên khuôn mặt còn tươi cười lúc nãy bây giờ khóe miệng giật giật, Hạ Lan Bình thì lại buồn cười cất tiếng cười lớn. "Ách, thật xin lỗi, em nói có gì sai à?" Đối mặt vẻ mặt khác xa của hai người đàn ông này, Kỷ Lục Đề phát hiện hình như mình vừa nói chuyện không nên nói. "Không có, không sao cả." Chử Kình Vũ tự tìm mất mặt bĩu môi, không nổi giận với người phụ nữ của người anh em mình. "À, vậy các anh nói chuyện đi, em phải trở về lớp học rồi." Hôm nay là thứ tư, cô hình như hẹn với mấy đứa nhóc tập múa ballet. Ôm lấy "Thục nữ", cô ưu nhã xoay người rời đi, lưu lại người đàn ông đang mắt lớn trừng mắt nhỏ. "Xem ra được giáo dục rất tốt." Chử Kình Vũ? "Ừ." Có lẽ tính cách được bồi dưỡng từ cuộc sống. "Kết hợp với cậu thật là quá đáng tiếc." Nghe rõ ràng, là "Quá đáng tiếc" mà không phải "Có chút đáng tiếc" hai chữ này khác nhau một trời một vực; trước hết để cho cậu ta vui mừng, sau đó sẽ đem cậu ta đạp xuống địa ngục. "Cậu đã quá lâu không được dạy bảo, ngứa da rồi, có phải không?" Hạ Lan Bình nhếch mày hỏi. "Cũng lâu rồi không có luyện nắm đấm rồi." Chử Kình Vũ để chén Hồng Trà xuống, khiêu khích chống lại mắt của anh. "Vậy thì đến đi!" Hai người đàn ông kéo ống tay áo lên, đánh nhau trong văn phòng thám tử không tính là quá lớn này, đánh cho trời đất mù mịt, không ai nhường ai —— *** "Cô giáo Kỷ, làm sao cô lại đi ra từ ‘Văn phòng thám tử mục nát’ đó vậy?" tập múa xong, Tiểu Mạc uống chén hồng trà do Kỷ Lục Đề pha , một đôi mắt to xoay vòng xung quanh cô. "Ách, cô giáo Kỷ làm việc ở đó." Cô tìm lý do tốt nhất. "Lương rất cao ạ?" Tiểu Vĩ giống như một ông cụ non hỏi. Vèo! Một mũi tên xuyên tim. "Được, cũng được." cô làm sao có thể thừa nhận bản thân làm miễn phí? Vậy chẳng phải gây chuyện cười cho mấy đứa nhóc này? "Em cảm thấy được cô giáo Kỷ không cần vất vả như vậy!" Tiểu đạt đến vỗ vỗ lên "Thục nữ" đang ngồi bên cạnh. "Tìm phiếu cơm dài hạn nếu so với đi làm công đơn giản hơn nhiều." Kỷ Lục Đề không dám tin mở mắt lớn, nhìn một chút đây là lời nói của một cô bé học năm thứ hai tiểu học sao? Rốt cuộc bọn nó được tiếp xúc với những thông tin gì? Thật là quá đáng sợ! "Haz, phụ nữa không nhất định phải dựa vào đàn ông ....! Bây giờ tỷ lệ ly hôn cao như vật, người phụ nữ phải tự mình phấn đấu." Tiểu Mạc vẻ mặt không ủng hộ; rất nhiều học đều là gia đình đơn thân, nó đã nhìn thấy quá nhiều rồi. Kỷ Lục Đề ngẩn ra. Trời ơi! Cô phát hiện trước mặt những đứa bé này, tư tưởng của cô giống như người xưa không thể nào tiêu hóa nổi 0_________P. Cô và bọn nhỏ được giáo dục hoàn toàn khác nhau! "Hiện tại kinh tế kém như vậy, rất nhiều gia đình đều tăng gấp đôi lương, ngộ nhỡ cô giáo Kỷ không tìm được phiếu cơm dài hạn, mà “Của nợ” dài hạn phải làm thế nào?” vậy không phải là không kiếm được lợi mà còn bị thua lỗ nữa à . Tiểu Vĩ chau mày lại, hoàn