Tiểu Lâu Truyền Thuyết

Chương 570 : Do ái cố sinh

Sau khi Yên Lẫm phát giác Dung Khiêm không phải phàm nhân, liền thu thập tất cả sách về tiên phật yêu ma, phát hiện cơ hồ tất cả truyền thuyết tiên hoặc yêu cùng phàm nhân phát sinh quan hệ chí thân, đều liên quan đến tình yêu, thông thường đều là một nữ tiên hoặc nữ yêu cùng một nam tử bình thường ân ái triền miên, hẹn ước chung thân, mà kết quả sau đó, phần lớn là phạm luật trời, dẫn tới đại họa, một phần nhỏ thì là phu thê song tu, trọn đời bên nhau. Dân gian rõ ràng rất thích truyền thuyết cố sự như vậy, mà còn hằn thù và khinh thường thiên quy Ngọc đế chia rẽ uyên ương. Nhưng mà, cách nhìn cách nghĩ của Yên Lẫm lại vừa vặn tương phản. Y là Hoàng đế, y quản một quốc gia, y hiểu rất rõ, muốn cho hết thảy vận hành bình thường, đủ loại quy tắc lớn lớn nhỏ nhỏ ắt không thể thiếu. Nếu thật có tiên giới thì tất phải có một tổ chức khá hoàn thiện, cũng cần phải có quy củ tương ứng, nếu thật có thần linh chưởng các loại lực lượng trong thiên địa, thế cũng chẳng khác nào tự có chức trách, tự có bổn phận. Vượt quá chức quyền, phá hoại quy củ đều là không nên, đều phải xử trí, phải để thần tiên khác lấy đó làm cảnh cáo. Tiên nữ phụ trách dệt mây không làm việc, chạy đến thế gian cày ruộng với người ta, mây trên trời ai dệt? Mẹ mình thọ số hết, liền bởi vì con là thần tiên, chạy đến địa phủ phá hoại quy tắc, còn thuận tay thả mấy chục vạn ác quỷ họa hại nhân gian? Bản thân có thần thông, có tiên thuật, liền muốn giúp người nhà, vì thế đi địa phủ đốt sạch sách sinh tử của người thôn mình, hoặc là xóa hết tên đồ tử đồ tôn liên quan. Rất nhiều mỹ đàm giai thoại dân gian truyền lưu thành cố sự, Yên Lẫm đều thấy cực không thể làm, cực đáng giận. Quyền lực và nghĩa vụ, năng lực và trách nhiệm, trước giờ luôn tương quan. Bản thân Yên Lẫm là Hoàng đế, đã hưởng thụ hết thảy quyền uy của Hoàng đế, cũng cam tâm chịu đủ loại ước thúc của Hoàng đế, tuyệt không tùy tiện làm bậy, bởi vậy càng không chấp nhận chuyện thế này. Tuy rằng y biết Dung Khiêm khả năng không phải phàm nhân, nhưng làm một quân chủ, đem tâm so tâm, y cảm thấy, nếu mình cũng là người thượng vị của thiên giới hoặc là thần giới, cũng đồng dạng không thích tiên nhân và phàm nhân phát triển ra tình cảm nồng hậu quá mức. Những tư tình này sẽ làm tiên nhân chậm trễ chức ty nghĩa vụ của mình, hơn nữa, tình đã sâu sẽ có tâm không muốn, có ý tương trợ, sẽ dần dần phóng túng sử dụng lực lượng không thuộc nhân gian trợ giúp người thân cận. Do không muốn có nỗi khổ sinh tử chia lìa, sẽ không nhịn được tùy tiện truyền tiên pháp, ý đồ điểm hóa phàm nhân thành tiên. Tự tiện lấy lực lượng thần linh, tùy ý phá hoại cân bằng của phàm thế, ảnh hưởng công chính của nhân gian, vốn đã là cực không ổn, huống chi tự mình độ người thành tiên. Một phàm nhân, không có bất cứ công đức, cống hiến gì, chỉ bởi có tư tình với một tiên nhân là có thể bước chân vào tiên giới, điều này công bằng không? Hợp lý không? Mà phàm nhân này, cũng sẽ có người chí thân của mình, cũng sẽ có tâm không nỡ không muốn, cũng sẽ không nhịn