Tiểu hồng mạo và đại hôi lang

Chương 149 : Truyện cục lông [5/6]

Sáng hôm sau, thời điểm Vương Chỉ Hinh rời giường, Giản Như Ca vẫn đang ngủ. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn người trên giường, muốn gọi cô thức dậy. Há miệng, cuối cùng khép lại. Cô thở dài, đóng cửa, một mình đi làm. Đợi sau khi cô đi, Giản Như Ca ở trên giường mở hai mắt. Cả ngày, Vương Chỉ Hinh cũng không thấy Giản Như Ca. Buổi trưa, cô ấy cũng không đến tìm mình. Nghe từ cô chủ nhiệm, mới biết hôm nay cô ấy không đi học. Vương Chỉ Hinh tức giận trở về phòng y tế, "Thái tử Shura thì thế nào? Chính là một cục lông nhỏ còn chưa trưởng thành thôi!" "Lại trốn học!!!" Ai mà ngờ, nếu buổi sáng cô giữ vững đánh thức Giản Như Ca, thì tình hình đã khác. Gần trước giờ tan làm, Vương Chỉ Hinh nhận được cuộc gọi từ Tiểu Huệ, nhắc nhở cô nhất định phải đến hẹn. Cô khổ não dùng đầu ngón tay xoa xoa mi tâm, "Vẫn không thoát được à..." Cuối cùng, Vương Chỉ Hình không tình nguyện tới nhà hàng Hoa Hồng. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Tiểu Huệ hướng cô ngoắc tay. "Chào cậu!" Vương Chỉ Hinh phất tay, ngồi vào vị trí đối diện Tiểu Huệ. "Chỉ Hinh, lâu quá rồi không gặp!" Tiểu Huệ hưng phấn nắm tay cô. "Ừ~~ hôm nay chồng cậu không tới hả?" "Loại tình cảnh này làm sao để cho hắn tới, sẽ mất hứng mất thôi~~" "Mà Minh Uy sẽ lập tức tới ngay, cậu đợi thêm một chút nhé." Tiểu Huệ hướng phục vụ vẫy vẫy tay, "Uống gì đó trước không." "Cho tớ một ly nước trái cây được rồi." Vương Chỉ Hinh mỉm cười nói. "Người tớ giới thiệu hôm nay thế nhưng là tiêu chuẩn quý tộc độc thân nha! Một năm thu nhập mấy triệu lận đó~!" "Nếu không phải tớ đã sớm kết hôn, thì đã tự mình tiến lên rồi~~" Tiểu Huệ chị tám này mà bắt đầu một cái là sẽ liền không dừng lại được. "Hắn tên Khang Minh Uy, làm ăn buôn bán. Cả nhà lúc trước di dân sang Mỹ, hai năm trước một mình trở về nước." "Tớ nói cho cậu, dáng người rất đẹp trai~ lại cao ráo uy mãnh!" Vương Chỉ Hinh chỉ là cười phối hợp, cũng không nói lời nào. "Chỉ Hinh, cậu cho tớ chút phản ứng đi a!!" Tiểu Huệ vỗ Vương Chỉ Hinh một cái, "Tớ nghe đây." "Đợi một hồi cậu phải nhiệt tình với người ta một chút đó, đừng dè dặt~~" Tiểu Huệ nói, "Tớ biết rồi." Đối với người đàn ông Tiểu Huệ miêu tả, Vương Chỉ Hinh chỉ cảm thấy là giấc mộng hão huyền. Cô cũng không tin sẽ có chuyện tốt như vậy từ trên trời rơi xuống cho mình. "Tiểu Huệ!" Một đạo âm thanh truyền tới, Tiểu Huệ quay đầu, ánh mắt lập tức sáng lấp lánh, dùng sức vẫy tay. "Xin lỗi, công ty có chút chuyện, anh tới trễ." Người đến vóc dáng mét tám, vóc người cân đối, ngũ quan đàng hoàng, cho người ta một loại cảm giác vui thích tốt đẹp. Vương Chỉ Hinh cũng giật mình kinh ngạc, đỏ mặt chào hỏi. "Vị này chắc là cô Vương phải không. Chào cô, tôi tên Khanh Minh Uy." Khang Minh Uy đưa tay ra, Vương Chỉ Hinh mắc cỡ cúi đầu. "Haha~~ Minh Uy, vị tiểu muội này của em cô ấy rất hay xấu hổ." Tiểu Huệ vội vàng dàn xếp, "Anh Khang, chào anh." Mặt Vương Chỉ Hinh càng đỏ hơn, giọng có chút cà lăm. "Một cô gái thật xinh đẹp thùy mị." Khang Minh Uy khen ngợi, "Cảm ơn." Vương Chỉ Hinh cúi đầu nhỏ giọng nói. Mội hồi, Tiểu Huệ liền mượn cơ hội về trước, để lại không gian cho hai người. Lúc sắp đi, cô còn hướng Vương Chỉ Hinh làm một cái động tác thắng lợi. Vương Chỉ Hinh hướng cô gật đầu. Bữa cơm tối này rất vui vẻ, Khanh Minh Uy làm người quân tử vừa thú vị lại vừa hài hước, Vương Chỉ Hinh đối với hắn có rất nhiều hảo cảm. Đối phương cũng vậy, thậm chí trước lúc kết thúc bữa cơm, Khanh Minh Uy còn chủ động nói ra thỉnh cầu quen nhau. Vương Chỉ Hinh do dự muốn cự tuyệt, thế nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng thành khẩn của đối phương, cô cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng. Cho bản thân cơ hội, chưa chắc đã không tốt. Huống hồ cô cũng chưa từng trải qua yêu đương, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô. Trong góc nhà hàng, Giản Như Ca cười nhạt, nhìn tất cả những thứ này. Nắm đấm phải của cô nắm lại rất chặt, như muốn phát tiết. Cuối cùng nhịn lại được, khi cô nghe nói Vương Chỉ Hinh sẽ đi gặp mặt một tên đàn ông, còn muốn ký kết dạng hiệp ước như vậy với cô, cô chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân sôi trào. Trong lòng có một âm thanh kêu gào, không thể được! Cô ngốc là của cô!! Chỉ là sự thật trắng nhợt lại bất lực nói với cô rằng, cô không có lập trường cũng không có tư cách càng không có lý do gì. Cả một ngày, cô tự giam mình trong phòng, suy tính, giãy giụa. Cuối cùng vẫn khắc chế không được đến đây, nhìn thấy cô ngốc kia cùng tên đàn ông dối trá trò chuyện vui vẻ, lửa giận muốn thiêu đốt tất cả nơi này thành tro bụi. Khanh Minh Uy hết sức thân sĩ, nói muốn đưa Vương Chỉ Hinh về nhà, Vương Chỉ Hinh cũng không cự tuyệt. Thời điểm đến dưới lầu, Khanh Minh Uy thừa dịp đối phương không chú ý, trên mặt Vương Chỉ Hinh nhanh chóng hôn một cái. Nhất thời, cả gương mặt Vương Chỉ Hinh chín đến có thể nhỏ ra máu. Đưa mắt nhìn chiếc BMW màu bạc đi xa, xoay người trong nháy mắt, Giản Như Ca dán chặt người cô, xuất hiện trước mắt. "Như Ca?" Vương Chỉ Hinh sợ hết hồn, gót chân lui về sau một bước, "Chị để cho hắn hôn chị?" "A?!" Vương Chỉ Hinh đỏ mặt quay đầu sang nơi khác, bị cô ấy nhìn thấy rồi, thật mất mặt. "Trả lời tôi!!" Gương mặt Giản Như Ca lãnh khốc, đầy ắp tức giận nói, khiến Vương Chỉ Hinh sinh ra một trận sợ hãi. "Không không..... chị....." Vương Chỉ Hinh bộ dạng luống cuống, lại càng chọc giận Giản Như Ca. "Đủ rồi!!" Bỗng nhiên, cô xốc ngang Vương Chỉ Hinh liền chạy lên lầu. "Buông chị ra!!!" "Em