Tiêu Thập Nhất Lang

Chương 4 : Cát Lộc đao

Hiện giờ đôi mắt của nàng đang sáng rực, như một cây đuốc, nàng đang chăm chăm nhìn Tiêu Thập Nhất Lang, bỗng nhiên hỏi: - Cái chuyện cây đao ấy, anh không muốn nghe sao? Tiêu Thập Nhất Lang đáp: - Tôi chẳng muốn nghe nữa. Phong Tứ Nương nhẫn nại một hồi lâu, rốt cuộc chịu không nổi, lại hỏi: - Tại sao lại không muốn nghe? Tiêu Thập Nhất Lang nghinh mặt lên nói: - Bởi vì, nếu tôi muốn nghe, cô sẽ không chịu nói; nếu tôi không muốn nghe, may ra ngược lại, cô muốn nói cho tôi nghe. Y nói chưa dứt lời, Phong Tứ Nương đã buộc miệng cười lớn lên, vừa cười vừa mắng: - Anh... anh đúng là một con quỷ... Người khác nói tôi là nữ ma quái, nhưng nữ ma quái tôi mà đụng phải anh, có ma quái gì cũng chẳng còn chỗ để thi triển. Tiêu Thập Nhất Lang chỉ lo uống rượu lấy một mình, cũng chẳng đáp lại đúng hay không, y biết hiện giờ không phải lúc trả lời, một khi đã trả lời, không chừng Phong Tứ Nương chẳng chịu nói ra nữa. Phong Tứ Nương đành phải tiếp lời cho mình, nói: - Thật ra dù anh có muốn nghe hay không, tôi cũng muốn nói cho anh nghe, thanh đao ấy, có tên là Cát Lộc đao! Tiêu Thập Nhất Lang hỏi: - Cát Lộc đao? Phong Tứ Nương đáp: - Không sai, Cát Lộc đao! Tiêu Thập Nhất Lang hỏi: - Cái tên nghe cũng mới lạ quá, trước giờ sao tôi chưa từng nghe đến nhỉ? Phong Tứ Nương đáp: - Bởi vì thanh đao ấy mới ra lò chưa tới nửa năm. Tiêu Thập Nhất Lang chau mày nói: - Một thanh đao mới luyện xong, lại có thể chặt gãy một thanh kiếm báu thời cổ? Người luyện đao, công lực không lẽ còn cao hơn những tay cao thủ danh tiếng thời Xuân Thu Chiến Quốc hay sao? Phong Tứ Nương chẳng những không trả lời, còn hỏi ngược lại: - Tiếp theo Can Tương, Mạc Tà, Âu Dã Tử mấy tay cao thủ, anh có biết còn danh gia trù kiếm nào nổi tiếng nữa không? Tiêu Thập Nhất Lang đáp: - Không lẽ là Dư Phu Nhân? Phong Tứ Nương cười nói: - Không sai, thật nhìn không ra, anh cũng là người có tý học vấn. Dư phu nhân thật ra không phải là đàn bà, chẳng qua ông ta tính Dư, tên Phu Nhân, cây kiếm của Kinh Kha dùng để đâm Tần vương, chính là do tay ông ta làm ra. Tiêu Thập Nhất Lang ánh mắt loang loáng, bỗng nhiên nói: - Thanh Cát Lộc đao phải chăng là do Dư Lỗ Tử Dư đại sư luyện ra? Phong Tứ Nương ngạc nhiên hỏi: - Sao anh biết? Tiêu Thập Nhất Lang cười một tiếng, nói: - Dư Lỗ Tử là kẻ đích truyền của Dư Phu Nhân, bỗng nhiên cô nói đến Dư Phu Nhân, tự nhiên là cùng với Cát Lộc đao có chỗ liên hệ. Phong Tứ Nương ánh mắt bất giác lộ ra vẻ thán phục, nói: - Không sai, thanh Cát Lộc đao chính là do Dư đại sư luyện ra, vì thanh đao này, ông ta đã bỏ hầu như hết sức bình sinh ra, hai chữ Cát Lộc, là lấy ý từ câu: Tần thất kỳ lộc, thiên hạ cộng trục, duy thắng giả đắc lộc nhi cát chi (Tần mất con