Nhận được tin cô đến khảo sát, từng người của Thê Mệnh phái đến chào mừng. Đứng trước cửa lớn của Tử Diên điện, cô tự tin bước vào Dưới chân cô là thảm đỏ được trải dài từ trên xuống dưới, xung quanh là những đệ tử của Thê Mệnh phái xếp thành hàng ngay ngắn lại với nhau, ai nấy đều rất nghiêm trang. Ở trên đài Tử Diên là vị môn chủ của Thê Mệnh phái cùng với các trưởng lão. Nghe nói vị môn chủ này không cưới thê tử nên không có con, chỉ có chức danh môn chủ với các vị trưởng lão - Hoan Nghênh Minh Chủ Đến Thê Mệnh Phái! Kính Chúc Minh Chủ Thuận Sông Thuận Thuyền! Đám đệ tử hô to như lời kính trọng nhất đến từ Thê Mệnh phái. Cô khá là bất ngờ với cách chào đón ở đây, rất trang trọng. Bước lên đài, 2 bên liền chào hỏi nhau. Vị môn chủ này rất trẻ nha, lại là hảo soái ca nữa - Hoan nghênh minh chủ! Ta là Môn chủ của Thê Mệnh phái, Tử Diên! - Cảm ơn! Thật vất vả cho mọi người quá! Cô cũng chào hỏi lại, Tử Diên mặt không biến sắc không nói gì. Cô cũng không để ý mấy, tất cả đều vào trong nói chuyện - Tử Diên môn chủ, ở đây phát triển rất tốt nha! Cô mở lời - Minh Chủ quá khen. Thê Mệnh phái cũng chỉ là có nhiều dân thôi! Tử Diên đáp lại, sau đó không ai nói câu gì, cũng chả biết nên nói cái gì. Không khí trở nên gượng gạo hơn hẳn, cô vận động não bộ của mình, vị môn chủ này rất ít nói, không có ai hỏi y cũng không thèm nói - Trên dọc đường ta nghe nói nơi đây chuẩn bị tổ chức lễ hội hoa đăng? A Tú cất tiếng trước, Tử Diên gật đầu - Đúng là vậy. Hai ngày nữa là đến, thật đúng lúc mọi người đến đây, Thê Mệnh phái cũng đang vào công cuộc chuẩn bị Tất cả gật đầu, mặt ai nấy đều hào hứng hơn. Sau đó ngồi lúc lâu Tử Diên dẫn tất cả đi nhận phòng. Đột nhiên Bạch Nhi lại đau đầu, cô dẫn y vào phòng mình. Những kí ức lạ lẫm lại xuất hiện trong đầu y. Thật không hiểu sao nhưng y thấy rất quen thuộc " Tiểu Cơ Nữ... Ta xin lỗi vì đã bỏ người đi trước" " Vú nuôi..." " Hãy trả thù! Đừng quên người là Thiên Cơ Nữ tương lai của Thiên Nữ Thần! Sứ mệnh của người là duy trì giáo phái, rất quan trọng!" " Ta chỉ là... chỉ là một đứa trẻ...." Tưng! Những giọt lệ của Bạch Nhi rơi xuống, bản thân y không hiểu vì sao mình lại khóc khi những kí ức đó xuất hiện - Bạch Nhi? Em khóc? Cô nhăn mày lại, càng lúc càng khó hiểu. Liệu rằng Bạch Nhi có phải mắc chứng gì không? - Đau lắm à? Bạch Nhi, ta hỏi em, có phải em mắc bệnh không? Bạch Nhi lắc đầu, sau khi đã cố nén lòng lại, y bắt đầu kể - Em không hiểu vì sao mà những kí ức gì đó trông lạ lẫm cứ lảng vảng trong đầu em như thể là em đã từng trải qua vậy Cô nghe xong liền nghi ngờ, việc Bạch Nhi mất trí nhớ xem ra là thật rồi. Cô an ủi Bạch Nhi rồi kêu y về phòng nghỉ ngơi có chuyện gì cũng gọi cô. Sau khi Bạch Nhi về phòng, cô liền cho gọi Liên Ly - Liên Ly, đã tra ra được gì chưa? - Rồi ạ. Tiểu Cơ Nữ năm đó có tên là