Buổi tối hôm đó, cô ở trong phòng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho ngày mai khởi binh, thiết nghĩ cũng đã muộn rồi định thổi nến đi ngủ ai ngờ đâu...
Bộp!
Hắn hùng hổ đẩy cửa thật mạnh ra khiến cô giật nảy mình, gương mặt khó chịu trách móc
- Chàng làm gì vậy? Nửa đêm nửa hôm không về phòng ngủ, ở đây dọa cái gì? Hết cả hồn...
- A Lâm! Ta đây là đang về phòng ngủ đấy!
Hắn đóng cửa lại, khẽ nở nụ cười gian manh, cô thấy có chút bất an
- Chàng vậy là có ý gì? Đây là phòng ta logic ở đâu mà nói là phòng chàng?
- Ta mặc kệ lô với chả không lô, hôm nay nàng đã quá đi giới hạn của mình rồi đó!
Hắn từ từ tiến lại gần cô, không biết sao chân của cô tự động lùi về sau, hắn càng tiến cô càng lùi cuối cùng lùi đến ngay chỗ giường, cô theo quán tính mà ngồi sụp xuống
- Tiểu Thiên Nhi, chàng đừng như vậy! Ngày mai chúng ta phải đi đánh trận rồi, nên ngủ sớm lấy tinh....Ưm!
Không để cho cô nói hết, hắn phủ đôi môi ngọt của mình lên đôi môi cô, mạnh bạo chiếm lấy cô, cô vì nụ hôn ngọt ngào, nồng nhiệt mà ý thức trở nên mơ hồ
- Yên tâm, ngày mai nàng vẫn sẽ xuống giường được! Ta sẽ cố kìm chế!
Hắn buông môi cô ra 1 lúc nói rồi nhanh chóng hôn cô lại, hắn tách môi cô ra chủ động tráo lưỡi mình sang cô, bàn tay không tự chủ được mà kéo dây y phục của cô xuống, từ từ cởi nó xuống, nến từ lúc nào bị gió thổi tắt chỉ thấy 2 bóng hình mờ nhạt cứ quấn quýt lấy nhau cùng những tiếng rên mê hoặc lòng người
Sáng hôm sau, 2 đội quân hơn nghìn người lần lượt phân chia nhau ra hành động, một đội quân sẽ do A Tú, Liên Ly, Tiêu Hiền cầm quân mai phục ở núi Thương Liên giáp với Thành Hạ Hàm của Tục Cô phái, ngọn núi này nổi tiếng với địa hình trắc trở, đá rất nhiều, đi lại khó khăn, sẽ ít người nghĩ Tục Cô phái sẽ đi theo hướng này mà càng không ngờ tới quân của cô cũng mai phục ở đấy!
Đội quân còn lại sẽ do cô, hắn, Tiếu Minh và Linh Linh chỉ huy, đợi quân mai phục bắn pháo tín hiệu lúc đó quân của cô sẽ lập tức tiến đánh
Nhiên Phanh thị trấn:
- Tứ công tử, chỗ này không có một bóng người, lương thực và vũ khí cũng đã bị vận chuyển đi mất, người xem có nên chuyển quân qua chỗ khác không?
Một người tiến đến gần Hạ Hiên nói, y lắc đầu nói
- Không được, nhìn bề ngoài có vẻ giống như chúng ta đang tấn công những chỗ có nhiều lương thực và vũ khí nhưng thực chất những nơi như thế đều đang ẩn giấu lượng đá kim lớn, thu thập được chúng Tục Cô phái chúng ta sẽ không có ai đánh bại được. Toán quân nhất định phải ở đây, cho người đưa tin phái quân tiếp viện tới đây!
Người kia nhận lệnh, 1 lát sau tin phái quân tiếp viện đến đã truyền tới Tục Cô phái, rất nhanh chóng đã cử quân đi, dọc theo đường núi Thương Liên mà đi
- Liên Ly, ngươi xem, quân tiếp viện đến rồi!
A Tú chỉ tay xuống dưới, dưới đó có tầm khoảng hơn chục nghìn người đang trở lương thực tiến về Nhiên Phanh
- Tất cả nghe lệnh! Tấn công!
Liên Ly giơ tay ra hiệu, tay phất xuống, Tiêu Hiền ở cánh núi bên kia thấy tín hiệu cũng lập tức ra lệnh, 2 tiểu đoàn quân ở 2 cánh núi dùng tay đẩy đá xuống
- Cái gì? Hự!
- Không xong rồi! Có mai phục! Hự!
Đá đè chết rất nhiều người, để khống chế nhanh chóng, bên 2 cánh núi của 2 tiểu đoàn quân xuất hiện 1 toán quân phóng tiễn làm chết nhanh rất nhiều người, quân số đang có số lượng giảm đi. Tất cả quân của A Tú, Tiêu Hiền và Liên Ly đồng loạt chạy xuống tấn công đoàn quân phía dưới, hiện tại số lượng quân của Tục Cô phái đã ít hơn quân của La Tô phái. Chẳng mất nhiều thời gian, La Tô phái do Liên Ly, A Tú và Tiêu Hiền dẫn đánh đã thắng trận
Bùm!
A Tú bắn pháo tín hiệu lên, cô ở biên giới Nhiên Phanh thị trấn thấy ám hiệu lập tức dẫn quân đi tiến đánh quân của Hạ Hiên
- Đói quá! Sao quân tiếp viện vẫn chưa đến nữa?
- Kêu cái gì? Đợi một lát nữa quân tiếp viện sẽ khác tới, đường đi Thương Liên dễ lắm sao?
