Tiểu Lâu Truyền Thuyết
Chương 128 : Phu thê
Đêm đã khuya, ánh nến đã mờ, hài tử khóc nỉ non đã chìm vào mộng đẹp, mà mẫu thân vẫn khe khẽ hát ru con còn đang lặng lẽ chờ đợi.
Trong những năm tháng đằng đẵng đó, Tô Uyển Trinh vẫn dùng sinh mệnh chờ đợi trượng phu trở về. Mà khi phu quân xa cách lâu ngày đến bên, họ thậm chí còn chưa kịp nói mấy câu, thiếp bái phỏng của quan viên lớn nhỏ trong triều đã không ngừng đưa vào.
Đổi lại Phong Kính Tiết, rất có thể cáu kỉnh không gặp, hoặc là nghĩ cách né tránh, nhưng Lư Đông Ly lại cần nơi nơi chú ý đại cục, y tay nắm binh quyền bên ngoài, cho dù không có bản lĩnh tạo quan hệ tốt với trọng thần triều đình, cũng tuyệt đối không thể đắc tội với người. Vì thế, thời khắc ôn nhu phu thê lâu ngày gặp lại này cứ thế bị phá hoại, y không thể không ra mặt xã giao chu toàn. Tô Uyển Trinh không tiện gặp khách, nhưng nhà họ thật sự quá nhỏ, không như hào môn cao phiệt nhà cao cửa rộng, phân biệt trong ngoài. Tô Uyển Trinh đành phải bế con về phòng ngủ đóng cửa không ra để tránh hiềm.
Ồn ào náo nhiệt, hô hoán nói cười bên ngoài, khiến lòng người phiền muộn, nàng lại chẳng nổi cáu, chỉ âm thầm lo lắng cho phu quân. Tuy nói phu thê họ không để ý xa hoa phú quý, nhưng hàn môn tiểu viện thế này mà đón khách, chỉ sợ khiến người coi thường, ảnh hưởng thể diện của phu quân.
Tuy là trước khi phu quân về nhà, đã dự liệu được khả năng sẽ có chuyện kiểu này, vội vàng mướn tạm mấy tôi tớ nha đầu, nhưng vẫn lo lắng tiếp đón không đủ chu đáo, bản thân trì gia vô lực, khiến người coi thường phu lang.
Lo nghĩ như vậy, rốt cuộc không thể ngồi yên, cũng may còn có ái tử thường khóc, phân tán tâm thần, khiến nàng bớt chút ưu hoài, đành phải nhẹ nhàng ôm ấu nhi yêu quý vỗ về, khe khẽ ngâm nga.
Cứ như thế, chờ đến khi đêm đã rất khuya, nến đã cháy sắp cạn, đến khi hài nhi trầm trầm ngủ đi, nghe tiếng ồn ào bên ngoài cũng thưa dần. Có tiếng bước chân đi xa, có người lớn tiếng cáo biệt, có lẽ những quan viên lớn nhỏ này cũng phải đi hết rồi, phu lang lúc này cũng nên tiễn khách ra cửa. Nàng bấy giờ mới bỏ con xuống, mở cửa phòng, gọi Trụy Nhi đến, dặn dò lập tức đi chuẩn bị nước ấm.
Khi Lư Đông Ly xốc lại *** thần, tiễn quan viên cuối cùng ra cửa, kỳ thật đã mệt đến mức xương cốt đều sắp rã rời cả.
Y phụng mệnh về kinh, dọc đường ra roi thúc ngựa, ngày đi đêm nghỉ, tới kinh thành lập tức tiến cung, mặc trang phục chính thức đi kiến giá, dự tiệc. Yến hội hoàng cung là dễ đến sao, ăn một bữa, bụng khẳng định không cần biết no hay không, người cũng chắc chắn mệt hết hơi, đơn độc tấu đối sau đó càng phí *** thần hơn. Chẳng dễ dàng gì mới về đến nhà, còn chưa kịp thở thì lại một đống khách khứa lục tục tuôn đến cửa. Vì tỏ lễ phép, tỏ kính ý, y lại phải áo mũ chào đón, bồi nói bồi cười bồi uống rượu, vất vả cầm cự đến khi mọi người đi hết, cảm giác còn mệt hơn thủ thành ba ngày.
Người đã mệt đến vậy, đương nhiên liền muốn nghỉ ngơi một chút, tự tự nhiên nhiên đi đến phòng ngủ. Cửa phòng mở ra khi y vừa đến gần, dưới ánh nến trong trẻo, nữ tử dịu dàng kia khẽ cười hỏi: “Trở lại rồi.”
Lư Đông Ly mỉm cười bước vào phòng.
Tô Uyển Trinh đưa hai tay, dịu dàng cởi áo mũ cho y, dưới ánh đèn, khuôn mặt nàng có vẻ ấm áp đạm đạm: “Mệt không?”
“Cũng tạm.”
Đôi tay ôn nhu kia, giúp y tháo trâm gỡ mũ: “Chàng lập công cho quốc gia, có khách đến như mây cũng phải thôi.”
