Thiệu Hà thôn cùng mấy thôn xóm phụ cận, hai tháng sẽ tổ chức một lần tụ hội. Tiêu Cảnh Sơn tính toán lần này ra chợ mang theo Trường Canh, thay y đặt mua quần áo cùng chút thức ăn, nhưng đã nhiều ngày thời tiết oi bức, ve không kêu, kiến kết hàng, sắc trời đen đặc. Nhóm a di ở bờ sông giặt đồ, nói chuyện nhà, không biết ai nhắc tới sắc trời khác thường, Vương lão a di mở miệng hôm nay sợ là mưa to. Dưới mưa to làm cái gì đều không tiện. Tiêu Cảnh Sơn không có đồng ruộng, không cần lo lắng hoa màu ngập úng, trong nhà còn có một ít lương thực cùng rau dại, hơn nữa trước đó vài ngày săn gà rừng, thỏ hoang, hẳn là có thể trải qua mấy ngày. Trường Canh nghe nói sắp mưa to vội vàng dùng củi cố định chuồng gà hảo. Những con gà con đều là bảo bối của y, cũng không thể để mưa to cuốn đi. Đã nhiều ngày Trường Canh chăm chỉ, muốn giặt quần áo. Nhóm a di trong thôn đều là đi bờ sông giặt quần áo, nhưng Tiêu Cảnh Sơn sợ Trường Canh tẩy tẩy, đem chính mình tẩy vào sông, dứt khoát ở sân dùng chậu xây làm nhỏ, Trường Canh dưới mí mắt hắn giặt quần áo, hắn mới yên tâm. Tiểu ngốc tử đột nhiên chịu khó như vậy là có nguyên nhân. Tiểu ca Lý gia là cùng y lớn lên từ nhỏ, khi nói chuyện phiếm, ca nhi Lý gia liền nói gả chồng, không thể giống trước kia tùy hứng thư thái. Ca nhi trước khi gả chồng đều là tiểu tổ tông tiểu bảo bối trong nhà, gả qua liền phải làm việc nhà, tuy mệt nhưng cũng vui vẻ. Tiểu ca Lý gia sờ sờ đầu nhỏ Trường Canh, nói y tuy rằng không đủ thông minh, nhưng có thể san sẻ việc cùng trượng phu phải làm nhiều chút, không thể lại như trước hái táo bắt cá. Thôn Thiệu Hà là nơi dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông, Tiêu gia lại không có đồng ruộng, chỉ dựa vào Tiêu Cảnh Sơn một người săn thú là không đủ ăn. Hiện tại tuy hảo, nhưng ngày sau chờ Trường Canh hạ sinh hài tử, mấy miệng gào khóc đòi ăn, cuộc sống liền khổ sở. Trường Canh tuy rằng là tiểu dưa ngốc, nhưng y nghe hiểu không làm việc liền ăn không đủ no, cho nên đã nhiều ngày y muốn giặt quần áo, còn chủ động giúp Tiêu Cảnh Sơn rửa rau di chuyển đồ đạc. Ban ngày làm, buổi tối ăn cơm phá lệ thơm ngon, mặt đều ăn phì một vòng, thịt vù vù nhìn muốn gặm. Hôm nay cơm chiều qua đi, bên ngoài sắc trời tối trầm một mảng, không bao lâu liền mưa to tầm tã. Nghe tiếng vang bên ngoài, Trường Canh có chút sợ, nằm trên giường đất trằn trọc, cũng may Tiêu Cảnh Sơn ôm y vào trong ngực. Đêm hè oi bức, Tiêu Cảnh Sơn ngủ đều là vai trần, Trường Canh ngoan ngoãn không nhúc nhích chỉ cảm thấy ngực phu quân hảo nóng. Tiểu Trường Canh nhắm chặt mắt, tay chân đều có chút cương. "Cảnh...... Cảnh Sơn......" Tiểu ngốc tử ấp úng mở miệng: "Ngươi hảo nóng a...... Có thể hay không cách ta xa một ít, ta nóng......" "Nga?" Trong đêm tối, đôi mắt Tiêu Cảnh Sơn phá lệ sáng ngời, hắn cố ý xoa mông Trường Canh: "Vậy ngươi không sợ sét đánh?" "......" Trường Canh sợ sét đánh lại sợ nóng, đầu nhỏ còn nghĩ nghĩ, Tiêu Cảnh Sơn đã ôm chặt y, gặm mặt cùng cổ y, phía dưới cọ xát, tay to cũng không thành thật sờ vào quần lót y, xoa hắn hai cánh mông tròn trịa. Mông thịt Trường Canh trắng lại nộn, làm hắn yêu thích không buông tay. Trường Canh bị hắn sờ đến thân mình càng thêm nóng, tiểu ngốc tử thở hổn hển: "Nóng...... Đừng sờ......" Tiêu Cảnh Sơn nơi nào sẽ nghe tiểu ngốc tử nói, nhanh chóng xoay người một cái, quần Trường Canh đều bị hắn cởi xuống dưới, hai lượng thịt giữa hai chân trắng thẳng phấn nộn đáng yêu. Tuy hai người hoan ái nhiều lần, tiểu ngốc tử cũng rất thẹn thùng, nhưng hắn nhớ rõ nhóm a di nói, phải ngoan ngoãn nằm hảo phối hợp trượng phu nhà mình. "Sao Hôm ngoan ngoãn đem huyệt nhi lộ ra, để vi phu liếm một chút." Tiêu Cảnh Sơn hảo ngôn hảo ngữ hống tiểu Trường Canh của hắn. Sao Hôm đỏ mặt, ấp úng: "Không...... Không được...... Loại sự tình này không hảo...... Sẽ bị chê cười......" Tiểu ngốc tử tuy nói như vậy, chân lại ngoan ngoãn nâng lên, y đỏ mặt không dám nhìn Tiêu Cảnh Sơn. Phu quân thích nhất liếm huyệt nhi của y, cố tình lại liếm đến tê dại, làm y thật thoải mái. Tiêu Cảnh Sơn không vội cắm huyệt, sợ gậy th*t lộng hỏng huyệt nhi. Mỗi lần trước khi cắm đều dùng ngón tay, đầu lưỡi hảo hảo đùa bỡn một hồi, chờ Trường Canh thoải mái hừ hừ, nói bên trong ngứa, mới là thời điểm cắm vào. Bên ngoài mưa to tầm tã, hoa màu hưởng thụ nước mưa dễ chịu, tiểu huyệt Trường Canh cũng là lan tràn, chủ động lay động thịt mông chờ phu quân tới cắm. "Cảnh sơn...... Mau...... Mau tiến vào...... Trường Canh hảo ngứa......" Tiểu ngốc tử thanh tú ngon miệng chủ động mời gọi, Tiêu Cảnh Sơn há có thể không cắm! Hắn đem chân tiểu ngốc tử hướng trước ngực, tiểu huyệt đỏ tươi không hề che đậy lộ ra trước mắt, đại nhục côn nhắm ngay huyệt nhỏ, cắm xuống, dâm thuỷ văng tứ tung! Trường Canh bị cắm lãng kêu một thân, cảm giác toàn bộ mông nhi đều bị ghim trên giường. Tiểu huyệt bị dương v*t căng lớn, một ít dâm dịch từ huyệt khẩu chảy ra. Tiêu Cảnh Sơn cả người đều đè trên người Cảnh Sơn, đầu lưỡi cuốn núm vú y, trong miệng không ngừng phát ra tiếng vang hút nãi. Vú Trường Canh hảo ngọt...... Ngày sau chờ y sinh hài tử, hắn liền có sữa uống! Tiêu Cảnh Sơn không ngừng hút vú y, hạ thể không có một khắc nhàn hạ, phát ngoan thao tiểu huyệt mềm mại, thao đến tiểu huyệt không ngừng co chặt, cắn chặt cự căn không muốn buông. Tiểu ngốc tử bị hắn đỉnh một trận tàn nhẫn, mắt đầy sao xẹt, tiểu huyệt sắp bị thao phá, y ôm Tiêu Cảnh Sơn bả vai, khóc khóc chít chít: "Không được a ha...... Trường Canh sắp chết a...... Sắp bị giết chết a......" "Trường Canh ngốc." Tiêu Cảnh Sơn cuồng hôn miệng y, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi, gậy th*t liên tiếp hướng tiểu huyệt thao. Đại cự vật cố ý chơi xấu ở tiểu huyệt chuyển vòng, đem dâm dịch bên trong đều giảo hợp ra, làm ướt nơi hai người giao hợp. "Đừng...... Đừng nha......" Trường Canh vất vả thở gấp, tao tâm lại bị hung hăng nghiền một cái, sướng đến cả người phát run, mật dịch nhiều hơn. Đại nhục bổng làm càn khai thao, tiếng đánh thân thể trong phòng không ngừng, ngoài phòng tiếng mưa trút ào ào. Hậu huyệt Trường Canh bị thao tràn lan, toàn bộ tiểu huyệt tê dại một mảnh, tiểu nhục tràng không ngừng phun ra tinh dịch, bị thao bắn. Thân thể Trường Canh đã mềm nhũn, nhưng Tiêu Cảnh Sơn còn không có tận hứng. Ai bảo tiểu ngốc tử của hắn mỹ vị ngon miệng như vậy. Hắn lật thân mình y qua, tay to như nắn bột xoa mông thịt đầy đặn. Hai tay mở ra mông thịt là có thể nhìn thấy huyệt khẩu bị thao đến sưng đỏ, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm chọc, tiểu tao huyệt đau đến lúc đóng lúc mở, dâm thuỷ nhỏ giọt. "Cảnh...... Cảnh Sơn......" Trường Canh mang theo nước mắt, mở miệng: "Ta còn muốn...... Còn muốn cắm cắm......" "Tiểu tham ăn." Tiêu Cảnh Sơn khóe môi câu lên, nắm hông Trường Canh, đại côn th*t một lần nữa cắm vào huyệt. Tiểu huyệt nóng rát vừa đau vừa sướng, Trường Canh lãng kêu một tiếng, còn chưa phục hồi tinh thần lại, cúc khẩu sưng đỏ lại bắt đầu bị thao. Lúc này Tiêu Cảnh Sơn thao thật sự mãnh, giống như mưa to ngoài phòng, dời non lấp biển tàn nhẫn cắm, tiếng đánh thân thể không ngừng, huyệt thủy đều bị đảo bay. Trường Canh bị thao khóc, huyệt khẩu sưng sưng bị thao đến không có tri giác. "Ta từ bỏ...... Ta không cần cắm cắm......" Trường Canh khóc lóc bò về phía trước, một đôi tay to lại gắt gao nắm vòng eo y. Cự long dùng sức thao thành ruột, cuồng đâm cúc tâm, đảo d*m thủy, hai đản đản(trứng~) đánh mông thịt đỏ bừng. gậy th*t càng ngày càng dùng sức va chạm, Trường Canh suýt nữa bị thao tắt thở, chịu không nổi. "Ngoan, ngày mai vi phu làm thịt cho ngươi ăn." Thịt là trấn an tốt nhất. Tiêu Cảnh Sơn cong hạ thân liếm mồ hôi trên sống lưng y. Tiểu ngốc tử ủy ủy khuất khuất, khoé mắt mang theo nước: "Thật...... Thật sự?" Nghĩ đến thịt, y nuốt nuốt nước dãi. "Thật sự." Tiểu ngốc tử chính là dễ hống(dỗ~). Trường Canh vừa nghe, chủ động nhếch mông, cho dù y đã bị thao cả người nhũn ra. Tiêu Cảnh Sơn vừa lòng nhéo mông thịt, nguyên cây côn th*t cuồng cắm mãnh thao, dùng sức chọc tiểu huyệt mềm mại, sướng đến tiểu ngốc tử chảy ròng nước bọt, miệng đều khép không được, thân thể theo va chạm mạnh mẽ lắc qua lắc lại. "Trường Canh bị giết chết a...... Không được a......" Chuyện phòng the mãnh liệt lệnh làm thể lực Trường Canh tiêu hao quá mức, cả người như một bãi nước tùy ý Tiêu Cảnh Sơn lộng y. Cúc huyệt đã không còn tri giác, trượng phu vẫn như một mãnh hổ, không ngừng cày cấy, khai phá tiểu huyệt y, mông bị đâm cho biến hình. Tần suất thao làm càng lúc càng nhanh, đỉnh mạnh một cái, Trường Canh kéo dài âm thanh lãng kêu một tiếng, tiểu dương v*t đứng thẳng lại run rẩy phun ra tinh dịch. Trường Canh bị thao đến cả người mềm mại, thở hổn hển. Còn chưa từ dư vị bắn tinh phục hồi tinh thần lại, đại cự căn liền đem nùng tinh nóng rực hướng chỗ sâu trong tiểu huyệt phun ra, y sướng đến cả người phát run, bụng cũng có chút trướng. Tiêu Cảnh Sơn rút ra phân thân, hôn môi Trường Canh không ngừng thở dốc, hắn nâng chân y lên, nhìn tiểu huyệt sưng đỏ, nguyên lai tiểu huyệt khép chặt bị côn th*t thao thành lỗ nhỏ. Hắn dùng ngón tay đè ép huyệt khẩu, một ít tinh dịch từ huyệt trào ra, Trường Canh nghĩ hắn lại muốn thao, mở miệng xin tha. Tiêu Cảnh Sơn nhìn tiểu huyệt trào tinh, nhíu mày. Hắn thật vất vả dùng tinh dịch tưới tiểu huyệt y, hiện tại tinh dịch không ngừng trào ra, khó trách Trường Canh không hoài hài tử hắn. Hắn thử dùng ngón tay nhét vào tiểu huyệt, tê dại kích Trường Canh hừ hừ, ngoan ngoãn mở đùi, mặc phu quân đùa nghịch. Này tinh dịch không ngừng trào ra, khi nào mới có thể hoài thai hài tử? Tiêu Cảnh Sơn có chút rầu rĩ, hắn muốn Trường Canh hoài thượng con hắn. Có hài tử có Trường Canh, kia mới là nhà, nhưng Trường Canh nếu không muốn liền thôi. Hắn rút ngón tay ra hôn hôn mặt nhỏ, từ phía sau ôm lấy y lần nữa đem nhục bổng chọc vào tiểu huyệt ướt hoạt sưng đỏ. "Không được...... Trường Canh thật sự không được......" Tiểu ngốc tử nghĩ hắn lại muốn tới, mềm mại xin tha. Tiêu Cảnh Sơn ôm lấy y, cố ý gặm cắn mặt thịt: "Ngốc Trường Canh, chờ ngươi sinh hài tử vi phu liền không lộng huyệt ngươi, còn mỗi ngày cho ngươi ăn thịt." "Sinh con liền có...... Có thịt ăn?" Tiểu ngốc tử bán tín bán nghi, nhưng y lại quên cho dù không sinh hài tử, mỗi ngày như cũ là có thịt, Tiêu Cảnh Sơn sao lại bạc đãi y? "Lại không ngủ liền không cho ăn." Tiểu ngốc tử ngoan ngoãn ngậm miệng, nhắm mắt lại. Tiêu Cảnh Sơn cố ý dùng côn th*t đâm chọc tiểu huyệt tiểu ngốc tử, ý bảo y nếu muốn ngủ cũng đừng loạn lăn, ai bảo huyệt nhi tiểu ngốc tử ướt hoạt chặt như vậy, làm hại hắn lại ngạnh. dương v*t hắn lớn như vậy hẳn là có thể ngăn tinh dịch tràn ra ngoài tiểu huyệt. Hắn sờ sờ bụng nhỏ Trường Canh, khóe môi câu lên, trong mắt tràn đầy sủng nịch. Ngoài phòng mưa to mấy giờ liền, trong phòng ấm áp. Hắn ôm tiểu ngốc tử, cảm nhận một phần mềm mại cùng ấm áp trong lòng ngực. Hắn thiếu niên gia nhập quân ngũ nguyên tưởng rằng đời này sẽ chinh chiến sa trường, từ đây cùng phong cảnh Thiệu Hà tú lệ vô duyên, cùng Diệp Trường Canh vô duyên. Xoay chuyển một vòng, hắn vẫn là cùng tiểu ngốc tử này thành thân, thiên ý như thế... Tiêu Cảnh Sơn nghĩ thầm, tiểu ngốc tử này là của hắn, ai cũng đoạt không đi.