Tiểu Thư Cappuccino

Chương 42 : Bí mật sợi dây chuyền Espresso

CHƯƠNG 39: Bí mật sợi dây chuyền Espresso - “Tiên, hôm nay đi đâu mà xinh thế?” - “He he, hôm nay là sinh nhật Minh mà, phải xinh chứ ^^” - “Sinh nhật cá sấu á???” - “Cá sấu?” - “À, ý tớ là Hoàng Minh á.” Sao mình lại không biết sinh nhật hắn nhỉ? - “Ô hô, hóa ra Minh có biệt danh là cá sấu, sao tớ không biết nhỉ?” - “À...” - “Thường thì mọi năm cậu ấy chỉ tổ chức trong nhà với bố mẹ thôi, hôm nay tớ sẽ đến phá đám. Cậu đến chứ?” - “Không... tớ...” - “Đến đi mà, phá nhiều người mới vui.” - “Thôi cậu phá một mình đi, mình cậu cũng đủ trấn động rồi mà. Với cả hôm nay tớ... bận lắm, tớ không đi chơi được đâu.” - “Oe, tiếc nhỉ... Hay cậu đi mua quà cho Minh cùng tớ đi.” - “A... tớ...” “Trời nắng,trời nắng, thỏ đi tắm nắng.” - “Duy à.” - “Rảnh không? Sang nhà tớ ngay nhé!” - “Làm gì vậy?” - “Thì cứ sang đi, nhanh nhá.” - “Ừ.” - Cậu phải đi đâu à?” - “Tớ phải sang nhà Duy bây giờ, không đi cùng cậu được rồi.” - “Thế thôi vậy. Tớ đi nhé. Bye!!” Không hiểu Duy gọi tôi sang nhà làm gì mà có vẻ bí ẩn lắm. Hừ, sang thì sang, khá nhất thì tôi không phải đi chọn quà cho đồ chết dẫm kia cùng Tiên là được. Ầy, bạn Duy này, sao lại để cổng toang hoác ra thế kia? Nhỡ có trộm thì sao? Nhà đã giàu thì chớ! Ơ hơ hơ, cái Lamborghini này... Hoàng Minh? - “Đến rồi đó hả? Mau vào nhà đi, tiện thể đóng hộ cái cửa luôn.” - “Duy, ở đây có cả...” - “Ừ, hắn cũng đến.” - “Ủa tớ đã nói xong đâu mà cậu trả lời?” - “Tớ thừa biết cậu hỏi cái gì. Vào nhà đi.” Tôi ghét cái câu “thừa biết” thế không biết. Y hệt của Hoàng Minh tự cao tự đại! - “Ơ... cô.” - “An, ngồi đi con.” - cô Mai vẫy tay ra hiệu tôi ngồi xuống. Hôm nay sao cô lại ở nhà nhỉ? Còn Hoàng Minh nữa, hắn đến đây làm gì, còn nhìn tôi với vẻ khá ngạc nhiên. - “Hôm nay cô quyết định nói cho các con biết một số chuyện của cô và mẹ các con, có liên quan đến sợi dây chuyền mà các con đang đeo. Thực ra chuyện này chẳng có gì tốt đẹp để kể lại, nhưng vì Duy nó nài nỉ cô quá nên cô mới kể.” - “Vâng, cô kể đi.” - “Trước kia, cô và mẹ của An là bạn thân, chuyện này các con cũng biết, đúng không? Nhưng thực ra vẫn còn một người nữa. Đó là Minh Nguyệt, mẹ của Minh.” - “Mẹ của Hoàng Minh? - “Ừ. Trước đó, ba người bọn cô là ba người bạn rất thân, bọn cô học cùng lớp và bắt đầu thân nhau khi cùng tham gia câu lạc bộ Espresso, cô thích cà phê Latte, mẹ An thích cappuccino. Vì thế mà cả ba xây ý chí cùng nhau mở một nhà hàng Cà phê Ý. Để chứng nhận cho ước mơ này, ba người đã đi đặt ba chiếc vòng hình tách cà phê nhỏ, phía sau có khắc chữ cái đầu của tên mỗi người: H-M-N tức là Hoài-Mai-Nguyệt, còn hứa với nhau