Tiêu Thập Nhất Lang
Chương 5 : Người đàn bà khó tính
Đã chờ tới hơn một tiếng đồng hồ, người đàn bà khó tính ấy vẫn còn chưa lại.
Đổ Khiếu Thiên uống hết ly rượu, lắc đầu nói:
- Cô này làm giá thật không phải là thấp.
Độc Tý Ưng Vương cũng lắc đầu cười nói:
- Lão già nhà quê như ngươi thật không hiểu tính đàn bà, hèn gì mà không ở một mình cho đến lão... Ngươi cho cô ta làm giá cao chăng?
Đổ Khiếu Thiên hỏi:
- Không lẽ không phải?
Độc Tý Ưng Vương đáp:
- Cô ta làm như vậy, không phải thật tình muốn làm giá cao, chẳng qua cô ta đang câu tỳ vị đàn ông.
Đổ Khiếu Thiên hỏi:
- Câu tỳ vị?
Độc Tý Ưng Vương đáp:
- Không sai, cô ta biết đàn ông là thứ nham nhở, càng đợi lâu, trong lòng càng hiếu kỳ, càng cảm thấy cô này thật quý giá, đàn bà mà mời là tới, đàn ông ngược lại, cảm thấy không có ý tứ gì cả.
Đổ Khiếu Thiên vỗ tay cười, nói:
- Cao kiến, cao kiến... không ngờ Tư Không huynh không những võ công tuyệt thế, đối với đàn bà cũng mài cứu hẳn đâu ra đó.
Độc Tý Ưng Vương cười lớn, nói:
- Muốn mài cứu đàn bà cho tới nơi tới chốn, xem ra còn khó hơn luyện võ công rất nhiều.
Đột nhiên lão ngưng bặt tiếng cười, vểnh lỗ tai lên nghe một cái, cười nói nhỏ:
- Tới rồi.
Chưa nói dứt lời, ngoài cửa bỗng có tiếng bàn chân khua động nhè nhẹ.
Hải Linh tử không nhịn nổi cũng quay đầu lại nhìn, lão cũng muốn xem, người đàn bà này xuất sắc ra tới làm sao.
Cửa mở, nhưng có treo rèm.
Dưới rèm bỗng lộ ra hai bàn chân.
Hai bàn chân ấy tuy mang một đôi giày vải xanh mềm đơn giản, nhưng hình dạng rất thanh tú, làm cho hai bàn chân cũng thành ra rất thanh tú.
Tuy chỉ nhìn có hai bàn chân, Độc Tý Ưng Vương đã cảm thấy hài lòng lắm.
Cái đầu to lớn cực kỳ của lão đã bắt đầu đong đưa, con mắt sáng ngời trừng trừng không chớp vào hai chiếc giày, con ngươi hầu như muốn lòi ra khỏi tròng.
Bỗng nghe ngoài rèm có tiếng người nói:
- Tôi vào được chưa?
Tiếng nói thì lạnh như băng giá, nhưng thánh thoát như tiếng chim hoàng oanh bay ra khỏi động.
Độc Tý Ưng Vương cười lớn, nói:
- Tự nhiên là vào được. Mau... xin mời vào mau.
Bàn chân không hề di động, ngoài rèm lại thò vào hai bàn tay.
Bàn tay thật trắng, ngón tay dài, nhỏ mà thanh, móng tay dũa gọt thật sạch sẽ, thật tề chỉnh; nhưng không giống như loại các cô thích trang điểm vẽ hình phụng tiên hoa lá trên móng tay.
Hai bàn tay ấy không những đẹp, mà còn rất có tính cách.
Chỉ nhìn hai bàn tay thôi, cũng làm cho người ta cảm thấy người đàn bà này không giống người thường.
Độc Tý Ưng Vương gật đầu lia lịa, cười nói:
- Tốt! Tốt lắm... thật là tốt...
Bỗng thấy hai bàn tay ấy vén rèm lên.
Người đàn bà khác thường ấy rốt cuộc cũng bước vào trong nhà.
Trong trí óc tưởng tượng của Đổ Khiếu Thiên, người đàn bà làm giá thật cao ấy, ắt hẳn là y phục hoa lệ, phấn son nồng nàn, thậm chí còn đầy cả châu quang bảo khí trên người.
Nhưng lão trật lắm.
Người đàn bà ấy mặc một tấm áo vải màu xanh rất đơn giản, rất vừa vặn, trên gương mặt không thấy có dấu tích của phấn sáp, chẳng qua chỉ có một hạt trân châu nho nhỏ treo trên tai.
Đổ Khiếu Thiên cảm thấy kinh ngạc vô cùng, lão không ngờ rằng một người đàn bà phong trần lại mặc đồ đơn giản như vậy, thậm chí còn có thể nói là chẳng có trang điểm gì hết.
Lão kinh ngạc, bởi vì tuy lão đã già, đối với đàn bà lão không thông hiểu bao nhiêu, mà người đàn bà này, đối với tâm lý đàn ông, lại hiểu được hơn rất là nhiều.
Nàng biết rằng mình càng không trang điểm chừng nào, mình lại càng hiển hiện rõ ràng cái vẻ thoát tục xuất sắc chừng đó.
Tâm lý của đàn ông cũng kỳ lạ lắm, bọn họ chỉ mong có những người đàn bà phong trần nhưng lại không phong trần, giống như cô Bích Ngọc trong nhà, hoặc là cô tiểu thư khuê các nhà đại gia.
Nhưng đến lúc bọn họ gặp những người đàn bà thanh bạch, đàng hoàng chính chính, thì chỉ mong những người đàn bà ấy giống như gái phong trần.
Do đó, đàn bà phong trần mà giống như đàn bà con nhà gia giáo, nhất định sẽ biến thành tuyệt diệu màu hồng, đến muốn tím, con gái nhà lành mà giống như người phong trần, thì chắc chắn cũng sẽ có nhiều người theo đuổi.
Triệu Vô Cực là người sợ vợ, nhưng đàn ông sợ vợ cũng biết ăn vụng chứ, trên đời này không có người đàn ông nào không ăn vụng, cũng như trên đời này không có con mèo nào không biết ăn vụng đồ ăn.
