Tiểu hồng mạo và đại hôi lang
Chương 41
Lục Hồng ngồi xếp hai chân dưới đất, nâng sau đầu Cảnh Lang, để cho cô nằm trên đùi mình. Suốt quá trình, Cảnh Lang cũng không nói một câu, chỉ có tiếng hít thở yếu ớt, chứng minh cô vẫn còn sống, cũng để Lục Hồng thả lỏng trong lòng.
Nhưng mà, qua rất lâu, một trận gió lạnh thổi tới, đánh vào mặt, Lục Hồng cảm thấy một tia lạnh lẽo, theo bản năng rụt bả vai một cái, cô cúi đầu, bàn tay sờ mặt Cảnh Lang, cảm xúc hết sức lạnh như băng.
"Mặt chị ấy sao lại lạnh như vậy..."
Lục Hồng nhíu mày, lấy tay xoa nắn vài cái trên mặt cô. Chỉ là cô đã quên mất, tay cô cũng lạnh như băng.
"Cảnh Lang, chị tỉnh lại đi, đừng ngủ."
Lục Hồng vẫn không yên lòng, nhẹ nhàng kêu lên mấy tiếng.
"Ưhm..."
Cảnh Lang nhắm hai mắt, thần sắc nhẹ chuyển động, nhưng cũng không vì vậy tỉnh lại, thật giống như cô ấy nói; là đang ngủ.
Lục Hồng ngắm nhìn bốn phía, ngoại trừ tòa nhà bỏ hoang sau lưng, tầm mắt phía trước chính là rừng cây chằng chịt rậm rạp. Làm sao bây giờ? Tiếp tục như vậy cơ bản không phải biện pháp, cô phải mang Cảnh Lang xuống núi, đi kêu cứu. Mặt Lục Hồng đầy lo lắng nhìn Cảnh Lang một chút, chỉ thấy cô nhắm chặt mắt, hết sức yên tĩnh, lông mi thật dài hơi nhổng lên, lay động, đôi môi hồng giờ phút này có chút tái nhợt, giống như mỹ nhân trúng thuốc ngủ say trong truyện cổ tích.
Trong lúc nhất thời, Lục Hồng ngây ngẩn cả người, đầu không nhúc nhích.
"Khuôn mặt dài dễ nhìn thế này, nếu như chết ở đây, nhất định sẽ có rất nhiều người đau lòng."
Đợi đến lúc có ý thức, lời cứ thế đã ra khỏi miệng.
"Mình đây là... đang nói gì vậy? Bây giờ đâu phải lúc nghĩ ngợi những chuyện này không phải sao?"
Kinh ngạc trước những lời phun ra từ miệng mình, Lục Hồng vuốt ngực một cái, trong đầu nghĩ mình nhất định là thần kinh quá căng thẳng, mới có thể nghĩ ngợi lung tung.
"Cảnh Lang, vì để giữ được chị, tôi nhất định sẽ mang chị xuống núi!"
Vừa nói, Lục Hồng vừa cắn răng, từ từ đứng dậy, một tay đỡ bả vai Cảnh Lang, kéo tay phải cô vòng qua cổ mình.
"Ưhm... hm..."
Cảnh Lang mơ màng nhẹ giọng nỉ non, Lục Hồng khẩn trương dừng động tác, cô đã cố gắng hết khả năng để không động vào chỗ đau, ngừng lại một hồi, thấy Cảnh Lang không còn tiếng động, Lục Hồng mới bắt đầu thử bước bước đầu tiên.
Thân thể Lục Hồng vốn yếu ớt, hiện tại lại thêm một Cảnh Lang, chẳng qua mới chỉ là bước nhỏ, liền cảm thấy ngực tắc nghẽn, thở một ngụm thật to. Trọng tâm không vững, chân trái lui về sau một bước, ổn định thân người, đề phòng Cảnh Lang tuột xuống.
"Hộc... hộc... hộc"
Sắc mặt Lục Hồng ngưng trọng, yên lặng một chỗ, cố rướn người tới, tiếp tục đi về trước. Mình không thể ngã xuống, nhất định phải chống đỡ, mang chị ấy xuống núi. Lẩm nhẩm trong lòng lặp đi lặp lại, Cảnh Lang dựa vào bả vai cô, hoàn toàn không có cảm giác, tiếng hít thở nhỏ xíu, từng trận vang lên bên tai Lục Hồng. Mỗi một bước đi của Lục Hồng, đều cẩn thận, rất sợ tạo thành khó chịu cho thân thể Cảnh Lang, dù sao cô ấy bị gãy xương, nếu lơ là, rất có thể chỗ xương gãy sẽ đâm vào lục phủ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ không thể chịu nổi.
Mới đi một hồi, trên trán Lục Hồng liền chằng chịt rậm rạp mồ hôi hột.
"Cảnh Lang... chị nặng thật."
Nhỏ giọng oán trách một câu, đương nhiên Cảnh Lang không thể nghe thấy.
"Đợi chị khỏe lại, tôi nhất định phải thật tốt tính sổ khoản nợ này với chị, cho nên chị nhất định phải chống đỡ được đến lúc đó."