sẽ tặng lại sợi dây chuyền này cho đứa con đầu lòng của mình, để nó kế thừa tài năng cảm thụ espresso.” - “Vậy tại sao cô và mẹ con không nhắc đến cô Nguyệt bao giờ?” - “Ba người bọn cô cùng yêu một người đàn ông. Sau bao cuộc cãi vã, bọn cô quyết định không ai yêu người đàn ông kia nữa để giữ vững tình bạn. Thế nhưng khi người đó bảo yêu Nguyệt, cô ấy liền bỏ tình bạn của bọn cô để theo người đàn ông kia. Vì thế cô và Hoài đã quay lưng với Nguyệt, vì sự phản bội của cô ấy. Ngay sau đó một tháng, hai người họ tổ chức đám cưới, nhưng không lâu sau li dị vì người đàn ông ngoại tình, Nguyệt bỏ ra nước ngoài, để lại đây một đứa con trai, nhờ gia đình họ Hoàng, cũng là bạn khá thân của ba người bọn cô nuôi dưỡng. Và... Nguyệt đã qua đời cách đây gần một năm.” - “Như vậy, đứa con trai bị bỏ lại là cháu. Còn người đàn ông kia...” - “Đúng vậy, là bố ruột của con - Vương Trí Long.” Hoàng Minh lặng ngắt, đôi mắt vô hồn nhìn như không nhìn... Bố của Hoàng Minh, ông ấy tàn nhẫn quá. Tôi lại thấy Hoàng Minh trở nên nhỏ bé rồi, hắn lại thu mình vào thế giới riêng mà không ai có thể phạm đến. - “Chỉ có thế thôi đúng không? Vậy cháu về đây.” - Hoàng Minh quay ngoắt người đi về. Ấy chết quên mất, hôm nay chị Hà dặn tôi đi làm sớm nửa tiếng vì có bà chủ lớn ghé tiệm. Chết tôi rồi!! - “Cô, con phải về đây, việc gấp lắm, bye cô nhé. Tớ về đây Duy!” - “Có gì mà gấp vậy?” - “Muộn giờ làm rồi.” - “Cậu vẫn làm ở đấy à? Tớ bảo nghỉ đi mà, cậu không đủ sức đâu. An, An!!” God ơi xin người cho con đôi cánh, mà kiểu này có cánh cũng chẳng kịp _ Làm sao tôi nghỉ làm ở đấy được chứ? Nếu nghỉ thì lấy đâu ra tiền mà ăn với chơi? Lại còn tiền học ở trường nữa, tôi không muốn làm gánh nặng cho dì Huệ nên tháng nào cũng tự trả một nửa số tiền, nói dối dì là học phụ đạo ở trường rẻ hơn ở ngoài để dì yên tâm. - “Chị, em có mặt!” - “Cô! Vào đây cho tôi. Cô nhìn đồng hồ xem mấy giờ rồi? Cô nghĩ đây là chỗ chơi hả? Trễ tận gần một tiếng đồng hồ.” - “Dạ cô, con không cố ý đến muộn đâu ạ. Tại vì... tại vì...” - “Không nói nhiều. Đã mắc lỗi lại còn chống chế. Cô bị đuổi việc!” - “Cô... con xin lỗi. Con hứa đây là là lần duy nhất, sẽ không có lần sau đâu ạ.” - “Hà, treo biển tuyển nhân viên đi nhé.” - “Cô...” - “Còn cô vào kia nhận tiền lương tháng này và về đi.” Bà chủ lớn hung dữ quá, dù đã cố nài nỉ nhưng quyết định cuối cùng là tôi vẫn bị đuổi. Haizz, khó lắm mới tìm được công việc tốt như vậy, thế mà giờ lại mất việc. Tôi phải cấp tốc tìm một chỗ làm mới, ngay lập tức. * * * - “Dì, con về rồi.” ... - “Dì ơi.” ... - “Dì ở đâu vậy? Ơ, dì! Dì tỉnh lại đi dì. Dì!!” Tôi phải gọi xe cấp cứu đưa dì Huệ vào bệnh viện. Không hiểu sao