được tư truyền tiên thuật… Bởi vậy một mà hai, hai mà ba, tiên giới chẳng lẽ không phải người đông thành họa, nhân gian chẳng lẽ không phải người người đều là tiên. Yên Lẫm sẽ không tự phụ mà cho rằng, mình là Hoàng đế, lực lượng cường đại không thuộc thế gian kia sẽ nhìn mình bằng ánh mắt khác, chuyên môn cho phép Dung Khiêm đến độ hóa mình. Cho nên y không tin, Dung Khiêm có thể dễ dàng truyền thụ thuật tu luyện trọng yếu như thế mà không có bất cứ hậu quả gì. Cho dù là Dung Khiêm cũng sửng sốt một hồi, mới chậm rãi hiểu được ý của Yên Lẫm, nhất thời thực sự hơi trợn mắt há mồm: “Sao ngươi lại nghĩ đến loại chuyện này?” Theo y biết, Tần Húc Phi khi nhận sách từ trong tay Phương Khinh Trần, không hề có tạp niệm vòng vèo gì, thuần túy chỉ thoáng cân nhắc, cũng liền thống thống khoái khoái chuẩn bị luyện, tại sao tiểu Hoàng đế mình dạy dỗ này lại có thể nghĩ ngợi lung tung đến loại trình độ này. “Bởi vì, ta từng tận mắt chứng kiến trừng phạt, bởi vì bản thân ta *** tường biết, làm trái quy tắc sẽ có hậu quả đau thương thế nào.” Trong thanh âm của Yên Lẫm cũng kèm theo đau đớn: “Dung tướng, chuyện đến bây giờ, ngươi còn muốn nói, năm đó sau biến cố hình trường, thân thể ngươi xảy ra chuyện, là vận công quá độ bị phản phệ sao? Dung tướng, thương của ngươi đã có thể chữa khỏi, mà sau khi chữa khỏi ngươi vẫn có thể trở về, tại sao ngươi tình nguyện trốn trong ngoài kinh thành, cắn răng nén chịu tất cả đau thương nhưng không đi trị liệu? Tại sao khi ở trường săn ngươi ra tay cứu ta, thương thế phát tác lại đáng sợ như vậy, tại sao…” Dung Khiêm nghe thanh âm của Yên Lẫm cũng run rẩy, biết y nhớ lại những chuyện cũ thảm thiết đó, lòng đau như giảo, vội đưa tay vỗ về vai y, ý đồ trấn an: “Đồ ngốc, ngươi nghĩ nhiều quá…” “Dung tướng, lúc ấy sau khi ngươi chữa khỏi quay về, ta có một thời gian tâm thần không yên trước mặt ngươi, đó không phải bởi vì không tự tại, mà là bởi ta đã nhìn thấu chân tướng. Chân tướng này không hề liên quan đến việc ngươi là tiên là thần, là ma là yêu, chân tướng này là, ngươi vì ta mà hết lần này đến lần khác trái với quy tắc, cũng rước lấy trọng phạt. Dung tướng, ngươi không biết, sau việc trường săn, ta từng phát huyết thệ, vô luận thế nào, vĩnh viễn không thể để ngươi vì ta mà chịu đựng bất cứ tai nạn gì nữa. Thế nhưng lần này ngươi lại dạy ta một loại công pháp có thể chữa bệnh. Ngươi biết bệnh của ta đã có từ nhiều năm nhưng mãi đến bây giờ mới dạy ta, vì sao? Ta đương nhiên phải nghĩ, ngươi phải chăng vẫn đang cân nhắc, đang do dự, mãi đến bây giờ mới ra quyết định. Thế… Nguyên nhân làm ngươi do dự là gì, liệu có phải cũng bởi vì đây là chuyện quy tắc không cho phép.” Dung Khiêm cảm thấy mình khả năng là mấy năm nay sống an nhàn quá nhiều, đối mặt với biến hóa, đầu óc đều như không biết chuyển động, chỉ kinh ngạc nhìn Yên Lẫm, nhìn tia sáng dần dần kích động trong đôi mắt kia, nghe hơi thở dần dần không xong trong lời nói kia, rất lâu sau mới thở dài: “Sao ngươi lại cho là ta sẽ làm chuyện hồ đồ thế này.” “Ngươi cũng biết đây là chuyện hồ đồ? Nhưng chuyện hồ đồ ngươi làm