Tiểu Long Long
Chương 35 : Dị Đoan
Chắc chắn rằng thần quan thực tập sẽ không quay lại, Dịch Long Long mới từ sau tấm màn trên rương đi ra.
Đây là căn phòng chỉ có một cửa, ngoài ba mặt tường đá phong kín, chiều dài ước chừng sáu bảy thước, ngoài cánh cửa bên cạnh, bốn phía tường đều là những giá sách thẳng đứng, từng tầng từng tầng sách chỉnh tể ngay ngắn, vừa bước vào, đã có thể ngửi thấy mùi hỗn hợp của giấy xưa cũ và mực viết, giữa phòng đặt một cái bàn, có thể để người ta ngồi đó đọc sách.
Chữ của thế giới này, tất nhiên là không giống với trái đất, nhưng Dịch Long Long trước khi đến đây, vẫn ôm chút hy vọng, mong là bản thân mình vừa sinh ra đã có thể nói ngôn ngữ của thế giới này, thì cũng có thể đọc được chữ viết.
Nhưng khi nhìn chằm chằm một loạt những cái tên sách làm người ta hoa hết cả mắt, dù có xem đi xem lại, cùng không thể hiểu nổi, trong óc không thể nào tự động phiên dịch thành tiếng Trung được.
Dịch Long Long có chút thất vọng thở dài, nhưng cũng không quá mức thất vọng, ít nhất nàng sinh ra đã nói được ngôn ngữ của thế giới này, như vậy đã tiết kiệm khối việc rồi, về việc chữ viết nọ kia, từ từ học cũng được.
Ngay lúc nàng đang kêu Lâm Kỳ cứ tự do mà đi dạo xung quanh, thì thiếu niên trước sau vẫn trầm mặc kia đi đến giá sách vươn tay lấy xuống một quyển, cúi đầu đọc, nhìn hắn như vậy, Dịch Long Long trong lòng khẽ nhảy, hỏi: “Ngươi có thể đọc được?”
Lâm Kỳ khẽ gật đầu.
Dịch long Long lập tức hồi phục tinh thần:”Nếu vậy, ta chọn một quyển sách, ngươi hãy đọc tên sách cho ta, nếu tìm thấy thứ hữu dụng thì ngươi đọc cho ta nghe.”
Đưa cái tay bé xíu chỉ trái chỉ phải, dưới sự giải thích của Lâm Kỳ, Dịch Long Long mới biết hóa ra trong thư viện này, hơn phân nửa là sách có liên quan đến thần học tôn giáo, lý thuyết thần học hoặc là truyền thuyết tôn giáo, cũng lác đác có một số quyển nói về lịch sử của đại lục, hầu hết đều pha trộn sự thần bí, giống như ở địa cầu có cơ đốc giáo, kiểu như Thượng Đế hỏi có ánh sáng không, sau đó lập tức có ánh sáng.
Cái người gọi là Âu Nhĩ Đinh Thần, ở thế giới này, trên cơ bản giống như Thượng đế vậy, chẳng qua thần uy của hắn so với Thượng Đế còn lớn hơn một chút, bởi vì tất cả những thứ trên đời này, đều tồn tại nhờ có thần thuật, đó cũng là tín ngưỡng của mọi người.
Dịch Long Long tuy có thể lý giải qua loa một chút, nhưng đối với chuyện này thật sự không có hứng thú. Xem một vòng, không tìm thấy có tư liệu gì đáng tham khảo, nàng tạm thời bỏ qua, đợi sau này đến thành thị lớn, sẽ tìm mấy thư viện chính quy hoặc hiệu sách nào đó. Không tìm đọc nữa, nàng để cho Lâm Kỳ hỏi xin người trong thần điện giấy và bút, sao chép một đoạn văn tự.
Đoạn văn tự được chép từ trái sang phải theo chiều ngang, mỗi dòng cách nhau một khoảng cách đáng kể, đợi Lâm Kỳ sao chép xong, Dịch Long Long liền nhận lấy bút, đứng trên trang giấy, một tay cầm bút, xiêu xiêu vẹo vẹo dùng tiếng Trung viết lại theo lời giải thích của Lâm Kỳ, chính là dưới mỗi chữ là một từ tiếng Trung đồng nghĩa.
Sau khi hoàn thành, nàng hài lòng bỏ bút xuống, phát hiện trên móng vuốt dính chút mực, liền thuận tay bôi bôi lên giấy, lưu lại hai hình dấu chân nho nhỏ chồng lên nhau.
Mục đích đến thần điện đã đạt được, Dịch Long Long cũng không muốn ở lâu, lỡ như cái tên thần quan cấp một Lý Duy kia đúng như trong lời đồn, thì Lâm Kỳ gặp hắn, sẽ không tốt chút nào.
Vừa quay về trong rương gỗ, bảo Lâm Kỳ rời khỏi phòng sách, thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở, một người bước vào.
Người đó chạy rất nhanh, suýt nữa thì va vào Lâm Kỳ, nhưng Lâm Kỳ nhanh nhẹn lùi lại phía sau hai bước, vừa đúng lúc tránh được va chạm, người kia xém ngã sấp xuống đất.
Hắn từ từ đứng thẳng dậy, Dịch Long Long phát hiện hắn là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, quần áo giống như đúc với thần quan thực tập đều là trường bào màu trắng, nhưng trên vai hắn có thêm một tầng cổ áo rộng thùng thình, viền áo dùng sợi tơ bạc thêu thành hình lá cây tinh xảo.