Lão ta cũng đã chơi bời nhiều lần, ấn tượng trong đầu của lão là mỗi khi người đàn bà phong trần bước vào đến nơi là gương mặt họ lộ đầy những nụ cười ngọt ngào... đương nhiên là những nụ cười nghề nghiệp.
Nhưng người đàn bà này không giống vậy.
Nàng không những không cười, mà cũng không nói chuyện nữa, nàng bước vào là ngồi ngay trên ghế, lạnh lùng ngồi đó, y như một người đầu gỗ.
Chẳng qua, người có đầu gỗ này trông rất đẹp.
Tuy tuổi tác nàng xem ra không nhỏ, nhưng chắc chắn không lớn, cặp mắt nàng rất sáng, khóe mắt có vẻ hơi xếch lên, càng lộ đầy vẻ mê hồn.
Cặp mắt của Độc Tý Ưng Vương đã nhắm tít lại, lão vừa cười vừa nói:
- Tốt! Tốt lắm... Mời ngồi mời ngồi.
Người đàn bà chẳng thèm liếc lão đến nửa con mắt, nàng lạnh lùng nói:
- Tôi đã ngồi rồi.
Độc Tý Ưng Vương cười nói:
- Đúng! Đúng lắm! Nàng đã ngồi rồi, nàng ngồi dáng thật đẹp.
Người đàn bà ấy nói:
- Vậy thì ông cứ việc nhìn đi! Tôi vốn là để cho người ta nhìn.
Độc Tý Ưng Vương vỗ bàn, cười lớn, nói:
- Lão nhà quê, ngươi xem... người ta thú vị làm sao. Ngay cả lời nói cũng không giống người thường, dám cùng ta cãi nhau san sát như vậy.
Nếu là người khác mà chọc lão, lão không đập bể trẹo đầu người ta là chuyện lạ, nhưng người đàn bà này mắng lão, lão lại cảm thấy thú vị.
Hỷ! Đàn bà thật là kẻ đáng nể.
Đổ Khiếu Thiên cũng cười, nói:
- Không biết vị cô nương này có thể cho chúng tôi biết tính danh chăng?
Người đàn bà đáp:
- Tôi tên là Tứ Nương.
Độc Tý Ưng Vương cười lớn nói:
- Tứ Nương... Hèn gì mà nàng không có vẻ được vui, thì ra nàng đang nhớ đến mẹ, mẹ của nàng cũng đẹp như nàng chăng?
Tứ Nương không đáp lại, nàng đứng dậy tính bước ra khỏi cửa.
Độc Tý Ưng Vương lớn tiếng gọi lại:
- Chờ chút, chờ chút, nàng tính đi đâu đấy?
Tứ Nương đáp:
- Tôi muốn về thôi.
Độc Tý Ưng Vương la lên, giọng quái gở:
- Về thôi? Nàng muốn về? Mới tới mà đã muốn về?
Tứ Nương lạnh lùng nói:
- Tuy tôi chỉ là người đàn bà mua vui, nhưng mẹ tôi chẳng phải vậy, tôi lại đây không phải để nghe mấy người đem mẹ tôi ra làm trò cười.
Quả thật nàng hiểu rõ đàn ông, nàng biết đàn ông địa vị càng cao, càng có biện pháp chừng nào, càng thích đàn bà không nghe lời chừng đó, bởi vì thường ngày họ đã gặp những người nghe lời quá nhiều rồi.
Chỉ có những người đàn ông ít gặp đàn bà, thì mới thích nghe những lời nịnh hót của họ.
Quả nhiên Độc Tý Ưng Vương không giận dữ một chút nào, ngược lại lão càng khoái chí, nói:
- Đúng đúng đúng, từ nay về sau tên nào chọc đến mẹ của nàng, ta sẽ bẻ gãy cổ tên đó trước.
Tứ Nương bấy giờ mới miễn cưỡng ngồi xuống trở lại.
Triệu Vô Cực không nhịn được buộc miệng hỏi:
- Cô nương đã không thích đùa giỡn, vậy thì không biết cô nương thích gì?
Tứ Nương đáp:
- Cái gì tôi cũng thích, cái gì tôi cũng không thích.
Độc Tý Ưng Vương cười lớn, nói:
- Nói thật hay, nói thật hay! Thật là còn nghe hay hơn là người ta ca hát.
Triệu Vô Cực cười nói:
- Cô nương nói chuyện hay quá như vậy, ca hát chắc chắn sẽ còn hay hơn, không biết cô nương có thể cho chúng tôi được diễm phúc nghe một bài ca chăng?
Tứ Nương đáp:
- Tôi không biết ca hát.
Triệu Vô Cực hỏi:
- Nếu vậy, chắc cô nương biết đàn?
Tứ Nương đáp:
- Tôi cũng không biết đàn.
Triệu Vô Cực lại hỏi:
- Tỳ bà?
Tứ Nương đáp:
- Lại càng không biết.
Triệu Vô Cực không nhịn cười được, hỏi:
- Thế thì... cô nương biết gì?
Tứ Nương đáp:
- Tôi lại đây để hầu rượu, tự nhiên là biết uống rượu.
Độc Tý Ưng Vương cười lớn, nói:
- Tuyệt diệu, tuyệt diệu, biết uống rượu là quá đủ rồi, ta chỉ thích đàn bà biết uống rượu.
Nàng Tứ Nương này quả thật là biết uống rượu, Triệu Vô Cực định bụng sẽ phục cho nàng ta say một trận, xem nàng ta say ra làm sao. Nhưng Tứ Nương càng uống, cặp mắt càng sáng, ngay cả một tý say sưa cũng không thấy đâu, ngược lại Triệu Vô Cực chẳng còn dám tìm nàng ta thi uống rượu nữa.
Độc Tý Ưng Vương cũng không ép nàng ta uống... Lão là một người đàn ông rành mạch khoa thưởng thức, lão chỉ mong người đàn bà của mình có một chút rượu trong người, nhưng không muốn nàng ta uống say khước.
Lão cũng hiểu rõ thời cơ.
Đến một lúc không lâu lắm, chính lão cũng làm bộ say khước.
Triệu Vô Cực cũng là người sành điệu, đến một lúc không lâu nữa, lão ta cũng vừa cười vừa nói:
- Tư Không huynh suốt ngày hôm nay lao lục, bây giờ e đã uống rượu hơi nhiều rồi chăng?
Độc Tý Ưng Vương lập tức đứng dậy, nói:
- Đúng, đúng, đúng, ta đã say muốn đi ngủ thôi... ta đã say muốn đi ngủ thôi...
Triệu Vô Cực vội vã nói:
- Mã chưởng quỹ đã sớm chuẩn bị cho Tư Không huynh một phòng yên tĩnh phía sau, xin phiền cô nương đem dùm Tư Không Huynh qua bên đó!
Tứ Nương trừng mắt giận dữ nhìn y một cái, nhưng chẳng phản đối gì, nàng dìu Độc Tý Ưng Vương đi ra ngoài, hình như đối với chuyện này nàng làm quen quá rồi vậy.
Đổ Khiếu Thiên bật cười nói:
- Tôi cứ ngỡ nàng ta có điểm không giống với người khác, thì ra rốt cuộc cũng giống như những người đàn bà nào khác thôị Triệu Vô Cực cũng cười nói:
- Đến giờ phút tối hậu, những người đàn bà trên thế gian này đều giống nhau hết, nhất là những thứ người đàn bà như vậy, bọn họ vốn là vì “bán” mới tới đây.
Đồ Khiếu Thiên cười nói:
- Chẳng qua người đàn bà này có phương pháp “bán”, không giống như những người đàn bà khác.
Mã Hồi Hồi chuẩn bị phòng ngủ cho Độc Tý Ưng Vương quả thật là một chỗ yên tĩnh.
Vừa qua khỏi cửa, Tứ Nương lập tức lấy sức đẩy Độc Tý Ưng Vương ra, lạnh lùng nói:
- Cơn say rượu của ông bây giờ chắc hết rồi phải không?
Độc Tý Ưng Vương cười nói:
- Làm sao mà hết lẹ vậy?
Tứ Nương cười nhạt nói:
- Ông vốn có say tý nào đâu, ông tưởng rằng tôi không biết?
Cơn say của Độc Tý Ưng Vương quả nhiên đã tỉnh lại được vài phần, lão cười nói:
- Tỉnh tức là say, say tức là tỉnh, đời người vốn là cuộc trò chơi, hà tất phải nhận cho rõ ràng?
Lão tự mình kiếm bình trà, đưa lên miệng uống vài hớp, lẩm bẩm nói:
- Rượu nồng hơn nước, nước quả thật uống ngon không bằng rượu.
Tứ Nương đứng lạnh lùng nhìn lão, nói:
- Bây giờ tôi đã đem ông về phòng rồi, ông còn muốn tôi làm gì nữa không?
Độc Tý Ưng Vương kéo bàn tay của nàng lại, tít mắt cười nói:
- Đàn ông ở thời điểm này muốn làm gì, nàng không lẽ không biết?
Tứ Nương hất tay của lão ra, nói lớn:
- Ông dựa vào đâu mà cho rằng tôi là loại người đàn bà như vậy? Dựa vào đâu mà cho là tôi sẽ làm chuyện đó với ông?
Độc Tý Ưng Vương cười lên một tiếng nói:
- Ta dựa vào cái này.
Lão cười lớn, lấy ra một đĩnh vàng sáng rực, liếc mắt nhìn Tứ Nương, nói:
- Nàng muốn thứ này không?
Tứ Nương đáp:
- Chúng tôi lại đây, chỉ vì món ấy thôi, nếu không phải vì muốn cái đồng tiền dơ dáy ấy, ai muốn đi làm người rót rượu cho thiên hạ?
Độc Tý Ưng Vương cười lớn nói:
- Thì ra nàng cũng là người biết tiền đấy, như vậy thì dễ dàng thôi.
Lão lại kéo tay nàng, Tứ Nương lại hất tay lão ra, hững hờ nói:
- Tuy tôi muốn tiền, nhưng tôi cũng chọn người.
Độc Tý Ưng Vương biến sắc mặt, hỏi:
- Nàng muốn chọn loại người nào? Thứ mặt mày trắng trẻo?
Tứ Nương cười nhạt nói:
- Thứ mặt mày trắng trẻo, tôi thấy nhiều quá rồi, tôi muốn người đàn ông chân chính.
Độc Tý Ưng Vương nở mặt ra cười nói:
- Vậy thì đúng rồi, nàng chọn ta thật không sai, ta chính là ngươì đàn ông chân chính.
Tứ Nương liếc nhìn lão từ trên xuống dưới, nói:
- Người tôi muốn là loại đàn ông thật tài giỏi, ông như vậy sao?
Độc Tý Ưng Vương đáp:
- Đương nhiên là vậy.
Tứ Nương hỏi:
- Nếu ông có chỗ nào thật tài tình cho tôi xem, tôi động lòng, thì dù cho không có một đồng tiền, tôi cũng chịu cam lòng tình nguyện cùng ông...
Độc Tý Ưng Vương cười lớn nói:
- Nàng không biết danh ta, tự nhiên không biết ta là người tài ba thế nào, nhưng người trong giang hồ nghe đến tên ta, ta muốn họ sang phía đông, họ không dám đi qua phía tây.
Tứ Nương nói:
- Nói dóc ai ai cũng biết thôi.
Độc Tý Ưng Vương nói:
- Nàng không tin? Được, ta cho nàng xem đây!
Tay của lão nhẹ nhàng chặt một cái, cái bàn lập tức bị chặt đi một góc, y như bị đao chặt vào đậu hủ.
Tứ Nương hững hờ nói:
- Được, quả nhiên có bản sự, nhưng mà tôi xem cũng không đủ...
Độc Tý Ưng Vương cười nói:
- Không cần nàng đủ hay không đủ, ta đợi không kịp nữa rồi, lại đây thôi!
Lão kéo nhẹ một cái, Tứ Nương đã lọt vào trong lòng.
Tứ Nương nhắm mắt lại không động đậy, nói:
- Ông có sức mạnh, muốn cưỡng gian tôi, tôi chẳng có sức phản kháng, nhưng một người đàn ông chân chính, phải nên để cho người đàn bà của mình cam lòng tình nguyện với họ.