Hạ Hiên cảm thấy quá ồn ào liền quát to đám quân đi, nghe xong ai nấy đều im bặt
- Tứ công tử, cái đó là cái gì kia?
Một người giơ tay chỉ lên trời, tất cả đều hướng mắt lên trên kể cả Hạ Hiên, y nheo mắt lại
"Pháo tín hiệu?"
- Thôi xong, tất cả chú ý! Chuẩn bị tiếp đánh!
Hạ Hiên nhận ra điều bất thường, lập tức vào trạng thái cảnh giác, tất cả đều nghe theo y, nhưng vì cái bụng quá đói nên ai nấy đều tụt sức, không có ý chí
Vài giây sau, khoảng hơn nghìn quân của cô bất ngờ xông đến tấn công tứ phía
- Hạ Hiên, ngươi đầu hàng đi! Quân của ngươi đã bị bao vây!
Tiếu Minh lên tiếng trước, Hạ Hiên cười phá lên nhếch môi chủ quan
- Bao vây? Thì đã làm sao? Quân của ngươi liệu có thắng được quân của ta?
- Có hay không đánh thì biết! Lên!
Cô hét to lên, quân của 2 bên nhanh chóng rơi vào trạng thái hỗn loạn, và đương nhiên phần lợi thế thuộc về quân cô rồi
Hạ Hiên biết rằng mình đang thất thế, não ngay lập tức hoạt động, hướng ánh mắt sang cô, không chần chừ mà bay qua không trung xông đến tấn công cô, Tiếu Minh, Linh Linh và hắn thì đang đánh không thể hỗ trợ cô. Cô tinh mắt, rút nhanh kiếm đỡ đòn lại
- Thiên Hà Đại tiểu thư, nếu ta nhớ không nhầm thì đúng vào ngày sinh thần của ngươi cả phủ ngươi tan nhà nát cửa nhỉ? À đúng rồi còn có cả phụ thân ngươi nữa, cũng chết trong ngày đó!
- Hạ Hiên, ngươi có ý gì? Muốn đánh thì đánh, sao nhiều lời quá vậy?
- Chậc, chậc, với tính cách như này, bảo sao cả La Tô phái lại muốn truy sát ngươi! Ngươi có từng nghĩ rằng, chỉ vì ngươi mà nhiều người phải đổ máu xuống? Chỉ vì ngươi mà cả cái phủ đang tưng bừng khí thế thì đột nhiên trở thành bãi tha ma? Chỉ vì ngươi mà ngay cả phụ thân ngươi cũng phải chết? Mà ngươi chỉ có thể lẳng lặng nhìn vậy không thể làm gì được?
Hạ Hiên dùng giọng bỉ ổi kích động cô, bản thân cô đang cố kiềm chế, tay nắm chặt lại với nhau bình thản nói
- Hạ Hiên, ngươi đừng dùng cách như thế với ta! Không có tác dụng đâu!
- Haha...
Keng!
Hạ Hiên còn chưa kịp nói xong, hắn thừa cơ xông đến tấn công Hạ Hiên, tên này phản ứng nhanh nhẹn đã tránh được nhưng đương nhiên là phải đối phó với hắn rồi. Cô thì cũng chả khác là bao, đám quân lính của Hạ Hiên kéo đến tấn công cô mà cô chỉ với vài phát kiếm là ổn thỏa
- Ngươi biết không? Thiên Hà Lâm Anh, phụ thân ngươi là do Đàm Thanh giết, ta đoán ngươi cũng đã biết. Hắn ta bảo giết phụ thân ngươi rồi cho quạ ăn, giữ đầu lại để tặng cho ngươi! Rất nhiều người bảo ngươi là đồ con bất hiếu, đứng trơ trơ ra một góc không cứu lấy phụ thân mình
Ngươi vô dụng, không cứu được phụ thân mình. Ngươi chỉ là đồ bỏ đi!
Hạ Hiên vừa nói vừa phòng thủ
- Bớt cái mồm của ngươi đi! Nếu... Ơ?
Cô từ lúc nào đã tranh kiếm của hắn, xông đến tấn công, từng đòn của cô không hề nhân nhượng chút nào, ánh mắt sát khí nhìn Hạ Hiên khiến y không khỏi run sợ
- Ngươi như này chứng tỏ những lời ta nói là đúng! Ngươi không phủ nhận, dùng bạo lực để bịt miệng. Thiên Hà Lâm Anh, ngươi cũng mặn quá rồi đi. Không bảo vệ được phụ thân thì sinh ra ngươi để làm được cái gì? Đồ vô dụng! Haha! Thiên Hà Lâm Anh, ngươi chỉ là đồ phế vật, không hơn được ai cả! Haha...
- Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!
Cô giơ kiếm chém lung tung lên, mất phụ thân đã là nỗi đau không chữa được của cô rồi, ấy vậy mà Hạ Hiên còn trách cô vô dụng không biết bảo vệ người nhà, cô biết là lỗi của cô nhưng đó là tình hình cô vạn vạn không ngờ tới,tên này đang chọc vào lòng cô, cô đau, cô phẫn nộ
Cô dừng người lại, trái tim cô đang đau lên từng hồi, nộ khí đang tràn ra trong cơ thể cô, luồng khí đen bao quanh cơ thể cô, đôi mắt cô nhắm nghiền lại, cả thân thể lỏng ra, gương mặt mặt nhăn mày nhó, trông vô cùng đau đớn. Nhìn thấy cảnh này, ai cũng phải hoảng sợ không dám tiến đến gần, hắn hoảng sợ chạy đến cầm vai cô lắc lắc
Truyện khác cùng thể loại
755 chương
90 chương
93 chương
376 chương
25 chương