hươu, thiên hạ cùng nhau đuổi, chỉ có kẻ thắng mới bắt lộc mà cắt cổ). Ý của ông ta là chỉ có thiên hạ đệ nhất anh hùng, mới được giữ thanh đao này! Ông ta hãnh diện với thanh đao này ra sao, có thể nghĩ mà biết. Tiêu Thập Nhất Lang mắt sáng lên, vội vã hỏi: - Tự nhiên cô đã thấy qua thanh đao ấy? Phong Tứ Nương nhắm mắt lại, thở ra một hơi dài, nói: - Đúng là một thanh bảo đao! Xích Hà gặp phải nó, chỉ là một miếng sắt vụn. Tiêu Thập Nhất Lang ngửa cổ uống một hơi cạn ly rượu, đập bàn nói: - Đao quý như vậy, không biết mình có duyên được thấy qua một lần không? Phong Tứ Nương ánh mắt chuyển động, nói: - Đương nhiên anh sẽ có cơ hội thấy. Tiêu Thập Nhất Lang than lên: - Tôi và Dư đại sư vốn không quen nhau, làm sao ông ta đem bảo đao đưa cho người lạ xem dễ dàng như vậy? Phong Tứ Nương nói: - Thanh đao ấy bây giờ không còn trong tay của Dư Lỗ Tử. Tiêu Thập Nhất Lang đổi nét mặt hỏi: - Ở đâu? Phong Tứ Nương thung dung nói: - Tôi cũng không biết. Lần này Tiêu Thập Nhất Lang ngẩn người ra, y cầm ly rượu lên, rồi lại đặt xuống, y đứng dậy đi một vòng, rồi trở về ngồi lại, y gắp một miếng thịt bò, mà quên bỏ vào trong miệng. Phong Tứ Nương bật cười lên một tiếng, nói: - Không ngờ cũng có lúc tôi làm cho anh nóng ruột lên, rốt cuộc, người nhỏ tuổi không giữ được bình tĩnh. Tiêu Thập Nhất Lang nháy mắt nói: - Cô nói tôi là người nhỏ tuổi? Tôi nhớ cô còn nhỏ hơn tôi vài tuổi cơ mà! Phong Tứ Nương vừa cười vừa mắng: - Tiểu quỷ, đừng có nịnh đây quá, tôi hơn anh tới năm tuổi, bốn tháng, ba ngày, đáng lý ra anh phải ngoan ngoản gọi tôi một tiếng đại thơ mới đúng. Tiêu Thập Nhất Lang cười khổ, nói: - Đại thơ, người nhớ cũng rõ ràng quá. Phong Tứ Nương nói: - Tiểu lão đệ, còn không mau mau rót dùm đại thơ ly rượu. Tiêu Thập Nhất Lang nói: - Dạ dạ dạ, rót rượu! Rót rượu. Phong Tứ Nương nhìn y rót rượu xong, mới vừa cười vừa nói: - A, thế mới là đứa em ngoan nhỉ. Tuy nàng đang cười, mà bất giác trong ánh mắt lộ vẻ thương cảm và thê lương, nước mắt hình như đã có vẻ muốn trào ra, nàng ngẩng đầu lên uống cạn ly rượu, rồi mới từ từ nói: - Thanh Cát Lộc đao đã trên đường đi vào quan. Tiêu Thập Nhất Lang khẩn trương đến độ muốn làm đổ ly rượu trên bàn, y hỏi với theo: - Có ai theo hộ vệ bảo đao? Phong Tứ Nương đáp: - Đao quý như vậy, làm sao không có người theo hộ tống? Tiêu Thập Nhất Lang hỏi: - Ai hộ tống? Phong Tứ Nương đáp: - Triệu Vô Cực... Nàng nói chưa dứt lời, Tiêu Thập Nhất Lang đã đổi nét mặt, ngắt lời: - Triệu Vô Cực, có phải y là Chưởng môn nhân phái Tiên Thiên Vô Cực Môn chăng? Phong Tứ Nương đáp: - Không phải hắn thì còn ai? Tiêu Thập Nhất Lang im lặng một hồi, từ từ gật đầu một cái, hình như trong bụng đã có chủ ý. Phong Tứ Nương nãy giờ đang chăm chú nhìn y, để ý xem gương mặt của y có gì thay đổi, nàng lại nói tiếp: - Trừ Triệu Vô Cực ra, còn có Quan Đông đại hiệp Đồ Khiếu Thiên, Hải Nam phái cao thủ Hải Linh Tử... Tiêu Thập Nhất Lang cười khổ nói: - Đủ rồi, chỉ ba người ấy không cũng đủ rồi. Phong Tứ Nương than lên: - Nhưng bọn họ cho rằng còn chưa đủ, do đó mời thêm kẻ năm xưa một tay đánh tan núi Thiên Sơn, một tay giết chết tám tên đầu nậu, Độc Tý Ưng Vương Tư Không Thự. Tiêu Thập Nhất Lang chẳng nói gì nữa. Phong Tứ Nương chăm chăm nhìn y, nói: - Có bốn người ấy vào quan, hết cả thiên hạ, chỉ sợ không còn ai dám ra tay cướp đoạt bảo đao. Tiêu Thập Nhất Lang đột nhiên cười lớn lên: - Nói qua nói lại, thì ra cô đang tính mời tôi giúp một tay đi cướp đoạt bảo đao. Phong Tứ Nương ánh mắt lưu động, hỏi: - Anh không dám? Tiêu Thập Nhất Lang cười nói: - Tôi giúp cô đi cướp đoạt bảo đao, đao thành ra của cô, còn tôi thì chẳng thấy có gì. Phong Tứ Nương cắn chặt môi, hỏi: - Bọn họ hộ tống đao vào quan, anh có biết lý do tại sao không? Tiêu Thập Nhất Lang lắc đầu đáp: - Không biết, tôi cũng chẳng muốn biết, họ có đem đao lại tặng cho tôi đâu. Phong Tứ Nương nói: - Cho là anh không dám đi cướp đao, không lẽ chẳng muốn đi xem cho rộng kiến thức? Tiêu Thập Nhất Lang đáp: - Không muốn. Phong Tứ Nương hỏi: - Tại sao? Tiêu Thập Nhất Lang đáp: - Nếu nhỡ tôi nhìn bảo đao, có khi tôi động lòng, tôi động lòng rồi không khỏi nãy ra ý muốn cướp thanh đao, mà cướp không được rồi không khỏi mất đi tính mạng. Phong Tứ Nương hỏi: - Còn nếu cướp được thì sao? Tiêu Thập Nhất Lang thở ra một hơi, nói: - Nếu cướp được, cô không khỏi yêu cầu tôi tặng đao, tuy tôi không đành lòng, tôi không nỡ trái ý cô, do đó không chi bằng thà khỏi thấy cho xong. Phong Tứ Nương dậm chân đứng dậy, hằn học nói: - Thì ra anh là thứ chẳng ra gì, tôi nhìn trật người rồi! Được, anh đi đi, một mình tôi, không có anh, để xem tôi có chết nổi hay không. Tiêu Thập Nhất Lang cười khổ nói: - Cái tính gặp gì tốt cũng muốn đòi của cô, thật không biết chừng nào mới đổi được. Thành phố này không lớn lắm, nhưng rất phồn thịnh, bởi vì nơi đây là chỗ yết hầu từ quan ngoại đi vào trung nguyên. Từ núi Trường Bạch có những kẻ buôn sâm, bán da thuộc, bán ngựa, từ tái bắc sa mạc có những kẻ đào mỏ vàng, những thương gia người Hồ... Qua đây, họ đều phải nghỉ chân một vài ngày. Bởi do những cách xa hoa của đám người đó, mà mới có địa phương phồn thịnh thế này. Nơi đây có hai thứ nổi danh nhất. Thứ nhất là ăn... trên đời này ít có người đàn ông nào không thích ăn, ở đây có đủ các thức các dạng ăn uống, đủ thoả mãn khẩu vị của mọi thứ đàn ông. Thịt dê ở đây so với Bắc Kinh còn thiếu điều muốn ngon lành hơn, muốn mơn mởn hơn; cái món đầu sư tử xào lăn so với Hàng Châu Quế Nguyên Vũ làm ra cũng không sai kém bao