toàn lý giải thực tế kinh tế. Kỷ Lục Đề vuốt trán, sắp bị sự giọng điệu thành thục của bọn nhỏ làm phát điên rồi. "reng reng!" Tiểu Đạt còn muốn "Bổ sung cho rõ" , lại bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên cắt ngang. "Là anh à, anh họ." nhìn thấy người sau khi mở cửa, Kỷ Lục Đề cười."Có chuyện gì sao?" Có lẽ là do Hạ Lan Bình khuyên nhủ, ít nhiều gì trong lòng cô anh ta vẫn lưu lại chút bóng đến, cô theo bản năng hỏi. "Không có gì chuyện đặc biệt, anh có thể vào ngồi một chút được không?" Ngưu Nãi Đường nở một nụ cười thật hoàn mĩ, bày tỏ rất có thành ý. . . . "A, xin lỗi, mời vào." May mắn bọn Tiểu Mạc vẫn chưa đi, nếu không nếu như chỉ có một mình cô ở nhà, cô cũng không chắc chắn có đồng ý cho anh vào nhà hay không. "Anh là ai vậy?" Ngưu Nãi Đường vừa vào cửa, lập tức đã đối mặt với ba đôi mắt tinh ranh, bọn chúng nhất trí đưa ra điểm nghi ngờ. Thật sự là cuộc sống của Kỷ Lục Đề không có gì hay để nói, mà lúc vừa rồi lại đanh nói đến chuyện “Lớn cả đời” của cô giáo Kỷ, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trưởng thành, bọn chúng đương nhiên khẩn trương muốn biết người này là au, nhân tiện xem xét người này “Có tư cách hay không”. "Anh ấy là Ngưu Nãi Đường, là anh họ của cô giáo Kỷ." Kỷ Lục Đề đi đến phòng bếp lấy thêm một cái chén, thuận tiện giới thiệu. Những tiểu quỷ này là ai vậy? Ngưu Nãi Đường sửng sốt một chút, ngay sau đó nở một nụ cười không tự nhiên cho lắm nói: "Cũng là chồng của tương lai của tiểu Đề." anh ta không buông tha nhấn mạnh chuyện tương lại có khả năng thay đổi. "Sữa Đường?" "Tiểu Đề?" "Chồng?" Ba đứa đứa trẻ đồng thời thốt ra ba câu hỏi khác nhau, hai mắt mỗi bé đều hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Ngưu Nãi Đường, làm nụ cười của anh ta cứng ngắc, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh. "À —— là chồng tương lai của cô giáo Kỷ!" Tiểu Vĩ nghiêm túc nghiên cứu anh ta, ngượng ngùng kéo dài âm cuối. "Cũng không biết chồng có chết trước được không?" "Tiểu Vĩ!" Kỷ Lục Đề kêu lên. "Cô giáo Kỷ chắc chưa đồng ý chứ gì?" Tiểu đạt đến đem chú ý lực của mình dời đến Hồng Trà, lười phải nhìn Ngưu Nãi Đường. "Tiểu Trăn!" Giọng nói cao lên gấp hai lần. "Hắc hắc. . . . . ." Tiểu Mạc ẩn ý thâm sâu cười hai tiếng, kéo kéo cánh tay áo Kỷ Lục Đề. "Ngài Ngưu Nãi Đường, làm phiền ngài chờ một chút, chúng cháu có lời muốn nói với cô giáo Kỷ." "Tiểu Mạc?" Những tiểu quỷ này đang làm chuyện bí mật gì vậy, tại sao cô nhìn không hiểu gì hết? Hai đứa bé còn lại giống như nghiêm túc gật đầu một cái, ba người cùng nhau kéo Kỷ Lục Đề về phòng của cô, để lại Ngưu Nãi Đường ở phòng khách không hiểu ra sao cả. "Các em rốt cuộc sao vậy?" Vừa thấy Tiểu Mạc đóng lại cửa phòng, Kỷ Lục Đề liền không nhịn được đặt câu hỏi. Tiểu Trăn ngọt ngào hỏi ngược lại: "Cô giáo Kỷ, cô nhất định