Ái Nhĩ La, nàng ta có mái tóc trắng đẹp, đôi mắt màu đỏ máu trông như ngọn lửa đang cháy rực lên vậy, rất giống Bạch Nhi! Liên Ly kể từng chi tiết mà mình đã tra ra. Sau khi xâu chuỗi sự việc lại với nhau, cô dường như đã hiểu gần hết toàn bộ câu chuyện trong đó. Liên Ly xong việc liền lui xuống, cô ngồi suy tư lúc lâu rồi quyết định sẽ nói chuyện thẳng thừng với Bạch Nhi nhưng chưa phải bây giờ. Bạch Nhi đang nghỉ ngơi, cô không nên làm phiền y Hai ngày lại trôi qua, tối nay đoàn của cô sẽ đi chơi lễ hội hoa đăng. Đường phố nhìn có vẻ đông hơn mọi ngày, không riêng người dân ở đây mà còn nhiều người ở nơi khác đến chơi nữa Kẻ qua kẻ lại, ánh đèn sáng lung linh, từng sạp tiệm nhỏ dần bày bán nhiều hơn, điều đáng chú ý là vào canh Mùi sẽ thả hoa đăng ở bờ sông Hi Vọng Đi chơi khắp nơi cô mới chợt nhận ra rằng cả người cảm thấy hơi khó chịu. Không phải là do mảnh Phù Lệnh kia mà là một thứ gì đó... Rất khó chịu - Tiếu Minh! Ngươi hứa rồi! Phải mua cho ta đấy! - Biết rồi! Tiếu Minh và Linh Linh cầm tay nhau dạo chơi khắp nơi, hết mua thứ này đến thứ khác. A Tú và Liên Ly cũng chả khác là bao, thật không biết A Tú với Tiếu Minh phải hai ca muội không nữa, chắc là không nên làm phiền riêng tư của nhau. Bạch Nhi và Tiểu Khắc vốn là bạn tri kỉ nên đi đâu cũng dính lấy nhau, hết thử đồ trang sức rồi lại mua túi thơm - A Lâm, nàng không khỏe sao? Sắc mặt kém quá! - Ta không sao Cô mỉm cười cho qua chuyện. Tuy cô nói thế nhưng hắn vẫn không yên tâm cho lắm. Đứng trước sạp bán bánh rán, cô đang định cầm lên ăn thì cả người như muốn nôn ra hết Ọe! Ọe! Ọe! Cô đặt lại cái bánh, chạy thật nhanh ra chỗ khác, thật khó chịu, muốn nôn nhưng lại không thể. Đây là tác dụng phụ sao? Thật đáng ghét, rất khó chịu! - A Lâm! - Anh Nhi tỷ tỷ! - Minh Chủ! - Lâm Anh.... - Tiểu Lâm... - Tiểu thư! Tất cả thấy cô như vậy đều hoảng sợ mà chạy đến vuốt lưng cho cô. Riêng Tiếu Minh và A Tú lại đứng ngẫm nghĩ lúc lâu rồi nhìn nhau, ánh mắt có gì đó hơi mang hàm ý - Ca, có phải Tiểu Lâm.... - Ta cũng nghĩ giống muội.... - Mang Thai Rồi! Cả hai hét to lên khiến ai nấy đều nhìn hai người. Hắn nghe vậy trong lòng cũng hơi nghi ngờ vội vàng cõng cô đi tìm đại phu, cô thì không thể phản kháng vì tâm trạng bất ổn - Không đúng, Anh Nhi tỷ tỷ với tỷ phu tương lai làm gì đã ấy ấy, sao lại mang thai được? Linh Linh khó hiểu vừa chạy theo vừa thắc mắc, Liên Ly bổ sung thêm câu - Vương gia và vương phi làm chuyện ấy lúc nào làm sao chúng ta biết được? - Cũng đúng! Hả? Tất cả kéo nhau vào tiệm, hắn vội vàng đặt cô xuống rồi lôi đại phu đến bắt y khám bệnh cho - Từ từ đã! Làm gì mà phải vội thế? - Đại phu, nhanh lên! Hắn giục, đại phu cũng nhanh chóng bắt mạch cho cô, y gật gù rồi khẽ cười nhẹ, giờ đã biết vì sao hắn lại vội vàng thế rồi - Xin chúc mừng! Vị tiểu thư này mang thai rồi!