nhiêu, cho là người sành ăn khó tính nhất, tới đây cũng phải ăn uống phỉ sức một phen thôi. Cái thứ hai tự nhiên là đàn bà... trên đời này còn hiếm có hơn những thứ đàn ông không thích đàn bà, ở đây có đủ các thức các dạng người đàn bà, thích ứng với đủ các loại nhu cầu của đàn ông. Một nơi chỉ có hai thứ “danh thắng” tuy không gọi là nhiều, nhưng chỉ nhờ vào hai thứ đó thôi, cũng đủ giữ cứng lại bước chân của đa số đàn ông. Chủ nhân của quán Ân Đức Nguyên, Mã Hồi Hồi, không những nấu được một trăm lẽ tám món ăn từ con bò ra, y còn là tay cao thủ đô vật số một số hai ở quan ngoại. Phía trước cửa quán Ân Đức Nguyên xem ra cũng không lớn, trang hoàng cũng không tỉ mỉ, nhưng người đeo lỏng lẻo bên eo lưng một cái đai lưng bằng da, đầu trọc láng, ưỡn ngực đứng trước cửa tên Mã Hồi Hồi này, chính là cái bảng quảng cáo sống động nhất. Các loại hào kiệt giang hồ bước chân qua đây, nếu không vào Ân Đức Nguyên uống vài ly rượu với Mã Hồi Hồi, sẽ có cảm giác như có điều gì không phải. Hàng ngày, tuy Mã Hồi Hồi mặt mày tươi rói, tinh thần hăng hái, nhưng hôm nay, xem ra y còn đặc biệt cao hứng hơn bình thường. Chưa tới hoàng hôn, Mã Hồi Hồi đã ra đứng ngoài cửa, trừng mắt ngóng nhìn về mé đầu đường, hình như y đang chờ tiếp đón qúy khách nào quang lâm. Khoảng chừng giờ Hợi, đầu đường quả nhiên có một cỗ xe ngựa màu đen: bốn ngựa cùng tung vó, chạy nhanh như bay lại, đến chỗ người ta qua lại thật nhiều mà vẫn không giảm tốc độ. May mà người cầm cương thân thủ thật lão luyện, bốn con ngựa cũng đều là thứ đã quen huấn luyện, vì thế xe ngựa chạy nhanh vậy, mà không có chuyện gì đáng tiếc xảy ra. Con đường này có rất nhiều xe ngựa qua lại, nhưng cỡ chiếc xe ngựa có khí phái lớn như thế, e cũng ít khi gặp, những người đi đường một mặt nhảy vào trong lề đường né, một mặt quay đầu lại nhìn. Chợt nghe kiện mã hý lên một tiếng dài, dây cương trên tay của người đánh ngựa vung lên, xe ngựa ngừng lại đúng ngay trước cửa quán Ân Đức Nguyên, Mã Hồi Hồi vội vã chạy lại cười đón, niềm nỡ mở cửa xe. Người bàng quan không khỏi lấy làm kỳ quái. Mã Hồi Hồi tuy là người buôn bán, nhưng trước giờ y chẳng dễ dàng gì tự hạ mình với người ngoài, hôm nay tại sao lại đối với người trên xe cung kính như vậy? Người xuống xe đầu tiên là một kẻ trung niên mặt mày trắng trẻo, để hàm râu mép, gương mặt tròn tròn lúc nào cũng cười cười, mặc một cái áo trường bào lụa màu xanh có hoa rất cân xứng trên một thân hình đã bắt đầu phát tướng, xem thái độ của y có vẻ ôn nhã hoà khí, hình như là một vị vương tôn công tử nào đó giả trang ra ngoài đi chơi. Mã Hồi Hồi vòng hai tay chào, miệng cười nói: - Triệu đại hiệp đi đường xa xôi mệt mỏi, xin mời vào trong ngồi. Người trung niên ấy cũng mỉm cười ôm quyền, nói: - Mã chưởng quỹ khách khí quá, xin mời, xin mời. Những người lão luyện giang hồ đứng nhìn một bên, nghe Mã Hồi Hồi xưng hô, trong lòng hình như đã đoán ra được người trung niên này là ai, cặp mắt bất giác tròn xoay nhìn trừng trừng lại! Đấy chẳng phải là Chưởng môn nhân phái Tiên Thiên Vô Cực hay sao? Người nổi tiếng một tay Tiên Thiên Vô Cực chân công, tám mươi mốt đường Vô Cực Kiếm lừng danh thiên hạ tên là Triệu Vô Cực? Nếu vậy thì người thứ hai xuống xe là ai nhỉ? Người xuống xe thứ nhì là một lão già tóc bạc, mặc đồ rất đơn giản, chỉ một tấm áo nỉ màu xám, tay còn cầm một cây dọc tẩu, xem lão ta giống một người nhà quê nào lại thành thị, nhưng cặp mắt lão loang loáng, nhìn qua nhìn lại, oai phong lẫm liệt. Mã Hồi Hồi cong lưng lại cười vả lả nói: - Đồ lão gia tử, mấy năm không gặp, ngài thân thể càng thấy khỏe mạnh ra. Lão đầu tử ấy cười ha ha lên một tiếng, nói: - Còn không phải nhờ phúc đức của bằng hữu ban cho sao? Lão đầu tử ấy tính Đồ, há chẳng phải là người ngồi giữ đất Quan Đông cả bốn mươi năm nay, trong tay cây dọc tẩu đánh ba mươi sáu chỗ đại huyệt, bảy mươi hai chỗ tiểu huyệt trên thân thể, người ta xưng tụng là Thiên Hạ đệ nhất Đả Huyệt Danh Gia, Quan Đông đại hiệp Đồ Khiếu Thiên đấy sao? Trên xe đã có hai người như vậy, người thứ ba còn là thứ yếu được sao? Hai bên đường xôn xao bàn luận càng thêm hứng thú. Người xuống xe thứ ba là một đạo sĩ vừa cao vừa ốm, mũi chim ưng, quan cốt thật caọ Tuy lão ta là đạo sĩ, ăn mặc lại rất hoa lệ, đạo bào màu nước tương tím có thêu kim tuyến, trên lưng đeo một thanh trường kiếm hình dạng quái dị, cán bằng vàng nạm ngọc, vỏ bằng da cá sấu xanh. Cặp mắt tam giác hơi nhìn xiêng lên, ra vẻ không xem ai vào đâu. Gương mặt Mã Hồi Hồi lại càng lộ vẻ tươi cười kính cẩn, y khom người nói: - Vãn bối ngưỡng mộ thanh danh Hải đạo trưởng đã lâu, hôm nay được gặp gỡ, thực là tam sinh hữu hạnh. Lão ấy cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn y một cái, chỉ gật gật đầu, nói: - Quá lời, quá lời. Hải đạo trưởng! Không lẽ là Hải Linh tử? Kiếm pháp của Hải Nam phái lấy nhanh và ngụy bí làm sở trường, kiếm khách của Hải Nam phái ai cũng có cái kiểu quái dị, trước giờ họ không bao giờ chịu giao du với người khác phái. Bảy năm trước, trận Đồng Già làm chấn động võ lâm, đảo chủ Đồng Già và môn hạ mười ba tên đệ tử đều chết dưới tay lưỡi kiếm của phái Hải Nam, chín tay đại cao thủ phái Hải Nam cũng chỉ còn thừa sót Hải Linh tử một người, sau trận chiến đó tới giờ, danh tiếng của Hải Linh tử càng vang dội, cặp mắt càng xếch ngược lên trên. Hôm nay không biết sao, lão lại đi cùng một bọn với Triệu Vô Cực, Đổ Khiếu Thiên nhỉ? Kỳ quái nhất là, ba người ấy xuống xe xong rồi, chưa ai chịu đi vào trong tiệm, ngược lại họ đều đứng ở cửa xe, đợi người thứ tư đi xuống. Qua một hồi thật lâu, trong xe mới có một người từ từ đi xuống. Người ấy vừa xuống khỏi xe, mọi người bất giác đều giật mình lên một cái. Gương mặt người ấy trông thật cổ quái. Lão ta cao không đến năm thước, đầu thì lớn như quả dưa, đầu tóc bồm xồm, cặp lông mày rậm hầu như nối thành một đường với nhau. Con mắt bên trái tinh quang lấp lánh, sáng rực như sao, con mắt bên phải thì xám xịt, giống như mắt một con cá chết. Trong đám râu ria xồm xoàm gần bạc trắng ấy lòi ra một cái miệng, đỏ lòm như máu. Cánh tay phải của lão đã bị chặt đi từ đầu vai, còn thừa lại cánh tay trái, dài thấy dễ sợ, thòng xuống hầu như muốn đụng tới ngón chân của mình. Trong tay lão còn ôm một cái bọc vải màu vàng hình vuông. Lần này Mã Hồi Hồi còn không dám ngẩng cả đầu lên, y cười vả lả nói: - Nghe tiền bối muốn lại chơi, đệ tử đặc biệt tuyển chọn một con bò mộng... Người một tay ấy ra vẻ lười biếng gật gật đầu, nói: - Bò mộng so với bò cái hẳn là tốt hơn, không biết đã chết rồi, hay còn sống? Mã Hồi Hồi giả lả đáp: - Đương nhiên là còn sống, phải để đó cho lão tiền bối thưởng thức đồ tươi chứ. Người một tay cười lớn lên, nói: - Tốt lắm, tốt lắm, thằng cháu này xem ra cũng biết hiếu kính ta. Lão công nhiên gọi Mã Hồi Hồi là cháu, mà Mã Hồi Hồi rõ ràng trông giống như được cưng quá hoá ra sợ hãi. Người nào không nhận ra lão cụt tay ấy, trong lòng ít nhiều cũng vì Mã Hồi Hồi bất bình. Nhưng có mấy người đoán ra được lão ấy là ai, thì ngược lại, trong lòng lại mừng dùm cho Mã Hồi Hồi... được Độc Tý Ưng Vương xem là cháu, chẳng phải dễ dàng gì. Phía sân sau của Ân Đức Nguyên có một tòa nhà riêng, chuyên môn dành cho khách quý; trong tòa nhà ấy có một hòn núi giả, bên cạnh hòn núi giả có vài cây cổ thụ to lớn, trên cây có móc một sợi dây buộc một con bò mộng. Con bò mộng ấy to lớn dị thường, hai cái sừng vừa nhọn vừa sắc, phảng phất như hai lưỡi dao. Cái bọc vải màu vàng vuông vuông trong tay Độc Tý Ưng Vương không biết đã biến đi đâu mất, hiện giờ lão đang đi lòng vòng quanh con bò, trong miệng không ngớt tắc lưỡi thành tiếng, lão không ngớt trầm trồ: - Tốt lắm, tốt lắm... Gương mặt xanh lè của Hải Linh tử lộ vẻ tức giận, lão lạnh lùng nói: - Tại hạ cũng chẳng cần luyện chi đến ưng trảo lực. Độc Tý Ưng Vương trừng mắt một cái, nói: - Các hạ không cần phải luyện, không lẽ các hạ khi dễ ưng trảo lực của ta sao? Hai bàn tay máu me dầm dề của lão bỗng nhắm tới Hải Linh tử cào một cái. Hải Linh tử xoay mình đi, bắn lùi ra tám thước, mặt lão trắng bệch cả đi. Độc Tý Ưng Vương ngẩng cổ lên cười lớn, nói: - Tiểu tạp mao, ông đừng sợ như vậy, lão gia tử ta đây chẳng qua dọa chơi với các hạ một chút, ta và lão tạp mao sư phụ của các hạ là bạn bè, làm sao lại đi ăn hiếp với đứa con nít như các hạ. Hải