Lục Hồng vừa đi, vừa một bên lẩm bẩm. Biết mình làm vậy cũng không làm nên được gì, nhìn qua rất ngốc, nhưng lại có thể chặn lại bất an trong lòng, cô thật không biết đến lúc xuống được núi, lúc đó Cảnh Lang có phải hay không đã... không dám nghĩ tiếp, thậm chí vào lúc này cô có chút mong đợi Cảnh Lang sẽ tỉnh lại, nói chuyện với cô.
"Biết rõ là nhảy vào hố, tại sao còn một mình tới đây? Cảnh Lang, chị là đồ ngốc thật hay giả ngốc vậy."
Lục Hồng nói tiếp, cảm giác trên người ngày càng nặng, cô dần dần lực bất tòng tâm. Vì vậy dừng bước lại, rướn bả vai lên một chút, cử động hạ phần lưng, trong chốc lát nhận được thoải mái, song khi cô lần nữa lên đường, sức nặng trên bả vai, lại lần nữa ép tới cô trùng điệp ho khan.
Mình nhất định phải cố chịu! Lục Hồng lắc đầu, chỉ để ý nhìn con đường trước mặt, đi tới. Nhưng không để mắt đến hòn đá nhỏ dưới đường.
"Oái!"
Đợi lúc cô nhận ra đã không còn kịp, lòng bàn chân trượt một cái, cô cùng Cảnh Lang té trên mặt đất, cũng lăn xuống dưới.
"Cảnh Lang!"
Trong hỗn loạn, Lục Hồng chỉ có thể vô năng kêu lên, cô cùng Cảnh Lang một trước một sau, muốn đưa tay bắt lại Cảnh Lang, nhưng luôn thiếu một chút, mắt thất cô ấy với mình cách nhau ngày càng xa, sợ hãi vô hạn trong lòng Lục Hồng ngày càng tăng lớn. Nhưng mà, độ nghiêng của sườn núi cứng rắn đem cô cùng Cảnh Lang tách ra, cho đến chân dốc, trán cô đụng phải gốc cây, mới ngừng lại.
"Ưm... mm..."
Lục Hồng đưa tay sờ trán, chóng mặt quay đầu nhìn về nơi khác. Chất lỏng ấm áp thấm ướt lòng bàn tay, bắt được trước mắt, một mảnh đỏ thẫm.
"Chảy máu rồi..."
Tiếp theo choáng váng đánh thẳng vào đại não, Lục Hồng duy trì tư thế quỳ nằm, bò về trước.
"Cảnh Lang!" Lớn tiếng kêu lên.
Không có ai đáp lại.
"Cảnh Lang!"
Lục Hồng kêu lên lần nữa, một tiếng, một giọt đỏ tươi trên trán rơi xuống, chất lỏng màu đỏ chảy qua mắt phải, che chắn tầm mắt của cô, chớp mắt, cô những tưởng thế giới trước mặt mình chính là màu đỏ.
"Cảnh Lang..."
Lục Hồng cảm thấy khí lực toàn thân ngay lúc này đã bị vắt sạch, cứ vậy ngã xuống một bên, không đi ngăn lại vết thuơng trên trán, cũng không màng đầu óc choáng váng cùng đau đớn, thất vọng mất mát tự mình lẩm bẩm.
"Cảnh Lang, chị ở đâu?"
Lúc trước thần kinh căng thẳng, cộng thêm giây phút này phòng tuyến trong lòng lại tan vỡ, thân mình Lục Hồng thoắt cái, bất lực nghiêng sang một bên, cô giống một chiếc lá rơi rụng, tựa như chỉ cần một trận gió thổi, là có thể hoàn toàn kết thúc sinh mạng của cô.
"Lục Hồng..."
Thời điểm Cảnh Lang mở mắt, theo bản năng nhanh chóng hô lên. Ngồi dậy, ngắm nhìn bốn phía một vòng, mới phát hiện chỉ mình cô nằm đây, nhìn một chút trên người, quần áo bị rách nát, trên cánh tay trầy da một chút, đây là?
Mới vừa rồi nhờ có năng lực tự chữa trị, cô đã ngủ mê man, không biết trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì. Hiện tại, chỗ gãy xương đã hồi phục lành lặn, ngoại trừ mấy vùng vừa bị trầy da ra. Nhưng mà, cũng chỉ có một mình mình, Lục Hồng không biết tung tích. Trong bụng quýnh lên, đứng dậy.
"Cô gái ngốc nghếch đó, chạy đi đâu rồi?"
Dùng lỗ tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh bốn phía, trong đầu cô mơ hồ có chút ký ức, hình như là những lời lúc đó của Lục Hồng. Nhắm mắt lại, Cảnh Lang nắm chặt hai nắm đấm. Lục Hồng, em tuyệt đối không thể có chuyện!
Kêu mấy tiếng, không có ai đáp lại, Lục Hồng cũng mất sức, đôi môi khô khốc, đưa ra chiếc lưỡi theo bản năng liếm láp một chút. Giờ phút này, cô vừa đau vừa khát, tâm niệm an nguy của Cảnh Lang.
"Lục Hồng!"
Cảnh Lang vừa đi, vừa hướng bốn phía hô, hy vọng Lục Hồng có thể nghe thấy âm thanh của cô.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
6 chương
108 chương
13 chương
97 chương
61 chương