muốn làm gì?!!!" Vương Chỉ Hinh dùng sức vỗ bả vai cô, hét to. Giản Như Ca bế cô vọt vào phòng ngủ, khóa trái cửa, ném cô lên giường. "Chị là của tôi! Hắn lại động vào chị!!" Giản Như Ca giống như ác ma sắp sửa ăn thịt người, dọa sợ Vương Chỉ Hinh không nói nên lời. Trong lúc nhất thời, cô thậm chí không tiêu hóa nổi hàm nghĩa trong lời nói của cô ấy. "Gì mà chị là của em?!" "Em điên rồi!!" Vương Chỉ Hinh khánh nghị. "Tại sao chị lại để hắn động vào người?!" "Hắn là bạn trai chị..... rất bình thường mà." Thời điểm nói ra những lời này, trái tim nhỏ bé của Vương Chỉ Hinh thình thịch nhảy lên không ngừng, cô hối hận. Giản Như Ca giống như một con mãnh thú cuồng bạo đặt lên thân thể cô, đối với cô cắn xé. "Á á!! Buông chị ra!! Đừng mà!!" "Em đừng như vậy!!" "Chị xin em!!!" Càng về sau, Vương Chỉ Hinh càng khóc lóc hướng cô xin tha thứ. Nghe thấy tiếng khóc của cô ấy, lý trí Giản Như Ca mới thoáng khôi phục một chút. Ngón tay nhẹ nhàng lau chùi nước mắt trên khóe mắt của cô, "Bắt đầu từ bây giờ, chị là người phụ nữ của tôi, phải thỏa mãn dục vọng cho tôi." "Nếu vi phạm, tôi sẽ giết chị!" Giản Như Ca nghiến răng nghiến lợi nói, "Chị không muốn..." Vương Chỉ Hinh thút thít. "Chị không có tư cách nói không!" "Chị là thị tẩm của tôi, tôi một ngày ba bữa, sinh hoạt hằng ngày tất cả đều do chị phụ trách." "Chị không muốn!!" Vương Chỉ Hinh dùng hết toàn bộ khí lực hô lên lời cự tuyệt. "Còn nói thêm một tiếng không, có tin ngay bây giờ tôi muốn chị không!" Giản Như Ca xé áo Vương Chỉ Hinh, choàng tay qua sau ót, hôn lên môi cô. "Ưhm ưm hưm! Biến thái!!" "Giản Như Ca, em chính là tên đại biến thái!!" Vương Chỉ Hinh dùng hết sức lực toàn thân nện lên đầu vai cô, nhưng không có chút hữu ích nào. "Tôi biến thái?" Giản Như Ca hỏi ngược lại. "Em hôn chị?!" Vương Chỉ Hinh dùng sống tay lau miệng, tựa như bên trên có vi khuẩn vậy. Giản Như Ca nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm hung ác trợn mắt nhìn cô. "Chúng ta đều là con gái..." "Tại sao muốn như vậy!!" Vương Chỉ Hinh khóc lóc bộc phát càng nhiều hơn, nước mắt không cầm được rơi xuống. "Chị đã hết quyền lựa chọn!" Giản Như Ca bỏ lại một câu, dập cửa rời đi. Bên trong căn phòng, chỉ để lại một mình Vương Chỉ Hinh ngồi khóc. Sau ngày đó, ban ngày Vương Chỉ Hinh vẫn làm ở trường học về bình thường, Giản Như Ca cũng vẫn đi học. Nhưng cũng từ đó trong trường phân tranh không ngừng, Giản Như Ca nghiễm nhiên trở thành kẻ địch của toàn trường. Bất kỳ sự vật nào chọc giận đến cô, cũng đều bị cô phá hỏng. Có một lần, cô thậm chí phá hư một bộ bàn ghế, chỉ vì nữ sinh đó đưa thư tình cho cô, mà một màn này trùng hợp bị Vương Chỉ Hinh nhìn thấy. Trong cùng một tháng, có khoảng mười học sinh bị cô đả thương, chỉ vì mười nam sinh này ở đằng sau đùa giỡn cười nhạo Vương