Tết nhất, Vĩnh Lộc được Ninh Vương điện hạ thưởng mười lượng bạc, sau đó hắn cố ý chạy ra bên ngoài mua hai lượng bạc rượu ngon và thức ăn. Rượu đưa cho Phương sư phó ở tiền viện, “Ninh Vương điện hạ khen ta kể chuyện xưa hay đấy! Đây ít nhiều có công lao của Phương sư phó!” Phương sư phó ít lời không biết tiểu tử này kể chuyện như thế nào, nếu như biết được chắc có lẽ sẽ phun ra một ngụm máu mất. Thức ăn thì Vĩnh Lộc đem về hậu viện chia cho bà tử và nha hoàn, “Đa ta các ma ma và các tỷ tỷ chiếu cố!” hắn lưu lạc nhiều năm, nay ngay cả cha mẹ cũng không nhớ rõ, có thể ở Hứa phủ ăn no quả thực là vận may rất tốt. Bà tử trong bếp ăn đồ ăn hắn tặng, cười nói: “Ngươi là con khỉ nghịch ngợm! Chỉ là chúng ta chăm sóc ngươi lại bởi phu nhân đã giao phó, muốn trong bếp không câu thúc ngươi ăn uống để ngươi dưỡng tốt thân thể. Biết tới đây cảm ta chúng ta mà sao không biết đi cảm tạ phu nhân chứ hả?” Vĩnh Lộc vẻ mặt ngay thẳng: “Ma ma có điều không biết, đại ân của phu nhân ta ghi tạc trong lòng, cũng không cần dùng đồ ăn đi hiếu kính phu nhân, chờ sau này có cơ hội, cho dù có tan xương nát thịt ta cũng sẽ báo đáp ân tình của phu nhân!” Lạp Nguyệt nghe thấy thú vị, sau đó nói cho Hồ Kiều nghe, nàng cười: “Đứa nhỏ này thật có tâm. Ta cũng không cần hắn báo đại ân gì, chỉ cần dụng tâm chăm nom cho hai đứa nhỏ kia là tốt rồi.” hiện giờ trong phủ mua tới gã sai vặt, tuổi còn nhỏ cũng không dùng được, làm chân chạy vặt còn được chứ để bọn họ ở cùng Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối thì Hồ Kiều còn không yên tâm. Có Ninh Vương điện hạ khích lệ, Vĩnh Lộc kể chuyện xưa càng hào hứng, tuy rằng không có Vũ Tiểu Bối ở bên làm bạn, nhưng Hứa Tiểu Bảo cảm thấy chuyện xưa đêm nay Vĩnh Lộc ca ca kể trước khi đi ngủ cảm xúc càng dào dạt mãnh liệt. Mồng một phủ quận thủ đãi yến, mồng hai lại tới phủ thông phán đãi tiệc, vợ chồng Hứa Thanh Gia cũng không thể không tham gia. Có việc giải vây trước đó, ở trong phủ thông phán Hàn phu nhân đối với Hồ Kiều tựa hồ hơi hòa khí hơn một chút, thái độ có chuyển. Nhưng Hồ Kiều cũng không cảm thấy mình cần phải tỏ thái độ đón ý nói hùa phủ quân phu nhân nên cũng như thường ngày, cung kính mà xa cách. Trong bữa tiệc chỉ nói cười với Đoạn phu nhân, trong nhà hai người đều có một cặp bánh bao bướng bỉnh nên nói không hết chuyện về bọn nhỏ. Thông phán phu nhân hôm nay vẫn như cũ là lấy rượu gia truyền nhà mình ra đãi, ca kỹ nuôi trong nhà ra tiền thính tăng hứng thú cho nam nhân, nhóm phụ nhân hậu viện chỉ có uống rượu dùng bữa nói chuyện phiếm. Sau đó thông phán phu nhân lại triệu tập nhóm mỹ nhân biết đàn hát đến hiến nghệ. Uất Trì Tu rất thích theo đuổi cái đẹp, rất giỏi trong việc khai thác được bản lĩnh và khí chất mỹ nhân. Mà Uất Trì phu nhân có vẻ như ở trên phương diện này cũng chưa từng ngăn cản hắn, bởi vậy nên hậu viện phủ thông phán trăm hoa đua nở, diễm lệ ganh đua, nhóm mỹ nhân biết thổi sáo đánh đàn có thể thể lập thành cả một dàn nhạc. Nhờ có sự hào phóng của thông phán