"Sao muội lại đứng đây, ở ngoài đây lạnh lắm mặc phong phanh như kia nhỡ ốm ra ai chăm cho muội đây " Mộ Dung Thành đứng đằng sau nói bọng lại Mộ Dung Nhan giận mình chân vấp chân váy "A" Mộ Dung Nhan vấp nhìn thấy mình sắp ngã xuống nước , một cánh tay săn chắc kéo Mộ Dung Nhan lại " Thành Nhi, con sít nữa hại chết muội mình đấy " Mộ Dung Gia.lên tiếng quát " mếu ta không ra kịp chắc giờ muội muội con làm mồi cho cá rồi" " phụ thân , đừng trách đại ca nữa dù gì đại ca cũng không cố ý đâu " Mộ Dung Nhan giọng nói trong trẻo như mùa thu " Nhan Nhi, đại ca sơ ý quá ..... " Mộ Dung Thành ra chỗ Mộ Dung Nhan nói " Đại ca, muội không sao huynh đừng áy nháy nữa" Mộ Dung Nhan cười rồi đứng trước thuyền cười ba ngàn sợi tóc bay theo gió, tà áo cũng bay theo gió khuôn mặt tre nửa mặt làm cho Mộ Dung Nhan thật thần bí giống như bông hoa mẫu đơn đang tỏa nắng " lâu rồi nhị ca chưa nghe muội gảy đàn, hay là muội cùng tấu với nhị ca một đoạn được không " Mộ Dung Khanh đánh vỡ yên tĩnh ở ngoài thuyền " được nhị ca thích thì muội rất sẵn lòng" Mộ Dung Nhan món cười nói Lan Nhi nghe thấy tiểu thư sẽ gảy đàn liền lôi cay đán ra cho Mộ Dung Nhan Mộ Dung Nhan liền ngồi xuống tay nhẹ vuốt lên dây đàn thử âm, tiếng sáo du dương đều đều lúc bổng lúc trầm thêm.tiếng đàn pha trộn mềm mại uyển chuyển làm cho người khác nghe như đang ở một nơi rất thanh bình không có chút phiền não nào làm cho mọi người phải chìm đắm gửi mình vào tiên cảnh yên bình đó, tiếng đàn dừng phải một lúc sau mọi người mới tỉnh hẳn. Một tiếng vỗ tay ca ngợi. " không ngờ , tứ tiểu thư âm cầm lại tinh thông như vậy khiến lão phu phải nể phụ mấy phấn " Thừa tướng lên tiếng rồi cười sảng khoái " thừa tướng qúa khen rồi, tiểu nữ đâu sánh bằng ái nữ của thừa tướng được nếu so tài cầm chăc tiểu nữ kém xa" Mộ Dung Nhan hạ giọng nói " Mộ Dung Gia , không ngờ ngươi lại dấu nữ nhi kĩ như vậy, một nữ nhi xuất trúng vậy mà dấu bao nhiêu năm giờ mới lộ diện chắc hẳn tứ tiểu thư là viên minh châu sáng lạng nhất nên không muốn ai thấy" Thừa tướng liền nói rồi bỗ vai tướng quân Mộ Dung Gia " ngươi quá khen rồi, nữ nhi ta làm sao sánh bằng Hân Phượng Quận Chúđược " Mộ Dung Gia vuốt râu cười rồi nói " Tứ muội, tài đánh đàn vẫn không giảm mà còn tăng lên không ít " Mộ Dung Phong lên tiếng khen ngợi " tam ca quá khen rồi " Mộ Dung Nhan nói. Từ nãy giờ nfng cảm thấy có hai ánh mắt một lạnh ,một ánh mắt sắc bén nhìn nàng từ lấy giờ không biết ở đây nàng định dùng phật quang phổ nhưng sợ người phát hiện nên đàng quang sát nhưng không thấy gì đành bỏ cuộc Mộ Dung Thành thấy Mộ Dung Nhan khác lạ liền lên tiếng hỏi nhưng lại được Mộ Dung Nhan nói cho biết bằng ánh mắt " có hai ánh mắt đang theo dõi muội " " muội đừng lo.đại ca sẽ bảo vệ muội" *********************** Sau một canh giờ chưa phát hiện gì thuyền cũng cập bến "Thành Nhi , mấy huynh con đưa Nhan Nhi hồi phủ trước đi , ta vào cung bẩm báo chuyện rồi về sau " Mộ Dung Gia nói xong rồi lên ngựa chạy tới.hoành cung " Nhan Nhi chúng ta hồi phủ thôi" Mộ Dung Thành lên tiếng , rồi đợ Mộ Dung Nhan lên xe ngựa Lúc này ánh mắt lạnh lùng mà vừa nãy Mọ Dung anhan tìm kiếm đi ra bên nên cạnh cũng là Một ánh mắt sắt bén cả hai ngươi nhìn nhau cười " không ngờ , tứ tiểu thư lại có tài đánh đàn hơi người vậy. Lâm ngươi thấy nàng ta thế nào" Nam cung Lăng hỏi Người bên cạnh " ta thấy nàng ta có mổn thứ gì đó rất là thần bí " Lăng Lâm nói nhưng ánh mắt cứ hướng theo chiếc xe Sau khi về phủ Mộ Dung Nhan hồi phủ tắm gọi rồi đến chỗ tổ mẫu mang theo tượng phật quan âm đi vào " Nhan Nhi, thỉnh an tổ mẫu" Mộ Dung Nhan hành lễ " Nhan Nhi , lại đây " lão phu nhân vẫy tay gọi Mộ Dung Nhan ngồi cạnh " tổ mẫu hôm nay con đi chùa ,con xin được tượng phật này liền mang về tặng người " " Nhan Nhi hiếu thảo quá, bức tượng rất đẹp " lão phu nhân mỉm cười