Lão tiên sinh trong nhà đã đi rồi vui nhất không ai bằng Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối, hai tiểu tử này cho rằng từ nay về sau sẽ không có ai càu nhàu bọn chúng nữa nên ngày đó liền ở phía sau viện chơi nửa ngày, lăn thành mộtcon khỉ, sau bị Hồ Kiều bắt được tại trận thìném vào trong bồn nước ấm tắm rửa sạch sẽ, lại bị bắt uống hết hai chén canh gừng cay, sau khi mặc quần áo thì bị phạt đứng úp mặt vào tường ở nhà chính. Hứa Thanh Gia từ nha môn trở về liền thấy lão bà đangôm Hứa bé con đút chút điểm tâm, trên bàn có để mấy loại, bánh đậu đỏ mứt táo, bánh thủy tinh long phượng, bánh hoa chiết nga, bánh tử long, bánh bao nhỏ, Hứa bé con giơ tay nhỏ núc ních ra kêu y y nha nha, bên miệng còn có bột phấn điểm tâm. Đối diện cái bàn, cách mấy bước chân, Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối mặt ủ rũ đứng úp mặt vào tường, nghe được tiếng bước chân của Hứa Thanh Gia, vụng trộm nhìn xung quanh phía sau, ánh mắt xẹt qua điểm tâm trên bàn, rất nhanh nuốt một miếng nước miếng, lại thay bằng ánh mắt tội nghiệp, hướng tới Hứa Thanh Gia vừa mới vào cửa xin giúp đỡ. Hứa Thanh Gia trong bụng cười thầm, nhưng lại giả vờkhông nhìn thấy ánh mắt hai tiểu tử này xin giúp đỡ, điđổi quần áo xong lại rửa tay rửa mặt trở về, ngồi vào bên cạnh Hồ Kiều, hướg hứa béo nữu vươn cánh tay về phiá Hứa bảo bối. Gương mặt Hứa bé con tròn trịa, hai mắt tròn xoe, tựa hồ nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới rụt rè vươn tay mập về phía cha mình. Hồ Kiều khẽ cười, khóe mắt cong cong: “Tiểu nha đầuđang nghĩ cái gì đâu?” Đưa khuê nữ cho Hứa Thanh Gia ôm, nàng liền chuyên tâm ăn điểm tâm trên bàn, chỉ là làm như không nhìn thấy ánh mắt của hai tiểu tử kia. Hứa Thanh Gia ôm khuê nữ đút cho bé một miếng bánh thủy tinh long phượng, tiểu nha đầu nhịn không được bẹp miệng tỏ vẻ, cái này còn ngon hơn sữa mẹ nữa, cầu đút nữa, cầu đút nhiều hơn nữa. Bé nuốt xong trong miệng thìliền liếm bột phấn điểm tâm trên ngón tay Đồng Tri đại nhân, một chút một chút, hệt như con cún con, chọc Hứa Thanh Gia bật cười: “Tiểu nha đầu tham ăn ày!” Vừa cười vừa hỏi Hồ Kiều: “Hai tiểu tử này hôm nay làm chuyện xấu gì làm A Kiều tức giận như vậy?!” Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối có chút ủy khuất, lập tức thay mình biện bạch: “Phụ thân, người còn chưa thẩm án mà sao lại định tội chứ?” Hồ Kiều giận đến cười, “Có muốn ta bảo Trường Lộc đi tìm kinh đường mộc (miếng gỗ quan hay đập bàn khi xử án) đến hay không, gọi tam ban sai dịch, đem hai đứa các ngươi thẩm vấn một trận?” Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối nhất thời vẻ mặt cầu xin cự tuyệt: “Vậy... Vậy thì không cần nữa! Con với Tiểu Bối... Cũng không mắc phải sai lầm gì lớn?” Hứa Thanh Gia không thể không đi ra chủ trì công đạo: “Hai tiểu tử này rốt cuộc làm cái gì?” “Trời vô cùng lạnh mà lại nghịch thành hai con khỉ bùn, còn nói cái gì mà muốn đi hái ngó sen! Với hai cơ thể nhỏxíu này, chẳng may mà bị mắc kẹt trong bùn… ta chỉ nghĩ thôi mà đã toàn thân chảy mồ hôi lạnh.” Hai bà vú đi theo cũng hiểu được hai công tử xưa nay không mắc phải sai lầm gì lớn, đều là đứa nhỏ biết đúng mực thế nên mới trông nom hời hợt. Hồ Kiều bắt hai con khỉ con đi tắm, mấy bà vú được tin mới chạy đến, bây giờ còn ở trong hậu viện. Hai vợ chồng Hứa Thanh Gia rât thoải mái với hạ nhân, hai bà vú thấy Hồ Kiều cũng chưa nói gì thì cũng không thấy sợ hãi, chỉ cho là nhiều nhất là bị dạy dỗ hai câu là xong chuyện. Hứa Thanh Gia nghe vậy sắc mặt liền nghiêm khắc, giao đứa nhỏ cho bà vú một bên ôm, tiến lên dạy dỗ hai tiểu tử này: “Các con thật hồ nháo! Cũng không phải một tuổi hai tuổi bướng bỉnh vô lo, vậy mà làm cho cha mẹ phải lo lắng như vậy, đó là bất hiếu! Ta chỉ hỏi các con, nếu hôm nay hai con rơi vào trong hồ sen, trong nhà không ai biết thì sẽcó hậu quả gì?! Đây không phải là tan nát lòng mẫu thân các con sao?” Mấy câu hắn nói chính là lo lắng trong lòng Hồ Kiều, nàng hung hăng cắn một ngụm điểm tâm, rất có vài phần nghiến răng nghiến lợi: “Lần sau... hễ là có lần sau, ta cứ đánh gãy chân các ngươi trước rồi tính tiếp, đỡ cho các ngươi cả ngày gây rắc rối làm cho ta lo lắng!” “Còn không mau đi cam đoan với mẫu thân các con, về sau không để bản thân gặp nguy hiểm nữa?” Hứa Thanh Gia đưa lưng về phía Hồ Kiều dạy bảo hai tiểu tử, cũngkhông quên nháy mắt với Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối. Hai tiểu tử nhạy bén, lập tức liền chạy tới bên người Hồ Kiều, quỳ gối dưới chân nàng nhận sai, còn túm lấy váy nàng lau nước mắt, “Nương, con và Tiểu Bối về sau nhất định không làm chuyện xấu nữa, không để cho nương phải lo lắng! Nương… chúng con sai rồi...” Hồ Kiều lôi váy mình ra từ tay bọn chúng: “Được rồi, bớt khóc dối đi! Đứng lên rửa tay rửa mặt ăn cái gì đi!” - -- Qua mấy ngày Hàn phu nhân mời khách thưởng cúc, trong bữa tiệc nàng tố khổ với phu nhân Đoạn Công Tào: “... Trong nhà có hai tiểu tử quậy phá, thật sự là ngày ngày làm cho người ta lo lắng, không một khắc có thể rảnh rỗi.” Đoạn phu nhân là người có tính tình lanh lẹ, bằng khôngcũng sẽ không làm ra chuyện đánh vỡ đầu Đoạn Công Tào. Hàn phu nhân ghét bỏ Đoạn phu nhân mạnh mẽ, mỗi khi có tiệc chiêu đãi liền an bài Đoạn phu nhân cùng Hồ Kiều ngồi ở một chỗ, hai người dần dần liền quen thuộc. “Nhà của ta cũng có hai tiểu tử, tính cách cũng hệt như mấy con khỉ, quản cũng quản không được, mời một sư phó dạy tập võ, một đứa năm tuổi một đứa sáu tuổi, nếu Hứa phu nhân không chê thì ngày khác đưa hai đứa đến nhà ta chơi.” “Vậy làm phiền rồi!” Hồ Kiều cảm thấy, Đoàn gia ngoài việc có chút huyên náo thì rất tốt. Dù sao nàng chính là khách, lại là Đoạn phu nhân mời đến, không có đạo lý sẽbị Đoạn phu nhân cầm nghiên mực ném. Phu nhân của lục sự Lưu Viễn Đạo là người có tính cách mềm mại, nghe nói sinh