phu nhân mà hôm nay Hồ Kiều như được xem một buổi nhạc hội vậy, thuận tiện tạo dựng một chút tê bào nghệ thuật. Thông phán phu nhân còn khiên tốn: “thật ra việc thổi sáo đánh đàn này ta dốt đặc cán mai, mấy mĩ nhân trong nhà nhưng đều biết. Ngày xưa ta còn e ngại các nàng quá ồn ào, hôm nay tỷ tỷ tới đây tất nhiên phải để các nàng ra thể hiện bản lĩnh để biểu diễn cho tỷ tỷ một phen. Nếu như tỷ tỷ thấy hay thì liền thưởng cho các nàng mấy đồng!” Những lời này của nàng có thể nói là xem bọn họ như gánh hát, cô nương trong thanh lâu. Trong mấy tháng rồi, Hàn phu nhân xem như biết được bản lĩnh nói chuyện của người này, thật sự là đanh đá như dân phố phường, cái gì cũng dám nói ra. Nàng sống hơn nửa đời người đã từng giao tế với ai như vậy đâu? Mỗi lần xã giao với thông phán phu nhân xong đều phải tức giận một bận. Ngay cả Hàn tiểu nương tử cũng khuyên nàng vài lần: “Mẫu thân đừng nóng giận. Thông phán phu nhân chính là loại người như vậy, nếu mẫu thân tức giận nàng, ngược lại giống như là mẫu thân đang so đo với nàng.” Hàn phu nhân chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống. Nếu thông phán phu nhân đã nói vậy thì Hàn phu nhân hôm nay lại không tránh khỏi bị thông phán phu nhân khuyên uống nhiều mấy chén, sau khi chếch choáng thì liền xả cơn tức tích tụ bấy lâu nay ra ngoài, lập tức lệnh nha hoàn đi bên ngoài đổi một sọt tiền đồng tới, sau đó vung ra ngoài, nhóm mỹ nhân trong viện này nào đã gặp qua phương thức thưởng như vậy đâu? Ước chừng chỉ có thưởng xiếc khỉ ngoài phố mới làm như vậy thôi. Hồ Kiều làm bộ như không thấy, nhấp một ngụm rượu, sau đó tiếp tục trò chuyện nuôi con với Đoạn phu nhân. Hai đại cao thủ so chiêu, nàng sẽ không chen vào. Thông phán phu nhân vốn là châm chọc Hàn phu nhân chỉ biết mấy thứ đàn hát, cơ thiếp trong phủ nàng cũng biết vậy. Nào biết phủ quân phu nhân sẽ thực sự cho các nàng một sọt tiền đồng tới thưởng thật, đây là đem cơ thiếp trong phủ nàng như mấy con hát ngoài kia sao? Lập tức sắc mặt nàng liền khó coi. Thông phán phu nhân không thoải mái, Hàn phu nhân liền thư thái. Thông qua mấy lần giao phong, nàng cũng rút ra được mấy chiêu thức, lập tức lôi kéo tay thông phán phu nhân, cười nói: “Mấy mỹ nhân trong phủ muội muội đều là người có bản lĩnh, tỷ tỷ xem mà thích thú không thôi. Nhất thời cao hứng nên thưởng nhiều một chút, muội muội đừng trách!” Sau đó còn nâng chén uống một ngụm rượu, tỏ vẻ mình đã say. Thông phán phu nhân là người không tầm thường, lập tức liền điều chỉnh biểu tình, còn thay những mỹ nhân đó nói cảm tạ. “Tỷ tỷ có thể xem trọng bản lĩnh các nàng, đó là phúc khí các nàng! Còn không mau cảm ơn Phủ Quân phu nhân hậu thưởng?!” Chúng mỹ nhân đồng thời uốn gối tạ thưởng, ủy ủy khuất khuất đi xuống. Tốt xấu các nàng cũng là mỹ nhân thông phán đại nhân ngàn kiều vạn sủng, đã từng chịu quá bực này ủy khuất bao giờ? Trong lòng không hận Phủ Quân phu nhân là không có khả năng! Cũng oán tránh luôn thông phán phu nhân, đây là xem các nàng là ca kỹ tìm đàn ông mua vui bên ngoài chắc?! Hiệp này phủ quân phu nhân giành chiến thắng. Sau khi kết thúc yến tiệc, Hồ Kiều cùng Đoạn phu nhân đi ra ngoài, thế nhưng không phải không có cảm thán: quả nhiên nữ nhân mềm yếu thục nữ cỡ mào mà bị buộc nóng này cũng sẽ trở mình. Nhìn phủ quân phu nhân mà xem, vốn nàng mà khinh thường ai thì chỉ lạnh nhạt mà thôi, nay ngược lại còn biết cắn trả thông phán phu nhân nữa. trên bàn tiệc ở tiền viện, thông phán đại nhân và phủ quân đại nhân lại ở chung rất hài hòa, xưng huynh gọi đệ, lấy tuổi tác xưng hô, cũng sắp trở thành huynh đệ ruột tới nơi. Huống chi rượu trong bữa tiệc chính là rượu tổ truyền nhà thông phán phu nhân, ngay cả Hứa Thanh Gia không hay uống rượu mà cũng uống nhiều vài ly, huống chi là Phủ Quân đại nhân, khen rồi lại khen, lại khen thông phán đại nhân cưới được một hiền thê như thế thì thật là may mắn. Từ trước tới nay, Uất Trì Tu ở trong quan trường Trường An không được hài lòng chính là xuất thân nhà vợ quá thấp, có chút không thể diện bởi vậy nên luôn bị cười nhạo. Còn có người cười nhạo hắn chỉ lo bụng mà không màng mặt mũi. Nay được phủ quân đại nhân khen cưới vợ tốt thì sắc đỏ trên mặt càng đậm thêm vài phần, kính phủ quân đại nhân thêm mấy ly rượu. Hồ Kiều cũng không muốn ở lâu liền bảo gã sai vặt đi truyền lời cho Hứa Thanh Gia ở sảnh ngoài là nàng về trước, sau đó sẽ cho xe ngựa quay lại đón hắn. Xe ngựa tới cửa phủ liền quay lại, Hồ Kiều xuống xe ngựa, được Tiểu Hàn đỡ đi vào trong phủ. Rượu nhà thông phán phu nhân có tác dụng chậm, lúc ấy không cảm thấy gì, hóng gió một lúc liền cảm thấy đầu nặng mà chân nhẹ. Hôm này Hồ Kiều cố ý tránh đi mũi nhọn của phủ quân phu nhân và thông phán phu nhân nên uống nhiều hơn mấy hớp, được Tiểu Hàn đỡ vào phủ, chỉ cảm thấy con đường có chút không bằng phẳng, nàng liền cau mày bảo: “Sao con đường này lại nhấp nhô thế, bảo Vĩnh Thọ gọi người tới sửa lại đi.” Tiểu Hàn biết nàng say rượu nên cũng không phản bác, “Phu nhân cẩn thận dưới chân, nô tỳ sẽ nói với Vĩnh Thọ ca ca sau ạ.” một chủ một tớ chậm rãi đi trở về, trong tiền đình, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối đang ở trong viện chơi đùa, phía sau là Hoa Miêu và Đại Ngưu phe phẩy đuôi chạy theo. Nhìn thấy Hồ Kiều thì lập tức lao tới, hai cho khỉ con nhào tới như tên bắn, nếu là ngày thường thì Hồ Kiều tất nhiên sẽ đứng vững, hôm nay chân lại nhẹ bẫng, bị hai đứa đụng vào liền ngã ra sau. Sức lực Tiểu Hàn không đủ, Hồ Kiều bị ngã ra sau thì nàng cũng ngã theo, chủ tớ hai người đều ngã ngồi ở trên mặt đất, trong lòng Hồ Kiều còn ôm hai tiểu tử ngốc. Loại trò chơi này bọn họ thường quen làm, hai tiểu tử từ sau khi phát hiện sức lực mẫu thân không nhỏ thì thường hay nhào vào ngực nàng, Hồ Kiều có thể vươn tay ôm lấy cả hai đứa, lắc lư làm bộ muốn ném ra làm hai đứa la toáng lên, rồi ba mẹ con cười ha ha. Nhưng hôm nay này kết quả ra ngoài dự kiến, Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối ngồi ở trong lòng Hồ Kiều, vẻ mặt không thể tin nổi, chỉ nhìn nàng hôn lên trán mỗi đứa một cái thật kêu, cười ngốc: “Con trai ngoan!” Chụt Chụt, lại hôn hai cái lên cái má mum múp thịt kia. Nơi xa Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang vốn đang nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa. Trước đó có kiểm tra võ của bọn chúng, thấy Phương sư phó dạy rất tận tậm, ít nhất hai đứa nhỏ đều rắn rỏi hơn, thấy vậy liền để mặc bọn chúng chơi. Đến khi nhìn thấy Hồ Kiều bị ngã, Thôi Ngũ Lang liền kinh ngạc: “Đây là… Làm sao vậy?” Với thân thủ của Hồ Kiều thì bị không có khả năng bị hai tiểu tử làm ngã. Ninh Vương người cao chân dài đã đi về phía đó, Thôi Ngũ Lang theo sát phía sau. Tới gần thì ngửi thấy mùi rượu, Tiểu Hàn đã sắp khóc tới nơi, phu nhân bị ngã, xem sao cũng là nàng không tận tâm. Duỗi tay đi đỡ nàng, Hồ Kiều lại cảm thấy trên mặt đất mát mẻ, rất là thoải mái, liền khoanh chân ngồi không chịu đứng lên, ôm hai tiểu tử ngồi trong lòng nàng. “Đây là… Uống rượu?” Giọng của Ninh Vương điện hạ vang lên từ đỉnh đầu, Hồ Kiều ngửa đầu lên nhìn, đầu óc có chút trì trệ, một hồi lâu mới nhớ ra: “Ninh Vương điện hạ…” nói chuyện ngược lại rất rõ ràng, lại vỗ vỗ trên mặt đất: “Mời ngồi!” Nơi này thật là thoải mái. Ninh Vương: “…” Thôi Ngũ Lang có tâm muốn khi dễ nàng, chính là ngẫm lại mình lại đi khi dễ một phụ nhân say rượu, cho dù nàng có tỉnh táo lại thì cũng không nhớ rõ thì cũng chả có cảm giác thành tựu nên liền từ bỏ. Tiểu Hàn luống cuống tay chân, vội vàng bò dậy đỡ Hồ Kiều: “Phu nhân mau đứng lên!” Hồ Kiều đang say, có vài phần mơ mơ màng màng, ngoan cố không chịu đứng lên: “Nơi này thoải mái.” Đầu quay tới quay lui, nhất định phải tìm Hứa Thanh Gia: “Hứa đại ca đâu? Chẳng lẽ lại chạy đi với… Kế Phương gì kia rồi chăng?” Tiểu Hàn nào biết Kế Phương là ai? Đây đều là lời nói riêng tư của phu thê bọn họ, không nói cho ai biết. Nhưng thật ra thì Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang biết Gỉa Kế Phương. Ninh Vương điện hạ thấy nàng mặt mày như tơ, hai má ửng đỏ, người lại mơ mơ màng màng lộ ra vài phần đáng yêu nói không nên lời, trong lòng như bị lông chim nhẹ nhàng gãi vậy, có chút ngứa, muốn gãi lại không biết gãi chỗ nào. Mỹ nhân thật sự hắn đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy qua người nào… vô lại như vậy! Cái tính nói hươu nói vượn này của nàng, thật không biết Hứa Thanh Gia đã dung túng như thế nào mà quen biết đã nhiều năm thế nhưng cũng không bỏ. Khóe miệng Thôi Ngũ Lang run rẩy, ngồi xổm xuống nhìn thẳng nàng: “Ngươi còn ngồi ngồi dưới đất nữa thì Hứa lang nhà ngươi liền chạy theo Kế Phương kia đó!” Lông mày Hồ Kiều dựng thẳng, trong miệng nhảy ra hai chứ: “hắn dám?!” Đầu xoay tới xoay lui, cứ muốn tìm Hứa Thanh Gia mà không chịu đứng lên. Ninh Vương và Thôi Ngũ Lang quả thực không có cách nào. trên mặt đất lạnh như vậy, nếu nàng cứ ngồi đó thì sẽ không tốt. Tiểu Hàn đã sắp khóc tới nơi, hai tiểu tử thì lại thấy mẫu thân như vậy thật vui, cứ cọ cọ vào ngực nàng, tay nhỏ lặng lẽ chọc vào mặt