Tiểu Thanh Cam Tác giả: Trường Phong Hoán Hạ Trans: Yuki - ------------------ (Xin hãy đọc truyện ở trang chính chủ. TrυУÊиωκÏ① là lũ khốn chuyên ă и ℃ắρ). Tôi cầm chìa khóa đi đến nhà Phổ tiên sinh, chắc Cà Chua cho rằng người về là Phổ tiên sinh nên cực kỳ vui mừng chạy tới đón. Nhưng vừa nhìn thấy là tôi liền trở nên ỉu xìu thấy rõ, cụp tai trở lại góc tường nằm. Con chó này cũng rất biết nhìn mặt đối xử ha. Tôi ngồi xổm trước mặt nó đung đưa chìa khóa trong tay, thấy mình hệt như Đại tướng quân lấy được Hổ phù từ tay Hoàng đế bệ hạ, ra vẻ oai phong nói với thủ hạ lính cẩu duy nhất: "Cà Chua, Phổ tiên sinh giao mày cho tao á, sau này mày không được đối xử lạnh nhạt với tao như vậy, nếu không tao sẽ méc Phổ tiên sinh". Cà Chua nhắm chừng cũng nghe ra, nhỏ giọng gừ gừ mấy tiếng, chấp nhận số phận bò dậy ủn tôi, miệng cũng không rảnh, còn muốn liếm tôi. Tôi hết hồn bởi vẻ nhiệt tình giả tạo của nó, không kịp chuẩn bị té dập mông. Cà Chua hí hửng xoay quanh tôi hai vòng, cái đuôi ngoáy tít như chong chóng. Tôi cảm giác nó đang cười nhạo tôi. Tôi bước tới vuốt thiệt mạnh cái đầu to của nó. Chơi đùa với Cà Chua một lúc, cả người đầy bụi bặm, chơi cũng mệt rồi tôi bèn đi dạo quanh nhà Phổ tiên sinh. Bố cục nhà Phổ tiên sinh và nhà tôi không giống nhau lắm, lớn hơn nhà tôi một tí, tổng thể có vẻ hơi cũ kỹ nhưng rất sạch sẽ, màu sắc trang trí lấy màu xanh nhạt chủ đạo, tăng thêm sự mát mẻ cho mùa hè nóng bức về mặt thị giác. Tầng hai cũng không phải gác lửng mà là một tầng, có hai ba căn phòng, cũng không biết phòng nào là phòng ngủ của Phổ tiên sinh đây. Thật ra tôi không có đam mê rình mò nhà người ta, nhưng mà trực giác của tôi cho rằng coi như tôi cả người dơ hầy ngủ một giấc trong phòng ngủ của Phổ tiên sinh thì có khi anh cũng sẽ không tức giận với tôi. Tôi cảm thấy tính tình của anh tốt vô bờ, cho nên lá gan cũng to hơn. Tôi đẩy một cánh cửa, thấy mình vẫn rất tài, thật sự mở cửa phòng Phổ tiên sinh. Phòng ngủ của Phổ tiên sinh rất đơn giản, giấy dán tường cũng là màu xanh nhạt, hình như anh ấy rất thích màu xanh nhạt. Chính giữa là một cái giường lớn, nhìn chăn mền xếp ngay ngắn làm tôi nhớ tới ổ chó của mình, nhất thời có hơi thẹn. Trong phòng ngủ có một cái cửa sổ sát sàn, bên ngoài có một ban công lớn, rèm cửa sổ dày nặng vắt ở hai bên, phòng ngủ tắm trong ánh nắng, Đối diện giường còn có một máy chiếu lớn, chắc là để xem TV. Tôi thoạt có cảm giác hơi ngại đi vào, thấy cái chân bẩn của mình giẫm lên sàn tựa như thêm một lớp bụi cho nơi này Nhưng tôi cũng không lưỡng lự lâu, chân trước bước vào chân sau đã không có áp lực gì. Tôi đi thẳng ra ban công nhìn xuống dưới, vừa khéo nhìn thấy mấy bụi nguyệt quý vàng, cảm thấy tâm trạng không hiểu sao trở nên dễ chịu. Tôi đơn giản ngồi xuống ban công, hai chân thò ra ngoài