Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 99 : Bị biếm

Lư Đông Ly lại tới Định viễn quan, Phạm Dao vẫn dẫn chúng tướng nghênh đón, vẫn sắp xếp tiệc rượu, vẫn vui vẻ đối đãi, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Thấy phần thưởng liên quan đến Phong Kính Tiết cũng chỉ cười đáp: “Phong tướng quân lại đi áp lương rồi, đợi hắn trở về thấy trọng thưởng, chắc hẳn cũng cao hứng.” Lư Đông Ly lòng hơi thất vọng, có ý tìm Vương Đại Bảo thầm hỏi một câu, nhưng đã có giáo huấn lần trước, Phạm Dao liền sắp xếp chỗ ở cho y ngay phụ cận phòng ngủ của mình, chỉ phái hai ba đội thân binh tuần vệ làm như bảo hộ khâm sai đại nhân, khiến phòng y ngay cả một con kiến cũng không bay lọt. Lư Đông Ly muốn đi đâu, phía sau tất nhiên theo cả đoàn tâm phúc của Phạm Dao. Các tướng sĩ khác tự nhiên đều lui xa, không ai dám tới gần, chọc Đại soái mất hứng. Lư Đông Ly kéo dài như thế mấy ngày, vẫn chưa thấy Phong Kính Tiết trở về, hỏi Phạm Dao, Phạm Dao chỉ nói lúc Lư Đông Ly đến, Phong Kính Tiết vừa mới đi, chờ y trở về, chí ít cũng phải hơn mười ngày nữa. Lư Đông Ly thân mang khâm mệnh, tự nhiên không thể ở lại lâu, trù trừ mấy bận, đành phải khởi hành. Phạm Dao tự nhiên là khua chiêng gõ trống, khách khách khí khí tiễn y đi thật xa. Nghi trượng khâm sai của Lư Đông Ly đi hơn trăm dặm, tới một thôn trấn, y hạ lệnh toàn đội tạm dừng chân, lại bảo thủ hạ đi kiếm mớ râu giả, cẩn thận dán kín nửa khuôn mặt, che lấp quá nửa dung mạo, lại đổi phục sức bình dân, chuẩn bị một con ngựa, tùy tiện kiếm mấy thứ hàng hóa chất lên lưng ngựa, một mình quay lại Định Viễn quan. Bởi không có chiến sự, Định Viễn quan không hề cấm thông hành, trong một ngày, cũng luôn có hơn chục người bán dạo ra vào quan phòng. Lư Đông Ly không để ý sự khuyên can của thủ hạ, một người một ngựa đến bên ngoài Định Viễn quan. Sĩ binh trước quan đương nhiên phải đến kiểm tra một phen. Lư Đông Ly vốn đang thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ lộ ra sơ hở, nhưng vừa thấy thập phu trưởng dẫn đầu đám sĩ binh đang đến kia, lại là một khuôn mặt quen thuộc, không chút nghĩ ngợi tiến đến thấp giọng gọi: “Đại Bảo.” Vương Đại Bảo ngẩn ra, đưa mắt kinh ngạc nhìn y. Lư Đông Ly lại thấp giọng nói: “Là ta!” Vương Đại Bảo chớp mắt mấy cái, cả buổi trời mới hồi phục tinh thần, ôi trời ơi… Khoảnh khắc nhận ra Lư Đông Ly đó, hắn suýt nữa đã thất thanh kinh hô, may mà sớm cảnh tỉnh, vội vàng lớn tiếng cười rộ để che giấu sự bối rối lúc này: “Hóa ra là ngươi à, sao cũng nghĩ đến chuyện xuất quan buôn bán thế.” Binh lính bốn phía thấy Lư Đông Ly tới gần Vương Đại Bảo nói chuyện, đã cảm thấy họ giống người quen, lúc này cũng đều cười nói: “Vương đầu, là bằng hữu của huynh à?” “Đúng vậy, là đồng hương của ta.” Vương Đại Bảo cười ha ha, “Vừa hay ta sắp giao ban, cứ đến chỗ ta nghỉ ngơi, nói chút chuyện quê nhà trước đã.” Vừa nói vừa dẫn Lư Đông Ly vào trong. Binh sĩ khác đương nhiên không truy cứu vặn hỏi gì nữa, mặc họ êm xuôi không trở ngại. Vương