Độc Tý Ưng Vương không nói gì cả, bởi vì tay lão đang bận hoạt động, lão chỉ có một tay, nhưng so với những người đàn ông đầy đủ hai tay, còn lợi hại hơn quá cỡ.
Tứ Nương cắn chặt răng, cười nhạt nói:
- Thế mà ông còn dám khoe là người đàn ông chân chính, thì ra chỉ là kẻ chỉ biết ăn hiếp đàn bà, đàn ông ăn hiếp đàn bà, không những là những người không biết xấu hổ, mà còn là những kẻ không ra gì. Thật không ngờ ông cũng là những người như vậy.
Độc Tý Ưng Vương thở hổn hển, cười nói:
- Nàng cho ta là loại người gì?
Tứ Nương đáp:
- Tôi xem mặt mày ông tuy xấu xí, nhưng còn có vài phần đàn ông, do đó mới chịu theo ông vào đây, nếu đổi lấy ba người kia, thì dù có say lăn ra đất, tôi cũng chẳng thèm dìu.
Nàng thở nhẹ ra một cái, nói:
- Ai mà biết được tôi nhìn trật ông, nhưng cũng chỉ oán mình tôi, oán không được người khác... Được, ông muốn vậy thì lại thôi! Cái chuyện này cũng chẳng tốn bao nhiêu thì giờ.
Bàn tay của Độc Tý Ưng Vương bỗng dừng lại, người cũng đang ngẩn ra.
Ngẩn ra một hồi, lão mới nhảy dậy, la lên hỏi:
- Thật tình nàng muốn ta làm gì?
Tứ Nương ngồi dậy, kéo lại quần áo, nói:
- Tôi biết bản sự của ông giỏi, giết được người, người khác ai cũng sợ ông, nhưng những điều đó cũng chẳng có gì gọi là tài ba.
Độc Tý Ưng Vương hỏi:
- Muốn làm sao thì mới gọi là tài ba?
Tứ Nương nói:
- Tôi nghe người ta nói, người càng có bản sự, càng giấu sâu không lộ ra.
Thuở xưa, Hàn Tín chịu nhục luồn trôn, người hậu thế mới biết y là kẻ hảo hán. Nếu lúc đó y giết tên cướp đi, còn ai chịu phục y ta?
Độc Tý Ưng Vương cười lớn nói:
- Không lẽ nàng muốn ta chui qua dưới quần nàng sao?
Tứ Nương bất giác cười phì lên.
Lúc nàng không cười, nàng chẳng qua chỉ là một người đẹp bằng gỗ, bây giờ nàng mới cười có một tiếng, cái đẹp ấy bỗng vùng sống dậy, tỏa hương thơm, biểu lộ biết bao là phong tình, nếu có người đàn ông nào không động lòng, chắc hắn phải là người đã chết rồi.
Độc Tý Ưng Vương tự nhiên không phải là người đã chết, lão nhìn trừng trừng cười nói:
- Ta Tư Không Thự tung hoành một đời, nhưng nếu giả như nàng muốn ta chui qua dưới quần nàng, ta cũng chịu.
Tứ Nương cười quyến rũ nói:
- Tôi không có ý như vậy, chẳng qua...
Ánh mắt nàng lưu động, nói tiếp:
- Tỷ như nói, tuy tôi đánh không lại ông, nhưng ông bị tôi đánh một cái, mà không đánh trả lại, điều đó mới hiển lộ rõ ràng ông là một người đàn ông, một người đàn ông chân chính có khí khái.
Độc Tý Ưng Vương cười lớn nói:
- Dễ dàng quá, ta bị nàng đánh cho một bạt tai, có khổ gì đâu?
Tứ Nương nói:
- Thật vậy sao?
Độc Tý Ưng Vương nói:
- Tự nhiên là thật, nàng đánh đi! Đánh mạnh một chút cũng không sao cả.
Tứ Nương cười nói:
- Nếu vậy tôi đánh nhé.
Nàng cuốn tay áo lên, để lộ một cổ tay trắng ngần như bạch ngọc.
Độc Tý Ưng Vương thật tình không động đậy, cam lòng tình nguyện chịu bị đánh.
Đấy chính là đàn ông, đàn ông thật là đáng thương, chỉ vì muốn biểu lộ trước mặt đàn bà mình là người tài ba, biểu lộ mình có dũng khí, đàn ông chuyện gì cũng làm.
Tứ Nương tươi cười, bàn tay nhè nhẹ đánh tới.
Nàng ra tay rất nhẹ, rất chậm, nhưng khi gần đến mặt của Độc Tý Ưng Vương, năm ngón tay bỗng nhiên liên tiếp búng ra, nhanh như chớp giật, điểm đúng bốn chỗ đại huyệt.
Hiển nhiên Độc Tý Ưng Vương nằm mộng cũng không nghĩ tới chuyện đó, đợi đến lúc lão nghĩ tới, thì không còn kịp nữa... chính lão cũng đã trở thành một người đầu gỗ.
Tứ Nương cất tiếng cười như chuông ngân, nàng khúc khích nói:
- Giỏi, Độc Tý Ưng Vương quả nhiên là một người đàn ông khí khái, tôi thật bội phục!
Độc Tý Ưng Vương trừng mắt nhìn nàng ta, ánh mắt như muốn nảy lửa, nhưng miệng lão thốt không ra được một lời. Cả gương mặt của lão đã hoàn toàn biến thành tê liệt.
Tứ Nương nói:
- Thật ra ngươi chẳng cần phải tức giận, càng không nên khổ sở, đàn ông bất kể dù có thông minh đến bao nhiêu, gặp phải đàn bà đẹp cũng đều biến thành ngốc tử cả.
Nàng cười tươi, nói tiếp:
- Do đó mà có những cô mười bảy mười tám tuổi, cũng lừa gạt được những lão già hiếu sắc khôn lanh như quỷ, trên đời này chuyện đó xảy ra nhiều không xiết kể...
Nàng vừa nói vừa thò tay lục soát trên người Độc Tý Ưng Vương.