dì lại ngất xỉu ở trong bếp. Tôi lo quá. - “Cháu là người thân của cô Trần Thu Huệ đúng không?” - “Vâng. Dì cháu làm sao vậy bác sĩ?” - “Hồi nãy cô ấy bị đau quá nên ngất. Giờ không sao rồi.” - “Đau quá?” - “Cháu không biết gì à? Dì cháu bị viêm dạ dày từ lâu rồi, vẫn còn bệnh án ở viện này mà.” - “Viêm dạ dày ạ?” - “Ừ, mấy lần vào đây đã bảo phải ăn uống điều độ đúng giờ giấc mà không nghe. Nếu cứ như vậy sẽ dẫn đến ung thư dạ dày mất.” Ung thư dạ dày... Mẹ tôi đã qua đời vì căn bệnh này. Tôi tuyệt đối không thể để dì Huệ là người tiếp theo, tôi chỉ còn mỗi dì thôi. - “Vậy giờ phải làm gì ạ?” - “Cần làm việc và ăn uống điều độ, không nhịn ăn sáng, không vừa ăn vừa làm việc, không ăn những thức ăn quá chua, cay,...” - “Vâng, bác sĩ. Vậy bây giờ dì cháu về được chưa?” - “Được rồi. Nhưng trước đó cháu phải ra kia hoàn tất thủ tục nhập viện và nộp viện phí nữa. Sau khi đưa dì về nhớ mua đủ các loại thuốc trong đơn và uống theo chỉ dẫn là ổn.” Cũng may là tôi đem theo tiền, vì hồi nãy bị đuổi việc nên nhận nửa tháng lương của tháng này. Viện phí với thuốc mắc thật. - “Dì nghe bác sĩ dặn gì chưa? Phải ăn uống điều độ, không nhịn bữa sáng. Đặc biệt là không ăn đồ chua cay, món gì của dì cũng đỏ quẹt màu ớt không à, bảo sao bị đau dạ dày. Đã bao nhiêu lần con dặn dì là không nên ăn quá cay rồi mà dì không chịu nghe cơ.” - “Rồi rồi dì biết rồi. Con cứ như bà ngoại vậy, nói rõ lắm, chỉ khổ dì với mẹ con.” - “Nói nhiều thế mà dì có nghe đâu. Bắt đầu từ hôm nay con không cho dì ăn đồ cay nữa. Lúc ăn cơm dì cũng không được ôm cái laptop bên cạnh, phải ăn xong mới được làm việc.” - “Trời ơi đây có phải cháu tôi không thế _ ” - “Chị An về rồi!!” - “Ủa Jun...” Chết, lúc nãy đưa dì Huệ vào viện mà quên mất không đón thằng Jun, thế sao nó lại về nhà được? - “Cậu và dì Huệ vừa đi đâu đấy? Lúc nãy tớ di qua trường của Jun, thấy 6 giờ rồi mà nó vẫn đứng ở cổng trường nên đưa về.” - “May quá, cảm ơn Duy nhé, lúc nãy cô bận chút việc nên không đón được nó. Mẹ xin lỗi Jun nha!!” - “Thôi vào nhà đi, con đói rồi dì. Cậu vào nhà ăn cùng luôn nhá.” ..... - “An, sao vậy? Từ lúc đi về đến giờ, đến cả lúc ăn cơm cậu cứ đăm chiêu mãi. Cậu lại gặp rắc rối gì à?” - “Rắc rối gì đâu. Cậu chỉ được cái giỏi suy diễn.” - “Giấu ai chứ không giấu nổi tớ đâu. Tớ chơi với cậu bao nhiêu năm thế chẳng lẽ lại không nhận ra điều này à?” - “Sao tớ phải giấu chứ. Tớ làm gì có gì mà giấu. Cậu thừa biết tớ là người ruột để ngoài da mà.” - “Ờ, chính vì ruột để ngoài da cho nên buồn vui gì cậu thể hiện hết ra ngoài, tớ thấy hết rồi. Nào, nói đi, có chuyện gì?” - “Đã bảo là không có chuyện gì rồi mà.” - “Cậu có còn coi tớ là bạn thân nữa