Tiểu Thư Cappuccino
Chương 39 : Lại là thanh mai trúc mã?
CHƯƠNG 36: Lại là thanh mai trúc mã?
- “An, làm được bài chứ?”
- “Cũng bình thường.”
- “Bình thường là thế nào? Bọn tớ ôn cho cậu kĩ vậy mà.”
- “Này rùa, hôm qua tôi bồi bổ cho cậu như thế mà dám làm bài bình thường hả?”
- “Tôi về nhà đây, chào mọi người.”
- “==” Dám không trả lời tôi à?”
- “Minh, cậu làm gì vậy? Đừng có hành động kiểu như vậy với An.”
- “Cậu biết gì.”
- “Cậu không thể nói năng nhẹ nhàng hơn được à?”
- “Tôi không biết làm những thứ như vậy.”
- “.....”
Họ lại cãi nhau rồi, tôi mệt mỏi quá. Cả tối qua tôi cứ nghĩ đến người bố ruột của Hoàng Minh. Minh là con trai ông Long, mà ông ấy là người hại chết ba tôi... Bây giờ tôi không biết nên nói chuyện với Hoàng Minh như thế nào nữa. Tôi biết hắn chẳng gây ra lỗi gì, nhưng cứ nghĩ đến cậu ta là con ruột của ông Long, tôi lại thấy buồn, thấy khó chịu, thấy bực bội. Làm sao tôi có thể làm bạn với con trai của kẻ thù chứ? Tôi thật sự rất căm ghét ông Long, vì đã cướp đi người ruột thịt cuối cùng trong gia đình tôi. Tôi thương ba lắm, tối qua tôi đã khóc rất nhiều, đến nỗi mắt sưng húp lên, làm bốn cái đuôi kia hỏi suốt từ đầu giờ.
- “Ê rùa, cả ngày hôm nay cậu làm sao vậy?”
- “...”
- “Sao tôi hỏi cậu không nói?”
- “...”
- “Này, cậu giả điếc đấy à?”
- “...”
- “Đứng lại cho tôi. Nói đi, cậu có chuyện gì? Có liên quan đến chuyện tối hôm qua không? Ông ta đã dọa dẫm gì cậu à?
- “Thôi đi! Tôi mệt lắm, tôi không muốn nói nhiều.”
- “Thế cậu bị làm sao?”
- “...”
- “Hoài An! Tôi bảo cậu nói cơ mà. Có ai làm gì cậu à?”
- “Tôi không muốn nghe nữa. Tôi ghét cậu!”
- “Cậu không hề ghét tôi.”
- “Tôi ghét cậu, kể cả trước kia, kể cả bây giờ, tôi vẫn ghét cậu. Tôi nói câu này nhiều lần rồi mà cậu không hiểu à?”
- “Nói dối!”
- “Tùy cậu thôi...”
- “Tại sao ghét tôi?”
- “...”
- “TÔI HỎI TẠI SAO GHÉT TÔI???”
- “Tôi ghét kiểu nổi khùng lên của cậu, ghét sự áp đặt của cậu, ghét tính kiêu ngạo của cậu. Tôi ghét hết. Tôi ghét cậu. Ghét cả bố cậu nữa!!”
- “Bố tôi? Nói đi, ông ta làm gì cậu?”
- “Không cần cậu quan tâm. Đi đi.”
- “Sao cậu bướng thế nhỉ? Tôi hỏi thì cậu phải trả lời chứ.”
- “Lại áp đặt. Cậu nên biết là trái đất này không xoay quanh một mình cậu đâu.”
- “Cậu thì sao. Cậu là một đứa ương ngạnh, cứng đầu, khó bảo, chây lì. Cậu thật ngu ngốc!”
- “Ừ! Tôi ngu, tốt hơn hết là cậu đừng nói chuyện với người ngu như tôi, kẻo làm hỏng cái thanh danh của cậu!”
- “Cậu... Đúng, tôi không nên nói chuyện với cậu!”
- “Minh!!” - một cô gái chạy từ ngoài cổng trường vào, ôm trầm lấy Hoàng Minh. Oái, cô ấy là...
- “Bỏ ra. Sao cậu lại ở đây? Cậu đang ở Mĩ cơ mà.”
- “Nhớ Minh quá nên về. Ủa? Cậu... Hoài An? Cậu học trường này hả?”
- “Ừ...”
- “Trời, trùng hợp quá. Minh, đây là An, người bạn Tiên mới quen hôm qua, khi bị lạc đường ^^”
- “Lôi thôi quá, về đi.”
- “Tiên chờ Minh nãy giờ mà, về chung đi. An, bọn mình đi chung đi.”
- “Thôi, mình có việc phải đi đường khác, cậu cứ về đi.”
- “Ừ, thôi vậy. Minh, mình về thôi! ^^”
Não bộ trì trệ...
Sao Thủy Tiên lại xuất hiện ở đây nhỉ? Có vẻ cậu ấy rất thân với Hoàng Minh. Nhìn họ bá vai bá cổ nhau mà... khó chịu ghê cơ. Kệ xác, tôi mệt lắm rồi, tôi không muốn thấy mặt tên cá sấu oan gia đấy đâu.
Cơ mà sao tôi chóng mặt thế, chắc tại trời nắng quá đây mà. Ừ, trời nắng mà mắt tôi lại tối sầm chẳng nhìn thấy gì nữa, tôi mệt quá...
[Bệnh viện]
- “Tỉnh rồi hả, cậu làm mọi người lo lắng quá đấy.”
- “Tôi... Ơ đây là bệnh viện?”
- “Sáng nay cậu bị xỉu ở trước cổng trường, bọn tớ phải đưa cậu vào viện ngay. Bác sĩ bảo cậu làm việc quá sức, cơ thể bị suy nhược.”
- “Mấy ngày ôn thi cậu thức đêm học bài đúng không? Đã bảo học ban ngày bọn tớ dạy là đủ giỏi rồi, đừng có học nhiều quá, cậu có phải thánh đâu.”
- “Vào năm học nghỉ làm ở Moon cafe đi.”
- “Sao phải nghỉ?”
- “Còn sao nữa? Cậu không đủ sức đâu. Vừa học vừa làm, làm sao cậu chịu được, mới có một kì thi cuối năm thôi mà đã xỉu cả ra rồi, năm sau phải học nhiều lắm đấy.”
- “Nhưng mà tớ thích...”
- “Ngó gì? Mấy công chúa nhà cậu đi ra ngoài mua đồ ăn, quay lại ngay ấy mà.”
Ờ đúng rồi, thảo nào tôi cứ thấy thiếu thiếu...
Kia rồi, vừa nhắc xong đã thấy năm con giặc cái lao vào phòng như lũ quét, họ đã ở đây cả rồi, đông đủ quá, nhưng tôi vẫn thấy thiếu...
- “Con này mày quyết tâm thoát kiếp mù chữ đấy hả?”
- “Hay mày muốn tự tử theo cách đặc biệt?”
- “Trời ơi, tao xỉu có tí thôi mà chúng mày cứ nhặng cả lên.”
- “Có tí là thế nào? Cả người mày nóng rực lên, vào truyền hai chai nước mãi mới tỉnh lại, da dẻ thì xanh xao hẳn đi.”
- “Kiểu này bọn tao quyết tâm biến mày thành lợn, dạo này trông mày ốm quá.”
- “Ơ mà một cái đuôi nữa đâu rồi ý nhỉ?”
- “Đuôi nào?”
- “Thì... cái đuôi ý. Bình thường có bốn cái, sao ở đây còn có ba thôi, Hoàng Minh đâu rồi?”
- “Ờ nhỉ, bình thường đã túm tụm vào đây để mắng Hoài An rồi mà.”
- “Này, hai người chia tay rồi hả?”
- “Mày bị điên à? Tao cả hắn có là cái gì đâu mà chia tay.”
- “Ờ thế chúng mày... giận nhau à?”
- “Có phải trẻ con đâu mà giận với chả dỗi.”
- “Thế tại sao Hoàng Minh không đến?”
- “Sao mày hỏi tao, tao có phải mẹ hắn đâu mà biết!”
Bực mình! Hỏi gì mà hỏi lắm. Cái đồ cá sấu chết dẫm đấy mải đi cùng với người đẹp rồi, chẳng biết trời đất là gì nữa đâu. Tự nhiên lại khó chịu thế, có khi phải truyền thêm chai nước nữa, khó chịu quá đi, bực mình quá đi, aissss!
Làm người ốm sướng thật, ăn uống cứ gọi là tẹt ga. Các bạn hiền cứ biếu xén liên tục, làm tôi dù không muốn lắm vẫn cứ phải ăn thôi.
- “Ê, cậu phải ăn hết mấy hộp caramen này trong ngày hôn nay đấy, mai tớ sẽ mua sữa chua.”
- “À... tớ buồn ngủ quá. Bắt tớ vừa ngủ vừa ăn à?”
- “Ờ thế ngủ dậy thì ăn tiếp. Ăn nhiều vào, mới bù được năng lượng bị mất.”
==”
Tôi nghĩ lại rồi, làm người ốm có vẻ không thích lắm.