năm đóa kim hoa, đến nay dưới gối không có con trai, trưởng tử nàng đang nuôi là do tiểu thiếp sinh ra. Đứa nhỏ đó nhút nhát rụt rè, Lưu phu nhân luôn cảm thấy nam hài tử tính tình quá mức khiếp nhược cũng không tốt, cũng nói: “Tiểu tử nhà ta cũng năm tuổi, nếu Hứa phu nhân có rảnh, không ngại mang theo lệnh lang cũng tới nhà của ta chơi một chút.” Đoạn phu nhân cười nói: “Vậy đơn giản đưa hết bọn nhỏđến nhà ta chơi đi.” Lưu phu nhân kỳ thật đối với việc Đoạn phu nhân làmkhông hề đồng ý, nhưng lại có phu nhân của châu phủ Tư Mã Lâu Ngọc Đường, nữ quyến đám người tư hộ tư pháp tư binh khác, trong nhà có tiểu hài tử cũng đều hẹn qua mấy ngày đi Đoàn gia. Hàn phu nhân lớn tuổi, bên người chỉ có Hàn tiểu nương tử, nhưng thật ra thiếp thất Hàn Nam Thịnh nửa năm trước vừa sinh một tiểu lang quân, đáng tiếc nay còn trong tã lót, nàng cũng lười biếng quan tâm, liền để cho thiếp thị tự mình nuôi. Thiếp thị nhưng thật ra muốn phu nhân nuôi đứa nhỏ này, sau này nói ra ngoài là phu nhân tự nuôi, vô luận địa vị xã hội hay là kiến thức giáo dưỡng đều tốt hơn, ở trước mặt Hàn Nam Thịnh cầu vài lần nhưng đều bị Hàn phu nhân cự tuyệt. Nàng nay trai gái đều đã lớn thì lại đi tìm mệt nhọc làm chi. Đoạn phu nhân nhưng thật ra có mời Hàn phu nhân, chỉ là nàng sao lại nguyện ý hạ mình đi Đoạn phủ, lấy cớ thân thể không khoẻ cự tuyệt. Thẳng đến lúc đi ra, Đoạn phu nhân mới lắc đầu cười khẽ, “Vị phu nhân này của chúng ta...” Nàng cũng không phải là người không có mắt, biết người ta không muốn thấy mình lại còn phải vội vàng đinịnh bợ. Hồ Kiều liền chuyển hướng: “...Hai tiểu tử nhà ta có chút quậy phá, đến lúc đó đến quý phủ của Đoạn tỷ tỷ, tỷ tỷ nhưng đừng ghét bỏ.”. Phu nhân quan viên châu quận tính từ Hàn phu nhân xuống thì nàng là người trẻ nhất, chẳng qua phẩm cấp Hứa Thanh Gia không thấp nên mọi người cũng không dám coi thường nàng. Đoạn phu nhân cười vô cung vui vẻ, tựa hồ lời cảm thán mới vừa rồi của nàng cũng chỉ là tùy ý mà thôi, cũngkhông phải có ý kiến gì với Hàn phu nhân: “Ta chính là thích tiểu tử bướng bỉnh. Tiểu tử nếu như nuôi giống hệt khuê nữ thì tương lai còn có thể có tiền đồ gì?” Ánh mắt Hồ Kiều liếc nhẹ qua người ở sau, thấy Lưu phu nhân cùng Lâu phu nhân cách các nàng khoảng chừng chưa đến mười bước, nghe nói đứa bé con thiếp thât kia được Lưu phu nhân nuôi cực kỳ văn tĩnh, nàng thầm nghĩ, may mà đi cách xa, bằng không Lưu phu nhân thật sự là nằm không cũng trúng đạn. Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối nghe thấy sẽ dẫn chúng đi ra cửa làm khách, lại không cần luyện võ tập viết thì nhất thời liền tíu tít xoay quanh nàng, trong nhất thời, Hồ Kiều hệt như mọc ra thêm hai cái đuôi, theo nàng khoảng chừng ba ngày, vô cùng ân cần. Cố tình đi theo phía sau Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối còn có cái đuôi nữa là Hoa Miêu và Đại Ngưu, bốn cái đuôi nàyđi theo phía sau Hồ Kiều, nàng