lan can đung đưa lơ lửng. Cà Chua ở dưới "gâu gâu" với tôi, chạy tới chạy lui, tôi lúc có lúc không quơ chân ghẹo nó. Đùa một lúc, có lẽ do phơi nắng một hồi làm tôi có hơi buồn ngủ, tôi lờ đờ gật gù như gà mổ thóc. (Truyện chỉ được up ở w.pad, wordpress yukiyuhino, những trang khác đều là re.up) Bỗng nhiên bị tiếng sủa bén nhọn của Cà Chua làm tỉnh lại. Tôi giật mình nhìn xuống thấy là Phổ tiên sinh trở về. Phút chốc tôi và anh nhìn nhau, nhận ra mình gan to bằng trời xông vào phòng ngủ của người ta liền thấy ngượng ngùng. Tôi vội đứng lên, động tác nhanh quá nên chân bị kẹt vào lan can một chút, đau đến nhe răng trợn mắt. Tôi chẳng màng rưng rưng nước mắt mấy bước chạy xuống lầu, cuống quýt xin lỗi: "Xin lỗi Phổ tiên sinh, em...!em...!em không nên vào phòng anh...". Phổ tiên sinh không nói gì một lúc, tôi tròn mắt nhìn anh, Phổ tiên sinh cụp mắt, nói: "Không sao". Tôi cũng không chắc anh có giận không, lon ton đi theo anh vào phòng bếp, khi anh đột nhiên xoay lại tôi xém chút đụng vào anh. Phổ tiên sinh nhìn tôi đăm đăm một hồi, bỗng hỏi: "Thích ăn cà chua không?". Tôi sững sờ, thoạt cho rằng anh đang nói tới chó vàng. Thế này nghĩa là sao, lẽ nào Phổ tiên sinh định làm thịt Cà Chua? Trong lòng tôi "lộp bộp" một chút, vội vã xua tay: "Không không không, Phổ tiên sinh em không ăn thịt chó đâu, anh đừng làm bậy". Phổ tiên sinh bỗng dưng trầm mặc rồi chợt bật cười, tôi chưa từng thấy anh cười thoải mái đến vậy, trong chốc lát tay chân lóng ngóng. Chỉ thấy Phổ tiên sinh lấy ra từ một trong mấy cái túi anh xách về một thứ tròn tròn đỏ đỏ, bên trên còn cuống lá xanh xanh quơ trước mắt tôi: "Ăn không?". Tôi thoắt một cái đỏ hết mặt lên, xấu hổ chết mất, sao mà Phổ tiên sinh cũng chòng ghẹo tôi nha. Tôi tức hổn hển không để ý tới anh, sải bước chạy ra bếp liền thấy Cà Chua. Con cẩu đần này không hiểu chuyện gì cả, vừa nãy Phổ tiên sinh cười lớn như vậy nó còn ngốc ngếch phụ họa thêm mấy tiếng "gâu", một chút cũng không biết bản thân từ chỗ tôi đã biến thành một nồi canh thịt chó, thấy tôi ra còn chạy tới dụi tay tôi. Tôi tưởng như xấu hổ giận dữ chết được, không muốn thấy con chó này và chủ của nó xíu nào, cắm đầu đi vào phòng khách ai cũng không thèm để ý. Tôi rúc trên sofa trong phòng khách, không lâu sau đã bình tĩnh lại, ngẫm lại chuyện trước đó, nhận ra Phổ tiên sinh cũng không trách tôi tự vào phòng ngủ của anh. Dường như anh về là để làm cơm. Nghĩ tới đây tôi lại rón rén đi tới cửa bếp, quả nhiên thấy Phổ tiên sinh đang thái thức ăn, thấy tôi còn thuận tay đưa cho tôi một quả cà chua mới rửa còn vương nước. Tôi: "...". Tôi nhận lấy căm phẫn cắn một miếng. Thế là tôi lại ăn chực một bữa ở nhà Phổ tiên sinh nữa. Cơm nước xong tôi nằm liệt trên ghế sofa tiêu thực, cảm giác nếu như mình lại ăn chực mấy bữa nữa ở chỗ Phổ tiên