còn ít sao?” Yên Lẫm cắn răng, cơ hồ phẫn nộ: “Từ ban đầu bày tử cục bức ta giết ngươi, đến trên hình trường, cứu ta xong rồi nháy mắt rời khỏi, thời điểm gặp lại chịu khổ nhiều như vậy, chính là vì che giấu thương bệnh trước mặt ta, cho đến trường săn, ngươi…” Y rốt cuộc không kiềm được tâm tình kích động, cơ hồ nhìn Dung Khiêm hằm hằm: “Một lần lại một lần, ngươi luôn không thèm hỏi ta lấy một tiếng đã gánh hết tất cả khổ nạn tai kiếp thay ta, một lần lại một lần… ngươi luôn lén nhận hết giày vò, lại vẫn không chịu để ta biết một tẹo manh mối, Dung tướng, ngươi, ngươi bảo ta…” Dung Khiêm im lặng. Y quả thật là… khoa cũ quá nhiều. Cũng khó trách hài tử Yên Lẫm này chim sợ cành cong, bị dọa sợ không tin được nữa. Y khe khẽ thở dài, bằng thế tay vỗ vai vừa rồi, chậm rãi khép hai tay, lấy một tư thế dịu dàng ôm Yên Lẫm, nhẹ nhàng nói: “Mắng đi, mắng đi, bây giờ ta mới biết, ngươi ghi nhớ toàn bộ nợ nần rõ ràng như vậy, mỗi vụ việc đều không quên, chờ có cơ hội là tính sổ với ta. Được rồi, đêm nay ngươi cứ trút hết khó chịu ra là được.” Lời nói kèm chút đùa giỡn, lại dùng thanh âm ôn nhu nhất nói bên tai, hỏa khí của Yên Lẫm ngược lại không phát nổi nữa. Y cúi đầu, nhớ tới những việc năm đó, nhớ tới kinh đau và hối hận của mình, nhớ tới sự sợ hãi khi phát hiện chân tướng của công pháp kia, mắt cũng trở nên chua xót. “Dung tướng, ngươi biết không, khi ta phát hiện công pháp kia có lẽ là thuật tu tiên, ta sợ đến phát run. Mỗi ngày ta đều mơ thấy ác mộng, trong mộng dường như là ngươi ở trên hình trường bẻ tay mình, ngươi ở trường săn ngã khỏi ngựa, không còn động đậy được nữa. Trong mộng, ta thủ trước giường ngươi mà gào thét, lại vẫn chẳng làm được gì, ta cảm thấy đó là mơ thấy chuyện trước kia, lại chỉ lo đây là điềm báo tương lai. Dung tướng, ngươi dọa hỏng ta rồi.” Cảm giác được thân thể trong lòng hơi run rẩy, nghĩ đế vương trong lúc nói cười có thể hưng quốc đoạt bang này nhớ tới tâm tình khi đó, lại sợ hãi đến mức này, Dung Khiêm vừa xót xa vừa áy náy, tay chậm rãi phát lực ôm chặt y, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, ngươi đã nghĩ như vậy, sao không viết thư hỏi ta? Chúng ta từng hứa hẹn với nhau, cho dù có bí mật không thể nói, cũng tuyệt không lừa gạt đối phương, ngươi viết thư hỏi ta, nếu ta trả lời ngươi, tất nhiên phải là lời thật.” “Ta không dám…” Yên Lẫm chua xót nói: “Ngươi là ai, lực lượng phía sau ngươi là gì, quy tắc ước thúc ngươi là gì, lực lượng trừng phạt ngươi là gì, rồi còn, những công pháp đó rốt cuộc có phải thuật tu tiên, từng việc này, đều là ẩn mật phàm nhân không nên đề cập, mà tất cả truyền thuyết đều nói cho ta biết, tiết lộ thiên cơ, phải bị trời phạt. Cho nên đến bây giờ, ngươi có thể nói, ta đều nghe, ngươi không nói, ta luôn không hỏi một câu.” Đứng trước lợi ích lớn như vậy, cám dỗ cường đại như vậy, y lại chỉ bởi lo lắng mà run rẩy kinh hoảng, sợ hãi đến mức thậm chí ngay cả hỏi một tiếng cũng cố kỵ chồng chất, trải qua nhiều quá khứ đau thương như vậy, chỉ cần có một chút khả năng làm Dung Khiêm bị thương tổn là y tuyệt không dám mạo