Tiểu Long Long
Chương 36 : Phong Ấn
Cái tên thiếu niên nhìn qua có mười sáu mười bảy tuổi kia, lại chính là kẻ trong truyền thuyết, vừa hiểu biết lại mạnh mẽ, được gọi là vinh quang và nỗi của trấn Hương Thảo, Thần Quan Lý Duy.
Hắn có khuôn mặt nhìn qua dường như vô hại, lại còn treo lên cái nụ cười tươi, giả làm thần quan trốn học, năn nỉ Lâm Kỳ đi cùng hắn, dụ dỗ Lâm Kỳ đi vào trong gian điện này, tiếp theo đó không biết dùng cái pháp thuật kỳ quái gì khống chế Lâm Kỳ.
Tên lừa đảo vô sỉ!
Dịch Long Long trong lòng buồn bực, vừa rồi rõ ràng đã phát hiện ra đường đi không đúng, tại làm sao lại hoàn toàn không cảnh giác? Thậm chí lúc đầu, tại sao lại bị Lý Duy thuyết phục, cùng đi với hắn chứ?
Nhưng kỳ lạ nhất chính là, tại sao Lý Duy lại bảo Lâm Kỳ là “Dị Đoan”?
Trên địa cầu, dị đoan là từ chỉ những tôn giáo và tín ngưỡng không giống ai, chỉ là Dịch Long Long có cảm giác mơ hồ rằng, cái từ này ở nơi đây, dường như có một ý nghĩa nào đó, nghe trong lời Lý Duy, dường như Lâm Kỳ không phải loài người.
Lâm Kỳ muốn thoát khỏi dây xích kia, nhưng hắn cựa quậy mới phát hiện tay chân đều nặng nề lạ thường, giống như cả người gánh sức nặng của mấy ngàn quân.
Vì ánh sáng còn sót lại bên trong, nên vừa rồi mới nhìn thấy khuông mặt Lý Duy còn có vẻ tươi cười không nghiêm túc, bây giờ nhìn lại thì có vài phần trang nghiêm, thánh khiết:”Vừa từ bên ngoài trở lại thần điện, trong nháy mắt, ta cảm nhận được một sức mạnh hắc ám, nhưng lúc trong phòng sách, ta lại không thể nhìn ra ngươi là cái gì, để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, chỉ có thể đem ngươi đến đây trước, chỗ này cũng không phải là nơi thần điện dùng để cầu nguyện, mà là nơi ta luyện tập thần thuật, hoa văn trên mặt đất chính là thánh văn do ta vẽ, có thể hỗ trợ phát động thần thuật phong ấn”.
Hắn tuy rằng rất tự tin vào bản thân, nhưng khi đối mắt với Lâm Kỳ lại không nhìn thấu, nên trước tiên phải cẩn thận, đem hắn đến nơi có thể phát huy tối đa khả năng của mình.
Thần thuật Lý Duy dùng có tên xiềng xích phong ấn, nhưng Lý Duy lại thích gọi là chiếc vòng trắng, nó có tác dụng phong ấn sức mạnh và tinh thần lực của đối phương, dù là ma pháp sư hay kiếm sĩ, trúng phải chiêu này đều bị trói buộc. Hắn thi triển ra, chính là thần thuật cao cấp, lại thông qua phụ trợ gia tăng đến mấy lần, trói buộc thế này, cho dù là kẻ mạnh nhất trên đại lục, muốn thoát ra cũng không phải chuyện đơn giản.
Dễ dàng trói được Lâm Kỳ, Nhưng Lý Duy cũng không nóng lòng phát động công kích, dù sao trên đất toàn là thánh văn, cho dù Lâm Kỳ động nhẹ một cái, hắn cũng có thể nhanh chóng phát động công kích thứ hai.
Lý Duy ngồi xuống đất cách Lâm Kỳ hơn mười bước, nhìn chăm chú vào thân thể bị quấn đầy dây xích của Lâm Kỳ, đánh giá: “Chỉ cảm thấy trên người ngươi lộ ra một lực lượng cường đại…Thật ra ngươi là loại sinh vật gì vậy?”
“Vu yêu? Không giống.”
“Ám tinh linh? Cũng không giống.”
Hắn nói thêm vài loại sinh vật, nhưng mỗi lần nói xong, đều tự phủ định một cách nhanh chóng, sau một lúc, Lý Duy ngẩng khuôn mặt trong sáng lên, rất là chân thành nhìn Lâm Kỳ: “Ngươi có thể nói cho ta biết không, thật ra ngươi là cái gì?” Không hiểu rõ vấn đề này, hắn sẽ cảm thấy rất buồn bực.
Hắn vỗ vỗ đầu gối của mình, vô cùng thoái mái nói:” Tuy rằng trấn Hương Thảo chỉ là địa phương nhỏ, nhưng nếu ta đã ở đây, thì đây chính là địa bàn của ta, những sinh vật ngoại tộc cũng đừng có vọng tưởng phá hoại, nói cho ta biết chủng tộc của ngươi, và mục đích ngươi đến đây, có lẽ ta có thể xem xét cho ngươi một con đường sống.”
Dịch Long Long núp trong nóc rương, lẳng lặng nghe, cũng thông qua khe hở mà nhìn trộm tình hình hiện tại, nhưng nàng cũng không sốt ruột mà làm ra hành động quá kích nào, đối phương ngoài việc trói chặt Lâm Kỳ, cũng không có hành động nào khác, huống chi Dịch Long Long cũng rất ngạc nhiên, tại làm sao Lâm Kỳ lại bị cho rằng “không phải nhân loại”.
Lâm Kỳ không để ý tới Lý Duy, hắn đang toàn tâm toàn ý muốn mở sợi xích trắng trên người, chỉ là càng giãy mạnh, thì sợi xích kia càng siết chặt, ánh sáng trắng nhìn qua có vẻ mềm mại này hóa ra lại mạnh mẽ đến vậy, thiếu niên tóc đen trên mặt tuy rằng không có gì thay đổi, nhưng thân thể hắn càng ngày càng chống chọi kịch liệt, sau một lúc, hắn bỗng nhiên hoàn toàn dừng lại, giống như buông xuôi, toàn thân thả lòng đứng thẳng lại.
Nhìn thấy Lâm Kỳ trầm mặc, Lý Duy cau mày:”Ngay cả giải thích cũng không muốn sao?”
Thiếu niên chỉ lẳng lặng cúi đầu, cũng không suy nghĩ nữa, ở góc độ Lý Duy không nhìn thấy, đôi mắt của hắn từ trong suốt trở nên u ám, giống như nhuộm đẫm một tầng lực lượng ma tính mị hoặc, so với màn đêm còn u ám hơn, so với sóng còn nhấp nhô hơn.
Đợi một lúc không thấy Lâm Kỳ đáp lại, Lý Duy thong thả vươn tay, nhắm ngay Lâm Kỳ, tỏ vẻ chuẩn bị công kích: “Mặc kệ ngươi là sinh vật gì, ta đã cho ngươi một cơ hội giải thích, nếu ngươi bỏ qua, ta cũng không ngại dùng thủ đoạn để đối phó ngươi…..Tiếp theo đó ta sẽ sử dụng thần thuật Thánh Quang Thanh Tẩy, thanh tẩy hết những thứ giả dối, xua tan hắc ám, một khi sử dụng nó, ngươi sẽ không còn cơ hội, có thể sẽ bị thương tổn không thể chữa trị nổi, ngươi hãy chuẩn bị tinh thần đi.”
Tuy rằng Lâm Kỳ có thể là sinh vật vô hại, nhưng Lý Duy không thể mất cảnh giác, hơn nữa hắn không nhìn thấu Lâm Kỳ, hắn không ngại phát động chế trụ đối phương, thậm chí có làm thương tổn kẻ vô tội cũng thế thôi.
Lâm Kỳ không nói lời nào, vẫn cúi đầu như trước, đôi mắt tối đen, mặt nước gợn nhẹ đã chuyển thành vòng xoáy kịch liệt, cứ như vậy xoay tròn, trong đáy mắt bên cạnh lốc xoáy xuất hiện một điểm quang mang tinh lượng, giống như có cái gì muốn thoát ra.
Đã không đợi được câu trả lời, Lý Duy thở dài, lòng bàn tay tỏa ra một luồng bạch quang nhu hòa chói mắt.
Nhưng mà ở phía sau, hắn thấy: Một móng vuốt bé xíu trắng như tuyết, vô cùng xinh xắn đáng yêu, có chút da thịt mũm mĩm, cái loại móng vuốt này cho dù có cào lên người cũng không cảm thấy đau, chỉ thấy móng vuốt nhỏ này, từ phía sau thiếu niên đang bị trói nhô ra.
Trên đó lưu một dấu răng tinh xảo, không nhanh không chậm chụp vào xiềng xích trên đầu vai Lâm Kỳ, ngay tức khắc, trước ánh mắt kinh ngạc của Duy Lý, Xiềng Xích Phong Ân mang sức mạnh tuyệt đối, cứ như tuyết gặp mặt trời, vỡ vụn tan chảy.
Vết vỡ nứt cứ thế lan ra, trong chốc lát, xiềng xích quanh người Lâm Kỳ và ánh sáng trắng bao phủ nó, dần dần tan hết.
Tuy rằng ở chung với Ngải Thụy Khắc không lâu lắm, nhưng Dịch Long Long cũng qua lời hắn nói, biết được rất nhiều việc của bà mẹ rồng Tháp Hi Ny Nhã, trong đó quan trọng nhất, chính là máu của Tháp Hi Ny Nhã có thể miễn dịch, thậm chí là phá hủy tất cả nguyền rủa và phong ấn, chuyện này Dịch Long Long vốn không để ý, nhưng từ lần La Lan trúng độc bởi máu của nàng, Dịch Long Long mới nhớ ra thân thể này của mình có một huyết thống “khinh người”….à không, khinh rồng cỡ nào.
Ôm chút tâm tư muốn thí nghiệm xem sao, cuối cùng cũng có được minh chứng rõ ràng, nhưng mà…đau nha!
Đưa đầu lưỡi nhỏ hồng liếm một chút lên miệng vết thương, Dịch Long Long đau lòng thổi nhè nhẹ vào chỗ mình nhẫn tâm cắn xước, ánh mắt nhìn qua Lý Duy vẫn đang sợ ngây người còn chưa khôi phục tinh thần, đột nhiên nổi giận, vì thế búng nhẹ tay, hô:” Lâm Kỳ, xông lên, táng nó!”
Truyện khác cùng thể loại
114 chương
197 chương
78 chương
3 chương
134 chương