phải gả cho anh kia sao?" "Ách. . . . . ." Nói thật ra, cô căn bản không nghĩ đến xa như vậy. "Cô giáo Kỷ, em cảm thấy anh ta không phải là người tốt, cô tốt nhất nên lo lắng thì hơn." Tiểu Vĩ nói tiếp cao kiến của mình. "Hả?" Cô không thấy như vậy? "Ánh mắt kẹo sữa bò rất bất chính, mẹ em nói đàn ông khi nói ánh mắt liếc lung tung, đều không phải thứ tốt.” Tiểu Mạc nhíu lỗ mũi, rất giống bộ dáng của người lớn. "Thật sao?" Kỷ Lục Đề cau mày cười khổ. Tại sao bọn chúng đều nói giống như Hạ Lan Bình vậy? " Cô giáo Kỷ, nếu thật sự gả cho anh ta, se sợ cô sau này sẽ khóc.” Tiểu Vĩ thở dài, hai cánh tay mập mạp bắt chéo ở ngực. "Tại sao?" "Thoạt nhìn qua vẻ mặt háo sắc của anh ta, là biết sau này anh ta sẽ ngoại tình rồi." Tiểu Trăm thay tiểu Vĩ trả lời, cô bé nghĩ đến bộ dánh cha của bạn học cô, bạn học kia của bé nói mẹ bạn ấy mỗi ngày đều khóc, bởi vì cha cô ngoại tình nên không về nhà, đều ở bên ngoài nhà “Người tình" qua đêm. Trên trán Kỷ Lục Đề hiện lên ba vạch đen, không khỏi nhớ đến nước mắt không dứt của cô Lục. “Cô giáo Kỷ, bộ sáng của cô cũng không phải là quá đẹp, cô xác định anh ta thích cô à?” Tiểu Mạc nhìn lên nhìn xuống đánh giá Kỷ Lục Đề, ngoan ngoãn mà phê bình vẻ ngoài của cô. Hưu! Một mũi tên trúng đích! “Thành thật mà nói, cô giáo cũng không rõ lắm.” Nghe bọn nhỏ nói như thế, cô cũng cảm thấy không đúng lắm. Kể từ khi ba mẹ xảy ra chuyện, người giúp đỡ cô thật ra không nhiều lắm, phần lớn đều là bạn của cha, đợi sau khi xử lý xong hậu sự, cô đều cô đơn một mình. Cô nhớ rõ họ hàng nhà mình không nhiều, bởi vì hai bên gia đình của cha mẹ cũng không phải là gia đình lớn, nhưng mà chính xác Ngưu Nãi Đường là họ hàng. Có lẽ anh ta có dòng họ đặc biệt, cũng có thể do cái tên Ngưu Nãi Đường quá đặc thù, nhưng dù sao cô cũng nhớ, cho nên khi anh ta tìm cô, cô cũng không quá bất ngờ. Điều mà cô không ngờ là anh ta nói hôn ước. Mặc dù ngoài ý muốn, nhưng bởi vì cô không có sở trường hoài nghi người khác, cũng không quá chú ý đến những chuyện vụn vặt, cho nên cô cũng không đồng ý cũng như không phản đối, dù sao thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, đợi đến khi cô cần người nương tựa lẫn nhau thì có lẽ sẽ đồng ý thực hiện hôn ước cũng nên. Nhưng Hạ Lan Bình xuất hiện, anh đã nói cho cô cảm thấy mối nguy cơ, hiện tại bọn họ lại nói như vậy, cô có nên nghi ngờ Ngưu Nãi Đường đột nhiên xuất hiện, cũng như động cơ yêu cầu hôn sự? “Em cũng cảm thấy nụ cười của Ngưu Nãi Đường rất giả dối, cô giáo Kỷ, cô nên qua lại với mấy người bạn trai rồi lại quyết định.” Mặc kệ đó thật sự thích hay không thích cô giáo Kỷ, tiểu Vĩ đã cho anh ta “Không phải là người tốt.” “Ừ, bề ngoài cười nhưng trong lòng không cười.” Tiểu Trăn tán thành. “Giống như đang treo mặt nạ vậy, còn dính không chắc chắn.” Cuối cùng người nói kết thúc chính là tiểu Mạc. “A.” Có lẽ lời nói của bọn nhỏ không được xuôi tai cho lắm, nhưng trẻ nhỏ không nói khoác, bọn nó nói ra những lời nói thật lòng nhất, hơn nữa thật lòng suy nghĩ vì cô. Mặc dù cô không nhớ rõ bố mẹ cô để lại cho cô bao nhiêu tài sản, nhưng ít nhất cũng mấy triệu? Bởi vì cuộc sống cô vẫn tự do được, nên cô đối với khái niệm này rất mơ hồ, thường ngày cô vẫn nhàn hạ, hài lòng đối với cuộc sống hiện tại, dường như khiến cô quên mất khoản tiền này, càng không nghĩ đến có người muốn động đến khoản tiền này. Có lẽ Hạ Lan Bình nói đúng, cô thật sự rất ngốc. Chỉ là, khả năng nhận biết của cô còn kém hơn bọn nhỏ, điểm này khiến cô bị đả kích lớn. “Yên tâm, co giáo Kỷ, cô không cần lo lắng không ai lấy cô.” Tiểu Vĩ vỗ vỗ tay cô, chỉ vào ngực mình. “Nếu lỡ không ai muốn lấy cô, cô hãy chờ em lớn em sẽ lấy cô.” “Chờ cậu lớn lên, cô giáo Kỷ cũng già rồi.” Tiểu Mạc khinh thường cười nhạo cậu nhóc. “Chồng trẻ vợ già, không tệ đâu, rất lưu hành.” Tiểu Trăn bỏ phiếu tán thành. “Đúng không, vẫn là Tiểu Trăn theo kịp thời đại.” Tiểu Vĩ hả hê cười. Kỷ Lục Đề lại dở khóc dở cười. “Lần trước chúng ta không phải đã gặp ông Vương sao? Tớ nhớ ông ấy từng nói, người thuê phòng trọ của ông ấy đều là người trẻ tuổi.” Tiểu Trăn dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên thốt ra một câu như vậy. “Như vậy ông chủ của văn phòng thám tử Hạ Lan cũng còn trẻ?” Còn lại hai nhỏ một lớn đứng sững sờ, trừ Kỷ Lục Đề, hai tiểu quỷ khác đều xoay người híp mắt cười, vẻ mặt mập mờ nhìn chằm chằm Kỷ Lục Đề. “Em…..các em tại sao lại nhìn cô như vậy?” Kỷ Lục Đề bị bọn nhỏ nhìn khiến cho trong lòng sợ hãi, bất giác xoa xoa cánh tay. “Cô giáo Kỷ, cô vừa mới nói cô gần đây đang làm việc bên văn phòng thám tử?” Tiểu Mạc lên tiếng. “Umh, đúng vậy!” Cô có loại dự cảm không phải rất tốt. “Ông chủ đối với cô có tốt không?” Hỏi là Tiểu Vĩ. “Umh, cũng tốt.” Còn chưa đến mức “Độc hại” cô, chẳng qua là “Ngược đãi” cô mà thôi. “Người đó rất già sao?” Tiểu Mạc lần nữa cướp được quyền phát ngôn. “Ừ, có chút, anh ấy ba mươi tuổi rồi.” Hơn cô sáu tuổi. “Thanh niên tài tuấn, chú ấy rất có tiền sao?” Dễ nhận thấy đây là độ tuổi mà Tiểu Trăn có thể chấp nhận, nhưng mà tiền mới quan trọng. “À, cô không biết!” Đây là lời nói thật. “Chú ấy lớn lên đẹp trai à?” “Không tính là quá kém.” Đây là bức cung sao? Cô khóc không ra nước mắt. “Ý cô là cũng tạm được à?” “Ừ………. có lẽ vậy.” “Chú ấy thích cô à?” “…………… Không rõ lắm.” Anh ta vẫn chưa nói qua! Ba đứa bé nháy với nhau, cuối cùng trăm miệng một lời nói: “Cô giáo Kỷ, chúng em muốn thăm hỏi ngài Hạ Lan.” Kỷ Lục Đề khóe miệng khẽ co quắp, cảm thấy tai họa sắp xảy ra. Ba nhỏ một lớn cứ như vậy ở trong lòng Kỷ Lục Đề rất lâu, rất lâu, Ngưu Nãi Đường ngồi trong phòng khách hoàn toàn bị lãng quên, anh ngồi yên, ngồi yên….. cho đến ki ngủ.