không đấy? Nếu còn thì mau khai ra.” - “Tớ... bị đuổi việc rồi.” - “Càng tốt chứ sao. Cậu cần tập trung thời gian cho việc học.” - “Nhưng mà không phải lúc này.” - “Là sao? Dì Huệ gặp khó khăn trong tài chính à?” - “... Tớ cũng không biết nữa, chỉ thấy dạo này dì làm việc nhiều lắm, nhiều gấp nhiều lần so với hồi trước. Vừa về nhà đã làm, ăn cơm cũng làm, còn thức khuya để làm việc, mặc dù tình yêu lớn nhất của dì là ngủ. Hôm nay dì bị đau dạ dày ngất ở trong nhà, tớ phải đưa dì vào viện.” - “Vậy hóa ra lúc nãy cậu và dì Huệ từ viện về à?” - “Ừ...” - “Nghe này, có thể do đợt này công ty có nhiều việc nên dì Huệ phải làm nhiều thôi, không hẳn là do tài chính đâu.” - “Nhưng mà tớ vẫn muốn tìm một công việc để tự chi trả những khoản lặt vặt của mình, không phải xin dì. Dì một thân một mình nuôi Jun, nay lại phải nuôi thêm tớ nữa, tớ phải tập cách sống tự lập càng sớm càng tốt.” - “Nếu cậu không đủ tiền tiêu tớ có thể cho cậu mà.” - “Không được! Tớ không muốn phụ thuộc vào người khác. Tớ sẽ tự kiếm ra tiền.” - “Nhưng vừa học vừa làm, cậu không đủ sức đâu. Nghe tớ đi, đừng kiếm việc làm nữa. Cứ coi như tớ cho cậu vay đi, khi nào lớn đi làm rồi cậu trả lại cũng được.” - “Tớ biết ngay cậu sẽ nói thế mà. Vì thế tớ không muốn nói cho cậu biết.” - “Nhìn cậu đăm chiêu mệt mỏi, tớ... đau lòng lắm. Trước kia có bao giờ cậu phải suy nghĩ nhiều thế này đâu. Gặp chuyện gì khó khăn cũng oang oác mồm lên kể lể, sau đó lại toe toét được luôn.” - “À... muộn rồi đấy, cậu còn không về đi à?” - “Hừ. Tại lúc trước tớ hay đuổi cậu nên giờ cậu trả đũa đúng không.” - “Ờ. Mau về đi.” * * * [Lớp 11A15] - “Cá sấu, cá sấu, nhìn xem, cái vòng này có đẹp không?” 0_o - “Đã bảo đừng có gọi tôi như thế rồi cơ mà.” - “Ủa Tiên, sao cậu biết Hoàng Minh là cá sấu?” - “Là An nói. Lần trước cậu ấy buột miệng hỏi nên tớ mới biết Minh có tên là cá sấu. Công nhận giống nha, người đâu mà hung dữ, nguy hiểm vậy, tên cá sấu là đúng rồi. Ha ha ha, cá sấu, cá sấu,...” - “Có im đi không thì bảo?” - “Không im đấy. Mọi người gọi được, sao tớ lại không gọi được?” - “Tiên... Từ trước đến giờ có mỗi An gọi Hoàng Minh là cá sấu thôi, còn chẳng ai gọi thế cả.” - “Vậy hả... Vậy... tớ sẽ gọi. Thế là có hai người kêu tên xấu của Minh ra. Ha ha...” Đúng là trước giờ chỉ có mình tôi gọi hắn là cá sấu. Giờ lại có đứa con gái khác gọi Minh bằng cái tên riêng tôi đặt cho hắn, cảm thấy cái tên không còn là của riêng mình nữa rồi. Hoàng Minh cũng chẳng nói gì nữa, vậy có nghĩa là hắn đồng ý với cách gọi của Tiên, cách gọi của riêng tôi dành cho hắn... - “Các em trật tự, để cô triển khai hoạt động tuần tới, chúng ta sẽ có một hoạt động khá mới mẻ đây.”