Khốn Tại Võng Trung Ương
Chương 1
Nhưng sau lần đó, Trùng Tử liền nhớ kỹ tên mầm tai hoạ này – Lý Tư Phàm.
Mỗi lần đến tối thứ bảy chủ nhật, mặc kệ bận đến đâu đều phải bưng một cái chậu nhỏ lên lầu học lau bàn cho người ta.
Đợi đến giờ học, liền nhìn thấy tên tiểu tử kia mặc một thân toàn màu trắng giống như để tang mà đi vào. Cuối cùng còn phải lấy một cái khăn tay lụa màu trắng ra đem lau xung quanh, lại giương mắt liếc Trùng Tử một cái rồi mới ngồi xuống.
Trùng Tử hận nghiến răng, thằng nhãi xui xẻo của nhà ai thế? Sao không gói trong màng bọc (*) rồi hãy ra ngoài đi a!
(*) màng bọc : cái bọc nilon để giữ thực phẩm được tươi và tránh vi khuẩn xâm nhập, thường thấy trong siêu thị à ở đây ý Trùng Tử là thiếu gia sạch phát ghét, sao không bọc nilon toàn thân như thực phẩm đi =))))
Nghe hiệu trưởng nói, lai lịch trong nhà thằng nhãi này rất lớn!
Ba hắn là xã hội đen , câu lạc bộ đêm cùng trung tâm giải trí trong thành phố vốn đều thuộc sản nghiệp của Lý gia, mẹ hắn thế nhưng ngược lại lại là danh môn xuất thân, con gái của cán bộ cao cấp, cũng không biết như thế nào lại gả cho xã hội đen .
Hắc bạch kết hợp, sinh ra một tên Quy Mao (*).
(*) Quy Mao (龟毛) : thuật ngữ của giới trẻ Đài Loan, chỉ sự bất thường của một người, giống như rùa có lông, trứng có xương =.=
Bình thường có bệnh khiết phích như thế, cho nên Lý Tư Phàm này vừa nhìn liền biết nhân duyên đặc biệt thối. Thường ngày độc lai độc vãng (*), luôn có một chiếc xe con đưa đón. Nhưng lâu ngày, sẽ phát hiện đứa nhỏ này trừ bỏ việc yêu sạch sẽ, cũng không có tật xấu khác.
(*) độc lai độc vãng : một mình, đơn độc
…
Lại đến tối thứ bảy, đáng lẽ là Trùng Tử tan ca sớm. Nhưng một nhân viên quản lý khác – Tiểu Mĩ cùng bạn trai hẹn hò, chỉ ném lại câu: “Tùng ca, đêm nay liên quan đến đại sự cả đời của em a!” Mĩ Tư Tư liền rời đi. Chỉ để lại Trùng Tử một mình đối diện máy tính kiểm tra ghi chép trong ngày.
Trùng Tử kỳ thật cũng rất cấp bách, con vừa mới xuất viện, thân thể còn chưakhỏe. Vợ cũng không đi làm, dành toàn thời gian ở nhà làm mẹ, nhưng một người nói chung vẫn không chăm sóc được đứa nhỏ. Trùng Tử thật muốn sớm một chút trở về hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con, để vợ được nghỉ ngơi. Nhưng đồng nghiệp đã mở miệng nhờ vả mình, y liền không biết cự tuyệt như thế nào.
Một đại lão gia không biết xấu hổ cùng tiểu cô nương nói, phải về nhà cho con uống sữa sao!
Đúng lúc này trên lầu hai truyền đến một tiếng hét thảm, khiến người nghe thấy lỗ chân lông đều co rụt lại.
Trùng Tử ném con chuột “Cạch–”một cái, liền chạy lên lầu. Những đứa nhỏ có thể đến đây học bổ túc, trong nhà đều có tiền , bảo bối nhi nếu ở trường học bị sứt mẻ, vậy ngươi sẽ chịu không nổi phải cuốn gói mà đi.
Đến khi lên trên lầu, liền thấy bạn học Tiểu Lý ở cửa phòng học giống như con sếu đầu đỏ đứng một chân , khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tại kia đang nôn mửa.
Đến gần vừa nhìn, thấy tên kia đang nhếch đế giày giẫm phải một bãi “Hoàng kim” (*). Mùi thối hoắc bốc lên.
(*) Hoàng kim : aka sh*t =))))
Cũng không biết là ai thiếu đạo đức như vậy, ở trên tờ báo đặt một bãi phân chó, đoan đoan chính chính bày ở cửa phòng học. Phỏng chừng tên kia một cước liền vừa vặn giẫm phải.
