Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 577 : đời đời truyền thừa

Lư Đông Ly than khẽ một tiếng, chân mày có vẻ buồn bã. Ẩn cư? Người khác có lẽ nói vì nước vì dân, cúc cung tận tụy gì đó, y lại tự thấy mình chính là một tục nhân, nán lại hồng trần lâu, không muốn giải thoát, bất luận lúc nào nơi nào, bất luận thân ở hoàn cảnh như thế nào, đều muốn làm một số việc. Thuần túy chỉ là không chịu ngồi yên, mỗi thế thôi. Chỉ là chuyện đến bây giờ, y thấy rất rõ ràng, nếu y và Phong Kính Tiết đạt thành mục tiêu đã nói, lại còn quyến luyến quyền vị không đi, với Triệu quốc đã không còn lợi ích, ngược lại phải lưu ẩn hoạn. Thế nhưng nếu không ở trong triều, không có quan chức, vậy y còn có thể làm gì? Sở học sở trường cả đời, toàn là thuật trị thế kinh tế, làm một bách tính bình thường, lại thật sự không có đường thi triển. Sau mấy năm, y cũng còn thịnh niên, chẳng lẽ về sau cứ thế bỏ không mấy chục năm thời gian tương lai sao? Chỉ là, không như vậy thì như thế nào? Với địa vị uy vọng từng có, cho dù y lui ra, thân phận này cũng quá mẫn cảm, có rất nhiều chuyện không phải do y muốn làm là làm được, huống chi… Uyển Trinh… Nàng cũng không nên chịu đựng phong ba nữa. Vừa nghĩ đến Uyển Trinh, liền thấy lòng ẩn ẩn đau đớn. Y cũng muốn bầu bạn thê tử, cũng muốn tự mình nuôi nấng dạy dỗ con, cũng muốn một nhà ba người khoái khoái lạc lạc bên nhau, cũng muốn sinh thời, tận khả năng bù lại những bứt rứt với thê nhi. Sự yêu quý và áy náy với thê tử, không phải trong lòng nghĩ, trong thư nói, trong miệng niệm, cho dù có, chung quy cũng nên làm gì đó, phải làm gì đó. Nếu trong những năm tháng mai sau, y còn muốn mượn danh nghĩa gia quốc đại nghĩa, tiếp tục cả ngày bận đến chân không chạm đất, lý đương nhiên mà bỏ mặc thê nhi, thế lại tính là gì? Phong Kính Tiết thấy y buồn phiền, cũng bất giác cười khẽ. Y trái lại rất thích Lư Đông Ly buồn phiền và đấu tranh như vậy. Y xưa nay khinh thường nhất những kẻ gọi là người tốt nhất định đem quốc gia đại nghĩa và tình cảm cá nhân hoàn toàn đối lập. Mà với Uyển Trinh, trong lòng y cũng rất tôn kính yêu quý. Sớm một nhà đoàn tụ là đúng. Chỉ là trong cuộc sống nếu vĩnh viễn chỉ còn lại phu thê thân mật, tình yêu ôn nhu, thế với Lư Đông Ly mà nói, lại chỉ là địa ngục. Y cười nhìn Lư Đông Ly nói: “Sao ngươi cứ không biết biến báo như thế, trước kia khi ngươi làm Tri phủ, không phải cũng là phu thê ở chung một nơi sao. Chỉ cần ngươi về sau chú ý một chút, đừng để mình như trước kia, cứ bận đến không có thời gian trông nom tẩu là được rồi.” Đông Ly, muốn làm một việc, muốn bỏ ra mỗi một phân tâm lực, không phải chuyện đáng xấu hổ. Cho dù là tẩu phu nhân, cũng sẽ không mong muốn để ngươi bởi vì mình mà dần dần ảm đạm hào quang. Tại sao không thể để tẩu ở bên cạnh ngươi, nhìn mỗi một việc ngươi làm, nhìn những người khác do ngươi mà có thay đổi, nhìn mọi người tôn trọng và tán thành ngươi. Để tẩu có thể có nhiều lý do hơn, kiêu ngạo vì ngươi, tự hào vì ngươi, cũng rất tin tưởng hết thảy bởi vậy mà bỏ ra trong dĩ vãng, đều là đáng. Như vậy, mới là nhân sinh ta hy vọng ngươi có thể có được. Tâm tư ôn nhu lạ thường như vậy, y lại không nói chữ nào, chỉ cười quở trách Lư Đông Ly. Song Lư Đông Ly làm sao không cảm thụ được sự quan tâm chân thành của y, nếu có thể có nhân sinh như vậy, tự nhiên là tốt. Chỉ là y vẫn không biết, đến lúc nhàn rỗi, người như mình đây còn có thể làm gì? Phong Kính Tiết chợt động lòng: “Đi làm tiên sinh thì thế nào?” “Cái gì?” Bằng sự ăn ý của Lư Đông Ly với y mà nhất thời cũng không hiểu được. “Làm tiên sinh dạy học ấy.” Phong Kính Tiết mặt mày hớn hở. Lư Đông Ly lăng lăng nhìn y ngẩn người, ừm, việc này, việc này… Phong Kính Tiết ha ha cười rộ: “Đừng sợ, không phải ta bảo ngươi đi dạy tiểu hài đọc Tam Tự kinh, mà là đi dạy những người trẻ tuổi lòng ôm chí lớn, tâm buộc thiên hạ và tài hoa xuất chúng đó, làm sao để làm người, làm việc, nghiên cứu học vấn tốt hơn, lựa chọn con đường nhân sinh như thế nào…” Chủ ý này của y, lại là nhớ tới từ chỗ Phương Khinh Trần. Phương Khinh Trần mở Thận Nguyên học xã, lúc đầu chỉ là nhất thời ý động, nhưng làm rồi lại cũng tìm được lạc thú. Y có hứng thú rất buồn nôn mà yêu cầu học trò của học xã mặc quần áo màu trắng thống nhất, khi tuyển học sinh, ngoại trừ xem tài học của đối phương, đối với học trò anh tuấn xinh xắn còn cho thêm chút điểm. Sau đó hở chút là tự mình dịch dung cải trang, lấy thân phận người sáng lập, hiệu trưởng, kiêm giáo sư khách mời chạy tới kiểm tra một phen, thuận tiện giảng mấy khóa, vừa nhìn mấy trăm thiếu niên thanh xuân bạch y phiêu phiêu mặt mày tuấn lãng chí hướng rộng lớn nhiệt huyết nhiệt tâm, tràn đầy sùng kính hành lễ với y, mấy trăm âm thanh trong trẻo cùng nhau hô “sơn trường”, thật sự quá có cảm giác thành tựu! Vừa tự mình cảm thấy tốt, liền bắt đầu nghĩ chuyện mở rộng học xã này, mở phân hiệu ở các nơi, đáng tiếc, Tần Húc Phi chỉ nghe nói người của học xã muốn đi Tần quốc học thuật giao lưu, lập tức cảnh giác mà một mực cự tuyệt. Kỳ thật lấy sự tự do phóng túng của nhà trường với học trò lão sư, cách nói ly kinh phản đạo khó tin hơn chủ trương áp chế quân quyền đều có. Nhưng Tần Húc Phi vừa nhìn đã thấu, tất cả học thuyết khác đều là ngụy trang, Phương Khinh Trần chẳng qua là đem một cây giấu vào trong rừng thôi. Sau khi bị Tần Húc Phi cự tuyệt, Phương Khinh Trần cũng nghĩ lấy phong khí và tôn chỉ của Thận Nguyên học xã, không dễ được quân chủ nước khác chấp nhận, đương nhiên nếu dừng lại như vậy, y cũng chẳng phải là y nữa. Y bèn ra chủ ý khoác miếng da, sửa tên trường, che giấu thân phận chân thật đi mở phân hiệu tiếp. Chỉ là muốn ở nước khác cũng mở học xã quy mô kiểu đó, tạo ra lực ảnh hưởng kiểu đó, thu nạp anh tài thiên hạ, dù sao cần thế lực bên quan trợ giúp duy trì mới tốt. Tự nhiên, Phương Khinh Trần phải đưa chủ ý lên đám bạn học đầu tiên. Dung Khiêm cố kỵ Yên Lẫm, không bằng lòng để Phương Khinh Trần giở trò ở Yên quốc lắm, nhưng nhìn từ phong cách năng lực của Thận Nguyên học xã, quả thật có thể bồi dưỡng ra rất nhiều nhân tài tiếp nhận chỗ hay của bách gia, tầm mắt lòng dạ đều đủ rộng lớn. Những người này bồi dưỡng ra, nếu có thể cho quốc gia dùng, lại là việc may của quốc gia. Cuối cùng, Dung Khiêm thản nhiên thảo luận chuyện này với Yên Lẫm. Yên Lẫm lại cực kỳ tự tin với bản thân. Sự hùng mạnh ổn định giàu có của Yên quốc, Tần quốc phải kém xa tít, trong những năm tháng y tự mình chưởng quốc chủ chính, y tin tư tưởng gọi là mất quyền Hoàng đế sẽ không truyền lưu trên mảnh đất Yên quốc. Mà đời sau… Nếu con cháu đời sau không có năng lực bảo vệ giang sơn của mình, ngai vàng của mình, thế hết thảy hậu quả đều là họ xứng đáng. Thiên hạ chưa từng có vương triều vĩnh viễn bất diệt, y cần gì phải lo lâu dài như vậy. Để Phương Khinh Trần mở học xã ở Yên quốc, bồi dưỡng nhân tài cho Yên quốc, làm việc cho y còn không tốt? Mà y thì cực lực nâng đỡ một học thuyết khác hoàn toàn tương phản để đấu võ đài với Phương Khinh Trần. Để học trò trong tay Phương Khinh Trần và học trò của mình phân cao thấp, lão sư của hai bên tranh luận đi, trước giờ chặn không bằng thông, y chỉ cần ở một bên xem náo nhiệt… Mà ở Ngô quốc, bởi vì Tiêu gia và Ngô vương đã ngày càng đối chọi gay gắt, hai bên ghét nhau, Tiêu gia cơ hồ có thể ảnh hưởng nửa giang sơn Ngô quốc, có đây ủng hộ, căn cơ của học xã đã đủ. Phong Kính Tiết lại vẫn bận việc tân chính, không thể chú ý Phương Khinh Trần bên này, bây giờ nghe Lư Đông Ly nghĩ đến việc tương lai, lại bỗng nhiên có ý nghĩ như vậy. Với quyền vị hiện giờ của họ, hỗ trợ Phương Khinh Trần mở trường là chuyện quá dễ dàng, với kinh nghiệm, thủ đoạn, tài lực, thế lực của Phương Khinh Trần lại thêm bên quan ủng hộ, trong khoảng thời gian ngắn có thể mở rộng quy mô học xã. Ảnh hưởng lớn, chiêu mộ một đoàn học giả danh lưu Triệu quốc, có giáo viên điều kiện tốt như vậy, nếu Lư Đông Ly cũng gia nhập trong đó, lấy chiêu bài kim quang lòe lòe của y ở Triệu quốc ra lắc lắc, đám thiếu niên học trò anh tài cả Triệu quốc có thể nhẫn được không đến đầu nhập môn hạ, chỉ sợ không nhiều lắm đâu? Nhân tài kiệt xuất, học trò xuất chúng tuyển nhận càng nhiều, các danh sĩ đại nho khác không vào học xã sợ cũng càng nhìn mà thèm, dù sao được giáo dục anh tài đều là nguyện vọng của những đại sư này. Kể từ đó, lại có thể rất thuận lợi mà moi không ít danh nhân nữa. Có nhiều danh sư như vậy tụ lại một chỗ, càng có thể làm học trò các phương quyết một lòng, toàn tâm toàn ý muốn vào học xã. Như vậy, nói không khoa trương, một thế hệ trẻ tuổi Triệu quốc, chí ít bảy mươi phần trăm anh tài đều tụ tập nơi này. Mà nhân sinh quan, lý tưởng chí nghiệp của những người này lại đều sẽ bị những danh sư ấy ảnh hưởng, trong số những sư phụ này, tự nhiên bao quát Lư Đông Ly. Tương lai, các đệ tử này sẽ có một đại bộ phận bước vào sĩ đồ, trong đây lại có không ít người truyền thừa tư tưởng của Lư Đông Ly, họ sẽ tự nhiên mà đi cùng một chỗ, hình thành liên minh, trợ giúp lẫn nhau, duy trì kế tục gìn giữ rất nhiều chế độ và quy tắc y với Lư Đông Ly lưu lại trên triều đường. Như vậy, vừa giúp Phương Khinh Trần một tay, vừa cho chí nghiệp cả đời Lư Đông Ly có chỗ gửi gắm, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên? Động ý niệm này, y liền nhân đây nói cả sự kiện với Lư Đông Ly. Tâm tư, cách làm, thủ đoạn, mục tiêu của Phương Khinh Trần y đều đưa ra, tuyệt không giấu giếm. Lư Đông Ly tuy thấy kinh ngạc với mục đích của Phương Khinh Trần, lại lạ thường là không hề phản cảm. Y không phải Hoàng đế, không có cảm giác nguy cơ và bài xích điều này, mấy năm nay bản thân y cũng vẫn nghĩ lại rất nhiều về trung thành của thần tử, quyền lực của quân chủ, chỉ là không cấp tiến như Phương Khinh Trần thôi. “Công khai chiêu bài Thận Nguyên học xã sợ là không ổn.” Lư Đông Ly suy tư nói, chuyện Triệu quốc, dù sao cũng không phải y và Phương Khinh Trần có thể hoàn toàn định đoạt. Quyền uy địa vị của Triệu vương vẫn cần được tôn trọng. “Nếu như đổi tên, với năng lực của chúng ta, vẫn có thể duy trì học xã này mở ra, chờ học xã cắm căn cơ, tụ tập đông đảo đại nho danh sĩ cùng tuấn tài tuổi trẻ xuất sắc nhất trong nước, trừ phi bệ hạ muốn mạo hiểm ngàn thu muôn đời bị người đọc sách mắng chết mắng thối, bằng không tuyệt đối không dám tùy tiện động.” Trong lòng thiết tưởng học xã mai sau sẽ sáng lập ở Triệu quốc, thiết tưởng sự giao lưu và va chạm của những học vấn, tư tưởng, tri thức đó, thiết tưởng những thiếu niên học trò đại biểu cho quốc gia mai sau đó, trong lòng Lư Đông Ly cũng dần dần có chút hướng về. Xã hội tiếp nhận tất cả học thuật ý kiến cách nghĩ bất đồng, mọi lý niệm bất kể là kinh thế hãi tục hay ngây ngô buồn cười, đều sẽ được dung nạp, các học trò có thể đồng thời lựa chọn chương trình học và lão sư mình thích, cũng có thể có được rất nhiều lão sư xuất sắc, học trò có thể đưa ra hoài nghi với lão sư của mình, các lão sư cũng có thể nói thoải mái, hoàn toàn không cần có bất cứ điều gì cố kỵ lo lắng. Học xã định thời cử hành hội biện luận và hội thảo luận công khai, giữa các học trò, có thể hình thành các loại đoàn thể, có cách nghĩ cách nhìn mới, có đầu đề muốn nghiên cứu, đều có thể công khai tìm kiếm bằng hữu cùng chung chí hướng, cùng nhau dắt tay đồng hành… Nếu thật có thể đạt tới thanh thế, thành tựu như học xã Sở quốc, thế thì tương lai trong ba mươi năm, nhân vật phong vân Triệu quốc, tất nhiên phần nhiều là nhân tài ra từ học xã kia. Những học trò thiếu niên, đến từ trời nam biển bắc ấy, hội tụ ở cùng một nơi. Họ sẽ có đôi mắt lóe sáng, sẽ có khuôn mặt tràn ngập phấn chấn, họ, họ… sẽ như tiểu đệ Đông Giác của mình năm đó, có giấc mộng tốt đẹp như vậy, trái tim nhiệt thiết như vậy, tin tưởng chính nghĩa, tin tưởng thiện lương, tin tưởng quang minh, tin tưởng dựa vào nỗ lực có thể làm một số việc cho quốc gia, cho bách tính, cho thiên hạ. Không dưng, y hơi buồn bã, hơi hướng về, lại hơi xót xa. Làm huynh trưởng, đối với tiểu đệ tuổi trẻ kia, y chỉ cưng chỉ yêu, lại không dạy dỗ hướng dẫn nhiều hơn. Y làm tiểu đệ y, mang theo một trái tim nóng hổi, không hề phòng bị đâm đầu vào quan trường lạnh băng hắc ám, từ từ bị lạnh triệt lạnh thấu. Mà rất nhiều năm về sau, biết đâu y sẽ có cơ hội đối mặt với vô số thiếu niên giống Đông Giác, những người đó sẽ là nhân tài xuất sắc nhất trong số học trò thiên hạ, sẽ là hy vọng và quang minh của quốc gia tương lai. Như vậy, y có thể làm gì đó cho họ không? Có lẽ có thể cho họ lòng tin kiên định hơn, ánh mắt thông thấu hơn, lòng dạ rộng lớn hơn, tính tình độ lượng hơn. Để họ có thể ôm chân tâm nhiệt huyết vào đời, lại không để người bị mưa gió lạnh dần, cho họ có thể thi triển một bầu tráng chí, rồi lại có đủ năng lực và kỹ xảo, chống lại minh đao ám tiễn tứ phương. Nếu như y đã không thể làm gì cho quốc gia này nữa, thế thì có lẽ y có thể tận mọi sức lực, trợ giúp những người tương lai có thể làm rất nhiều rất nhiều cho quốc gia này. Nhìn Lư Đông Ly dáng vẻ xuất thần, Phong Kính Tiết lẳng lặng mỉm cười. Y biết, Lư Đông Ly sẽ lựa chọn cuộc sống như vậy. Cho dù bản thân rời khỏi quan trường, rời khỏi sân khấu phong quang xán lạn nhất kia, một thân sở học, một tấm chân tâm ấy, làm sao có thể bỏ không lâu dài. Lý tưởng của y, chí nghiệp của y, truy cầu của y, đâu biết sẽ không được kế thừa, được truyền bá, được tin tưởng, được giữ vững trên thân của một rồi lại một thế hệ. Trên đời này, không chỉ một Lư Đông Ly. Trước y có, sau y có, rất nhiều những câu chuyện ghi lại trên sách sử ấy, chưa bao giờ là văn tự xa xôi mà lạnh băng, mà là một rồi lại một, người và sự từng ấm áp mà nhiệt huyết. Khi Lư Đông Ly không thể chống một mảnh trời cho Triệu quốc nữa, y có thể thử dạy ra rất nhiều rất nhiều nhân tài chống trời cho quốc gia. Y tin Lư Đông Ly sẽ là lão sư tốt nhất. Trên thân những người đó, tương lai mang theo nhiệt huyết của y, tín niệm của y, những người đó tiếp tục, sẽ là con đường của y, chí nghiệp của y. Luận đến học vấn, Lư Đông Ly sẽ không kém bất cứ danh nho học giả nào, y thiếu niên đã có tài danh, không hề chỉ trên thơ từ văn chương, học vấn thuật nghiệp đều từng hạ công phu, chẳng qua lúc trước dù sao cũng còn trẻ, tối đa chỉ phân tích nghiên cứu tư tưởng học thuyết của vãng thánh tiên hiền thôi. Sau đó bao bận chìm nổi lịch luyện, y từng đảm nhiệm đủ loại quan chức, gặp đủ kiểu nhân tình sự thái, y từng lĩnh binh, y từng chủ chính, y từng gặp phản bội và thương tổn lớn nhất, y từng có sự chán nản và sa sút dài nhất đau khổ nhất. Những năm gần đây, trải qua đủ loại nghĩ lại với nhân sinh, với thế sự, với quốc gia, rồi thêm trong lúc câu thông trao đổi với Phong Kính Tiết, bị Phong Kính Tiết hoàn toàn không gò bó với tư tưởng quan niệm cố hữu ảnh hưởng và thay đổi, nếu có thể cho y buông xuống công vụ nặng nề, dốc lòng chỉnh lý thể hội, cực có cơ hội trở thành bậc thầy một phương, sáng chế một loại tư tưởng học thuyết mới. Mà so với các học giả danh nho khác, ưu thế lớn nhất của Lư Đông Ly, ngay ở kinh nghiệm làm quan nhiều năm trên các chức vị, mà kết hợp những kinh nghiệm này cùng lý niệm chính trị, tư tưởng nhân sinh của Lư Đông Ly hiện giờ, tất nhiên có đủ lực lượng ảnh hưởng dạy dỗ rất nhiều người. Học trò được y dốc túi truyền thụ dạy bảo, lúc làm việc có thể bớt được rất nhiều đường vòng, lúc gặp phải suy sụp cũng có thể có tâm chí kiên định hơn để đối mặt. Sau khi tư tưởng được kế thừa, trạng thái chính trị những năm gần đây Lư Đông Ly và Phong Kính Tiết cố gắng tạo thành cũng có khả năng chân chính hình thành một chế độ có thể làm đại đa số thừa nhận tin tưởng và mong muốn giữ vững, từ đấy truyền thừa tiếp nữa. Phong Kính Tiết mỉm cười rất lâu, bất giác cũng hơi xuất thần. Cuộc sống của Lư Đông Ly mai sau sẽ là thế nào đây? Rốt cuộc tháo xuống gánh nặng và trách nhiệm lâu dài, rốt cuộc không cần ứng phó tất cả minh đao ám tiễn, bụng dạ hiểm ác nữa. Tại một nơi sơn minh thủy tú của Triệu quốc, sẽ có một tòa học phủ to lớn. Nơi đó, có non xanh, có nước biếc, có rừng trúc, có rất nhiều rất nhiều thiếu niên học trò xuất sắc nhất đến từ các nơi trong cả nước cầu học ở đấy, cũng có rất nhiều rất nhiều lão sư có thành tựu có danh vọng có học thức, dẫn theo gia đình, thụ đồ giảng dạy tại đây. Nơi này cuối cùng là ánh dương xán lạn, sức sống bừng bừng. Giữa lão sư và lão sư, lão sư và học trò, học trò và lão sư nơi này, đều sẽ thảo luận sôi nổi, tranh luận kịch liệt, nhưng hết thảy đều là vì chân lý trong lòng họ kiên trì muốn thấy, mà không liên quan đến bất cứ tư oán gì. Ở nơi này, y có thể vui vẻ giao lưu học vấn và tư tưởng với tất cả lão sư, y có thể đứng trên bục giảng, không hề giữ lại mà giải thích truyền thụ chí nghiệp tư tưởng của y. Sẽ có rất nhiều người cực có danh vọng học vấn tương giao với y, tranh luận với y, có thể tranh cãi đến không thể giải quyết, cãi xong lại cầm tay luận giao tình. Sẽ có rất nhiều đôi mắt ngay thật nhìn y. Từ trong dạy dỗ của y, dần dần cảm thụ tâm linh của y, thể hội lòng dạ của y, chậm rãi minh bạch y là người như thế nào, vì thế trên những khuôn mặt trẻ tuổi mà trong sáng ấy, sẽ có sự kính yêu và tôn sùng thật lòng, họ sẽ gọi y: Lão sư! Rất nhiều năm về sau, những người từng là thiếu niên ấy, sẽ ở các vị trí trọng yếu bất đồng của quốc gia này, yên lặng đi con đường của mình. Trong đó có người đã dần dần giữa hồng trần thế sự này, lãng quên nhiệt huyết thuở trước, nhưng cũng nhất định sẽ có người kiên định ghi nhớ chí hướng năm đó. Nhưng mà vô luận thế nào, họ đều sẽ thường nhớ lại quãng thời gian tốt đẹp từng niên thiếu khinh cuồng. Khi đó, họ từng có một vị lão sư. Vị lão sư từng làm rất nhiều chuyện vì quốc gia, từng có danh vọng cực kỳ vĩ đại, khi dạy dỗ họ, lại ôn hòa thân thiết như huynh trưởng kia. Lão sư hiểu được rất nhiều đạo lý, có rất nhiều điều là họ chẳng những chưa từng nghĩ, thậm chí cả mơ cũng không mơ được, nhưng mà khi lão sư dùng ngôn ngữ ngắn gọn dễ hiểu nói ra những đạo lý ấy, liền thấy trong đầu lóe quang hoa, cả thiên địa đều sáng ngời. Dõi mắt nhìn lại, thế gian vạn vật đều sinh động hơn dĩ vãng rất nhiều, với nhân sinh, với thế giới, từ đây đã có nhận thức mới. Lão sư từng nhậm rất nhiều chức quan. Hơn nữa bất kể thân tại vị trí nào, đều làm cực kỳ xứng chức, không… Đâu chỉ là xứng chức. Mà tất cả kinh nghiệm y bởi vậy có được, đều dốc túi dạy cho họ. Nếu chưa từng được chỉ bảo như vậy, họ hôm nay không có khả năng đi được xa như vậy, tốt như vậy. Lão sư sẽ giải nghi hoặc cho bất cứ ai, cũng khoan dung hoài nghi truy hỏi của mỗi một học trò. Y có thể thảo luận vấn đề cùng các học trò, có thể một hai lần sai lầm rất nhỏ cực ít xuất hiện, thành tâm nhận sai. Y sẽ cười kể những câu chuyện nhiệt huyết thiết mã kim qua, lĩnh binh đánh giặc nhiều năm trước, y thậm chí có thể tự mình dạy họ cưỡi ngựa bắn tên, kiếm thuật vật lộn. Bốn năm học trò họ hợp lực, vậy mà còn không đánh lại lão sư một văn nhân. Lão sư có thê tử cực mỹ lệ hiền thục, còn có một hài tử thập phần thông minh đáng yêu. Họ thường tụ hội trong nhà lão sư, nói nói cười cười, cả ngày lẫn đêm một đám người tranh luận một vấn đề không chịu thôi. Lão sư mỉm cười mà dung túng lắng nghe, chưa bao giờ làm phiền họ, sư mẫu quan tâm mà ôn nhu tiếp nhận họ, chưa bao giờ hiềm họ không biết chừng mực. Nhà lão sư không lớn, lại rất ấm áp, không xa hoa, nhưng sư mẫu bố trí nơi nơi đều thấy ý nghĩa. Đồ ăn sư mẫu làm cực kỳ ngon miệng, đến nay nhớ lại, vẫn khiến người hồi vị, tiểu sư đệ luôn theo bên cạnh, từng tiếng gọi họ là huynh trưởng… “Vậy ngươi, Kính Tiết…” Thanh âm bỗng nhiên vang lên bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ càng lúc càng xa xôi của Phong Kính Tiết. Y nhất thời chưa lấy lại *** thần, thoáng mù mờ mà “Hả?” một tiếng. Lư Đông Ly lẳng lặng nhìn y, thanh âm trầm tĩnh lạ thường: “Vậy ngươi?” Không có quá nhiều giải thích thuyết minh, y chỉ nhàn nhạt hỏi lại hai chữ kia. Phong Kính Tiết ngẩn người, y không biết, vẻ tươi cười càng lúc càng xa xôi mờ ảo trên mặt mình kia vẫn chưa thu lại, y lăng lăng nhìn Lư Đông Ly, qua một lúc lâu, mới coi như hiểu được, Lư Đông Ly đang hỏi gì. Vậy ngươi? Kính Tiết? Vậy ngươi? Trong những năm tháng mai sau, trong bức tranh mỹ lệ vô cùng tốt đẹp ấm áp làm người ta vô hạn hướng về mà y phí hết tâm huyết, một tấm chân tâm thiết tưởng mưu hoa cho Lư Đông Ly kia, không có Phong Kính Tiết! –