Từ chiều đến giờ tôi bị nhồi như nhồi lợn, ăn đủ các món trên đời, bụng tôi trương phình lên rồi. Đã thế còn không cho tôi về nhà, cứ bắt nằm trong viện hết ngày mai, có phải bệnh nan y đâu mà phải nằm lại viện, bọn này rất hay quan trọng hóa vấn đề, chỉ khổ tôi thôi. Không khéo đến lúc ra khỏi viện tôi không còn là tôi nữa, là một con heo quay T_T
Tôi nằm trên giường vói xung quanh là ba “vệ sĩ”, tôi có cảm giác như mình là một công chúa thực sự vậy, rất thú vị, có điều nếu là bốn người sẽ vui hơn... Nhìn ba thằng con trai ngủ gà ngủ gật quanh giường mà tôi phải phì cười. Ai đời con trai lớn tồng ngồng rồi mà ngủ như trẻ con ế, người thì chu mỏ, người thì ôm chặt cái gối như ôm gấu bông, người thì gác chân gác tay đủ dáng, tự nhiên như ở nhà. Trông buồn cười chết đi được. Hà hà, không biết cá sấu lúc ngủ trông như thế nào nhỉ, tôi chưa nhìn thấy hắn ngủ bao giờ. Vừa ngủ vừa mút tay chăng, hay ngoáy mũi, hay chảy dãi? Ây xời, kệ xác, việc gì tôi phải biết!
Oái, hình như ở cửa có bóng người, chẳng lẽ trộm chăng? Bệnh viện vip như thế này mà cũng có trộm à? Dì Huệ dạy nếu thấy có trộm mà không chạy được thì phải nhắm mắt làm thinh, cứ để cho nó lấy đồ đi rồi báo cảnh sát sau, tuyệt đối không được la hét, nếu không mất mạng như chơi. Vì thế tôi nhắm tịt mắt lại. Sợ quá, tôi cảm nhận được bước chân của tên trộm, dù nó rất nhẹ thôi. Không biết anh trộm lấy được gì rồi, lấy nhanh nhanh đi tôi sợ quá rồi đây, tóc gáy cứ dựng ngược cả lên. Anh trộm này có vẻ không được chuyên nghiệp lắm thì phải, lấy mãi không xong tí đồ, đã bày ra à lấy còn không lấy nhanh đi, ở lại làm gì nữa, muốn dọa người ta ngất thêm phát nữa à?
Oái oái, tôi cảm nhận được khoảng không trước mắt mình tối lại, hình như tên trộm đang tới gần giường tôi để khoắng đồ. Anh trộm ơi anh đại từ đại bi, anh lấy được cái gì thì lấy hết đi, đừng có giết tôi. Cơ mà người anh thơm ghê nhỉ, mùi này quen quen, anh có khiếu chọn nước hoa đấy. Mà thôi anh khoắng nhanh lên tôi sợ lắm rồi ạ... May quá, hết tối rồi, chắc anh trộm khoắng xong đồ rồi. Hu hu coi như xong cái s4 T_T
Im lặng quá, không biết anh trộm đi chưa, tôi chẳng dám mở mắt ra nữa. Anh trộm ơi, nếu có lỡ thấy tôi mở mắt thì anh coi như không biết nhé, tôi thề tôi sẽ không hét lên đâu, đừng hại tôi. Tôi mở mắt đấy.
Một mắt...
Hai mắt...
Phù, “anh ấy” đi thật rồi. Tôi nhận thấy có sự khác khác, nhưng hình như không phải vì thiếu đồ. Ơ sao lại không thiếu đồ nhỉ, anh trộm lấy gì thế? Tôi còn nhìn thấy bên cạnh mình có cốc cappuccino vẫn còn nóng hổi. Anh trộm này sành điệu ghê, đi ăn trộm còn mang cả cà phê đi uống, mà cà phê pha máy hẳn hoi nhá. Vào chẳng khoắng được tí đồ nào còn để quên cóc cà phê, khổ thân chưa. Thôi thì tôi uống hộ vậy ^^
*****
[Lớp 10A15]
“RUỲNH RUỲNH...!!”
Bốn mươi lăm con người không hẹn mà cùng lúc đổ cái “rầm” xuống sàn, làm trấn động cục bộ, khiến đàn kiến hoang mang bò ra khỏi tổ, khiến lá ngoài sân rụng như mưa tuyết, khiến các lớp xung quanh tưởng có động đất mà nháo nhào chạy hết xuống sân, khiến thầy hiệu phó phải gọi loa xem có chuyện gì xảy ra...
- “HOÀI AN ĐƯỢC HỌC SINH GIỎI Á???”
- “An, mày thành siêu nhân thật rồi.”
- “Học hành đến xỉu cả ra thì không giỏi mới lạ.”
- “An công chúa siêu quá!!”