Độc Tý Ưng Vương mặc một bộ đồ rộng thùng thình. Cái bọc màu vàng lão vừa rồi ôm trong tay, lão giấu ở trong áo.
Tứ Nương lục ra được bọc vải, cặp mắt sáng lên.
Nàng mở bọc vải ra, hộp đao nằm trong đó.
Trong hộp, thanh đao sáng choang như tuyết!
Tứ Nương chăm chú nhìn vào thanh đao trong hộp, lẩm bẩm nói:
- Tiêu Thập Nhất Lang, Tiêu Thập Nhất Lang, ngươi tưởng một mình ta không đủ tài cướp được thanh đao này chăng? Không những ngươi xem thường ta, còn xem thường đàn bà nữa, bản sự đàn bà lớn bao nhiêu, đàn ông chỉ sợ không bao giờ tưởng tượng ra...
Hỷ! Người đàn bà tài cán!
Phong Tứ Nương có lẽ đúng là một người đàn bà tài cán!
Nhưng Phong Tứ Nương rốt cuộc cũng chỉ là một người đàn bà.
Đàn bà lúc thấy những gì mình ham muốn, nàng ta không còn thấy được chỗ nguy hiểm...
Trên đời này, đa số những tên hiếu sắc, đều biết rõ đến nhược điểm này của đàn bà, do đó mà đem những đồ lễ vật làm cho họ hoa mắt lên, để che giấu chỗ công kích nguy hiểm của mình.
Phong Tứ Nương toàn bộ tinh thần tập trung vào thanh đao, nàng không nhìn ra trên mặt Độc Tý Ưng Vương đang lộ một nét cười hung dữ.
Đợi nàng muốn bỏ đi, thì không còn kịp nữa!
Bàn tay dài như vượn của Độc Tý Ưng Vương bỗng nhiên thò ra nhanh như điện, chụp lấy cổ tay của nàng, nửa thân người nàng bỗng trở thành tê bại, thanh đao trong tay rớt xuống đất choang lên một tiếng!
Chiêu thế nhanh tựa chớp, không cho nàng một tý cơ hội nào để tránh né.
Độc Tý Ưng Vương cười khanh khách nói:
- Nếu ngươi cho ta là ngốc tử thật sự, ngươi xem thường ta quá, cũng xem thường đàn ông quá, bản sự đàn ông lớn bao nhiêu, đàn bà chỉ sợ không bao giờ tưởng tượng ra!
Trái tim của Phong Tứ Nương đã chìm xuống dưới đáy sâu, nhưng ngoài mặt nàng vẫn còn giữ vẻ tươi cười, bởi vì nàng biết bây giờ vũ khí duy nhất còn lại của mình là cười.
Nàng lấy mắt liếc Độc Tý Ưng Vương, cười ngọt ngào nói:
- Ông hà tất phải nóng giận? Đàn ông có lúc bị đàn bà lừa một lần, không phải cũng thú vị sao? Nếu mà làm thật quá, thì hết vui rồi.
Độc Tý Ưng Vương cười hung dữ nói:
- Đàn bà có lúc bị đàn ông cưỡng gian một lần, không phải là không thú vị sao?
Bàn tay lão dằn chặt lại, cả người Phong Tứ Nương bỗng mềm ra, ngay nửa điểm sức lực cũng đã biến mất. Đến lúc lão ngoặc tay lại tạt một cái, người của nàng đã bị tạt rớt nằm xuống giường.
Chỉ thấy Độc Tý Ưng Vương cười hung hăng bước lại, nàng cắn chặt răng, lấy hết toàn thân sức lực, đưa chân lên nhắm lão đá tới.
Nhưng chân nàng chưa kịp đá ra, đã bị bàn tay như ưng trảo của lão ta chụp lấy. Bàn tay lão nhè nhẹ bóp một cái, cổ chân nàng như bị chặt đứt đi, đau đớn nước mắt muốn trào ra.
Cặp giày vải màu xanh, cũng đã biến thành rách nát, lộ ra hai bàn chân tinh xảo, trắng ngần, hoàn mỹ không có một tỳ vết.
Độc Tý Ưng Vương nhìn thấy hai bàn chân, nhìn muốn thành si ngốc, lẩm bẩm nói:
- Bàn chân đẹp làm sao, đẹp làm sao...
Lão thật tình cúi đầu xuống hôn lên lòng bàn chân của nàng.
Trên đời này không có một người đàn bà nào không sợ nhột, nhất là Phong Tứ Nương, hàm râu xồm xoàm như cỏ dại của Độc Tý Ưng Vương chạm vào lòng bàn chân nàng, hơi thở nóng hổi từ trong miệng thấm thẳng đến tận đáy trái tim, nàng kinh hãi, hoảng sợ, phẫn nộ, ghê tởm...
Nhưng cái thứ kích thích ấy, thật sự nàng chịu không nổi.
Trái tim của nàng đã muốn vỡ tung ra, nhưng người của nàng bất giác lại cười khúc khích lên, cười ra nước mắt, nàng một mặt cười, một mặt mắng lên:
- Súc sinh, súc sinh, lão già chó chết, mau mau buông ta ra...
Nàng đem hết tất cả những điều ác độc trên thế gian này ra chửi, nhưng vẫn còn cứ phải cười mãi.
Độc Tý Ưng Vương trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn nảy lửa, đột nhiên lão thò tay ra, mãnh áo trước ngực của Phong Tứ Nương đã bị xé tung, bày bộ ngực trắng ngần như bạch ngọc.
Nàng hầu như muốn ngất đi, chỉ cảm thấy người của Độc Tý Ưng Vương đang cưỡi lên người nàng, nàng đành phải lấy hết sức lực ép hai đùi lại, chết cũng không chịu tung ra.
Bỗng nghe Độc Tý Ưng Vương thở hổn hển nói:
- Đồ đàn bà thúi, đó là mi muốn như vậy, oán không được ta!
Bàn tay lão chụp lấy yết hầu của nàng.
Phong Tứ Nương ngay cả thở còn thở không được, nói gì đến sức lực tranh giành phản kháng, trước mắt nàng đã bắt đầu thấy tối sầm lại, thân thể từ từ mềm nhũn ra, hai bắp đùi cũng từ từ tung nhuyễn...