Mái tóc màu hổ phách gọn gàng, sáng bóng, tuy rằng tướng mạo rất đoan chính thanh tú, nhưng đôi mắt to tròn và gương mặt ngây thơ của trẻ con làm cho thiếu niên này nhìn qua có một cảm giác mềm mại mờ ảo.
Vừa nhìn thấy bộ dáng của Lâm Kỳ, thiếu niên kia rõ ràng vô cùng sửng sốt, thậm chí trong mắt hắn còn chớp lên một vẻ mê hoặc, vẻ mặt này Dịch Long Long cũng chẳng thấy lạ, lần đầu người nào gặp Lâm Kỳ, đều bị kinh ngạc bởi.
Sau đó, trên mặt thiếu niên lộ ra nụ cười rạng rỡ, ánh mắt hắn không an phận đánh giá khắp người Lâm Kỳ:”Xin hỏi có phải ngươi đến xem sách không? Cần tìm sách gì? Biết đâu ta có thể giúp đỡ.”
Nhưng bây giờ Dịch Long Long đang muốn rời đi, Lâm Kỳ cũng không nhiều lời, né qua một bên hướng phía cửa đi đến.
Thiếu niên kia chạy vội đến, cuống cuồng đưa tay giữ chặt Lâm Kỳ, ra vẻ tội nghiệp nhìn hắn: “Khoan đã, ngươi có thể giúp ta đi ra ngoài không, ta vừa rồi trốn học, nếu bị tóm được, nhất định sẽ bị trừng phạt, cho ta đi ra với ngươi, nếu có người nhìn thấy, ngươi có thể giúp ta giấu không? Nói là ta với ngươi đi thăm thần điện?”
Bộ dạng của hắn nhìn qua thực sự rất đáng thương, giống như một đứa nhỏ ham chơi, không muốn bị mấy quy tắc trói buộc.
Lâm Kỳ hoang mang nhìn hắn, mãi đến khi sau lưng bị Dịch Long Long gõ nhẹ một cái…đây chính là ám hiệu, ý bảo là chấp nhận, hắn mới gật đầu.
Thiếu niên nhẹ nhàng thở phào, trên mặt toát ra vẻ sung sướng:”Ta đưa ngươi ra ngoài!”
Đi ra khỏi phòng sách, thiếu niên kia đi trước dẫn đường, lối đi trong thần điện rất yên tĩnh, thiếu niên dẫn Lâm Kỳ đi qua hai góc quành, Lâm Kỳ bỗng nhiên dừng lại, bởi vì sau lưng Dịch Long Long đang vươn tay giật nhẹ tóc hắn.
Trốn phía sau Lâm Kỳ, Dịch Long Long kỳ quái hỏi:” Vừa rồi có người dẫn ta vào đây, dường như không phải đường này.” Nàng không phải người dễ lạc đường, tuy không thể đi một lần đã nhớ rõ, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm thấy đường này không đúng.
Thiếu niên cũng không quay đầu lại, vui vẻ cười nói:” Cửa sau, là cửa sau…… Ta làm sao dám đi qua chính điện, nhất định sẽ bị bắt ngay” Nói xong hắn quay đầu lại lộ ra nụ tươi cười lấy lòng:”Phiền ngươi rồi.”
Dọc theo hành lang quanh co, dẫn đến cuối, là một cánh cửa đá, thiếu niên đưa tay đặt lên mấy cái nút chốt trên cửa, nhấn nút, cửa đá từ từ nâng lên, thiếu niên vừa đợi cửa đá nâng lên, vừa giải thích với Lâm Kỳ: “Đây là phòng cầu nguyện trong thần điện, đi qua chỗ này là đến cửa sau.”
Cửa đá hoàn toàn mở ra, thiếu niên đi vào đầu tiên, Lâm Kỳ theo sát tiến vào, thiếu niên thuận tay đem cánh cửa đóng lại.
Trong thần điện cực kỳ rộng lớn, trên nền đất có khắc những hoa văn vô cùng phức tạp, nhìn qua giống như những bánh răng nhỏ màu bạc đặt mọi góc độ, khi đi đến chính giữa đồ án hình tròn, đột nhiên phát sinh dị biến!
Cả vòng tròn tràn ra ánh sáng trắng ngà. Làn ánh sáng lan tỏa tưởng chừng chậm rãi, nhưng thực ra rất nhanh đã lan rộng, mọi thứ xung quanh đều bị trùm vào giống như chìm xuống nước, mà sau khi những hình hoa văn bị ánh sáng này lan đến, tất cả đều phát ra ánh sáng khiến đại điện sáng bừng lóa mắt, Dịch Long Long cũng bị ánh sáng này làm chói mắt không sao mở ra được.
Sau khi ánh sáng tắt đi, Dịch Long Long thấy một cột ánh sáng trắng nhũ ngưng tụ thành dây xích, quấn chặt lấy người Lâm Kỳ, lực lượng mạnh mẽ kia dù nàng ở trong rương cũng cảm nhận được.
Mà thiếu niên kia vẫn như trước tựa như không cảm thấy việc gì, cứ tiến về phía trước, đi hơn mười bước, hắn mới thản nhiên quay người, gương mặt trẻ con lộ ra nụ cười lạnh nhạt:”Vừa nhìn thấy ngươi, đã cảm thấy có gì đó không đúng….Tuy rằng bề ngoài ngươi là hình dạng nhân loại, nhưng mùi vị trên người ngươi là mùi của kẻ….dị đoan!”
Ngừng lại một chút, hắn đưa tay thi lễ: “Quên chưa giới thiệu, ta tên là Lý Duy, là thần quan phụ trách ở trấn Hương Thảo.”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
17 chương
78 chương
46 chương