- “Kiểu này là phải khao à nha.”
.....
==” - kiến
==” - học sinh lớp khác
==” - thầy hiệu phó
- “LỚP NÀY MUỐN PHẢN ĐỘNG HẢ? CÓ MỖI CHUYỆN NÀY THÔI MÀ CŨNG ẦM CẢ LÊN. CÓ MUỐN TÔI TRỪ HẾT ĐIỂM THI ĐUA TUẦN NÀY KHÔNG?!!”
-“Ấy ấy thầy đừng nóng, là học sinh xúc động quá thôi mà.”
- “Cô dạy dạy dỗ học sinh cho cẩn thận vào đấy, không tôi trừ thi đua, trừ lương. Oke?”
- “Oke thầy ^^”
Cả đời đây là lần thứ hai tôi được học sinh giỏi, lần thứ nhất là lớp 1 ==” Quả thực tôi thấy phục mình ghê cơ, người đâu mà giỏi thế không biết. Đã không học thì thôi, đã học là phải học cho ra trò. Thế này mới xứng với danh hiệu công chúa của trường chứ, vừa xinh đẹp, vừa học giỏi. Khà khà khà...
- “An, Feeling Tea nhé?”
- “Oke!”
Tập đoàn chúng tôi kéo nhau vào Feeling Tea để quậy phá, ủa, cá sấu cũng đi à, tôi không thích. Cả tuần nay tôi và hắn không nói chuyện với nhau, mọi người thấy rõ việc đó vì chúng tôi ngồi cùng bàn, cả ngày không nói với nhau một câu chắc chắn có vấn đề. Mỗi lần nhìn thấy hắn, tôi lại đau lắm, tôi nhớ ba tôi, tôi hận bố của Hoàng Minh. Được cái cậu ta lại rất giống bố, cho nên tôi ghét luôn cả Hoàng Minh, cho chết, ai bảo giống bố cho lắm vào, bị tôi ghét là phải.
- “Minh!! Hôm nay Minh tổng kết năm học rồi đúng không? Mình đi chơi đi ^^” - Thủy Tiên từ đâu chạy tới, nắm lấy tay cá sấu. Ôi ôi sao tôi lại thấy khó chịu thế này, tôi cần truyền nước, cho tôi đi viện!
- “Ê Minh, đây là ai đấy?”
- “Cậu đến đây làm gì? ==”
- “Rủ Minh đi chơi chứ làm gì. A, Hoài An, hóa ra cậu cùng lớp với Minh của tớ à? Vậy mà không nói, mắc công lần trước tớ giới thiệu.”
- “MINH CỦA TỚ???”
- “0_o mọi người sao thế? Có gì lạ à?” - Thủy Tiên có vẻ không hiểu tại sao mọi người biểu cảm như thế, tôi thấy cô ấy giống như bản sao của tôi vậy ==”
- “Cậu có về không thì bảo? Tôi đã nói đừng có bám theo tôi nữa cơ mà!”
- “Thôi mà Minh, mình đi chơi đi. A, hay cho Tiên đi cùng mọi người nhé?”
- “Ơ... chuyện này...”
- “Mình đi thôi ^^”
- “Này cậu ơi, tớ đã bảo đồng ý đâu.” - Bảo Linh lại lên cơn dở hơi rồi đấy.
- “Ơ... vậy cậu đồng ý nhé? Đi mà...”
- “=.=”
- “Không nói gì là đồng ý rồi. Chơi thôi! À quên, tớ tự giới thiệu, tớ là Thủy Tiên nhé ^^”
- “Thủy Tiên, cậu... là gì của Hoàng Minh thế?” - Hà Anh dò dẫm hỏi. Hôm nay con này lạ nhá, bình thường nó sẽ hành động gióng Bảo Linh lúc nãy cơ.
- “Bọn tớ là thanh mai trúc mã ^^”
b-s�_:3�u P� pan style='font-size:16.0pt;font-family:Tahoma'>
- “Chuyện gì vậy? An, sao cậu còn ở đây?”
- “Tôi quên... quên điện thoại... tôi... quay lại, tôi lấy điện thoại... tôi...”
- “Ở trên bàn kia kìa, con gái gì mà đuểnh đoảng. Thôi để tôi đưa cậu về, cậu toàn làm người khác không được yên tâm gì cả.”
- “Không cần.”
Công ty Vĩ Thành, tập đoàn Thiên Vương, chủ tịch Vương Trí Long...
Đầu tôi nổ tung lên rồi. Thực sự người hãm hại ba tôi là ông ấy, là bố của Hoàng Minh? Hoàng Minh, tại sao cậu lại là con trai của người hại chết ba tôi...
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
155 chương
105 chương
17 chương
166 chương