Chỉ Hinh. Đối với lần này, Vương Chỉ Hinh không thể làm gì, chỉ cảm thấy bất lực. Bởi vì bên ngoài cô là họ hàng của Giản Như Ca, hiệu trưởng cũng âm thầm tìm cô nói chuyện, Vương Chỉ Hinh chỉ có thể chân thành xin lỗi. Buổi tối, về đến nhà Giản Như Ca lại y hệt như đế vương thời cổ đại, muốn Vương Chỉ Hinh phục vụ cô ăn cơm, tắm rửa thay quần áo. Vương Chỉ Hinh còn phụ trách cả việc làm ấm giường cho cô, cùng ngủ. Dù Giản Như Ca chân chính trên ý nghĩa chưa từng muốn cô, nhưng mỗi lần Vương Chỉ Hinh cũng đều run sợ, không dám ngủ, rất sợ Giản Như Ca sẽ làm gì với cô. Vì vậy tạo thành việc thường xuyên không ngủ đủ giấc, ngày càng tiều tụy. Tất cả những thứ này, Giản Như Ca đều lén nhìn ở trong mắt, đau lòng nhưng không thể nói ra miệng. Mặt khác, Vương Chỉ Hinh lại không thể không gạt cô, vẫn lén qua lại cùng Khang Minh Uy. Có lúc, bọn họ sẽ cùng ăn cơm, đi xem phim gì đó. Đối với người đàn ông này, Vương Chỉ Hinh là có hảo cảm. Nhưng nhiều hơn nữa thì không có, có lẽ cô chỉ là đơn thuần thưởng thức hắn, không thể sinh ra nhiều tình cảm hơn hay những thứ khác. Ngày này, như mọi ngày sau khi xem phim xong, Khanh Minh Uy đưa cô về nhà. "Chỉ Hinh, không mời anh lên ngồi chút hả?" Lúc Vương Chỉ Hinh muốn xuống xe, Khanh Minh Uy kéo tay cô lại. "A?!" Vương Chỉ Hinh như chim sợ cành cong vậy, kêu thành tiếng. Khanh Minh Uy nhíu mày lại, "Em gần đây có gì đó rất không ổn, Chỉ Hinh. Đã xảy ra chuyện gì sao?" "Không có gì." Vương Chỉ Hinh chột dạ cúi đầu. "Ý anh là chúng ta qua lại cũng được một thời gian rồi, phải chăng cũng nên..." Khang Minh Uy mập mờ nhìn cô. "Gì cơ?" Vương Chỉ Hinh nghi ngờ nói. "Chính là tiến thêm một bước quan hệ....." Trong lòng biết Vương Chỉ Hinh rất đơn thuần, nhưng Khanh Minh Uy vẫn nói ra. Hắn là một người đàn ông bình thường, đối với người mình thích tự nhiên có dục vọng. Thế nhưng Vương Chỉ Hinh hiển nhiên không có ý đó, hắn biết đối với phụ nữ như vậy thái độ nhất định phải cương quyết một chút, mới có thể hoàn toàn chiếm được cô ấy. "..." Vương Chỉ Hinh im lặng, giật mình trước lời nói của Khang Minh Uy. Hắn là muốn cùng mình lên giường sao? Dù giữa trai gái thì đây là chuyện bình thường không có gì sai trái, phía con gái cũng có nghĩa vụ như vậy. Nhưng sâu trong nội tâm thật ra cô là một cô gái truyền thống rất bảo thủ, muốn giữ lần đầu tiên đến đêm tân hôn. Huống hồ bây giờ trong nhà còn có một tượng phật lớn*, nếu bị cô ấy biết... đợi đã, tại sao cô phải sợ cô ấy biết chứ?! (*) Ý nói ở mãi không đi. "Không bằng lòng sao?" Khang Minh Uy thất vọng nói. "Không phải..... Minh Uy, cho em thêm một chút thời gian được không." Vương Chỉ Hinh nhỏ giọng nói. "Anh biết rồi. Xin lỗi, là anh quá nóng lòng." Khanh Minh Uy sờ đầu cô, nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán.