Yến tiệc Hàn đại nhân tổ chức vì thông phán đại nhân qua đi thì tới yến tẩy trần mà Hàn phu nhân tổ chức vì thông phán phu nhân. Làm một người tiếp khách tận chức tận trách, Hồ Kiều dù biết mình hôm nay đến cũng chỉ là làm nền thì vẫn trang điểm một phen mới ngồi xe ngựa đi tới phủ quận thủ.  Xe ngựa trực tiếp kéo nàng đến nhị môn, hôm nay tiến đến tham gia yến hội đều là quan quyến các phủ. Thời điểm Hồ Kiều đến vừa lúc gặp phải Đoạn phu nhân, hai người tính cách cũng coi như hợp nhau, vì thế cùng nhau đi vào bên trong, sớm đã có nha hoàn chờ ở nhị môn dẫn hai người đi. Dù cho đã tới đây rất nhiều lần, nhắm mắt lại cũngsẽ không lạc đường thì phần lễ tiết này vẫn không bao giờ thiếu. Đoạn phu nhân vừa đi vừa suy đoán về cách ăn mặc trang điểm này kia của thông phán phu nhân, chờ đến khi các nàng vào phòng khách mà Hàn phu nhân chuyên dùng tiếp đãi nữ khách thì thấy mấy người Lưu phu nhân đều đã đến rồi, nhưng vẫn chưa thấy thông phán phu nhân đâu. Nhân vật mấu chốt đều là người cuối cùng lên sân khấu – trong phim đều là diễn như vậy! Hồ Kiều tỏ vẻ thực bình tĩnh, làm tốt chuẩn bị xem diễn, tiếp nhận trà nóng nha hoàn bưng lên, cầm ấm tay, câu được câu không nghe các phu nhân bên cạnh nói chuyện phiếm, ngồi khoảng chừng nửa khắc thìcó nha hoàn lặng lẽ đi về phía Hàn phu nhân thì thầm một câu, Hàn phu nhân liền cười đứng dậy, nói: “Thông phán phu nhân đã tới, chúng ta đi nghênh đón thôi!” Nàng dẫn đầu đi trước, phía sau mọi người nối đuôi nhau ra, Hồ Kiều cũng đi theo phía sau Đoạn phu nhân đi ra ngoài. Mới đi ra chủ viện thìnhuyễn kiệu đã tới nội viện rồi, nâng cỗ kiệu chính là bốn bà tử thô tráng. Đoạn phu nhân nói thầm bên tai nàng: “Chúng ta ngày thường tiến phủ quận thủ, nhưng đều là trực tiếp đi bộ từ nhị môn vào. Vẫn là thân phận của thông phán phu nhân có khác, hôm nay phu nhân còn xuất ra nhuyễn kiệu, bình thường có bao giờ cho chúng ra ngồi đâu, chắc là sợ chúng ra quá béo, ngồi hỏng nhuyễn kiệu này khôngchừng!” Hồ Kiều dùng khuỷu tay huých nàng một chút, “Đoạn tỷ tỷ cứ thích nóigiỡn!” Ngẩng đầu thấy thông phán phu nhân xuống kiệu, lại nhịnkhông được cảm khái một câu: “Cái này… Phu nhân có lẽ sau hôm nay phải tu sửa cỗ kiệu một phen nhỉ?” Hình thể vị này so với nàng và Đoạn phu nhân đều béo hơn rất nhiều. Thông phán phu nhân nhìn trắng trẻo mập mạp, vô cùng phúc hậu, đầu đội bộ diêu đuôi phượng vàng, trên tai đeo hoa tai vàng nạm hồng ngọc lủng lẳng. Sau khi nha hoàn phía sau tiếp nhận áo choàng đỏ thẫm họa tiết mẫu đơn liền nhìn thấy vòng tay vàng ròng khảm hồng thạch trên tay nàng, trên người là áo váy màu hồng thêu hoa văn màu đỏ. Chúng quan quyến tiến đến nghênh đón, trừ bỏ Hàn phu nhân cùng với một vài phụ nhân đi đón, còn lại đều lặng lẽ cùng đồng bạn nghị luận về cách ăn mặc của vị thông phán phu nhân này. Đoạn phu nhân tỏ vẻ: “Phong cách thông phán phu nhân trang điểm nhìn rất có tiền!” Hồ Kiều tỏ vẻ: “Thông phán phu nhân trang điểm thật có không khí vui mừng!” Mọi người thân là gia quyến của quan viên quận Vân Nam nên tự nhiên là coi lời Hàn phu nhân như thiên lôi sai đâu đánh đó, Hàn phu nhân thích thanh nhã, vì thế mọi người đều trang điểm trang nhã, loại hình trang sức đá quý đỏ thẫm kiểu này ngày lễ ngày tết thêm một chút để tăng không khí vui mừng, ngày thường tụ hội cũng sẽ không đeo, miễn cho Hàn phu nhân không vui. Hôm nay Uất Trì phu nhân ngược lại, vô luận là quần áo trên người hay là trang sức trên đầu trên tay cũng đều là màu sắc sáng chói, đứng giữa một đám quan quyến ăn mặc nhạt nhẽo thì rất có hiệu quả hải đường áp lê chi, cực hồng cực diễm. Nha hoàn phủ Quận Thủ toàn nhấp miệng cười trộm, khóe miệng Hàn phu nhân cong lên một độ cong thích hợp, cùng hàn huyên với Uất Trì phu nhân, hai người song song đi tới, Đoạn phu nhân nhỏ giọng phỏng đoán tâm lý bây giờ của Hàn phu nhân: “thật không nghĩ tới lại là mộtnhà giàu mới nổi!” Hồ Kiều nhìn quanh, may mà các nàng ở cuối cùng, các phu nhân còn lại đều đã theo sát sau tri châu phu nhân và thông phán phu nhân vào trong, Hồ Kiều nghiêm mặt nói: “Đoạn tỷ tỷ chẳng lẽ không biết bạc là thứ tốt sao? Ta ngược lại tình nguyện làm một nhà giàu mới nổi!” Chẳng qua bực nguyện vọng này ở trước mặt Hàn phu nhân là ngượng ngùng nói ra. Chỉ có Đoạn phu nhân không quá để ý này đó. Đoạn phu nhân trộm cười, kéo nàng đi tới: “Hứa muội muội nghĩ bạc có thể từ trên trời giáng xuống hay sao? Nhà giàu mới nổi cũng phải đợi tài vận đến không phải sao?” Tại trong phủ quận thủ, phu nhân Hàn phu nhân và thông phán phu nhân sóng vai ngồi ở chủ vị, tiếp theo xuống là quan quyến các cấp. Hồ Kiều an vị ở phía cuối bên phải, đối với vị thông phán phu nhân nàykhông thể không khen một câu người thật phúc hậu. Nàng nhìn tròn tròn mập mạp, mới nói mấy câu với Hàn phu nhân đãtỷ tỷ muội muội, Hàn phu nhân giới thiệu với nàng Lâu phu nhân, sau đó thì Lâu phu nhân liền thay nàng giới thiệu chư phụ nhân ở đây, đều là nói tới chức vụ của trượng phu các nàng. Hồ Kiều đã từng thấy đua so cha, lần đầu tiên thấy đua so trượng phu, cũng may trượng phu nàng chức quan không thấp, thành thân với Hứa Thanh Gia nhiều năm như vậy, hôm nay nàng rốt cuộc có cảm giác vinh dự về điều này. Thông phán phu nhân nghe được thân phận Hồ Kiều, ánh mắt liền đảo qua người nàng, Hồ Kiều không thể nói là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy nội tâm rất là vi diệu, tựa hồ… ánh mắt nàng đánh giá mình hoàn toànkhông giống ánh mắt nàng đánh giá các phụ nhân khác, cũng khôngbiết là tại sao. Đại bộ phận người trong đại sảnh đều là người biết xã giao, đều đếnnói chuyện phiếm với thông phán phu nhân, hoặc nói trang dung, hoặcnói về tục lệ hiện nay ở thành Trường An, hoặc là nói chút chuyện xưa. Đúng lúc không khí đang rất hòa hợp thì thông phán phu nhân làm như vô tình, liếc mắt một cái về phía Hồ Kiều, không chút để ý nói: “Trượng phu Hứa phu nhân có phải là bảng nhãn năm thứ mười bảy hay không?” Hồ Kiều cứ cảm thấy những lời này rất có huyền cơ, rồi lại không thểkhông đáp, liền mỉm cười gật đầu: “Nhà thiếp thân đúng là bảng nhãn năm mười bảy!” Thông phán phu nhân hơi mỉm cười, “Hứa đại nhân thật khí khái!” Rồi lại quay đầu hàn huyên với Hàn phu nhân, không để ý tới Hồ Kiều nữa. Trong lòng Hồ Kiều châm chước một phen, Hứa Thanh Gia lúc trước ở Trường An Thành, ngoài từng đắc tội một quan lớn kén rể thì còn mộtngười khác nữa là tòa sư Hứa Đường, chẳng lẽ thông phán đại nhân hoặc là phu nhân này có quan hệ gì với hai nhà này sao? Thông phán phu nhân vô duyên vô cớ trước mặt người khác khen mộtcâu Hứa Thanh Gia thật khí khái, tất nhiên có nguyên nhân nào đó nàng không biết. Chờ đến khi về nhà, Hồ Kiều hỏi Hứa Thanh Gia, Uất Trì đại nhân nhưng có liên hệ với hai nhà kia, hứa đại nhân cũng rất ngạc nhiên. hắn là một thư sinh nghèo, hoàn toàn không biết quan hệ của các quyền quý trong kinh. Hồ Kiều chỉ có thể nhắc nhở hắn chú ý hướng đi thông phán đại nhân nhiều hơn một chút, nếu thật sự cảm thấy có cái gì không tốt thìkhông bằng thỉnh giáo Hàn đại nhân trước. Hứa Thanh Gia hành sự lỗi lạc, là người luôn đi lên bằng chiến tích,hắn luôn có thái độ khinh thường với việc quan viên nịnh bợ để được thăng chức, huống hồ chiến tích thì không thể làm giả nên hắn cũngkhông để bụng. “Thông phán đại nhân tuy rằng là quan viên Trường An phái tới, giám sát quan viên địa phương, nhưng kỳ thật cũng là cùng Phủ Quân cộng trị Quận Vân Nam, nếu như xa lánh quan viên bản địa, chẳng lẽ hắncòn có thể xếp người tiến vào hay sao? nói câu không dễ nghe, Quận Vân Nam là chỗ man di, quan viện trừ phi không có cách nào khác thìai cũng muốn đi về hướng nam, nào có ai nguyện ý chạy đến đây làm gì?” Làm ra chiến tích khó không nói, một không cẩn thận gặp phải đại quân Thổ Phiên khiêu khích, còn phải gom góp quân lương, man di động - loạn còn phải duy trì trật tự ổn định, không bị vấn tội đã là may, nào có thăng quan dễ dàng như vậy chứ? Xa không nói, liền nói gần. Từ khi Hứa Thanh Gia đảm nhiệm chức đồng tri, Thang Trạch đã tự mình đến châu quận bái kiến Hứa Thanh Gia rồi ngồi kể khổ. Ở thư phòng Hứa phủ uống say, rồi vỗ vỗ bả vai Hứa Thanh Gia, nửa hâm mộ nửa ganh tị mà nói: “Lúc trước thi đình Hứa hiền đệ liền đứng thứ tám, không nghĩ tới làm quan cũng vậy, kiểm tra đánh giá hàng năm đều là ưu, ta theo không kịp.” Lời này của hắn làm Hứa Thanh Gia không thoải mái, nhưng suy xét đến tính cách của người này, bên ngoài thì biểu hiện khiêm tốn hữu lễ,không nghĩ tới đối xử với phu nhân hậu trạch lại làm người ra rất xem thường, Hứa Thanh Gia liền không nói thêm gì nữa  Trái lại sau khi Thang Trạch say mèm thì ôm Hứa Thanh Gia khóc lớn, “Vạn nhất ngu huynh phải làm huyện lệnh ở đây mười mấy năm, đường làm quan gian nan, nếu như tương lai Hứa hiền đệ thăng chức nhanh thì nhất định phải giúp đỡ ngu huynh một phen đó!” Ngược lại làm Hứa Thanh Gia đáp cũng không phải không đáp cũngkhông phải. Lệ thường ở đương triều, không thể không coi trong quan hệ cùng trường cùng năm cùng sư, bằng không nếu để người khác nhắc tới thìkhông khỏi mang tiếng là kẻ bạc tình bạc nghĩa. Phu thê hai người nghị luận một lúc lại đi làm việc, Hứa Thanh Gia cũng không lo lắng nữa. Tuổi Uất Trì thông phán nhìn có vẻ nhỏ hơn Hàn Phủ Quân, dáng người vừa lúc tương phản với thông phán phu nhân đẫy đà, hai má đỏ ửng, nhìn qua giống như là một người cực kỳ nóng tính. Nhưng ở chung mấy ngày, Hứa Thanh Gia liền đoán được, đây là dấu vết do uống rượu lưu lại. Thái độ của Uất Trì thông phán đối với hắn cũng không khác với người khác, chỉ là ông ta có thể ngồi ở nha môn một ngày một đêm không di chuyển. Có gã sai vặt đưa thức ăn tới, lúc ấy ông ta đang xem xét trướng mục gạo và tiền, phụ tá theo bên người không chịu nổi nữa liền cùng ông ta mượn rượu: “Cầu xin đại nhân cho hạ quan uống mộtngụm tiên nhưỡng, hạ quan nhất định bồi đại nhân đến hừng đông!” Sai dịch tuần tra ban đêm đi ngang qua nghe thấy, thuận tiện hít hít cái mũi ngửi ngửi hương rượu trong phòng bay ra, vô cùng tiếc nuối hướng đồng bạn tỏ vẻ: Nếu như Uất Trì đại nhân có thể ban cho hắnmột ngụm tiên nhưỡng thì hắn cũng nguyện ý bồi Uất Trì đại nhân thức đến bình minh! —— Xem ra nhà thông phán phu nhân có rượu ngon tổ truyền khôngphải là giả. Bất quá trước mắt xem ra, thông phán đại nhân tựa hồ cũng khôngnghĩ sẽ nhấc lên sóng gió gì ở quận Quận Vân Nam, ở chung hài hòa với Hàn đại nhân. Ngay cả thông phán phu nhân và Hàn phu nhân ở chung cũng rất hòa hợp, ít nhất thông phán phu nhân nói về các tin đồn thú vị trên phố thì Hàn phu nhân nghe cũng rất thích thú, dù cho thông phán phu nhân kể chính là chuyện thúc tẩu yêu đương vụng trộm thì Hàn phu nhân cũng có thể thần sắc bất động ngồi nghe. Hồ Kiều ngồi phía dưới rất là xấu hổ. Ít nhất nàng là không có phân định lực này. Thí dụ như thông phán phu nhân, trước khi nàng tới hẳn nhất định biết được Hàn phu nhân xuất thân thế gia, cầm kỳ thi họa không gì khônggiỏi, cử chỉ cao nhã yêu thích cao nhã, dù cho sinh hoạt ở nhà thôi cũng phải lịch sự tao nhã hơn người khác. Nhưng vị thông phán phu nhân này lại cố tình không luận so cầm kỳ thi họa với Hàn phu nhân mà mở miệng ra chính là chuyện phố phường. Phàm là Hàn phu nhân dẫn dắt câu chuyện sang chuyện cầm kỳ thi họa thì thông phán phu nhân lại bắt đầu nói về chuyện xưa khi nàng chưa gả chồng. Vị thông phán phu nhân này chân chính là một diệu nhân!