“Kỳ thật cũng chẳng qua là lui tới bình thường trên quan trường thôi. Ta nay có chút công, Hoàng thượng có ý ban thưởng, họ không khỏi cũng đến náo nhiệt, qua đây làm quen, nói chuyện cũ, thuận tiện tặng chút lễ. Vừa rồi còn có người nói trạch viện nhà ta quá nhỏ, không hợp khí tượng Đại tướng, tôi tớ quá ít, mất khí phái sĩ đại phu, khăng khăng muốn giúp ta chọn hoa trạch, kiếm tôi tớ…”
Tiếng cười nhẹ nhàng, vang khắp gian phòng nhỏ ấm áp: “Chàng chắc chắn phải từ chối khéo, nếu nhà thật sự lớn như vậy, không nuôi cả đống tôi tớ, chỉ sợ ngay cả quét tước sạch sẽ cũng chẳng làm được, quan bổng của chúng ta thật sự không đủ dùng.”
“Ta tất nhiên phải chối từ, chẳng qua khước từ từng người cũng thật là chuyện vất vả.”
Đôi tay mảnh khảnh như thế, giúp y tháo đai lưng, cởi trường y, cười uyển chuyển vắt khô chiếc khăn trong nước ấm, nhìn y gột đi những gió bụi và mỏi mệt đầy mặt.
“Nói đến thì trước lúc chàng về cũng thường có người tới nhà tặng lễ.”
Lư Đông Ly khẽ “A” một tiếng.
“Là sau khi chàng thắng trận lập công, một số thân thích cố cựu trước kia không khỏi thường qua lại, một số quan viên nghe nói đồng niên hoặc từng đồng nhiệm với chàng cũng tới tặng lễ. Đúng rồi, Thụy vương điện hạ cũng từng nhiều lần phái người đến tặng lễ trọng.” Tô Uyển Trinh ngẩng đầu mỉm cười, “Thiếp không tiện chối từ quá mức mất mặt người ta, bèn nhận mấy thứ *** xảo không đáng tiền ấy, đồ quý trọng lại vẫn trả về chủ cũ.”
Vẻ tươi cười an bình điềm đạm của nàng, dường như rất nhiều rất nhiều những năm tháng ly biệt chưa từng có, đêm nay cũng hoàn toàn giống như bất cứ một đêm nào họ từng bầu bạn ngày trước.
Nàng luôn chờ y đến khuya, chưa bao giờ có nửa câu oán thán, bất kể lúc y về phòng đã muộn chừng nào, nàng vẫn chỉ nhàn nhạt cười hỏi, chàng trở lại rồi?
Y luôn cười khẽ, nàng liền nhẹ nhàng hỏi y có mệt không.
Nàng luôn tự mình hầu hạ y thay đồ sơ tẩy, chăm lo cho người cực mệt mỏi được yên giấc.
Mỗi một đêm, nàng đều là như vậy, vừa giúp y cởi áo rửa mặt, vừa cùng y nhỏ giọng trò chuyện.
Cứ thế năm này qua năm khác, y bận chính vụ, lo âu bách tính gia quốc, rất nhiều lúc cả ngày ở bên trò chuyện với thê tử, cũng bất quá là mấy câu trong sớm tối này mà thôi.
Thế nhưng mỗi một ngày mỗi một đêm nàng đợi y, luôn ôn nhu như cũ, chu đáo như lúc ban đầu.
Đêm nay, dường như cũng chẳng có gì bất đồng với bất cứ một đêm nào trước kia.
Nàng giúp y cởi áo mũ, nàng vì y gột gió bụi, nàng vì y tiêu mỏi mệt, nàng vì y trừ ưu phiền.
Ly biệt lâu như vậy gặp lại, nàng chưa hề thất thanh khóc lóc, nàng cũng không vội thống tự biệt tình, nàng không chịu kể ra bao nhiêu nhung nhớ và tịch mịch từng có, nàng thậm chí không dám phóng túng mình, tham lam nhìn khuôn mặt y nhiều lần.
Nàng không muốn bất cứ hành vi quá kích động nào của mình, khiến y bứt rứt và bất an dù là một chút.
Nàng giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, tất cả thời gian chưa từng trôi qua, làm chuyện mà dĩ vãng mỗi đêm vẫn làm cho trượng phu. Thấy Lư Đông Ly rửa mặt lau tay rồi, lúc này mới cười đẩy y ngồi xuống, lại ngồi xổm xuống tháo giày giúp y.
Cứ như thế, nàng nói gì, Lư Đông Ly liền đáp nấy, nàng muốn làm gì, Lư Đông Ly liền phối hợp, chỉ là ánh mắt từ đầu chí cuối, vẫn ngưng chăm chú trên người nàng.
Nàng cúi đầu bận rộn, lại chưa hề phát hiện.
Cho đến lúc này, Lư Đông Ly mới nhẹ nhàng đưa tay, vỗ về mái tóc mềm mại như nước của thê tử, thanh âm vừa khẽ vừa nhu hòa: “Uyển Trinh, hai năm qua, đã khổ nàng.”
Động tác của Tô Uyển Trinh chợt cứng đờ, sau đó chầm chậm tựa đầu lên đùi Lư Đông Ly, rất lâu rất lâu, không hề dời đi nữa.
Nàng không ra tiếng, không có động tác, chỉ có thứ gì đó ấm áp, lặng lẽ ướt đẫm lớp vải mềm mại. Nóng hổi như vậy, khiến thanh âm của Lư Đông Ly hơi run rẩy: “Uyển Trinh.”
Mà nàng, không hề trả lời.
Nàng chỉ giữ nguyên tư thế ngồi xổm bên chân trượng phu, dựa đầu lên đùi trượng phu, nơi đó, ấm áp thiết thực như thế.
Đông Ly, Đông Ly, chàng về rồi. Chàng cuối cùng đã về rồi.
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
107 chương
9 chương
60 chương
56 chương