nàng, nàng bắt được tay bọn chúng liền làm bộ muốn cắn: “Cắn rớt nhé?” Mặt cọ vào mặt đứa nhỏ, bọn chúng chạy bên ngoài một hồi, khuôn mặt lành lạnh, rất là thoải mái, Hồ Kiều liền cọ lại cọ, giống hệt một con chó to xác. Hứa Tiểu Bảo và Võ Tiểu Bối bị nàng cọ cười khanh khách muốn trốn, làm nương cũng cười ngây ngô theo. Ninh Vương phân phó Tiểu Hàn: “Còn không mau đi tìm đại nhân nhà ngươi, bảo hắn mau về nhà.” Chờ Tiểu Hàn chạy đi mới ra hiệu cho Thôi Ngũ Lang, “Bế hai tiểu tử này lên.” Thôi Ngũ Lang một tay một đứa, kéo bọn chúng dậy, Ninh Vương điện hạ thì cầm tay Hồ Kiều kéo nàng. Hồ Kiều thuận theo đứng dậy, dưới chân lảo đảo một cái, mắt thấy xém chút nữa sẽ nhào lên phía trước, Ninh Vương điện hạ liền đớ ngang lấy nàng, tránh cho nàng ngã sấp mặt. Chẳng qua vòng eo mềm mại dưới tay kia, cho dù cách một lớp y phục mùa đông cũng vẫn cảm nhận được. Chóp mũi ngửi được mùi hương thanh thuần, không phải mùi son phấn, cũng không phải hương hoa, tựa hồ là mùi của nắng ấm. Ninh Vương chợt nhớ tới thật lâu trước kia, Võ Tiểu Bối và Hứa Tiểu Bảo từng nói trên người Thượng mỹ nhân thật hôi, không thơm như trên người mẫu thân, hắn cuối cùng… cũng biết được đó là mùi hương gì… Lúc Hứa Thanh Gia trở về, Hồ Kiều đang đi khắp nơi tìm hắn, không chịu đi vào phòng. Nhìn thấy hắn liền lập tức nhào tới, choàng lấy cổ hắn, miệng lầm bầm oán trách: “Cuối cùng cũng tìm được chàng, không cho phép chàng chạy đi theo… Kế Phương gì kia…” Đồng tri đại nhân dưới ánh nhìn chăm chú của Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang, mặt dày ôm lấy nàng vào trong lòng. không ôm cũng không được, vì Hồ Kiều không chịu buông tay, hệt như con bạch tuột tám chân đu lấy hắn không thôi. Hồ Kiều ôm hắn không nói, còn hôn “chụt” một cái thật mạnh lên môi hắn, cười tít mắt, bộ dáng rất ngốc nghếch, làm Hứa Thanh Gia có chút dở khóc dở cười. hắn thật sự không ngại nương tử nhiệt tình mà chỉ sợ làm trò cười cho Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang. Tiểu Hàn lập tức che mắt của Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối lại, “Đừng nhìn đừng nhìn, Tiểu Hàn tỷ tỷ mang các đệ về phòng.” Giọng nói rầu rĩ của Hứa Tiểu Bảo truyền tới: “Ta đã… thấy!” “Đệ cũng vậy!” Võ Tiểu Bối phụ họa. Còn tiếp tục như vậy nữa không biết sẽ còn mất mặt như nào nữa, Hứa Thanh Gia nhanh chóng quyết định, ôm lấy lão bà đi về phía hậu viện, bỏ Ninh Vương điện hạ và Thôi Ngũ Lang ở phía sau. Thôi Ngũ Lang cười hắc hắc quái dị, “thật không nghĩ tới nha đầu này sau khi say tính tình lại như vậy.” Ninh Vương điện hạ nhìn theo thân ảnh vợ chồng Hứa thị đi xa, nhàn nhạt nói: “Cũng thật ân ái.” Giọng nói mang theo tịch liêu mơ hồ. Thôi Ngũ Lang mặt dày nói: “Điện biên mỹ nhân vờn quanh, chỉ cần điện hạ muốn ân ái, có mỹ nhân nào sẽ từ chối?!” Chỉ là Ninh Vương điện hạ đối với nữ sắc cũng lạnh nhạt, cũng chưa từng thây hắn che chở cho mỹ nhân nào, cả ngày vùi mình trong quân doanh, thời gian ở chung với binh sĩ còn nhiều hơn thời gian ở với mỹ nhân.