Tâm Nghi, nghe bổn Vương….” Mộ Dung Trần vừa định giải thích thì đã bị nàng ngắt lời. “Không, chàng không cần giải thích, ta hiểu được, ta đều hiểu được, chàng yêu nàng ấy, rất yêu nàng ấy.” Cung Tuyết Thiến ngăn hắn nói tiếp, nhưng vì sao nước mắt lại không ngừng rơi xuống, vì sao trong lòng lại đau đớn như vậy? Nàng nhắm mắt lại nói: “Vương gia, ta mệt rồi, thật sự muốn ngủ.” “Được, nàng ngủ đi, tối nay bổn Vương sẽ lại đến thăm nàng.” Mộ Dung Trần dùng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, bất đắc dĩ ngồi dậy xuống giường. Đợi đến lúc cửa đóng lại, nước mắt của nàng mới tuôn trào. Vì sao? Vì sao rõ ràng chàng yêu người khác mà vẫn dịu dàng với ta như vậy? Dứt khoát lau đi nước mắt, nàng tự chửi rủa bản thân mình: “Cung Tuyết Thiến, người thật khiến ta thất vọng, không phải ngươi đến trả thù sao? Sao cuối cùng lại tự mình sa vào?” Nhưng mà như vậy cũng tốt, trái tim bị tổn thương rồi, cũng đã chết rồi, nàng sẽ không tiếp tục hi vọng xa vời nữa, cũng không còn quyến luyến nữa, nàng có thể rời đi mà không hề lưu luyến gì cả. ****************************** “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Tiểu Vân bưng thức ăn đi về phía Cung Tuyết Thiến vẫn luôn ngồi ngẩn người, hỏi. Hình như sau khi trở về từ Hoàng cung, tiểu thư luôn có tâm sự nặng nề, bất an. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? “Không có gì, chỉ là nhàm chán mà thôi.” Cung Tuyết Thiến thản nhiên nói. “Tiểu thư, nô tỳ đi chuẩn bị bữa tối cho người.” Tiểu Vân thấy tiểu thư không muốn nói nên nàng cũng không hỏi nữa. “Không cần, Tiểu Vân, ta không muốn ăn, ta rất mệt, muốn ngủ.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy nói, nàng thật sự không muốn ăn. Tiểu Vân nghi hoặc nhìn nàng. Rối cuộc thì tiểu thư làm sao vậy? Cung Tuyết Thiến nằm ở trên giường nhưng cũng không buồn ngủ, nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ, nàng liền biết hắn đến nên vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Mộ Dung Trần đi về phía nàng, từ hơi thở của nàng, hắn biết nàng đang giả vờ ngủ. Mấy ngày nay nàng luôn rất lãnh đạm với hắn, hỏi gì thì nàng đáp nấy nhưng cũng không tranh cãi với hắn nữa, càng không muốn nghe hắn giải thích. Hắn đột nhiên cảm thấy rất khó xử, hiện tại nàng rõ ràng đang trốn tránh hắn. Mấy lần hắn đến đây muốn giải thích với nàng thì nàng lại giả vờ ngủ. Nàng đang khó chịu gì chứ? Mà cho dù là khó chịu thì qua vài ngày cũng đủ rồi. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ oán khí, liền kéo nàng lại quát: “Mạnh Tâm Nghi, nàng làm gì vậy? Nàng có bất mãn gì thì cứ nói ra, nàng như vậy là sao? Nghĩ được bổn Vương sủng ái nên liền coi trời bằng vung sao? Nữ nhân đợi bổn Vương sủng ái có rất nhiều, nàng không cần tự làm tự chịu.” “Vậy Vương gia cứ sủng ái người khác đi, ta không cần.” Trên mặt Cung Tuyết Thiến không có một tia biểu cảm, nói xong lại nằm xuống giường. Nhìn thấy thái độ lãnh đạm của nàng, Mộ Dung Trần thật sự bị chọc tức, vẫn chưa có nữ nhân nào dám đối với hắn như vậy. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn nàng nói: “Đây chính là nàng nói, đừng hối hận.” Nói xong liền phất tay áo bỏ đi. Nhìn thấy hắn dứt khoát rời đi, nước mắt của Cung Tuyết Thiến lại một lần nữa tuôn ra giống như nước sông, chảy mãi không dứt, nhưng mà nàng sẽ không hối hận. Ngày hôm sau. Tiểu Vân mang vẻ mặt ẩn chứa tâm sự nặng nề đi tới, nhìn Cung Tuyết Thiến đang hờ hững ăn điểm tâm ở đó, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Tiểu thư, người cùng Vương gia rốt cuộc làm sao vậy?” “Cái gì làm sao? Không phải vẫn rất tốt sao?” Cung Tuyết Thiến đặt đũa xuống nói. “Nhưng mà Vương gia…Vương gia…ngài ấy…đêm qua đã đến phòng Mai cơ. Tiểu thư không biết hôm nay nàng ta đắc ý như thế nào đâu.” Tiểu Vân nói quanh co nhưng cuối cùng vẫn nói ra. “Ta biết.” Tuy rằng trong lòng đau đớn nhưng Cung Tuyết Thiến lại giả vờ tỏ vẻ không quan tâm nói: “Mai cơ cũng là nữ nhân của hắn, Vương gia đến đó cũng là chuyện rất bình thường. Được rồi, không cần nói tiếp nữa.” Tiểu Vân thở dài, thật sự là hoàng đế không vội thái giám đã gấp rồi. Trong mấy ngày tiếp theo Mộ Dung Trần đều không ngừng qua đêm ở chỗ của các tiểu thiếp khác, đến nhìn cũng không nhìn nàng một cái. Hắn cố ý lạnh nhạt với nàng, muốn khiến nàng chủ động tìm đến mình nhưng mà không nghĩ tới nàng lại có thể không có động tĩnh gì cả, khiến hắn cực kỳ buồn bực, không khỏi đi về phía hoa viên. “Tiểu Vân, chúng ta đến hoa viên ngắm cá vàng đi.” Cung Tuyết Thiến đứng dậy nói, đã mấy ngày rồi nàng không ra khỏi phòng. “Được, tiểu thư.” Tiểu Vân mong còn không được nữa là. Nàng có thể ra ngoài đi dọa một hồi, nói không chừng sẽ nghĩ thông những chuyện đang giấu trong lòng. Chậm rãi đi về phía hoa viên, chợt nghe hai tiểu nha hòa cách đó không xa đang lén bàn luận. “Ngươi nói có phải Tuyết Cơ đã thất sủng hay không. Gần đây Vương gia cũng không thèm để ý đến nàng ta.” “Không biết, nhưng mà như vậy cũng tốt, chủ tử của chúng ta vui vẻ, sẽ không còn suốt ngày mang vẻ mặt âm trầm, cáu gắt nữa. Cuộc sống sau này của chúng ta cũng sẽ dễ chịu hơn.” “Ừ, nói vậy Tuyết chủ tử thất sủng cũng là chuyện tốt.” “Các người đang nói gì vậy?” Tiểu Vân nghe không lọt tai liền bước từng bước về phía bọn họ, hổn hển chất vấn. Hai tiểu nha hoàn hoảng sợ, giật mình nhìn các nàng, vội vàng hành lễ, dập đầu nói: “Nô tỳ tham kiến Tuyết chủ tử, xin Tuyết chủ tử tha mạng, nô tỳ không dám nói bậy nữa.” Vừa lúc Mộ Dung Trần đi đến nhưng liền dừng bước. Hắn muốn xem nàng nghe thấy bọn họ nói như vậy có thẹn quá hóa giận hay không. “Mau đứng lên, nên làm gì thì đi làm đi.” Cung Tuyết Thiến thản nhiên nói. “Ơ….” Hai tiểu nha hoàn không thể tin được nhìn nàng, nàng sao lại không trừng phạt bọn họ, cứ như vậy mà thả bọn họ đi sao? Sao có thể? “Sao? Không muốn đi? Muốn đợi ta xử phạt các ngươi à?” Cung Tuyết Thiến buồn cười nhìn các nàng. “Cám ơn Tuyết chủ tử, nô tỳ cáo lui.” Hai tiểu nha hoàn vội vàng lui xuống. Mộ Dung Trần không nghĩ tới nàng lại có thể bình tĩnh tha cho bọn họ như vậy, mày hơi nhíu lại, dáng vẻ không quan tâm của nàng khiến trong lòng hắn dâng lên một cỗ tức giận. Tiểu Vân hơi bực mình nhìn nàng nói: “Tiểu thư, người không xử phạt bọn họ, chẳng phải bọn họ sẽ càng không kiêng nể gì hay sao?”