Nhìn Lý Tư Phàm như vậy rất có thể ngay sau đó sẽ hôn mê. Trùng Tử vội vàng lấy ghế dựa để hắn ngồi xuống, lại đem giày bẩn cởi ra lấy cây lau nhà móc vào đem đến vòi nước gần đó dùng nước rửa trôi.
Đợi khi đã rửa sạch sẽ rồi, Trùng Tử muốn đi vào cho hắn. Tên đó lại muốn nôn, che miệng nói: “Thầy mau ném giày đi!”
Đúng là kẻ có tiền! Nike mới toanh hơn một ngàn nhân dân tệ nói ném liền ném.
Trùng Tử hỏi: “Vậy trên chân kia của trò có muốn ném không?” Tiểu Lý đưa bàn chân đến trước mặt Trùng Tử để y cởi, sau đó lấy điện thoại di động ra nhanh chóng gọi về nhà.
Trùng Tử đem giày cất kĩ, giày size 37 vừa vặn cho vợ đi.
Có mấy nam hài từ trong phòng học đi ra, đứngtrước mặt Lý Tư Phàm kỳ quái nói.
“Nhìn xem, ‘Công chúa bạch tuyết’ của chúng ta đây là làm sao vậy? Cũng có ngày giẫm phải phân chó?” Nói xong liền vây quanh quả trứng xui xẻo chỉ đi tất kia bắt đầu cười ha ha.
Có thằng nhỏ đi đầu kêu Đại Bảo, lấy ngón tay chọc vào khuôn mặt Tiểu Lý nói: “Chạm vào khuôn mặt cậu cũng không cho, còn dám chê tay chúng tôi bẩn, nhìn bộ dạng lớn lên của cậu, thật giống như đàn bà, trời sinh thiếu bị chạm vào!”
Tiểu Lý cũng không nói chuyện, hai con mắt to quét qua quét lạitrên mặt mấy thằng nhỏ, con ngươi màu đen tựa như một hồ nước chết chóc.
Trùng Tử có chút nhìn không nổi.
Đây là giúp mầm non của đất nước! Chẳng qua mới chỉ là ba thằng oắt, đã đùa ác ý không có điểm dừng, sau khi lớn lên sẽ đem Trung Quốc tổn hại thành cái dạng gì nha!
“Mau vào học đi! Lúc tan học đều lưu lại, nói chút xem việc này là ai làm!”
Bọn nhỏ bắt đầu ồn ào: “Thực coi mình là lãnh đạo a! Thầy cái gì Căn Thông (*)? Buổi tối chúng tôi còn muốn đi nghe hòa nhạc! Vé vào cửa hơn hai ngàn tệ, đi muộn thầy dốc hết tiền lương bồi thường được sao!”
(*) Căn Thông : tên bạn Trùng Tử là Tùng Thông, mấy nam sinh này không nhớ nên gọi bừa là Căn Thông = rễ cây hành.
Đàn ông hai mươi tư tuổi bị vài cái thằng nhãi con làm tổn hại đến ngẩn người.
Trùng Tử chỉ có thể nuốt nước miếng, chính mình một tháng mới kiếm được hơn một ngàn tệ, ngay cả nghe ngôi sao ca nhạc gào một tối cũng không đủ. Cũng may công việc này đã quen rồi, không cần bậc thang mình cũng có thể bước xuống dưới (*). Tìm cái cớ nhận điện thoại, liền không phản ứng với mấy thằng nhãi con kia nữa.
(*) ý câu này là thuận theo hoàn cảnh mà sống
Một lát sau, lái xe của Lý gia cầm dép lê tới đón bạn Tiểu Lý.
Lúc đi đến cổng trường, tên kia liếc mắt vài lần tới mấy chiếc xe đạp leo núi dựng ở cửa, sau đó liền lên xe đi mất.
Trùng Tử có chút lo lắng, sợ bởi vì chuyện này, bạn Tiểu Lý lại ồn ào đòi trả lại học phí.
Không nghĩ tới người ta giống như không có chuyện gì, cứ theo lẽ thường đến ngày thì đi học. Hơn nữa cũng không biết sao, cùng mấy tên nhãi hư hỏng kia nhanh chóng trở nên thân quen. Có nhiều lần, đều là cùng Đại Bảo ôm tay khoác vai đi vào.