Bỗng nhiên, bình một tiếng, cửa sổ bị đụng phá ra.
Một người mặc áo xanh xông vào như mũi tên, chạy lại cướp lấy thanh đao trên mặt đất!
Độc Tý Ưng Vương quả nhiên không hổ là tay cao thủ cao cường có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, tại hoàn cảnh đó, mà lão còn chưa bị hôn ám đầu não, lão búng ngược người lại, cánh tay dài thò ra, bàn tay chụp lấy đỉnh đầu của người kia!
Người kia không kịp chụp lấy thanh đao, thân hình co lại, cong đi nửa thước.
Bỗng nghe rắc một tiếng, cánh tay của Độc Tý Ưng Vương tự nhiên dài ra thêm nửa thước, rõ ràng là chỗ chụp không được, hiện giờ lão lại chụp được.
Nào ngờ thân pháp người áo xanh cũng nhanh nhẹn không thể tưởng, đột nhiên xoay người một cái, bàn tay chặt tới cổ tay của Độc Tý Ưng Vương, mũi chân hất nhẹ một cái, đá thanh đao bay tới chỗ Phong Tứ Nương.
Phong Tứ Nương tay trái giữ lấy mảnh áo trước ngực, tay phải tiếp lấy thanh đao, cười tươi nói:
- Cám ơn các ngươi...
Trong tiếng cười dòn dã, thân hình nàng đã bay lên, lọt ra khỏi khung cửa sổ.
Người áo xanh thở ra một cái, bàn tay xoay ngược lại, lập tức ánh đao như cầu vòng vẽ ra, hớt tới vai của Độc Tý Ưng Vương.
Đao chém ra, xuất thủ nhanh đến mức độ không thể tưởng tượng.
Độc Tý Ưng Vương tung hoành mấy chục năm nay, thật tình chưa bao giờ lão thấy qua đao pháp nào nhanh như vậy, thậm chí còn không kịp thấy y ra tay ra làm sao, kinh hãi quá, nhảy vội ra sau, hét lên:
- Mi là ai?
Người mặc áo xanh không trả lời, tiếp tục tấn công tới, chỉ thấy ánh đao liêu nhiêu, dầy đặc, gió mưa chẳng lọt qua được, ánh mắt Độc Tý Ưng Vương loang loáng, lão tránh né được mấy chiêu, bỗng nhiên cất lên tiếng cười như điên cuồng, nói:
- Tiêu Thập Nhất Lang, thì ra là ngươi...
Người mặc áo xanh cũng cười lớn, nói:
- Ưng Vương quả nhiên có nhãn lực!
Trong tiếng cười lớn, đột nhiên người của y và thanh đao biến thành một, ánh đao lóe lên, xuyên qua cửa sổ.
Độc Tý Ưng Vương hét lên một tiếng, đuổi theo ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, màn đêm tối trầm trầm, sao mùa thu đầy trời, còn thấy đâu bóng hình của Tiêu Thập Nhất Lang!
Phong Tứ Nương một mặt vừa thay đổi y phục, một mặt vừa lầm bầm mắng nho nhỏ trong miệng, cũng chẳng biết mắng ai, mà cũng chẳng biết mắng gì.
Chẳng qua trên gương mặt nàng không thấy lộ vẻ gì giận dữ, ngược lại còn có vẻ mừng rỡ, nhất là khi nàng nhìn tới thanh đao đang nằm trên giường, mặt nàng bất giác nở nụ cười như đóa hoa xuân.
Thanh Cát Lộc đao ngày đêm mơ tưởng, rốt cuộc đã vào tay mình.
Vì thanh đao này, Phong Tứ Nương đã phải phí bỏ bao nhiêu tâm tư.
Trước đó biết bao nhiêu ngày, nàng đã lại thị trấn này, bởi vì nàng tính đúng nơi đây là chỗ bọn Triệu Vô Cực phải đi qua.
Ở ngoài trấn, nàng thuê một gian phòng nhỏ yên tĩnh, đi tìm Mã Hồi Hồi; Mã Hồi Hồi là kẻ rất có nghĩa khí, y lại thiếu nàng món nợ, dĩ nhiên y không có cách nào hơn ngoài chuyện bằng lòng giúp nàng một tay.
Nhưng Độc Thủ Ưng Vương quả là một nhân vật bản lãnh, đến phút tối hậu, nàng còn suýt bị hư việc, trộm gà không xong, còn ngược lại sém bị mất gạo.
Nếu không nhờ Tiêu Thập Nhất Lang...
Nghĩ đến Tiêu Thập Nhất Lang, nàng chợt cảm thấy tức muốn ngứa ngứa răng.
Nàng vừa gài xong cái nút cuối cùng, đột nhiên nghe ngoài cửa sổ có người thở ra một cái, thung dung nói:
- Khuyên lơn các bạn đừng có kết bằng hữu với đàn bà, càng không nên ra tay cứu giúp họ. Bạn đang bận cứu họ, thì họ một mình bỏ chạy mất tiêu, để bạn một mình nơi đó chịu trận.
Nghe tiếng nói, gương mặt của Phong Tứ Nương bỗng lập tức đỏ lên, bất giác nàng ngắt đứt cái nút áo mời cài xong, xem ra nàng có vẻ hận không thể lấy chân đá nát cái cửa sổ.
Nhưng tròng mắt nàng đảo quanh một cái, nàng nhịn lại được, còn cười khúc khích lên, nói:
- Một điểm cũng không sai, tôi chỉ hận không thể bỏ anh chết ở đó, cho tên Độc Tý Ưng Vương móc trái tim anh ra, xem nó đen tới cỡ nào.
Song cửa sổ hé ra một tý, nửa khuôn mặt của Tiêu Thập Nhất Lang hiện ra, cười hi hi nói:
- Tim tôi đen, hay tim của cô đen?
Phong Tứ Nương nói:
- Anh còn dám nói tới tôi? Hỏi tới tôi? Tôi thành tâm thành ý lại nhờ anh giúp đỡ, anh viện cớ này cớ nọ không chịu giúp, tôi lại đây, anh âm thầm lò dò theo dõi, đợi đến khi thấy tôi được việc, anh mới lò mặt ra, muốn ăn chận không tốn tiền, anh thử nói xem, anh còn là cái thứ gì?