Đại Bảo dẫn Lư Đông Ly rẽ hai ba vòng, tới chỗ không người, lại quan sát tứ xứ một phen, thấy quả thật không có người thứ ba ở gần, lúc này mới dám kêu ra: “Lư đại nhân, ngài sao lại…” Lư Đông Ly thấp giọng nói: “Ta cảm thấy không thích hợp, vẫn không gặp được Phong tướng quân, lại bị Phạm Dao trông chừng thập phần chặt chẽ, ngay cả muốn tìm ngươi hoặc Tiểu Đao hỏi một chút cũng không có cơ hội, ta sợ là có việc xảy ra, cho nên liền trở lại.” Y vừa nói vừa đánh giá Vương Đại Bảo từ trên xuống dưới, trong lòng càng cảm thấy kinh nghi, nhớ lần trước gặp hắn vẫn là bách phu trưởng, sao hiện tại lại biến thành thập phu trưởng rồi. Khuôn mặt Vương Đại Bảo lộ rõ vẻ giận dữ: “Lư đại nhân, đừng nói nữa, tên Phạm Dao tâm địa đen tối đó, công lao của ngài và Phong tướng quân nhường hết cho hắn, nhưng hắn vẫn ghi hận chúng tôi. Ngài vừa đi, hắn liền thăng trướng truyền lệnh, vô duyên vô cớ giáng tất cả chúng quan viên hạ cấp thân với Phong tướng quân xuống mấy cấp, tôi chính là bị giáng thành thập phu trưởng như thế đấy, mà việc này cũng thôi. Nhưng Phong tướng quân, Phong tướng quân y…” Lư Đông Ly kinh hoảng: “Y làm sao rồi? Phạm Dao làm gì y rồi? Y là tướng quân, quan chức cũng không thấp, trừ phi phạm vào quân quy, Phạm Dao cũng không thể hại tính mạng y…” Vương Đại Bảo nghiến răng nghiến lợi: “Muốn hạ nhục một người, đâu cần hại đến tính mạng, hắn nói Phong tướng quân làm việc bất lợi, trực tiếp giáng y từ tướng quân, giáng xuống…” Hô hấp trở nên dồn dập, đột nhiên nắm chặt nắm đấm, “Giáng xuống nhà bếp rồi.” Lư Đông Ly sắc mặt trắng nhợt, hồi lâu mới nói: “Là muốn bỏ không y, chỉ cho y quản lý việc ăn uống toàn quân sao?” Vương Đại Bảo muốn kêu, nhưng lại không thể không nén giận thấp giọng, mỗi một chữ đều như gằn ra từ kẽ răng: “Lư đại nhân, không phải để y ăn không ngồi chờ, mà là trực tiếp giáng y thành hỏa đầu binh ấy…” Thanh âm trầm thấp như vậy, nghe bên tai, lại nổ vang như sấm. Lư Đông Ly lảo đảo chực ngã lui lại hai bước, mỗi một từ đều nghe rõ rành rành bên tai, y lại vẫn chỉ có thể dùng ánh mắt không dám tin nhìn Vương Đại Bảo. Hỏa đầu binh? Binh sĩ cấp thấp vĩnh viễn không thể lập công, vĩnh viễn không thể thăng chức, vĩnh viễn vĩnh viễn làm bạn cùng bếp núc xoong nồi, địa vị trong quân đội chỉ tương đương với người chăn ngựa, bất cứ binh lính nào cũng có thể quát mắng la rầy. Lư Đông Ly cảm thấy mình dù là nằm mơ cũng không thể liên hệ ba chữ này với Phong Kính Tiết. Phảng phất mới hôm qua, bạch y nam tử mặt mày luôn đầy vẻ tùy ý bất kham kia còn ngạo nghễ nói với y: “Thế gian chỉ có tử tội Phong Kính Tiết, lại không có Phong Kính Tiết ngồi bên.” Phong Kính Tiết ngay cả việc đạo lý hiển nhiên là ngồi chếch bên cạnh cũng không chịu kia, Phong Kính Tiết nhìn tội sát thân như thường kia, sao có thể đi chịu đựng sự nhục nhã như vậy. Bởi vì phải chuẩn bị việc ăn uống toàn quân, phòng bếp của Định Viễn quan đặc biệt lớn, một loạt bếp lớn tô lớn, vô số than củi này nọ, cách thật xa, nhiệt khí cũng hun được người lùi lại cả mấy thước, đến gần rồi càng cảm thấy mồ hôi đẫm lưng, lại thêm nơi nơi đều là mùi khói dầu phát ngán, càng khiến người ta cảm thấy cực không thoải mái. Vừa vặn sắp đến buổi cơm tối, trong bếp đang bận tối mày tối mặt, Vương Đại Bảo xé giọng hô lên: “Tướng quân…” “Trong trù phòng này đâu ra tướng quân gì đó, đã nói bao nhiêu lần rồi, không muốn hại ta thì bớt giọng đi.” Phong Kính Tiết đang nấu một nồi đồ ăn lớn thuận tay dùng tay áo lau mồ hôi, quay mặt sang, chợt sửng sốt, ngẩn ra một hồi mới cười nói: “Ngươi không phải đi rồi sao?” Lư Đông Ly theo sát phía sau Vương Đại Bảo, kinh ngạc nhìn đại trù phòng lộn xộn chật chội, kinh ngạc nhìn Phong Kính Tiết quay đầu mỉm cười. Nam tử trong cảm nhận của y, vĩnh vĩnh viễn viễn mặc một thân bạch y chói mắt, dùng ánh mắt lười nhác mà tùy ý kia nhìn thế giới, được vô số mỹ nữ làm bạn bên cạnh, tùy ý xa hoa hưởng thụ nhân sinh đó, mặc y phục vải thô của hỏa đầu binh, toàn thân ảm mùi khói dầu, tùy ý dùng tay áo bởi vì làm việc quá lâu mà dính mỡ lau mồ hôi như vậy, lại không để ý có chút gì đó cháy đen đã dính lên nửa mặt. Chật vật như vậy, thấp kém như vậy, thế nhưng, khi y chuyển mâu mà cười, ánh mắt vẫn sáng ngời chói mắt, vẻ tươi cười vẫn rực rỡ trong sáng như xưa. Thế nhưng, tại sao giờ khắc này, phẫn nộ trong lòng lại tuôn thẳng lên như thế. Tại sao giờ khắc này, y muốn ngửa mặt lên trời mà thét dài, hỏi nhân thế này, sao có thể bất bình đến mức này. Đó là người liên tục hai lần vì nước lập công lớn, tại sao báo đáp nhận được chỉ có thể là khuất nhục như vậy. Hỏa đầu binh trong đại trù phòng đều bận bịu, chẳng ai chú ý nhiều đến Lư Đông Ly. Cho dù có người thấy y, cũng sẽ không liên hệ người mặt toàn râu, một thân gió bụi này với khâm sai đại nhân cao cao tại thượng mà họ căn bản chẳng có cơ hội nào để gặp. Chỉ Phong Kính Tiết vừa nhìn đã nhận ra y, thấy sắc mặt y không đúng, vội đem việc trong tay tùy tiện đưa cho một người bên cạnh, rảo bước đến cười nói: “Sao lại quay về rồi.” Y nhìn mớ râu đầy miệng Lư Đông Ly kia, đưa tay định nắm thử, bỗng nghĩ đến tay mình toàn dầu, vội rụt tay lau lên tạp dề. Động tác như vậy, y làm cũng tiêu sái thong dong, không có một chút câu thúc hèn mọn của thân phận chợt đổi. Lư Đông Ly xanh xám mặt nhìn y: “Ngươi đã biết ta đến đây, nhiều ngày như vậy sao lại không tới tìm ta?” Y cơ hồ dùng ánh mắt thống hận mà nhìn Phong Kính Tiết chòng chọc. Nếu cái tên võ công nghe nói cao đến hù chết người này dám đáp là Phạm Dao theo dõi chặt, không tìm được cơ hội, y nhất định trực tiếp đạp cho một phát. Phong Kính Tiết bật cười: “Còn không phải là sợ ngươi trưng ra dáng vẻ này sao? Chú ý phong độ đi, công phu tu thân dưỡng tính mấy chục năm của người đọc sách, ta làm sao nỡ để ngươi thoáng cái hoài công trên người ta chứ.” Đúng là buồn cười! Lư Đông Ly muốn cười, lại cười không nổi. Y chỉ lẳng lặng đánh giá dáng vẻ Phong Kính Tiết lúc này, lại không biết bản thân ngay cả ánh mắt cũng run rẩy. Rất lâu sau mới nói từng chữ: “Đừng làm nữa…” “Cái gì?” “Đừng nán lại quân đội nữa, rời khỏi nơi này đi. Trời đất bao la, có rất nhiều nơi tự do tự tại.” Phong Kính Tiết cười ra tiếng: “Ngươi đùa gì thế, ta cũng đã bị quy vào quân tịch rồi, đâu thể do ta nói đi là đi. Trừ phi Đại soái chịu trừ tịch cho ta, ngươi nói y sẽ chịu sao?” Lư Đông Ly bình tĩnh nói: “Ta đi tìm y.” Ánh mắt Phong Kính Tiết chợt động: “Lần trước ngươi dùng công lao đổi lấy sự an toàn của ta, lần này ngươi định dùng cái gì để đổi lấy tự do cho ta?” “Y không chỉ hận ngươi, cũng nhất định rất hận ta, chẳng qua không có biện pháp làm gì ta thôi. Ta đi gặp y, chỉ cần y đồng ý trừ tịch cho ngươi, ta sẽ từ quan, chúng ta cùng rời khỏi nơi này đi.” Trong ánh mắt y là vẻ thê lương mỏi mệt, dường như tất cả cố gắng, tất cả kiên trì, tất cả lý tưởng, lúc chứng kiến Phong Kính Tiết một thân áo thô, phục dịch trong trù phòng ngột ngạt này, đã cùng nhau sụp đổ. Quốc sự đã suy sút đến bước này, tại sao họ còn phải chấp nhất như thế. Mọi người đều đã không để ý, họ lại để ý làm gì, quốc gia đã không chịu quý trọng trung thần, họ rốt cuộc lại vì cái gì mà tử trung đến cùng như vậy. Phong Kính Tiết rốt cuộc không cười nữa. Bất kể thân trong cảnh xấu nào, y đều không để ý, bất kể đối mặt với ải khó nào, y đều không chút lưu tâm, thế nhưng khoảnh khắc này, y rốt cuộc đã cười không nổi. Nam nhân này, đọc sách thánh hiền nhiều năm như vậy, không biết là ngu hay ngốc, cố chấp như thế, tự mình chuốc khổ muốn làm chút việc vì nước vì dân. Dứt bỏ phú quý, không so đo lợi hại, không bàn chê khen, không hỏi thành bại. Y cũng từng là cận thần bên cạnh Thiên tử, lại chỉ vì muốn thay bách tính làm chút việc, quan bị biếm càng ngày càng nhỏ, cuối cùng làm một Huyện lệnh thất phẩm, giúp người bình oan quyết ngục, đứng ra đảm đương, lại còn bị quan viên bách tính đều xem là hạng tham ô. Bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu oan nhục như vậy, y cũng thong dong đáp lại, không mảy may bất bình, quan chức một dời hai dời, một biếm hai biếm, phản ứng của y chẳng qua là trên mỗi một nhiệm tận tâm tận lực, làm tốt tất cả những chuyện trong ngoài phần mình. Y chưa bao giờ vì những được mất vấp váp của mình mà lo nghĩ, càng chưa từng vì bất cứ trở ngại đả kích nào mà thay đổi chí hướng, hiện giờ, lại chỉ vì một bằng hữu bị khuất nhục mà phẫn nộ như thế, phẫn nộ đến mức thậm chí muốn ném phăng lý tưởng nhiều năm, cố gắng nhiều năm. Phong Kính Tiết thở dài, nói khẽ: “Đông Ly!” Lư Đông Ly trừng mắt nhìn y, trước khi y có thể có bất cứ khuyên giải an ủi gì, lạnh lùng nói: “Ta quyết định rồi.” Y quyết định rồi, Phong Kính Tiết phải là con người tự do mặc bạch bào hoa quý, dựa vào hồng thúy, uống rượu mua vui, trời không thể trói đất không thể buộc ấy, tuyệt không nên vây hãm trong nhà bếp vĩnh viễn tràn ngập khói bụi dầu mỡ này, chịu khuất nhục thế này. Phong Kính Tiết lại thở dài, cho dù là y, cũng không dám đi khuyên ngay lúc thư sinh cố chấp này thịnh nộ như thế. Y đành phải cười khổ: “Được được được, ngươi quyết định là được rồi. Chỉ là, ngươi chung quy không thể đi gặp y bằng khuôn mặt hiện tại này đâu, rất không ra thể thống, huống chi…” Y đè thấp tiếng xuống đến mức chỉ hai bên có thể nghe, “Vạn nhất y động ác niệm, hại tính mạng ngươi, người toàn thiên hạ còn cho là khâm sai đại nhân đã rời khỏi kìa. Nếu ngươi thật muốn tìm y, chờ ngày mai trở về dẫn đầy đủ nhân mã, chiêng to trống to khiến người qua đường đều biết mà quay lại tìm y. Như vậy, y mới không dám vọng động, hiện tại thì…” Y ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài: “Trời cũng tối rồi, ngươi cứ ở lại một đêm đi đã. Ngày mai ngươi muốn làm gì đều tùy ngươi.” Y quay đầu phân phó Vương Đại Bảo: “Đại Bảo, mấy huynh đệ các ngươi ủy khuất một chút, chen chúc một đêm, dành ra một phòng trống cho ta đi, đêm nay bằng hữu cũ chúng ta phải ngủ chung, trò chuyện cả đêm.” Y hiện tại là hỏa đầu binh cấp thấp nhất, đương nhiên không có phòng riêng nữa, nếu muốn an tĩnh nói chuyện với Lư Đông Ly, phải nhờ người khác dọn ra một phòng cho y. May mà sĩ binh bên dưới đa phần kính ngưỡng y, cho dù biếm y xuống nhà bếp, cũng chẳng ai thật sự dám hô quát. Cho dù là trong nhà bếp, từ quản sự đến người đốt củi, kỳ thực cũng không một ai thật dám bảo y làm việc, bản thân y ngược lại chẳng chịu rảnh rỗi. Ngày đầu tiên bị biếm xuống bếp, toàn quân trên dưới còn đang lo lắng cho y, y đã cười hì hì thay quần áo, kéo sư phụ tay nghề giỏi nhất trong bếp dạy y nấu ăn. Quy củ làm người của y, trước nay luôn là hoặc không làm, còn nếu làm thì sẽ làm đến tốt nhất. Y có thể là thương nhân giỏi nhất, phú hào xa hoa nhất, tướng quân thần kỳ nhất, cũng từng làm thần y tài ba nhất, Hàn lâm bác học nhất, Nguyên soái vô địch nhất. Bất quá nói đến tay nghề nấu cơm pha trà, y lại thật sự chẳng có gì để khoe, trải qua chuyện này, người ta buồn cho y, y lại vui vẻ, nhân cơ hội học thêm một môn bản lĩnh, sau này lúc khoe khoang, có thể tự cho mình thêm một phong hào danh trù này. Lư Đông Ly vì y mà đau lòng thấu xương, bản thân y kỳ thật chẳng xem chuyện này là gì. Y cũng biết quân tử như Lư Đông Ly, bản thân bị ủy khuất ngược lại không sao, nhưng không thể nhìn nhất là bằng hữu bị khuất, trung lương bị hại, gặp phải việc này tất phải đứng ra phát tác một phen. Y chính là sợ Lư Đông Ly giận quá rồi bất chấp tất cả làm to chuyện, cho nên mới cố ý không gặp Lư Đông Ly, chỉ mong kéo dài tới lúc y đi là xong. Chẳng ngờ vu phu tử này lại thông minh, không biết có phải trước kia khi làm quan thường cải trang vi hành như vậy hay không. Khâm sai đại nhân chân trước đi rồi, chân sau lại trực tiếp xuất hiện trong trù phòng. Lúc này y cũng chỉ có thể nghĩ cách làm Lư Đông Ly ổn định rồi nói tiếp. May mà trong trù phòng vốn đã bận rộn ồn ào, tiếng nói chuyện y lại khắc ý hạ thấp, ngược lại không lo bị người nghe được. Mà Vương Đại Bảo và đám sĩ binh khác đều kính y như thần linh, chuyện dọn phòng, tự nhiên cũng chỉ phân phó một tiếng là được.