Tiểu Thư Cappuccino
Chương 3 : Ông trời, ông vẫn chưa ngủ dậy hả? Sao không nghe con gọi dzạ???
*cạch cạch*
Ba mở của phòng tôi. Hix, đang ngủ ngon mà…
- “An à, mai ba đi công tác, ở nhà ngoan nha con gái”
Ba lại thế rồi. Tôi lớn rồi mà, có thể tự chăm sóc cho bản thân, vậy mà cứ lần nào đi công tác ba lại dặn tôi “ở nhà ngoan”
- “Dạ, ba, con biết rồi mà >”<
Tới rồi, cổng trường vẫn mở, may quá. Mình đạp xe cũng vào hạng cao thủ chứ nhỉ!
Tôi đắc ý đi từ từ lên lớp. Vừa hay, chân tôi đặt tới của lớp thì có trống truy bài. *phù* Tuốt lại trang phục đầu tóc, tôi nghênh ngang bước vào chỗ ngồi.
Sao kia? Chỗ của tôi lại có người ngồi? Chẳng lẽ bạn này hôm qua nghỉ nên không biết tôi ngồi đó? Hứ, phải ra dành lại lãnh thổ mới được!
Á, ghế bên cạnh…
Ặc, 1 cô bạn tóc giật điện ngồi ngay chỗ cá sấu “ân nhân”. Hình như, hình như cô giáo mới đổi chỗ thì phải! Hì hì …
Nhức nhối quá, sao mình mẩy nhức nhối thế này. Tôi có cảm giác tất cả ánh mắt đang đâm về phía tôi.
Bình tĩnh nào…
Xoay người 180 độ, rẽ phải và ra phía cửa lớp.
Yes! Rất vui!
Cái biển lớp như chêu tức tôi với dòng chữ 10A9 to tướng!!!
*lêu lêu* >”<
Thỏ ơi, reo đi mà, thỏ ơi! Tôi ước gì đây là 1 cơn ác mộng và chỉ cần nghe tiếng chuông í éo của đồng hồ bé thỏ, tôi hứa sẽ tỉnh dậy ngay lập tức.
Mặt nặng trịch, nóng ran và đỏ lựng lên như món Tôm chiên. Vậy là “con tôm chiên” phải bơi lên tầng 4 để vào đúng chảo của mình. Haiz, Lần này phải cẩn thận, trước khi vào lớp, tôi nhìn lại biển lớp 1 lần. Tấm biển xanh rực rỡ - 10A15 đây rồi. Nhìn lại lần nữa nào, vẫn là 10A15, chính nó. Lần này không nhầm được.
Tôi rụt rè bước vào, nhìn ngay về phía bàn mình. Hê hê, cá sấu đáng hận kia rồi. Dù đã nhìn biển lớp nhưng khi thấy tên cà chớn ngồi kia tôi mới yên tâm. Lần này nếu có vào nhầm lớp nữa thì cả tôi và hắn đều nhầm, không sợ ê mặt như hồi nãy ^^~
Mệt mỏi vào chỗ ngồi, lại nhìn thấy bản mặt nhăn nhăn nhở nhở đáng hận của cá sấu, tôi… úp mặt xuống bàn. Nghĩ lại chuyện mất mặt vừa rồi, tôi không khỏi xúc động, lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, chỉ muốn đâm đầu xuống cống cho đỡ mất mặt. Mà thôi, cống thối kinh, chưa chết vì xấu hổ chắc đã chết vì thối rồi!
- “Stand up!” – Lớp trưởng hot girl cất giọng vàng ngọc chặn lại dòng hồi tưởng của tôi. Cô giáo đến rồi.
- “Good morning class, sit d…”
- “Thưa cô em vào lớp!”
Không ai bảo ai, 42 đôi mắt đồng loạt hướng ra phía của lớp, rất đều, rất đẹp, 1 cảnh tượng rất hùng vĩ! A, cái bạn hôm qua làm quen với tôi đầu tiên kìa. Gì nhỉ? Linh? A đúng rồi, Linh. Nhờ bạn này mà chỉ trong 10 phút ra chơi tôi đã… quen hết cả lớp ==” đặc biệt, tôi được chính thức gia nhập tập đoàn hóng xuyên quốc gia, buôn xuyên quốc tế (mà chẳng hiểu sao được vào) gồm 5 người do nhỏ làm chủ tịch, giờ thêm tôi là 6
Xót xa nhìn lên bằng ánh mắt đồng cảm, thật may mắn khi người đứng kia không phải tôi.
- “Mời em về chỗ nhanh” – ôi dễ tính thật! ♥.♥ – “Thư kí ghi vào sổ đầu cho cô!” – tôi rút lại ý nghĩ vừa rồi ==” Bé Linh tội nghiệp vác cái mặt nặng bằng cả tấn bát cơm thiu vào chỗ ngồi.
- “Ok, sitdown please. Open your book and notebook!”
Lấy vở, lấy vở thôi.
……………..… ???
0___O
“df%^dfhg*fdhg@#$%...!”
=0=”
Xong phim! Tôi… QUÊN BALO RỒI!!!!!!!! T^T
Chết đi cho xong! Hôm nay là cái ngày gì thế trời?!! Không có balo thì học hành kiểu gì đây?
- “Này…”
- “Sao thế sao thế???” – thấy tôi cuống cuồng đơ đơ hoảng hốt loạn xì ngầu cả lên, chủ tịch Linh quay lại hỏi thăm.
- “Tớ… quên, tao không mang cặp sách rồi…”
- “phì…” – aisss >”< tên nào đáng hận vậy? sao dám cười tôi chứ - “Tớ có vở mới này, cầm viết tạm đi”
*đơ…*
A a, “tên đáng hận” vừa cười tôi sao giống… giống thiên thần tôi gặp buổi sáng quá nè! Tôi cảm động nhận lấy cuốn vở của “thiên thần” (bạn cùng bàn của Linh) đưa cho.
- “Ê, ủng hộ mi cái bút nữa này” – Linh nháy mắt tinh nghịch đưa tôi cái bút bi.
Hix, xúc động quá, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều. Sao trong lớp lại có những người dễ thương như thế này chứ! Tôi yêu 10A15 ^v^
- “Đi học có cái cặp sách mà cũng quên, haizzz không hiểu làm được chuyện gì nữa…”
>”< đáng ghét! Liên quan gì đến hắn chứ, đồ cà chớn, chỉ nhân lúc người tốt gặp nạn mới dậu đổ bìm leo, hừ, tôi không chấp, không chấp.
Sao trong lớp lại có loại người như thế này nhỉ! Tôi ghét 10A15 =”= *****
*tùng tùng…..*
aizzz, cuối cùng cũng thoát rồi. 1 ngày nhọ hết cỡ. Phải về nhà nhanh kẻo lại gặp chuyện _
Mở cửa nhà mới nhớ ra hôm nay ba đi công tác, thôi ra hàng ăn vậy. Lết cái xác khô ra đường, tôi rẽ vào 1 hàng bún chả.
-----
Chà chà, ngon thật đấy. Ở Trong Nam người ta làm bún chả có vẻ không giống ngoài này. Xử đẹp dĩa bún trong 15 phút, mọi mệt mỏi bốc hơi từ lúc nào.
Tôi hưng phấn đứng dậy. 12:30, về nhà cũng chẳng có gì làm, thôi thì lượn lờ 1 chút nhỉ?! Từ lúc ra Hà Nội, ba không có thời gian đưa tôi đi thăm thú các nơi, vậy thì tôi tự đi vậy, hí hí ^^~
Google search nào! Địa điểm đầu tiên, đi đâu trước nhỉ? 123456789 đi Văn Miếu trước!
Gọi 1 chiếc taxi và bắt đầu hành trình của mình. Ôi tôi thích cảm giác này, cái cảm giác được tự mình khám phá, lên đường đi tìm miền đất mới thôi!!! >v<
(miền đất mới???)
Ha, tới rồi, thích ghê! Tôi thích thú đi vào cửa, lăng xăng ngó nghiêng chỗ nọ chỗ kia, chụp hình tùm lum. Trường Đại học đầu tiên của Việt Nam là đây, hoành tráng thật…
Kế đó, tôi lượn lờ khắp nơi, hồ Tây, hồ Gươm, phố cổ, Lăng Bác,… chụp nhiều hình đến hết cả pin điện thoại.
Chán. Bắt taxi về nhà vậy
- “Cháu đi đâu?” – chú tài hỏi tôi
- “Cho cháu về…” - ??? Về đâu nhỉ? Chết rồi, tôi mới chuyển đến đây thôi mà, còn chưa kịp học thuộc địa chỉ nhà mới nữa.
- “Dạ chú, con muốn về nhà nhưng con không biết nhà con ở đâu, chú…”
Chú tài nhìn tôi kinh ngạc, chắc đang nghĩ tôi có vấn đề đây mà. Mười mấy tuổi đầu còn không biết nhà mình ở đâu =___=
….. a! đúng rồi, gọi ba! Hỏi ba xem nhà tôi ở đâu ^__^
- “Chú chờ con chút nha, con gọi cho ba.”
Ặc, tiêu rồi, điện thoại tôi hết pin mà. Cái tội chụp nhiều ảnh quá. Mà đời thuở tôi chưa bao giờ học thuộc số điện thoại của ai, kể cả ba tôi, có muốn gọi nhờ điện thoài cũng không được. Aizzz, lần này tiêu thật rồi, biết đi đâu về đâu đây? Tôi ái ngại xuống xe vì …không biết phải đi đâu. Chú taxi kia bị tôi làm cho tức chết
Tôi quên mất, hôm nay là ngày xui xẻo mà, tôi đã định nằm lì trong nhà nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi ra đường. Bây giờ làm sao về nhà? Tôi cũng chẳng có người thân nào ở Hà Nội để… vào sạc nhờ điện thoại. Thế là tôi cứ đi loanh quanh, rẽ lung tung, với hi vọng sẽ nhớ được chút đường về nhà. Cơ mà đường trong Sài Gòn tôi đi đến cả tỉ lần mà vẫn lần bị lạc, huống chi tôi mới ở đây từ hôm qua, lại còn chỉ ở nhà với ở trường chẳng đi đâu.
Loanh quanh một hồi, tôi bắt đầu lo lắng cho số phận của mình, làm sao đây? Tôi đói quá, phải mua tạm thứ gì đó hối lộ dạ dày đại nhân, không để nó áp bức dân lành (là tôi).
*ọc ọc…*
Biết ngay mà, bụng tôi lại biểu tình khi thấy mùi thịt xiên nướng tấn công bộ ngửi của tôi. Xem nào, còn bao nhiêu tiền ta.
*……….*
Ví? Ví tôi đâu rồi? Tôi lục tung cái túi xách mà không thấy ví đâu.
Đang luống cuống thì tôi nghe có tiếng *bộp* khô khốc vang lên. Mặt tôi tái mét, cả người cứng nhắc quay lại phía sau.
Oh GOD!!! Di động của tôi! Nó nhảy dù mạo hiểm, làm văng hết lục phủ ngũ tạng ra rồi T__T
Oh GOD!!! Sim, cái sim, nó bị rơi vào vũng nước ven đường.
Tôi nhặt vội lên lau lau rồi lắp vào máy. Hu hu hu làm sao đây? Đến giờ phút này thì tôi thực sự tuyệt vọng. Chẳng lẽ cuộc đời tôi chấm dứt ở đây sao? Chúa ơi, Bồ Tát ơi, Phật Tổ ơi, Đức mẹ Maria, Tôn Đại Thánh, Chư vị thần tiên,….. các ngài mau hiểm linh, dẫn dắt sinh linh tội nghiệp này trở về nhà.
Nhưng mà… vẫn không có tác dụng. Hix, hết hè rồi mà các ngài đi nghỉ mát vẫn chưa về ư?
Tự nhiên tôi sợ quá! Trời đã tắt nắng, nếu không tìm được đường về nhà, đêm nay tôi sẽ phải ngủ ngoài đường mất.
Trời có gió nhè nhẹ, cảnh vật thanh bình, thơ mộng lạ thường như an ủi tôi rằng: yên tâm đi, trời đẹp thế này, tối nay ngủ ngoài đường sẽ rất mát! Nghĩ đến đây là đủ để tôi tôi ứa nước mắt rồi.
Sau đó, tôi khóc òa lên như đứa trẻ lạc đường (thì đúng là thế mà). Vô dụng thôi, làm gì có ai biết tôi là ai, nhà ở đâu mà đưa về.
- “Ơ, bạn mới? Cậu làm gì ở đây? Sao tự dưng khóc toáng lên ế?”
Á? Thần linh mới đi nghỉ mát về rồi à?
Tôi ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt và nước mũi nhìn lên. Vàng vàng, một màu vàng đến chói mắt. Trước mặt tôi là cả một “cây vàng”. Giày nike vàng, áo vàng, tóc vàng, thiếu mỗi cái quần không phải màu vàng. Dù trời không nắng nhưng cậu ta rực rỡ đến chói mắt.
- “Giúp tôi, giúp tôi … hức … về nhà, uuuuuhuhuhuhu……. Hức hức ……….” – Tôi xúc động quá khóc ré lên, vồ lấy con mồi. Ôi, cảm ơn chúa, cảm ơn bồ tát phật tổ, mẹ Maria Tôn đại thánh, dù các ngài đi nghỉ mát nhưng vẫn hướng về nơi có đứa con nhỏ tội nghiệp này, đã cử 1 thiên thần chỉ đường dẫn lối đưa con về nhà. TvT
- “Ơ… đừng khóc đừng khóc, đừng khóc mà” – “cây vàng” luống cuống, chân tay khuơ loạn lên – “nhưng mà tớ có biết nhà cậu ở đâu đâu mà đưa về? Đọc địa chỉ nhà lên, tớ dẫn về”
- “Nhưng mà… tớ… cũng không biết nhà mình ở đâu. Nếu không tớ đã hỏi đường về nhà rồi. Tớ mới chuyển đến mà.” – đồ thiên thần không có não kia, hỏi ngu thế! >”<
- “ukm…” ….. ….. ….. …..
- “A! Có rồi!” – giật mình, điên rồi chắc – “tớ sẽ dẫn cậu về trường, rồi hỏi cô Trang (cô chủ nhiêm lớp tôi) địa chỉ nhà cậu! Yayaya, đúng rồi, thông minh hết cỡ! Đi, chúng ta đi về trường! ^o^”
Đầu tôi *choang* lên 1 tiếng. Đúng rồi, khá nhất tôi vẫn nhớ tôi là học sinh trường gì mà, chỉ cần hỏi ngươi ta đường về trường THPT Đống Đa là sẽ về được nhà! Trời, vậy mà tôi cứ như con ngốc quanh quẩn ở đây giờ đến 2 tiếng đồng hồ, lại còn khóc lóc thảm thê giữa đường nữa, mất mặt, mất mặt quá!!! T^T - “Cậu dẫn tớ về trường là được rồi, không cần phải hỏi cô đâu, tớ thuộc đường từ trường về nhà mà ^_^”
Hix, cái tên Empty Brain kia, không thấy tôi đạp xe đến trường à mà nghĩ tôi không biết đường từ trường về nhà chứ.
- “Ừ nhỉ, thôi mình về trường.” – Cây vàng cười toe toét.
Thế là tôi, ghế sau ngồi tót sỗ sàng, để đầu vàng đưa vè trường. Hôm nay, tôi rút ra được 1 điều: người ta đầu đen thì não đặc, còn đầu vàng thì… não rỗng!
(p.s: có người đầu đen sì mà não cũng rỗng chẳng kém đấy =)) )
Mà nhá, không hiểu sao, cứ nhìn thấy tên đầu vàng này, tôi lại liên tưởng đến… con milu nhà hàng xóm cũ =V= hành động thì hấp tấp, lúc nào cũng toe toét mừng mừng vui vui như… chó quẫy đuôi, lại còn có bộ tóc vàng chóe y hệt màu lông con milu, chẳng lẽ milu đầu thai hiện hình? Tôi thực sự không có ý bêu xấu hình tượng của “ân nhân” nhưng giống quá, biết làm thế nào?! Cậu ta mà nghe được suy nghĩ của tôi thì tôi chỉ có nước đi đầu xuống đất!
Suốt dọc đường đi, “Milu đầu vàng” nói rõ lắm làm tôi đau cả đầu. Nói chán cậu ta lại hát. Sao lại có con trai như cậu ta chứ =”=
- “Đến trường rồi!” – Lại cười, bó tay – “nhà cậu đi đường nào tớ chở về luôn ^^”
- “À… ờ. Cậu ra khỏi ngõ, rẽ trái,…” – Ôi ôi tốt bụng quá, còn đưa tôi về tận nhà. Cậu đúng là “thiên sứ milu giáng trần” mà! ^o^
- “Cảm ơn cậu nhiều nhiều a. Cậu có muốn uống nước hoa quả không?” – Phải “trả ơn” người tốt mới được.
- “Thực ra thì tớ ghét nước hoa quả lắm. Với cả bây giờ phải về nhà chuẩn bị đi học thêm nữa. Thôi tớ về luôn đây! Bye”
- “Ừ, bye”
Quẳng cho tôi 1 nụ cười tỏa nắng, milu đầu vàng cưỡi xe đi thẳng.
Hix, cái tên đầu não phẳng này, có cần phải thật thà như thế không? Có ghét cũng không cần phải xổ ra như thế chứ. Hừ…
Mệt kinh khủng, hôm nay đúng là xui tận mạng. Tôi đang chuẩn bị đóng cổng thì bỗng có bàn tay chặn lại.
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
71 chương
11 chương
103 chương