Nàng càng nói càng nóng, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nhảy lên đá thủng khung cửa sổ một cái lỗ lớn, hận cái khung cửa ấy không thể là gương mặt của Tiêu Thập Nhất Lang.
Tiêu Thập Nhất Lang đã sớm chạy ra xa tít, cười nói:
- Đương nhiên tôi chẳng là thứ gì, tôi rõ ràng là người, tại sao lại là thứ gì được?
Y thở ra một hơi, nói:
- Không chừng tôi không nên lại đây, cứ để cho cái tên quỷ to đầu ấy ngửi hai bàn chân của cô cũng tốt, thối chết hắn càng tốt, cũng khỏi cho tôi phải...
Phong Tứ Nương la lớn lên, mắng:
- Anh thối lắm, làm sao anh biết bàn chân tôi thối, anh ngửi qua rồi chăng?
Tiêu Thập Nhất Lang cười đáp:
- Tôi không có cái nhã hứng tốt đẹp đó.
Phong Tứ Nương cũng phát giác ra mình nói vậy, rõ ràng là rước cái khổ lại cho mình, nàng đỏ mặt lên nói:
- Cho là anh giúp tôi đi, tôi cũng chẳng mang ơn anh, bởi vì anh vốn chẳng phải lại cứu tôi, mà chỉ vì thanh đao này thôi.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Sao?
Phong Tứ Nương nói:
- Nếu anh lại cứu tôi, tại sao không lo thân tôi trước, mà chạy lại giành thanh đao?
Tiêu Thập Nhất Lang lắc đầu, cười khổ nói:
- Cái người đàn bà này, ngay cả chiêu Dương Đông Kích Tây cũng không hiểu... Tôi hỏi cô, nếu tôi không chạy lại giành đao, hắn làm sao tha cho cô dễ dàng được như vậy?
Phong Tứ Nương nghe Tiêu Thập Nhất Lang phân tích, bất giác ngẩn người ra.
Nàng nghĩ lại quả thật không sai, nếu Tiêu Thập Nhất Lang không đi giành đao, mà đi giành người, thân nàng chắc không khỏi bị Độc Tý Ưng Vương làm tổn thương.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Nếu có con chuột bò lên cái ly thủy tinh của cô, cô có lấy viên đá chọi con chuột không? Không lẽ cô không sợ viên đá chọi vỡ cái ly thủy tinh của cô đi chăng?
Phong Tứ Nương nghinh mặt lên, nói:
- Cho là anh biết nói năng...
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Tôi biết trong bụng cô đã biết rõ ràng mình sai, nhưng ngoài miệng thì chịu chết cũng không chịu nhận mình sai!
Phong Tứ Nương nói:
- Anh làm sao hiểu tâm tư của tôi? không lẽ anh là con giun trong bụng của tôi?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Bởi vì trong lòng cô nhận sai, trong lòng cảm kích tôi, do đó mà ngoài miệng mới hung hăng như thế, chỉ cần trong bụng cô cảm kích, ngoài miệng không nói cũng không sao.
Phong Tứ Nương tuy còn nghinh mặt lên, nhưng đã không nhịn nổi cười.
Trái tim đàn bà thật là kỳ quái, đối với người đàn ông họ không thương, lòng của họ thật cứng rắn; nhưng gặp phải người đàn ông họ thương, lòng họ lập tức cứng rắn không nổi.
Tiêu Thập Nhất Lang đang chăm chú nhìn nàng ta, tựa hồ như muốn thành si ngốc.
Phong Tứ Nương lườm y một cái, ôm miệng cười hỏi:
- Anh nhìn gì? Có gì hay mà nhìn?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Ấy cô không hiểu điều này, một người đàn bà nhìn đẹp nhất là lúc nàng ta muốn nghinh mặt lên nhưng lại không nhịn cười được, làm sao mà tôi bỏ lỡ được cơ hội?
Phong Tứ Nương cười mắng:
- Thôi anh đừng có nịnh nữa, thật ra trong lòng anh đang muốn gì, tôi đã biết rồi.
Tiêu Thập Nhất Lang hỏi:
- Sao? Cô thành con giun trong bụng tôi từ hồi nào vậy?
Phong Tứ Nương nói:
- Lần này anh chẳng được gì, trong lòng không phục, tính lại đây gỡ gạc gì đó, có phải không?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Cũng không phải vậy, chẳng qua...
Y cười một tiếng, nói tiếp:
- Cô đã có thanh Cát Lộc đao, còn để thanh Lam Ngọc lại làm gì?
Phong Tứ Nương bật cười nói:
- Tôi đã biết tên tiểu tặc là anh đang nhắm vào thanh kiếm của tôi... Được, nhắm vào điểm hiếu thuận của anh, tôi thưởng cho anh thanh kiếm này đó!
Nàng rút kiếm, quăng ra ngoài cửa sổ.
Tiêu Thập Nhất Lang hai tay tiếp lấy, cười nói:
- Tạ ơn ban thưởng.
Y rút kiếm ra, nhè nhẹ vuốt ve, lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên là một thanh kiếm tốt, chỉ tiếc là cho đàn bà xài.
Phong Tứ Nương đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, anh muốn thanh kiếm cho đàn bà sử dụng để làm gì?
Tiêu Thập Nhất Lang cười đáp:
- Tự nhiên là đem tặng cho một người đàn bà.
Phong Tứ Nương trừng mắt hỏi:
- Tặng ai?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Tặng ai lúc này tôi còn chưa biết, chẳng qua rồi sẽ có lúc tìm ra một người thích hợp để tặng thôi, xin cô an lòng.
Phong Tứ Nương cắn chặt môi, nói:
- Được, có điều khi nào anh tìm ra, cũng nói cho tôi biết một tiếng.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Được, tôi đi tìm đây.
Y vừa xoay người lại, Phong Tứ Nương lại hét lên nói:
- Chậm một chút.
Tiêu Thập Nhất Lang từ từ quay mình lại, hỏi:
- Còn có gì sai bảo?