đi nhiều hai bước đều phải lo lắng có thể giẫm phải mấy cái đuôi hay không, vài lần muốn phát hỏa, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lấy lòng của hai đứa bé khả ái thì lại chỉ có thể thôi. Bà vú của bọn nhỏ bị đuổi việc, cầm bạc chạy lấy người. Hứa phủ phát bạc tháng không ít, hơn nữa thức ăn các nàng lại chưa bao giờ bị cắt xén. Ngày thường ăn hoa quả điểm tâm, bà vú đều là theo Hứa Tiểu Bảo Vũ Tiểu Bối cùng ăn, chủ nhà lại hòa khí, hai bà vú nghe thấy chủ mẫu muốn cho các nàng nghỉ việc thì đều sợ ngây người. Chạy tới dập đầu nhận sai với Hồ Kiều. Hồ Kiều nhưng thật ra vẻ mặt hiền hòa, nàng cảm thấy nay khả năng kiềm chế của mình tốt lắm, cư nhiên một câu cũng không quở trách này hai người, tự mình kéo các nàng ngồi xuống. “Tiểu Bảo và Tiểu Bối nay nhưng đã lớn, chạy nhảy lại nhanh, các bà vú muốn đuổi theo bọn chúng làm sao có thể đuổi kịp. Bên người bọn chúng nên đi theo gã sai vặt mới đúng, là ta sơ sót. Chỉ là trong nhà đều phải dựa vào bổng lộc của đại nhân nên không thể lưu lại các ngươi, cũng cảm ơn các ngươi mấy năm này đã tận tâm chiếu cố hai đứa bé này.” Nàng còn gọi Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối đến nói lời từ biệt với bà vú.  Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối từ khi sinh ra đã có bà vú theo bên cạnh, chợt nghe thấy bà vú phải về nhà thì đều thay đổi sắc mặt, “Nương, bà vú không thể lưu lại sao?” Hai bà vú mừng rỡ, đang muốn van xin cầu tình hai tiểu chủ tử, Hồ Kiều lại nói: “Trong nhà bà vú cũng có tiểu hài tử, tuổi lớn như các con nhưng ngày thường cũng khôngđược gặp mẹ ruột, các nàng phải về nhà để chiếu cố đứanhỏ của mình, Tiểu Bảo Tiểu Bối còn muốn lưu bà vú lại sao?” Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối suy nghĩ một chút, tựa hồ rời xa nương là chuyện thực nghiêm trọng, lập tức nhất tề lắc đầu, lại mỗi đứa đu vào một bên Hồ Kiều: “Nương, vẫn là để bà vú về nhà đi thôi, đứa nhỏ nhà các nàng không thấy được nương sẽ thực thương tâm.” Vì bù lại hai đứa nhỏ, Hồ Kiều liền để Vĩnh Thọ tìm mộtchút đồ chơi ở trên phố về cho hai tiểu tử chơi. Cũng muốn để hai đứa ra ngoài nhưng nghĩ đến bây giờ nhất thời không chọn được sai vặt thích hợp nên gọi Vĩnh Lộc vào nội viện, trước đi theo hầu hạ Hứa Tiểu Bảo cùng Vũ Tiểu Bối. Vĩnh Lộc đã từng ở bên ngoài chịu khổ cực nên biết rất nhiều thứ ở bên ngoài, không hai ngày Hứa Tiểu Bảo và Vũ Tiểu Bối đã ném bà vú ra sau đầu. Mỗi ngày rời giường kể chuyện xưa, trước khi đi ngủ cũng kể chuyện xưa, hai tiểu tử được thỏa mãn thật lớn, nhìn thấy Vĩnh Lộc hệt như thấy tiên sinh kể chuyện vậy, hận không thể ném tiền xu cho hắn. Hồ Kiều thấy, Vĩnh Lộc là một người thành thật, đi đứng lại chịu khó, đi theo hầu hạ hai tiểu chủ tử, tuyệt khôngnhàn hạ, liền dần dần yên lòng, tối đến cũng để cho Vĩnh Lộc ngủ ở gian ngoài sương phòng trực đêm, đề phòng bọn nhỏ đi tiểu hay muốn uồng nước, đá chăn gì đó.