Nếu không thì nói bọn nhỏ đánh nhau cùng vợ chồng “Đầu giường ầm ĩ, cuối giường hòa hợp” là chung một đạo lý a! Râm một trận mưa một trận , căn bản không cần lẫn lộn.
Buổi trưa chủ nhật, trường học tổ chức một kỳ thi tiếng Anh. Bởi vì có môn nghe lại thêm thi trực tuyến, học sinh thi lại nhiều, phòng internet trong trường không ngồi đủ nhiều người như vậy, cho nên có một bộ phận học sinh đã thi tại nơi khác. Đứa còn nhỏ có người nhà lái xe đưa đi. Đứa lớn hơn thì tự lái xe đạp đi.
Lúc này đang thịnh hành xe đạp Phong. Đứa nhỏ có điều kiện đều lên vùng núi đua xe. Một ngày dường như muốn leo qua vài ngọn núi, mũ bảo hiểm đệm đầu gối đều trang bị cả, vểnh mông đạp tới đạp lui ở phố lớn ngõ nhỏ.
Lúc thi viết kết thúc, Đại Bảo đi đầu dẫn theo nhóm anh em của nó trèo lên xe chuẩn bị đi thi toàn trường.
Nhưng bọn họ vừa vọt tới trên đường quốc lộ, cũng không biết tại sao, bánh xe phía trước của Đại Bảo cư nhiên bay ra ngoài! Bởi vì vừa bắt đầu liền tăng tốc độ, theo quán tính bị văng đến phía trước, vừa vặn có một chiếc xe taxi chạy qua, đem người đâm bắn ra thật xa.
Lúc ấy ngay cả giáo viên dẫn theo học trò toàn bộ sợ choáng váng, có người phản ứng nhanh lập tức lấy điện thoại ra gọi 120. Trùng Tử chạy tới vừa nhìn, người nằm thẳng trên mặt đất mắt trợn trắng, máu đỏ lênh láng trên đường nhựa.
Xe cấp cứu tới rất nhanh, đem đứa nhỏ bị thương nâng lên cáng, nhanh chóng đưa đến bệnh viện cấp cứu. Trong rối loạn, chỉ có một thằng nhỏ vững vàng đứng ở cổng trường, biểu cảm trên mặt thấy thế nào cũng là một nụ cười thản nhiên.
Trùng Tử nhìn rõ ràng, người nọ là Lý Tư Phàm.
Sau đó, có cảnh sát đến tiến hành điều tra. Nghe nói lúc đầu bánh trước của xe đạp có thể tung ra, là vì đinh ốc bị lỏng, không loại trừ nguyên nhân là do người tạo ra.
Nơi bọn nhỏ gửi xe, là một góc chết của cổng trường, trừ phi đặc biệt để ý. Bằng không ai cũng sẽ không nhìn về phía đó. Hơn nữa trên xe ngoại trừ Đại Bảo, vốn không có vân tay của người khác.
Lại nói chỉ là một đứa nhỏ, có ai lại có thể bảy ra trò đùa ác như vậy với nó?
Gần đây cũng không có người xảy ra xung đột vớinó, mặc dù có người nghĩ tới sự kiện bãi “Hoàng kim” ở cửa kia, nhưng lại nghĩ hiện tại chơi thân nhất cùng Đại Bảo chính là Lý Tư Phàm, rõ ràng căn bản không có người nhắc tới với cảnh sát.
Điều này làm cho chú cảnh sát điều tra như thế nào a? Chỉ có thể coi là ngoài ý muốn.
Duy nhất đáng được ăn mừng là, lúc ấy Đại Bảo mang theo mũ bảo hiểm, trừ bỏ não bị chấn động rất nhỏ và bắp đùi khâu mười một mũi ngoài ra còn cẳng chân bị gãy, cũng không nguy hiểm đến sinh mệnh .
Trùng Tử bị cảnh sát hỏi xong, liền lui ở trong góc, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng Lý Tư Phàm.
Thằng nhỏ vẫn như trước quần áo trắng, lông mi cong cong giống như hai phiến quạt, trấn định trả lời từng câu hỏi của chú cảnh sát.
Nhìn một lúc, Trùng Tử đột nhiên rùng mình một cái.
Nhưng lại tự giễu mà cười, nhìn ai cũng giống người bị tình nghi, bản thân không làm nhà viết tiểu thuyết trinh thám thực có chút phí nhân tài!
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
77 chương
32 chương
9 chương
501 chương
61 chương