Bùm!Bùm!
Tiếng pháo nổ vang lên, hình đóa hoa sen, là La Tô phái
- La Tô môn chủ, năm nay phái của người vẫn uy mãnh như vậy, mới đây thôi mà đã diệt được tận bao nhiêu khu vực rồi, có khả năng sẽ lại đứng nhất đấy!
Thê Mệnh môn chủ cười lớn nói, Tục Cô môn chủ nghe vậy trong lòng tức giận, bàn tay nắm chặt lại, từ nãy đến giờ Tục Cô phái vẫn chưa có một pháo tín hiệu nào cả
- Phụ thân, để con!
Đàm Thanh bước đến nói, ông ta gật đầu rồi Đàm Thanh đi đến trận pháp bước vào trong
"Con mãng xà này đuổi theo mình dai vậy, bộ yêu mình rồi à?"
Cô vừa chạy vừa suy nghĩ, con mãng xà ở đằng sau cô cứ bám theo không rời, cô đột ngột phanh gấp lấy đà nhảy lên không trung lộn người lại, giương cung bắn trúng đầu con mãng xà
Linh Linh và Tiếu Minh lúc này chạy đến chỗ cô
- Sao ngươi cứ đi theo ta hoài vậy? Phiền chết đi được!
Linh Linh nhăn mặt, nửa người hướng xuống phía sau, vừa đi vừa nói
- Ngươi phiền chứ ta đâu có phiền, với lại chỗ này nhiều thú như vậy có ngươi bảo vệ vẫn an toàn hơn!
Tiếu Minh đáp lại, tay bám vào cánh tay Linh Linh
- Ngươi thần kinh à? Công lực của ngươi hùng hồn như vậy, 1 cái phẩy tay là diệt sạch cả 1 khu rồi, còn vô lý nịnh nọt ta làm gì?
Linh Linh nói, khi đã đến gần cô liền dừng lại, lấy tay hất Tiếu Minh ra
- Dùng sức mình tốn lắm!
- Ngươi....
- Được rồi, Linh Linh bên kia đã xử xong chưa?
Cô lắc đầu chen vào nói, Linh Linh gật đầu
- Xong rồi
Vừa dứt lời, A Tú và hắn từ 2 phía khác nhau đi đến gật đầu truyền tín hiệu, cô cũng gật đầu rồi rút cây pháo ra bắn
Bùm!
- Thiên Hà Đại tiểu thư quả nhiên rất mạnh!
Tiêu Hiền đột nhiên bước đến, cô ngoảnh mặt lại cười nhẹ
- Tiêu công tử chê cười rồi! Ngươi là đi một mình sao?
- Đúng, ta bị lạc đường!
Tiêu Hiền cười trừ, cô phụt cười nói
- Thì ra Tiêu công tử mù đường sao?
Tiêu Hiền thấy cô nở nụ cười rạng rỡ quá, nhất thời đờ mặt vô ý nói
- Ta bị mù đường đến trái tim nàng, nàng có nguyện ý dẫn ta đến đó?
Cô bất ngờ đơ người ra, không biết nói gì hơn mà hắn ngay lúc này lại vô tình nghe được câu nói đó, mặt đen sì đen nhẻm vào, hùng hổ xông đến, gương mặt miễn cưỡng nhìn Tiêu Hiền
- Hai người nói chuyện có vẻ thân mật quá nhỉ? Tâm đầu ý hợp phải không? Tiêu Hiền, ngươi cảm thấy A Lâm như thế nào?
- Là một cô nương xinh đẹp, cười lên trông vô cùng hút hồn, mạnh mẽ, giỏi giang, hòa nhã ôn nhu...
Tiêu Hiền vẫn đờ người ra vô thức trả lời hắn, hắn nắm chặt bàn tay lại
- Ngươi thích A Lâm phải không? Muốn thành thân với nàng ta à?
Nghe xong câu này Tiêu Hiền lập tức xanh mặt lại, hồn trở về thân xác bối rối nói
- Không... Không phải, vương gia hiểu lầm rồi, ta...ta làm sao có thể xứng với người được?
- Vậy thì... bới nói chuyện, bớt nhìn, bớt tiếp xúc với A Lâm đi! Tốt nhất là tránh xa nàng ấy ra! A Lâm là của ta! Kiếp này hay kiếp sau vẫn là của ta!
Hắn gằn mặt mình nói, tay ôm vai cô để lại gần mình
- Ahaaa, không khí có vẻ hơi căng thẳng nhỉ? Tiêu... Tiêu công tử, nếu ngươi đã gặp thì cùng đi chung đi, chúng ta đi trước!
A Tú lên tiếng, mỉm cười bất đắc dĩ, Tiêu Hiền gật đầu trong vô thức
- Tỷ, bọn muội tìm... tìm khu khác nhé!
Linh Linh ấp úng nói, nhìn mặt hắn bây giờ không biết là đáng sợ đến mức nào
- Ây, Linh Linh, bổn vương gia đi với!
Tiếu Minh chạy theo
- Ngươi phiền thật đó!
Tiếng Linh Linh vọng lại, giờ chỉ có cô và hắn, cô nuốt nước bọt vào trong từ từ xoay người lại
- Tiểu... Tiểu Thiên Nhi...
- A Lâm... nàng... còn lời gì trăn...
- Ngũ Vương Gia!
Hắn chưa nói xong thì thanh âm yểu điệu của Cẩm Trúc vang lên khiến cô và hắn nổi hết cả da gà
- Ngũ Vương gia!
Cẩm Trúc chạy đến gần hắn, cười toe toét nói
- Ngươi là ai?
Hắn hỏi
Truyện khác cùng thể loại
755 chương
90 chương
93 chương
376 chương
25 chương