hiểm. Cho nên, y không luyện, không hỏi, y chỉ chờ, chờ có một ngày, Dung Khiêm hỏi đến, Dung Khiêm nói rõ. Nếu không có ngày này, y tình nguyện từ bỏ khả năng trường sinh bất lão, đạp đất thành tiên, mặc vinh hoa như thế, quyền uy như thế, cuối cùng hoa rơi nước chảy trôi hết về đông, mặc sinh mệnh xán lạn huy hoàng như vậy hóa thành mây khói. Chỉ bởi vì y không thể chịu đựng, không thể nhìn được một lần kiếp nạn khác của Dung Khiêm. Dung Khiêm chỉ lẳng lặng ôm y, không động đậy nữa, không nói gì nữa, để tiếng tim đập chồng lên nhau, hô hấp giao nhau, để độ ấm của y dần dần ủ ấm thân người kia, cho đến khi sự kích động của Yên Lẫm dần dần bình phục, mới nhẹ nhàng nói: “Là ta không tốt, ngươi vì ta như thế, ta lại vẫn hoàn toàn không phát giác…” “Dung tướng…” “Giới hạn trong một số ước thúc, ta không thể nói tỉ mỉ rõ ràng mấy chuyện ngày đó liên quan đến ta, nhưng ta có thể cho ngươi biết, ta không phải loại thần tiên yêu ma trong truyền thuyết thế gian kia. Tuy rằng ta và lực lượng phía sau quả thật có chỗ vượt qua phàm nhân. Hiện tại, bởi vì một vài biến cố, lực lượng ước thúc ta trừng phạt ta đã biến mất, cho nên sau khi hoàn toàn chữa khỏi, ta mới có thể tự do trở về gặp lại ngươi.” Trong thanh âm của Dung Khiêm, lộ ra ý cười nhu hòa nhàn nhạt: “Cho nên, công pháp ta cho ngươi này, không có hậu quả gì cả. Chỉ là, ta để ngươi tu luyện, cũng quả thật chỉ vì chữa bệnh, không hề muốn gạt ngươi dưới tình huống không biết chuyện tu luyện thành tiên. Công pháp này cực khó, nhất định phải đầu nhập nhiều thời gian, tiêu phí rất nhiều *** lực tâm lực đi luyện tập. Hơn nữa cho dù luyện tập, chưa chắc nhất định có thể thành công. Hơn nữa cho dù ngươi luyện thành, cũng không phải có thể lập tức thành tiên, chẳng qua là hồn ngưng mà không tiêu tan, sau khi chết có thể giữ được hết thảy cảm giác sinh tiền, đến lúc đó ta có thể…” “Có thể giúp ta mượn xác sống lại?” Yên Lẫm tiếp lời. Truyện thần ma chí quái y đọc nhiều rồi, kinh nghiệm phong phú, lập tức cho ra liên tưởng chính xác. “Phải, ta cho ngươi thân thể mới có thể có sinh mệnh rất dài, cho dù cuối cùng già đi, cũng có thể một lần nữa mượn xác. Nhưng trừ điều đó thì không hề có được nhiều tiên lực thần thuật hơn.” “Thì ra không phải đời này trường sinh, là từ đời tiếp theo bắt đầu trường sinh, chẳng trách ngươi lần trước bỗng nhiên hỏi ta, nếu có kiếp sau, hy vọng có cuộc sống thế nào?” Dung Khiêm thấp giọng nói: “Lúc ấy ngươi không trả lời ta.” Xác thực mà nói, lúc ấy Yên Lẫm đột nhiên đỏ mặt, xuất thần cả buổi, không đáp chữ nào. Dung Khiêm ít nhiều đoán được, nếu nghĩ đến kiếp sau, thiết tưởng của Yên Lẫm quá nửa sẽ là làm bạn với y. Chỉ là, với mối quan hệ ăn ý của hai người hiện giờ, điều này cũng không phải lời gì không thể nói, lại chẳng làm sao hiểu được Yên Lẫm cớ gì xấu hổ không cho y biết. Lúc này Yên Lẫm giống như cũng không muốn Dung Khiêm hồi tưởng tình hình lúc ấy nữa, chỉ cười nói: “Dung tướng, ngươi sớm nói rõ với ta, ta đã sớm luyện rồi.” Dung Khiêm hơi ngửa ra sau, nhìn Yên Lẫm trong khoảng cách gần như thế: “Ngươi muốn luyện?” –