sinh chắc chắn tôi sẽ mập ù ra. Tôi cúi đầu bóp bóp cằm, đưa tay sờ sờ, thấy từng lớp thịt rất có cảm giác tồn tại. Lúc này Phổ tiên sinh hỏi tôi: "Làm sao vậy?". Tôi vội buông cằm ra, căng quai hàm để anh không thấy cái cằm hai ngấn của tôi: "Không có gì ạ, chỉ là ăn no quá thấy hơi nghẹn". Phổ tiên sinh nhìn tôi hồi lâu, hỏi: "Dắt Cà Chua đi dạo không?". Tôi nghiêng đầu nhìn Cà Chua mặt đầy khao khát bên ngoài, mặc dù có lòng muốn thành toàn cho nó, nhưng phần ân sủng hôm nay tôi dành cho nó đã tiêu hết vào buổi sáng rồi, không muốn lại tiếp cả buổi chiều nữa. Tôi nhìn Phổ tiên sinh một cái, chợt động tâm tư đứng phắt dậy, hỏi Phổ tiên sinh: "Phổ tiên sinh chiều nay anh có thời gian không?". Phổ tiên sinh sững ra: "Sao?". Tôi túm tay áo anh, nói: "Phổ tiên sinh anh đi mua quần áo với em đi!". Mặc kệ Phổ tiên sinh có muốn hay không, dù sao tôi cũng túm lấy anh đi ra cùng tôi đi mua quần áo. Phổ tiên sinh lái xe chở tôi đến khu thương mại ở trấn Lộc Tự. Trấn Lộc Tự tuy rằng là một trấn nhỏ vừa phải, nhưng vì có ngành công nghiệp du lịch nên phát triển cũng khá tốt, cái gì cần cũng có hết. Tôi dẫn Phổ tiên sinh đến cửa hàng. Đầu tiên tôi dựa theo thói quen của mình chọn mấy cái áo thun, lại nhớ ra ông nội đã dặn, quần áo này là để mặc đi dự tiệc tạ sư của nhà họ Đường, mặc áo thun hình như quá tùy tiện. Tôi hậm hực rụt cái tay sờ tới áo thun, trong chốc lát không biết nên chọn thế nào. Bấy giờ Phổ tiên sinh hỏi tôi: "Sao rồi?". Tôi cười với anh một cái, nói: "Em không biết nên mua cái gì". Phổ tiên sinh nói: "Chọn cái cậu thích là được". Cơ mà cái này không thể dựa theo sở thích của tôi để chọn được. Tôi hơi nản lòng: "Thôi kệ vậy". Nói rồi kéo tay Phổ tiên sinh định đi. Phổ tiên sinh theo tôi mấy bước, đột nhiên trở tay kéo tôi lại, hỏi: "Tân Cam cậu muốn mua đồ thế nào?". Tôi hơi dừng lại, nói với anh: "Dạ, chắc là trang trọng một tí?". Khi đón lấy ánh mắt của Phổ tiên sinh, tôi nhận thấy trong mắt anh có một thứ gì rất kiên định, dường như có thể mang đến sức mạnh cho người khác. Tôi phồng má, nói với anh: "Là thế này ạ, một đứa...!một người em trai của em mới tốt nghiệp phổ thông, thi đậu một trường Đại học rất tốt. Mấy ngày nữa ông nội sẽ dẫn em đi dự tiệc tạ sư của cậu ta. Ông nói em mặc đồ nghiêm chỉnh một chút". Phổ tiên sinh "ừ" một tiếng. Ừ là sao? Anh kéo tay tôi vòng trở lại, thong thả lấy cho tôi hai chiếc áo sơ mi và quần dài màu nhạt, kêu tôi đi thay. Lâu lắm rồi tôi không mặc đồ nghiêm chỉnh như vậy, lần cuối cùng tôi mặc quần dài áo dài tay vẫn là khi đi học, bỗng chốc thấy mình như bị trói lại, tay chân căng cứng. Tôi thay đồ xong, tay chân cứng còng đi ra phòng thay đồ, lúng ta lúng túng đi tới trước mặt Phổ tiên sinh. Phổ tiên sinh nhìn sang, mặt tôi lập tức nóng bừng, cảm giác cả người thẹn thò. Phổ tiên sinh nhìn tôi một lúc chợt đứng dậy đến trước mặt tôi. Tôi muốn nín thở, không tự giác ngẩng đầu ra sau, Phổ tiên sinh giơ tay cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng cho tôi, tôi cảm giác cổ được nới ra, thở ra nhẹ nhàng hơn. Phổ tiên sinh nói: "Rất đẹp". Mắt tôi sáng lên: "Thiệt không anh?". Phổ tiên sinh trịnh trọng gật đầu, sau đó kéo tôi đến trước gương soi toàn thân. Tôi nhìn thấy mình trong gương, len lén liếc nhìn Phổ tiên sinh, đúng lúc chạm mắt với anh, vội vã thu mắt lại nghiêm túc quan sát mình. Áo sơ mi Phổ tiên sinh lựa cho tôi là áo form rộng, có khí chất nhã nhặn không nói rõ. Dù sao thì chính là đẹp, cũng không phải rất đẹp, chỉ là đẹp bình thường, tôi vẫn rất khiêm tốn. Bộ quần áo không nặng không nhẹ như vậy quả thật phù hợp đi dự tiệc tạ sư của Đường Trình. Cuối cùng tôi mua cả hai bộ. Phổ tiên sinh đưa tôi về nhà, suốt một đường tôi chỉ nghĩ tới mình bảnh bao trong gương, cảm giác ông nội chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc với hai bộ trang phục này của tôi, không nói gì với Phổ tiên sinh nhiều. Xe dừng trước cửa nhà tôi, tôi đang chuẩn bị nói cảm ơn xuống xe, Phổ tiên sinh lại bỗng nhiên gọi tôi, tôi hơi mù mờ nhìn anh. Phổ tiên sinh cong ngón tay gõ gõ tay lái như đang do dự, cuối cùng anh nói: "Tân Cam, cậu đang ở độ tuổi rất đẹp". Hở? Là sao? Phổ tiên sinh chợt đưa tay xoa đầu tôi: "Cậu có thể làm bất cứ chuyện gì được pháp luật và đạo đức cho phép, có thể gan dạ, có thể dũng cảm cái gì cũng không cần sợ". Anh ấy nói mấy lời thật kỳ lạ, nửa chữ tôi cũng không hiểu. Tôi vẫn luôn rất to gan, rất dũng cảm á. Đương nhiên cái này không bao gồm tôi hồi nhỏ. Tôi hơi bối rối, chợt nhớ ra chuyện hồi trưa liền hỏi Phổ tiên sinh: "Phổ tiên sinh anh đang nói chuyện lúc trưa em vào phòng anh ư?". Phổ tiên sinh khựng lại, hình như hơi bất đắc dĩ, nói:" Không chỉ có thế". Thế thì tôi không nghĩ ra. Phổ tiên sinh dường như cũng từ bỏ nói tiếp, chỉ lấy chìa khóa lúc trước ra đưa cho tôi, nói; "Nếu cậu thích Cà Chua, rảnh rỗi có thể tìm nó chơi, cũng có thể dắt nó đi dạo. Nhà tôi...!cậu có thể đi đâu cũng được". Tôi nhận chìa khóa, khô khan nói: "Như vậy không hay lắm đâu anh". Phổ tiên sinh nói: "Bình thường tôi không có thời gian chơi với Cà Chua, cũng không thường dắt nó đi, nghe nói nếu như chó không thể vui chơi trong thời gian dài thì có thể sẽ bị trầm cảm..." Nghe tới hai chữ trầm cảm tôi lập tức gật đầu: "Được được được, anh yên tâm đi Phổ tiên sinh, em nhất định sẽ không để Cà Chua bị trầm cảm đâu". Phổ tiên sinh: "...". Sao mà tôi cảm thấy dáng vẻ của Phổ tiên sinh cũng không phải rất vui vẻ. Phổ tiên sinh nhanh chóng nói cảm ơn tôi, tôi cầm đồ xuống xe, anh tạm biệt tôi rồi lái xe đi. - Hết- Lời tác giả: #Về việc Tân Cam cho rằng Phổ tiên sinh muốn ăn Cà Chua#.