Phong Tứ Nương ánh mặt lưu động, cầm thanh Cát Lộc đao trên giường lên, hỏi:
- Không lẽ anh không muốn kiến thức một phen thanh đao này ra sao?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Không.
Y trả lời gọn ghẽ như vậy, Phong Tứ Nương bất giác ngẩn ngươì ra một cái, hỏi:
- Tại sao?
Tiêu Thập Nhất Lang cười một tiếng, nói:
- Bởi vì... nếu tôi suy đoán không lầm, thanh đao này tám phần là giả.
Phong Tứ Nương la lên nói:
- Giả? Anh dựa vào đâu mà cho thanh đao này có thể giả?
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Tôi hỏi cô, Triệu Vô Cực, Đổ Khiếu Thiên, Hải Linh Tử, ba người ấy ai là người đàng hoàng đứng đắn?
Phong Tứ Nương cười nhạt nói:
- Cả ba người đều không phải là thứ tốt lành.
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Nếu vậy, tại sao bọn họ phải đi đến tận chỗ xa xôi mời cho được Độc Tý Ưng Vương cái lão quái vật ấy về đây, cam lòng tình nguyện chịu cho lão ta sai bảo, còn đưa đao cho lão ta giữ, xong chuyện rồi, cũng một mình lão ta nở mày nở mặt, cỡ tài cán như bọn Triệu Vô Cực, tại sao lại đi làm chuyện ngu dốt như vậy?
Phong Tứ Nương hỏi:
- Anh nói thử tại sao?
Tiêu Thập Nhất Lang đáp:
- Bởi vì bọn họ muốn đem Độc Tý Ưng Vương ra làm quỷ thế mạng, làm bia cho người ta bắn vào.
Phong Tứ Nương chau mày hỏi:
- Làm bia?
Tiêu Thập Nhất Lang nói:
- Bọn họ biết rõ trên đường đi chắc chắn sẽ có vô số người muốn đến cướp đoạt, dám lại cướp đao tự nhiên là những tay không vừa, do đó bọn họ bèn đem một thanh đao giả đưa Tư Không Thự, cho mọi người xúm vào cướp đoạt, bọn họ mới yên ổn đem thanh đao thật giao tới nơi tới chốn.
Y thở ra một hơi, nói tiếp:
- Cô nghĩ coi, nếu không phải bọn họ biết rõ đó là thanh đao giả, chúng ta ở đó đánh nhau đến long trời lở đất, ba người ấy tại sao còn chưa chạy lại cứu?
Phong Tứ Nương nói:
- Đấy... đấy có thể là vì bọn họ sợ quấy nhiểu Tư Không Thự... với lại bọn họ vốn ở chỗ khác, Mã Hồi Hồi chỉ chuẩn bị chỗ ở riêng cho Tư Không Thự.
Tiêu Thập Nhất Lang lắc đầu, cười nói:
- Tư Không Thự mà ôm thanh đao thật trong người, ba người bọn họ còn để yên cho lão ta một mình ở đó sao?
Phong Tứ Nương nói không ra lời.
Nàng ngẩn người ra một hồi, đột nhiên rút đao ra, lớn tiếng nói:
- Bất kể anh nói cách gì, tôi cũng không tin thanh đao này là đồ giả!
Đao, đích xác là sáng ngời chói mắt.
Nhưng nhìn kỹ một hồi, lập tức có thể nhận ra ánh đao lóe mắt ấy có chỗ quái dị, cứ giống như đồ trang sức giả trên đầu các cô bé còn nhỏ.
Tiêu Thập Nhất Lang rút thanh Lam Ngọc ra, nói:
- Nếu cô không tin, cứ thử xem có sao đâu?
Phong Tứ Nương cắn chặt răng, nhảy ra khỏi cửa sổ, một đao chém tới thanh bảo kiếm.
Chỉ nghe choang một tiếng...
Thanh đao sáng ngời đã bị gãy làm hai đoạn!
Phong Tứ Nương đứng sững người ra, nửa đoạn đao trên tay cũng rớt xuống dưới đất; giả như có người nói Phong Tứ Nương không bao giờ biết già, thì tại một khoảng tý tách thời gian đó, nàng ta bỗng trở nên già đi mất mấy tuổi.
Tiêu Thập Nhất Lang lắc đầu, lẩm bẩm:
- Ai ai cũng nói đàn bà thông minh hơn đàn ông, có điều tại sao đàn bà thường thường lại bị đàn ông gạt?
Phong Tứ Nương nhảy dựng lên, tức giận nói:
- Anh biết rõ thanh đao là giả, anh còn muốn gạt tôi đi lấy thanh kiếm, anh thật là một tên đạo tặc, một tên cường đạo.
Tiêu Thập Nhất Lang than thở nói:
- Thật tình tôi không nên gạt cô, có điều tôi có biết một vị cô nương, cô ta vừa thông minh, vừa đẹp, vừa thẳng thắn, lâu ngày tôi chưa gặp mặt cô ấy, do đó muốn tìm một thứ lễ vật lại tặng cho cô ta, mong cho cô ta vui vẻ một chút.
Phong Tứ Nương mở to mắt ra, hỏi:
- Cô... cô ấy là ai?
Tiêu Thập Nhất Lang chăm chú nhìn nàng, lộ một nụ cười ấm áp, từ từ nói:
- Cô ấy tên là Phong Tứ Nương, không biết cô có quen biết cô ta không?
Phong Tứ Nương đột nhiên cảm thấy người nóng lên, bao nhiêu tức giận đều biến đâu mất tiêu chẳng thấy bóng hình, toàn thân nàng mềm nhũn, tựa vào khung cửa sổ, cắn môi nói:
- Anh đấy hở! Con người của anh... Tôi quen anh, ít nhất cũng đoãn mệnh đi mất ba chục năm.
Tiêu Thập Nhất Lang hai tay đưa thanh Lam Ngọc qua, cười nói:
- Tuy cô không được thanh Cát Lộc đao, nhưng có người tặng cho cô thanh Lam Ngọc, có phải cô cũng nên vui vẻ lên một chút không?
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
37 chương
40 chương
25 chương
20 chương
239 chương
46 chương
21 chương
160 chương