Linh tử sống đến hơn năm mươi tuổi, không ngờ còn có người gọi lão là “đứa con nít”, hai tay lão tức quá run lên, nhưng lão chẳng có dũng khí để rút kiếm. Chiêu Ưng trảo lực của Độc Tý Ưng Vương dùng sức ngón tay xuyên lũng bụng con bò, móc lấy trái tim, vừa ác, vừa chính xác, vừa nhanh, thật bất kỳ ai cũng tìm không ra được dũng khí. Đã dọn tới món ăn thứ bảy. Nghệ thuật nấu ăn của Mã Hồi Hồi quả nhiên không sai, nấu thịt bò mà thành ra như thịt gà mềm lụi, như thịt vịt béo bở, như thịt rừng, có lúc thậm chí còn mềm như đậu hủ. Y nấu được thịt bò thành đủ các thứ món ăn, làm như chẳng phải thịt bò. Đến món ăn thứ tám, Mã Hồi Hồi tự mình đem lại, cười nói: - Đồ ăn tuy không ngon lắm, nhưng rượu chắc không sai, các vị tiền bối xin mời uống thêm vài ly nữa. Độc Tý Ưng Vương đột nhiên đập mạnh tay lên bàn một cái, nói lớn: - Rượu cũng không ngon. Mã Hồi Hồi ngớ mặt ra. May mà Triệu Vô Cực đã tiếp lời cười nói: - Rượu tuy là rượu ngon, nhưng nếu không có bóng hồng châm rượu, mùi vị sẽ nhạt mất đi nhiều lắm. Độc Tý Ưng Vương nở mặt cười lớn nói: - Không sai chút nào, rốt cuộc chỉ có người đọc qua mấy cuốn sách trời, mới biết được rằng cái chữ tửu và cái chữ sắc không bao giờ chịu đi xa nhau. Mã Hồi Hồi cũng cười, nói: - Vãn bối thật ra có nghĩ đến chuyện này, chỉ sợ các bậc phấn son ở đây không lọt được vào mắt xanh của các vị tiền bối. Độc Tý Ưng Vương chau mày hỏi: - Nghe nói đàn bà ở đây rất nổi tiếng, không lẽ đến một người xuất sắc cũng không có? Mã Hồi Hồi trầm ngâm nói: - Xuất sắc thì chỉ có một người, nhưng chỉ có một người... Độc Tý Ưng Vương lại đập tay lên bàn một cái, nói: - Một người cũng quá đủ, tiểu tạp mao là kẻ xuất gia, Triệu Vô Cực nổi tiếng sợ vợ, Đổ lão đầu đã tới tuổi bụng muốn mà sức không đủ, ngươi không cần phải lo dùm cho bọn chúng. Đổ Khiếu Thiên cười nói: - Không sai, ngươi chỉ lo tìm một người cho Tư Không tiền bối là được, lão đầu tử ta đây chỉ muốn ở một bên nhìn nhìn. Người lớn tuổi, chỉ cần nhìn nhìn là cũng quá đủ ngứa. Triệu Vô Cực cười nói: - Người sợ vợ còn không dám nhìn nữa là khác. Nhưng nếu không được nhìn một cái, sợ còn không bỏ được cho đành, Mã chưởng quỹ, phiền ông đi mời một chuyến! Mã Hồi Hồi đáp: - Vãn bối đi ngay bây giờ, chẳng qua... Độc Tý Ưng Vương trừng mắt hỏi: - Chẳng qua làm sao? Mã Hồi Hồi giả lả cười, nói: - Vị cô nương này nổi tiếng là khó, vị tất mời là lại. Độc Tý Ưng Vương cười lớn nói: - Không sao cả, ta vốn thích loại đàn bà khó tính, đàn bà khó tính chắc chắn sẽ khác với người thường, nếu không, cái khó ấy chỗ nào mà sinh ra? Mã hồi Hồi cười nói: - Đã vậy, xin mời tiền bối chờ một tý... Độc Tý Ưng Vương nói: - Chờ lâu một tý cũng chẳng sao, chuyện gì khác ta chờ không được, chứ chờ đàn bà ta có đầy đủ nhẫn nại.