Rất nhiều trường hợp khi người chồng nằm xuống, người vợ đã không mảy may quan tâm, ngay lập tức làm đơn ly hôn, nhưng Mai thì khác, cô đang cố gắng từng ngày để giúp đỡ gia đình nhà chồng, không hề một chút vụ lợi nào. Bây giờ nhìn cô khác hoàn toàn với lúc tết, gương mặt gầy gò, xuống sắc trông thấy, thân hình bình thường đã rất gầy bây giờ không khác gì khung xương di động, bọng mắt và vết thâm quầng in rõ trên khuôn mặt. “Con không sao thật chứ?”  “Dạ, con không sao, mấy ngày rồi con không nói chuyện với chồng con, hôm nay để con ở lại cho”. “Ừm, vậy con ở lại cũng ráng nghỉ ngơi một chút. ”  “Dạ, tài xế đang chờ ở ngoài, mẹ về sớm ăn uống nghỉ ngơi một hôm đi ạ”. Bà Hường đi khỏi phòng, Mai ngồi xuống mép. giường bên cạnh Vương Đình Quân, hai tay cầm lấy bàn tay của anh, nước mắt cứ thế tuôn ra:  “Bây giờ em mới biết là anh vất vả như thế, có lẽ mọi người nghĩ anh đứng trên cao như vậy muốn làm gì thì làm, trước đây em cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ em hiểu rồi, chỉ mới vài tuần thôi mà em cảm thấy rất ngột ngạt. Bây giờ anh tranh thủ nghỉ ngơi đi, vài bữa nữa rồi tỉnh lại được không anh?  Em chỉ có thể cầm cự công ty thêm một thời gian. ngắn nữa thôi, nếu anh còn ngủ lỳ ra như vậy, em sợ em sẽ phá luôn công ty mà anh đã gây dựng bao năm nay mát. Dạo này em mệt lắm. Huhu …. ”  Mai úp mặt xuống cạnh cánh tay của Vương Đình Quân khóc lên như một đứa trẻ, cô cứ nghĩ rằng một mình cô ở nước ngoài mang nặng đẻ đau, nuôi hai đứa con khôn lớn đã là vất vả lắm rồi, nhưng khi nhìn người  mình thương chưa biết bao giờ tỉnh lại, áp lực từ công ty cô mới thấy, chuyện cô trải qua trước đây chưa là gì cà. Một người lớn lên dưới sự đùm bọc, chở che của ba mẹ, anh trai như cô, chuyện này rất quá sức!  Từ khi Vương Đình Quân nhập viện, cô đã phải gồng gánh, giữ mình tỉnh táo để lo mọi chuyện, nhưng giờ phút này có mệt mỏi lắm rồi, chỉ muốn được vài mình trong vòng tay anh, tận hưởng sự chăm sóc, cưng chiều của anh như trước. Những giọt nước mắt của Mai nhỏ lên cánh tay của Vương Đình Quân, ngón trỏ của anh bỗng nhiên cử động một chút, nhưng lại không nhìn thấy điều này. Đối với Vương Đình Quân, anh cảm thấy xung quanh mình là bóng đen, không có một khe sáng nào, làm anh không định hình được bây giờ chính mình đang ở đâu, cần đi về hướng nào?  Anh vò đầu bứt tóc, sau đó chạy loạn khắp nơi, nhưng nơi này như một ma trận bóng đen, đi đến đâu cũng như trở lại vị trí ban đầu vậy, hoàn toàn không có lối ra. Anh đã vùng vẫy rất lâu, nhưng không có ai đến cứu anh cả, cơ thể càng ngày càng yếu đi, anh dần dần đang bị kiệt sức…. Ngay khi cảm giác mình sẽ buông bỏ mọi thứ, anh lại nghe được tiếng khóc nức nở của một người, tiếng khóc này rất quen, quen đến mức làm anh cũng chảy nước mắt theo luôn…  Tiếng khóc đó cứ vang vọng trong tâm trí của anh, làm anh day dứt, không thể buông xuôi mọi thứ được…  Mai!.